Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương


Hứa Minh Lâm cùng Hoắc Minh Vân kết hôn rồi, giống như là trong dự liệu.

Hai người này vốn thích nhau, trước chẳng may xảy ra hiểu lầm, nhưng cũng may hai người vẫn cùng đi tới hôn nhân.

Đỗ Minh Nguyệt có chút vui mừng, cho nên sau khi biết tin tức này, trong lòng cũng là vui mừng thay cho cô ấy.

Lâu như vậy, cô ấy rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Ông Hoắc cuối cùng cũng có thể gả cháu gái đi, trong lòng hết sức vui mừng, cho nến quyết định mở tiệc đính hôn, mời rất nhiều người.

Đi tới tiệc cưới, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy thế, có thể tưởng tượng được, ông Hoắc rất là coi trọng Hoắc Minh Vân!
Hoắc Minh Vân hôm nay cũng rất đẹp.

Váy cưới dài thướt tha, giữa hai hàng mi đậm ý cười.

Giống như là cô gái chuẩn bị được gả đi, vui sướng không che giấu được.

Hứa Minh Lâm mặc âu phục được cắt may khéo léo.

Tóc mái được vuốt gọn lại, khiến cho người khác thấy được vẻ rất có tinh thần, khác hẳn hoàn toàn so với trước đó.

Anh ta đứng ở bên người Hoắc Minh Vân, ôm eo cô ấy, cùng chào hỏi khách đến tiệc.

Ông Hoắc lúc trước có nói qua với anh ta, để anh ta nghiêm túc cân nhắc kĩ.

Bởi vì thế giới của Hoắc Minh Vân, và thế giới của anh ta hoàn toàn khác nhau.

Đặc biệt là những bữa tiệc như thế này, cũng sẽ gặp không ít người thuộc giới thượng lưu.

Nhưng nói là người thượng lưu, thật ra thì ngấm ngầm cũng vẫn là sẽ khua môi múa mép, tỷ như mọi người cũng biết rõ, Hứa Minh Lâm này, căn bản là một cậu thanh niên nhà nghèo.


Lại không biết dùng thủ đoạn gì, cưới được thiên kim nhà họ Hoắc, cái này cũng không biết là mèo mù vớ cá rán hay thế nào.

Cho nên mọi người, cũng luôn xì xào ở sau lưng anh ta mà nhỏ to bàn tán.

"Tôi nghe nói, cậu thanh niên này nhà nghèo, trong nhà vốn chẳng có tiền đâu.

Có thể lấu được thiên kim nhà họ Hoắc, thật đúng là trúng số độc đắc."
"Còn không phải sao, nghe nói mẹ anh ta còn là người có bệnh.

Nhờ tiền của nhà họ Hoắc mới được chữa đó."
"Không phải chứ? Thiên kim nhà họ Hoắc cũng đâu giống người không ai thèm lấy đâu?"
Mặc dù bọn họ xì xào bàn tán, nhưng trên thế giới nào có tường nào kín gió? Rất nhanh, mấy lời này liền lọt đến tai Hứa Minh Lâm.

Hứa Minh Lâm biết, anh ta cưới Minh Vân cũng có nghĩa phải chịu đựng những thế này.

Nhưng lúc anh ta thật sự nghe thấy, mới hiểu được mấy câu thế này khiến người khác tổn thương đến mức nào.

Hoắc Minh Vân cũng không biết những người đó nói xấu sau lưng Hứa Minh Lâm.

Có điều, cô ấy đang rất vui vẻ.

Hơn nữa thấy Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện, thì càng thêm hưng phấn.

Cô phất phất tay, phấn khởi hô lên: "Nguyệt, Nguyệt, tớ ở đây!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy được cô, cũng cười đi tới, sau đó hai người liền ôm nhau.

"Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng được gả ra ngoài như mình mong muốn, lại còn được gả cho người mình thích nữa chứ."
Câu nói sau cùng, Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói ở bên tai cô ấy, để lộ ra chút trêu chọc.

Hoắc Minh Vân sau khi nghe xong liền mắc cỡ đỏ mặt, sau đó hờn dỗi nói cô một câu.

"Cậu cũng đừng mang tớ ra đùa giỡn!"
Đỗ Minh Nguyệt biết cô ấy da mặt mỏng, vì vậy cũng không chọc cô ấy nữa.

Hoắc Minh Vân lúc này kéo Hứa Minh Lâm đi tới: "Minh Lâm, anh xem đây là Nguyệt đó.

Chúng ta có thể có ngày hôm nay là do cậu ấy làm mai đấy."
Nếu như không phải là nhờ cô, cô ấy cũng sẽ không quen biết với Hứa Minh Lâm!
Hứa Minh Lâm thấy Đỗ Minh Nguyệt cũng hết sức vui mừng, dẫu sao từ khi đó, hai người bọn họ cũng chưa gặp mặt.

"Nguyệt, đã lâu không gặp!" Hứa Minh Lâm tiến lên, đưa tay ra.

Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng cười một tiếng, sau đó cũng đưa tay ra.

Dĩ nhiên tới nơi này còn có người cả nhà Dung Khiết.

Dung Khiết thấy được bọn họ đứng chung một chỗ, cũng muốn qua tham gia náo nhiệt.

"Ui, chúc mừng nhé!" Cô ta lắc eo đi tới, nhưng trên mặt một tia chúc mừng thật lòng cũng không có.

Hoắc Minh Vân thấy Dung Khiết, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Tại sao cô lại ở đây?" Cô ấy đứng lên trước, chắn Hứa Minh Lâm ở phía sau.


"Tại sao tôi không thể tới? Tôi có thiệp mời, quang minh chính đại đi tới!"
Lời nói xong, Dung Khiết dán mắt ở trên người của Lâm Hoàng Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm lộ liễu, thật đúng là xem như Đỗ Minh Nguyệt đã chết.

Đỗ Minh Nguyệt dời dời bước chân, cản lại ánh mắt của Dung Khiết, sau đó còn hất cằm lên một chút, mặt đầy vẻ kiêu ngạo nhìn cô ta!
Đây là chồng tôi, nhìn cái gì mà nhìn, có xấu hổ hay không?
Vẻ khiêu khích này khiến cho Dung Khiết tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng cô ta cũng không thể làm gì khác hơn là trợn mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không cam yếu thế, cũng trợn mắt nhìn lại.

Lâm Hoàng Phong thấy một màn này, chỉ cảm thấy cô có chút đáng yêu.

Có điều, người nào đó thì thật là hơi ngại mắt một chút.

Hoắc Minh Vân ôm Đỗ Minh Nguyệt, dịu dàng nói: "Cậu nhìn cái gì thế? Coi tớ có đẹp không?"
Đỗ Minh Nguyệt đang lườm cô ta, trong lúc nhất thời bị kéo qua cũng không kịp phản ứng, trợn mắt đỏ mặt tía tai như gà chọi.

Đỗ Minh Nguyệt đằng hắng một cái, tỉnh hồn lại, biết Minh Vân giúp cô, vì vậy nói cười vui vẻ, ôm tay cô.

"Cậu đẹp nhất.

Cậu đẹp nhất rồi.

So với người nào đó thì xinh đẹp hơn nhiều.

Chẳng bù cho người nào đó xấu xí, con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không biết xấu hổ!"
Dung Khiết làm sao có thể không nghe rõ ý cô nói.

Cái người xấu xí cóc ghẻ, còn không phải là đang ám chỉ cô ta hay sao?
"Cô! Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng quá đáng!" Dung Khiết chỉ mũi của Đỗ Minh Nguyệt, mặt đầy vẻ tức giận nhìn cô.

Lâm Hoàng Phong nhìn động tác của cô ta, con ngươi lạnh xuống: "Cô Dung Khiết, nếu như cô không cần đầu ngón tay của mình nữa thì tôi không ngại chặt xuống cho cô đâu!"
Một câu nói ra, Dung Khiết lập tức liền yên lặng, sau đó rút tay về nắm chặt, thật như thể Lâm Hoàng Phong thực sự muốn chặt ngón tay của cô ta vậy.

"Hoàng Phong, là cô ta nói em trước.


Sao anh lại hung dữ với em?" Dung Khiết mè nheo, dáng vẻ chịu tổn thương ghê gớm lắm.

Đỗ Minh Nguyệt thấy bộ dáng này của cô ta, trong lòng sớm cũng không biết phỉ nhổ cô ta bao nhiêu lần mới đủ.

Cũng biết giả bộ đáng thương à? Tưởng cô không biết hay sao?
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đã có nước mắt ầng ậng: "Hoàng Phong, em không có.

Anh biết em rất hiểu chuyện mà, sao em có thể nói chị ấy như vậy được?"
Dung Khiết thật sự bị cô chọc tức đến muốn hộc máu.

Người trước mắt này là ai đây chứ?
"Đỗ Minh Nguyệt, sao cô không biết xấu hổ như vậy hả? Rõ ràng là cô nói tôi xấu xí trước." Dung Khiết cả giận nói.

Đỗ Minh Nguyệt cắn môi một cái, nhào vào trong ngực của Lâm Hoàng Phong né tránh, nhu nhược nói: "Thật xin lỗi chị, em không biết chị sẽ hiểu lầm.

Em không nói xấu xí nữa.

Lời em nói chắc đã làm tổn thương chị rồi.

Hơn nữa, nếu chị cảm thấy mình xấu xí, thì em gái cũng không biết nói gì mới phải!"
Dứt lời, còn cố ý lấy tay lau mắt mình một cái.

Dung Khiết bị mấy lời này của cô chọc giận hộc máu.

Đổi trắng thành đen không nói, trái lại, còn đào cho cô ta một cái hố.

Hoắc Minh Vân ở một bên không kiềm được cười ra tiếng, chiêu trò của Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhiều thật, nhìn xem Dung Khiết tức đến dạng gì rồi.

Hết lần này đến lần khác đều bị cứng họng, có cảm giác khổ sở không nói ra lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận