Mấy ngày sau tại Di Tâm Cư
Lan Quý Phi ngồi ngay ngắn trên nhuyễn ghế, trong tay cầm chén trà thơm, chậm rãi nếm thử, Vân San đứng ở bên cạnh hầu hạ.
Lan Quý phi giương mắt nhìn thái giám đang đứng giữa phòng hỏi: “Ngụy Kim Quý, Hoàng thượng bảo ngươi tới đây làm gì?.
“Dạ…”- Ngụy Kim Quý cúi đầu, mắt quét về bốn phía liếc từng người một, tựa hồ có gì đó khó nói.
“Các ngươi lui xuống đi”- Lan Quý Phi phất tay ý bảo.
“Vâng ạ”- Nha hoàn và cung nữ vội vàng lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lan Quý Phi, Vân San, còn có Ngụy Kim Quý.
Ngụy Kim Quý lúc này mới nói: “Khởi bẩm nương nương, chuyện là thế này, Bắc Vương hình như đã để mắt đến Hủy Phu nhân trong phủ, muốn hoàn thượng ban hôn, như thế hắn sẽ đáp ứng việc hòang thượng đưa ra trên buổi thượng triều, nhưng ngặt một điều vương gia lại không đồng ý…”
“Vậy nên hoàng thượng phái ngươi tới, muốn bổn cung thuyết phục vương gia”.
“Nương nương anh minh”.
Lan Quý Phi trầm nhà, nàng mặc dù chỉ là người phụ nữ chăm lo việc phụ trong nhà, nhưng cũng biết rõ cái lợi và hại trong đó.
Lúc này, hoàng thượng mời Bắc Vương đến, chắc chắn có ý nghĩa quan trọng, quốc khố ngày càng trốn rỗng, sau đó không lâu lại chiến tranh, nhu cầu cấp bách là cần quân lương, phía nam lại vừa chịu thiên tai cũng cần dùng tiền mà cứu giúp người dân.
Mà Hoàng Bắc Thiên lại là người giàu nhất nước, chỉ cần Hoàng Bắc Thiên đồng ý đem ngân lương ra như vậy có thể giải quyết hết tất cả mọi việc.
Lan Quý Phi trong lòng cân nhắc mối quan hệ giữa lợi và hại, bên trái Vân San có kiềm chế nhưng không được, nàng yêu Lăng Khiếu Dương, tực giác của nữ nhi rất nhạy cảm, nàng nhìn ra được Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi quan tâm đặc biệt, trừ hận thù còn có thứ tình cảm lo lắng gì đó.
Nếu quả thật có thể đem Hữu Hi ra khỏi vương phủ, như vậy có thể lấy đi một cây đinh trong mắt nàng, Vân San chờ đợi nhìn sắc mặt Quý Phi, nàng cố gắng hi vọng, Quý Phi có thể đáp ứng nguyện vọng của Bắc Vương.
Cuối cùng Quý Phi cũng mở miêng: “Tốt lắm, ngươi đi gặp hoàng thượng, chuyện này cứ để bổn cung làm chủ là được, một con tiện thiếp làm sao sánh bằng giang sơn xã tắc.
”
Lời Lan Quý Phi vừa nói ra, trái tim Vân San cao hứng như muốn nhảy cẫng lên, chỉ cần quý phi đáp ứng, Vương gia dù không muốn, cũng không cách nào thoái thoát.
Nàng biết rõ Vương gia là người hiếu đạo, hơn nữa quý phi thân mang trọng bệnh, vương gia chắc chắn sẽ không dám chọc giận quý phi.
Thái giám biết rõ, trong lòng vương gia, Quý Phi chiếm vị trí không nhỏ, không cần mất thời gian mà đã có cuộc giao dịch tốt đẹp như vậy, hành lễ nói: “Quý Phi nương nương thâm minh đại nghĩa, nô tài sẽ trở về bẩm báo hoàng thượng ngay.
”
“Đi đi”.
“Nô tài cáo lui!”- Ngụy Kim Quốc cúi gập người lui ra.
“Di nương, người nên nghỉ ngơi một chút!”- Vân San trong lòng vui vẻ, nhưng sắc mặt không hề biểu hiện, bàn tay dịu dàng đỡ lấy quý phi đứng dậy đi về phía giường.
….
Hoàng Bắc Thiên muốn dẫn Hữu Hi bỏ chạy, hơn nữa còn cùng hoàng đế thỏa hiệp kiến nghị, tất cả những điều này Hữu Hi đều không biết.
Mấy ngày nay, Hữu Hi không nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, nàng đành nhờ Thiếu Cửu giúp nàng bổ củi nấu nước, không biết liệu có xảy ra chuyện gì, Thiếu Cửu cũng chỉ oán trách liếc nhìn nàng một cái, quyết tâm ngậm miệng không nói câu nào.
Lăng Khiếu Dương cũng không tìm đến nàng gây phiền toái, Hữu Hi biết, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, cuộc sống êm đềm này dường như muốn ám chỉ sắp có cơn bão lớn mãnh liệt kéo đến.
Hữu Hi kinh ngạc ngây ngốc ngồi torng phòng ăn sau hậu hiện, nghĩ tới mà lo lắng, hôm nay Thiếu Cửu không tới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hữu Hi”- Một đạo âm thanh trầm thấp, như có lực hút vang lên sau Hữu Hi.
Nghe thấy thanh âm, Hữu Hi trong lòng vui vẻ, xoay người lại, là Hoàng Bắc Thiên mấy ngày nay đã không gặp, gương mặt khí phách lạnh lùng mang theo tia vui sướng
“Hoàng Bắc Thiên!”- Hữu Hi cao hứng hô một tiếng, đứng dậy, vội vàng chạy tới bên Hoàng Bắc Thiên, lo lắng hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Bắc Thiên nhìn ra trong mắt Hữu Hi tràn ngập lo lắng, hắn trao cho nàng ánh mắt an tâm: “Không có chuyện gì xảy ra cả”.
Hữu Hi lúc này mới yên lòng, gương mặt nhỏ nhắn ban đầu còn khẩn trương sau đó mềm mại mỉm cười: “Như vậy là tốt rồi”.
Hoàng Bắc Thiên không nhịn được cầm lấy tay Hữu Hi, con ngươi đen ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần mỹ của Hữu Hi: “Hữu Hi, ngươi chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ mang người rời khỏi đây”.
“Mang ta đi?”- Hữu Hi kinh hãi đứng lên, lắc đầu nói: “Không, ta không chấp nhận để ngươi làm chuyện nguy hiển như vậy”
“Là do hoàng thượng đồng ý, cả Quý Phi nương nương cũng làm chủ!”- Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ, nhưng giọng nói lại tiết lộ tâm tình của hắn cực kì cao hứng: “Không có nguy hiểm gì cả”.
“Hoàng thượng đồng ý? Hoàng thượng và quý phi đều tán thành, vương gia chắc chắn không thể không nghe theo phải không?”- Hữu Hi có chút kích động đứng lên.
Mặt Hữu Hi sáng bừng, Hoàng Bắc Thiên gật đầu, bàn tay ấm áp buông lỏng tay Hữu Hi: “Phải!”
Nghe thấy Hoàng Bắc Thiên nói như vậy, trái tim Hữu Hi kích động lẫn kinh hoàng, gương mặt nhỏ nhắn nóng bừng, nàng có thể rời đi, rời xa khỏi Lăng Khiếu Dương, tên nam nhân khốn khiếp đó, không bao giờ phải quay lại cuộc sống kinh khủng này, nhưng ngoài sự kích động, còn có cảm giác gì đó không đơn giản, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Nhưng hoàng thượng sao lại đứng về phía ngươi? Ngươi có phải đã đáp ứng điều kiện gì đó của hoàng thượng?- Hữu Hi vẫn nhớ rất rõ, Hoàng Bắc Thiên dùng điều kiện gì đó trao đổi tự do của nàng, làm cho Lăng Khiếu Dương phải bỏ nàng ra.
Hoàng Bắc Thiên đột nhiên cau mày, vẻ mặt ngưng đọng nói: “Ngươi không phải rất ngốc sao?”
“Ngươi nói thật hay giỡn vậy”- Hắn dĩ nhiên rất hay đùa, Hữu Hi không khỏi cười nói: “Ngươi đang khen hay là mắng ta vậy”.
Hoàng Bắc Thiên khẽ lắc đầu, hắn thích nhìn gương mặt tươi tỉnh, tràn ngập sức sống của Hữu Hi.
Hữu Hi không chịu bỏ qua tiếp tục hỏi: “Ngươi rốt cuộc là đã đáp ứng hoàng thượng điều kiện gì, có phải điều kiện đó rất lớn?”
thân ảnh Hoàng Bắc Thiên cao ngất đứng trước mặt, cầm lấy tay Hữu Hi vẽ lên một vòng tròn: “điều kiện đó lớn như thế này”
Nhìn động tác của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi không nhịn được cười ra tiếng, nàng cảm thụ được nội tâm Hoàng Bắc Thiên rất vui vẻ, có thể giúp đỡ nàng, hắn thật sự rất vui vẻ.
Sâu trong tâm Hữu Hi nàng cực kì cảm động.
Hoàng Bắc Thiên nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không chịu theo ta bỏ trốn, như vậy tổn thất còn nghiêm trọng hơn, hoàng thượng đã hạ lệnh, không còn đường sống để quay lại nữa rồi!”.
Hữu Hi cảm kích nhìn Hoàng Bắc Thiên, tinh nghịch nói: “Nói như vậy ta nhất định phải đi rồi”
“uh!”
“Ta sẽ đi theo ngươi”- Hữu Hi rốt cuộc cũng nói ra được lòng mình, nhưng giờ phút này, nàng vẫn không biết, Hoàng Bắc Thiên phải chịu tổn thất nghiêm trọng như thế nào…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...