Nghĩa Hàn Lâu’ Lăng Khiếu Dương tà tà nằm trên cao, thân mặc nội sam màu trắng, cổ mở rộng, lộ ra lồng ngực kiên cố, hắn có vóc người hoàn hảo, gương mặt mê người đủ để khuynh đảo nhiều phụ nữ.
Lúc này, một người phụ nữ ghé sát vào người hắn, quần áo nửa kín nửa mở, tinh tế ôm lấy cổ hắn, lất lòng Lăng Khiếu Dương.
Nhưng Lăng Khiếu Dương lại hứng thú rã rời, con mắt sáng như tinh nhìn ánh nến trên cao, mới có vài ngày, hắn trong đầu liên tục nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Him nàng tựa một hài tử yếu đuối bất lực.
Gương mặt mờ ảo như tiên, nhưng tâm địa lại giống ma quỷ.
Chung quy hắn cảm giác Hữu Hi cùng nữ nhân khác có chút bất động, nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lại to gan lớn mắt làm người ta líu lưỡi, không có người phụ nữ nào đủ dũng khí hướng về hắn mà rống to, cũng không có nữ nhân dám như vậy chống đối ai, không người phụ nữ nào có thể khiến cho hồn của hắn như bay đi.
Vứa nghĩ tới, cơ thể Lăng Khiếu Dương truyền đến một trận sóng nhiệt, hắn xoay người áp đảo người phụ nữ kia xuống, tiến vào, vừa dùng sức di chuyển hai cái liền mất hết cảm giác.
Hưởng thụ qua mùi vị cơ thể Hữu Hi, tựa hồ đối với người phụ nữ khác đều mất hết hứng thú, cứ đêm đến, lại nhớ tới khối cơ thể mềm mại kia, còn cả cảm giác tê dại.
Lăng Khiếu Dương xúc động bứt ra, một tay đẩy Bạch Uyển , hô to: “Người đâu”.
“Vương gia ngài có chuyện gì phân phó”- Quản gia lưu an từ phía ngoài thất đi tới, cúi đầu hỏi.
“Mang nữ nhân đó đi thị tẩm”- Lăng Khiếu Dương cong môi nói mỉm cười, gợi cảm giác mê người, nhưng lại mang theo mùi lạnh lùng.
Quán gia suy tư một lúc, liền biết Lăng Khiếu Dương vừa nhắc đến nữ nhân đó là ai: “Nô tài cáo lui”.
Quản gia vừa lui ra ngoài, Bạch Uyển vừa xấu hổ lại tức giận, thất vọng.
Lăng Khiếu Dương đối với nàng không hề hứng thú, vừa tiến vào đã mất hứng thú, liền muốn thay người, trong lòng sinh ra niềm khổ sở.
“Đi ra ngoài”- Lăng Khiếu Dương vô tình ra lệnh.
“Vâng ạ”- Bạch Uyển, không tình nguyện đi xuống giường, cúi đầu nhìn thân thể, không cam lòng rời đi.
Lăng Khiếu Dương thì vẻ mặt chờ mong, nằm ở nơi này cùng hắn chính là tội thiếp, ban đêm xuất hiện trên giường cùng hắn chơi đùa.
…
Vì thiết vòng khóa chân, Hữu Hi đã khóc đã rống đã tức giận, nhưng trừ một điều không cách nào giải khai được, chính là sự thống khổ đến vô cùng.
Nàng vẫn cứ như vậy mà cố gắng sống tiếp, mới hay ngày, nhưng đã bị dày vò đến thống khổ.
Hữu Hi ngồi trên ghế, thống hận nhìn thiết vòng trang sức trên chân, sự phẫn nộ vẫn như cũ chưa từng thuyên giảm.
Lúc cửa bị đẩy ra, Hữu Hi ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ thấy quản gia mang theo hai người phụ nữ đi tới, trong đó có Phúc mama, trái tim Hữu Hi không nhịn được sợ hãi, không biết chuyện gì đang chờ nàng phía trước.
“Đứng lên đi, vương gia cho ngươi đi thị tẩm”- Phúc mama tiến lên từng bước, giải đáp nghi hoặc của Hữu Hi.
Thị tẩm! Tốt lắm!.
Hữu Hi chậm rãi đứng dậy, lúc nàng hai người mang theo dục thùng rât lớn đi vào, sau đó đổ đầy nước vào.
Phúc mama cùng một người phụ nữ nữa tiến lên động thủ, Hữu Hi lùi lại một bước: “Ta tự làm được, các ngươi ra ngoài đi”.
Phúc mama cau mày, đáp ứng nói: “Được, ngươi làm tốt một chút, đừng để vương gia đợi lâu”.
“Ta biết”- Hữu Hi cúi đầu nói.
Quản gia đưa Phúc mama chía khóa, Phúc mama đón lấy chúng, mở khóa thiết vòng trên chân nàng.
Chân vừa được giải thoát, cảm thấy thật dễ chịu, sau đó cầm thiết vòng cùng mọi người lui ra, chỉ còn lại một mình Hữu Hi.
Cổ chân đã bị sưng đỏ, nàng cố gắng không nhìn thương thể của bản thân, nhanh chóng cởi quần áo, tiến vào dục thùng.
rửa sạch thân thể chính mình, sau đó quang lỏa ngồi trước bàn trang điểm.
Nàng thừ người ra một chút, liền lấy một ít tương đỏ trong bao trộn lẫn với ít phấn.
Sau đó tinh tế vẽ lên môi, trên mặt, trên cổ, bên tai, cùng với vùng ngực ở trên.
Đêm này nàng rất mỹ lệ, môi đỏ thắm, lông mi như núi, da thịt như thuyết, vô cùng mịn màng, quần áo không mới không cũ rất đơn giản, nhưng cũng khó che đi vẻ xinh đẹp thoát tục của nàng.
“Xong chưa”- Tiếng Phúc mama không kiên nhẫn truyền đến.
Hữu Hi đi tới trước cửa, mở nó ra: “Đi thôi”.
Ngoài cửa những người vừa nhìn thấy dung nhan Hữu Hi liền lặng đi, sau đó tiện thể hộ tống nàng đến Nghĩa Hàn Lâu, cũng không nghĩ tới Hữu Hi lại đồng ý phối hợp.
Chỉ chốc lát đã tới Nghĩa Hàn Lâu, quản gia mang theo Hữu Hi đi vào.
Tiến vào nội thất, Hữu Hi liền nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đang nằm trên giường, ăn hoa quả, uống trà thơm, đầy đủ các loại sơn hào mỹ vị, trong ánh mắt khó nén tia nhìn lạnh khốc.
“Người đã đưa tới rồi thưa vương gia, nô tài xin cáo lui”- Quan Gia nói xong liền cúi người lui ra ngoài, trả lại không gian cho Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ưu nhã vươn tay, ý bảo Hữu Hi tiến lại, ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu vào tâm trí, đến chết cũng không quên.
Hữu Hi khẩn trương đi tới, trong mắt mang theo tia bất an, sợ hãi, mới vừa đến gần Lăng Khiếu Dương, tay hắn nhanh nhẹ bắt lấy cổ tay nàng, một tay kéo nàng ngã vào lòng hắn.
Vẫn chưa kịp nói gì, hắn đã trực tiếp cướp đọat đi cơ thể Hữu Hi, hôn lên môi nàng, sau đó thô bạo tiến vào gây cho nàng không ít đau đớn.
Hắn cúi đầu thở dốc, môi tìm kiếm bờ môi như cánh hoa của Hữu Hi, gặm cắn, hôn, hắn thích hôn môi, cắn vào cổ nàng, lại còn cả vùng phong doanh xinh đẹp, trên đó lưu lại toán vết hôn màu hồng, giống như ấn ký của hắn.
Hữu Hi chỉ có thể yên lặng chấp nhận, cau mày, nhắm mắt lại… Thống khổ.
Da thịt Lăng Khiếu Dương chảy mồ hôi hột, tóc đen bừa bộn, bị khoái cảm làm cho điên cuồng.
Hữu Hi từng chút một từ từ tái nhợt, cảm giác từng đợt không thoải mái, nàng nhìn Lăng Khiếu Dương đột nhiên lộ ra nụ cười khinh mạt.
Một nụ cười đẹp sáng rực đến quái dị, làm cho kẻ rong đang đuổi trên người nàng không khỏi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Hữu Hi “Oa” một tiếng, nôn ra toàn máu tươi.
Thẳng tắp phun vào ngực hắn, khiến hắn run rẩy một chút, hoảng sợ không biết chuyện gì xảy ra.
Đỏ tươi tựa huyết, giống như hoa hồng nở rộ, rơi trên đầu gối, bắn tung tóe vào làn da thịt trắng nõn của nàng, cả gương mặt xinh đẹp cũng nhiễm đỏ.
“Đáng chết, ngươi làm sao vậy?”- Bộ dạng nhuộm đầy máu ai thấy cũng giật mình, Lăng Khiếu Dương bị Hữu Hi làm cho ngây người, hắn vội vàng trấn tĩnh, trong thanh âm chứa cả sự khẩn trương.
“Ta….
sẽ không… cho ngươi như ý”- Trong miệng Hữu Hi toàn máu tươi, nhưng lại đang cười, hai mắt xinh đẹp nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương cực kỳ tức giận, trái tim rối bời cùng hoảng sợ, lo lắng mà phẫn nộ quát: “Đáng chết, ngươi hạ độc!”.
Hữu Hi chậm rãi nhắm mắt lại, âm thanh yếu ớt nói.
“Cùng nhau… cùng nhau trầm luân đi”.
Lăng Khiếu Dương lo lắng hô to: “Người đâu!”- Sau đó đứng dậy, mặc lại quần áo, nhưng cũng cảm giác một trận không khỏe.
Quản gia cùng nha hoàn nghe được tiếng Lăng Khiếu Dương kêu to, vội vàng tiến vào, chứng kiến Lăng Khiếu Dương trước ngực đầy máu, mà trên giường gương mặt Hữu Hi cũng bê bết máu, ai nấy đều kinh hãi.
“Vương gia… Ngài làm sao vậy, nô tài đi truyền thái y.” Quản gia hoảng sợ nói.
Lăng Khiếu Dương đầu choáng váng, ngã ngồi trên giường.”Nhanh đi truyền thái y… !”
“Vâng ạ.
Nô tài đi ngay”.- Quản gia vội vàng chạy đi ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương quay đầu bất tri bất giác nhìn Hữu Hi, vươn tay, gắt gao nắm lấy cằm Hữu Hi: “Thật to gan, ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao, ta đánh giá thấp người rồi, muốn chết, không dễ vậy đâu”.
Lăng khiếu dương nói xong người cũng ngất đi, thân thể cao lớn đè lên người Hữu Hi.
Ngay khi bất tỉnh, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, Hữu Hi không thể chết!
“Vương gia, Vương gia!” Hai người nha hoàn sợ đến không biết làm sao
*Thị Tẩm: hầu hạ vua (vương gia)
** Dục thùng: bồn tắm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...