Chương kết
Từ lúc rời khỏi công viên Hữu Hi không dám ở nhà, không dám gặp Lăng Khiếu Dương, nàng sợ, sợ hắn sẽ vì tình yêu nồng đậm của mình mà hồn phi phách tán. Về tới nhà nàng liền nhốt mình trong phòng, trong lòng nàng đều nghĩ đến Lăng Khiếu Dương và con. Nàng không biết mình phải làm sao bây giờ, nội tâm mâu thuẫn hỗn loạn, chỉ có rời đi mới là cách tốt nhất sao? Nhưng nàng không nỡ rời đi, thật sự không nỡ…
Hữu Hi cuộn mình ở sofa, trong lòng lo lắng cho Lăng Khiếu Dương, nàng nhớ Lăng An, nhịn không được Hữu Hi gọi điện thoại về nhà.
Ngô mụ nghe điện thoại, Hữu Hi chỉ alo một tiếng đã nghe Ngô mụ lo lắng nói: “Phu nhân! Là phu nhân sao, cháu đi đâu vậy? Tiên sinh thân thể không tốt, cháu nên ở bên cạnh chăm sóc chứ!”
Trong lòng Hữu Hi khó chịu, tay ôm trán, đau đớn hỏi: “Ngô mụ, Khiếu Dương sao rồi? Lăng An có ngoan không? Có khóc không?”
“Tiểu thiếu gia đang ngủ, bác vừa pha sữa bột cho nó uống, tiên sinh đã không sao rồi, cái loại bệnh kì quái này cũng tự hết thôi, phu nhân....”
“Này, An Hữu Hi, em đi đâu đấy, lập tức về nhà cho anh!” đầu dây kia vang đến giọng Lăng Khiếu Dương nổi giận, qua điện thoại cũng có thể thấy hắn đang rất tức giận.
Tâm trạng Hữu Hi căng thẳng, nàng cuống quít nói: “Hôm nay em không về, lúc khác em gọi cho anh sau!” Cạch! Hữu Hi cúp di động.
Hắn có thể quát to như vậy thật tốt! Chứng tỏ hắn không có việc gì, hắn vẫn khỏe. Vừa nghĩ xong thì điện thoại vang lên, là số của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi chần chờ một chút, nàng không nghe, nàng khóc to. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...
Lăng Khiếu Dương cúp điện thoại, Hữu Hi lại không nghe điện thoại của hắn, hắn không hiểu nàng sao lại như vậy, không phải hôm qua bọn họ đã hòa hảo rồi sao? Tại sao vừa mới tỉnh lại cảm giác đã lại thay đổi, nàng lại trốn không về nhà với hắn.
Trước đó vài ngày ngủ riêng phòng với hắn, cái này còn có thể chịu đựng được, thế nhưng nàng rời nhà đi… Lăng Khiếu Dương sắc mặt lo lắng, giao Lăng An cho Ngô mụ chăm sóc rồi đi tìm Hữu Hi.
Hắn muốn hỏi Hữu Hi rốt cuộc nàng làm sao vậy? Sao phải trốn tránh hắn? Vì sao coi hắn lúc gần lúc xa? Hắn chịu không nổi... điều này khiến hắn sống không bằng chết, rốt cục là vì sao?
Lăng Khiếu Dương biết Hữu Hi không có nơi nào để đi ngoài căn phòng cũ, hắn không nghĩ nàng đi nơi nào khác.
Đi tới dưới tầng căn phòng cũ của Hữu Hi, hắn phanh mạnh xe lại chạy lên lầu, đi đến trước cửa gõ cửa, cánh cửa bị hắn gõ rung lên bần bật.
Trong phòng, Hữu Hi nghe tiếng đập cửa thô lỗ, lòng hơi sợ ngồi bật dậy. Nàng không bật đèn, trong phòng tối đen che giấu thần sắc đau khổ yếu ớt.
“An Hữu Hi! Anh biết em ở bên trong, mở cửa nhanh!” không thấy Hữu Hi đáp lại, Lăng Khiếu Dương ở ngoài cửa không kiên nhẫn gọi to.
Hữu Hi nghe thấy giọng Lăng Khiếu Dương. Nàng cúi đầu bịt chặt lỗ tai, trong lòng sợ hãi thầm gọi, “Lăng Khiếu Dương, anh mau tránh xa đi, tránh xa đi, nếu không anh sẽ biến mất mất, tránh xa đi, tránh xa đi...”.
Chẳng lẽ lời cầu nguyện của nàng có tác dụng? Tiếng đập cửa đột nhiên biến mất, Hữu Hi ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không thanh âm, nàng nghĩ Lăng Khiếu Dương đã đi rồi, đang định thở dài một hơi lại nghe thấy tiếng cửa bị mở tung. Nàng hoảng loạn nhảy xuống giường, bối rối khóa trái cửa phòng ngủ, dùng thân thể tựa chặt vào cửa, ngẫm lại thì Lăng Khiếu Dương mạnh như vậy, một cái khóa nho nhỏ sao ngăn nổi hắn.
Lăng Khiếu Dương đứng trước cửa phòng ngủ, xoay nắm cửa không được, có chút nôn nóng gọi: “An Hữu Hi! Mở cửa cho anh! Nói rõ ra vì sao lại trốn tránh anh?!”
Hữu Hi từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng đau đớn cúi đầu nói: “Anh đi đi! Em sẽ không mở cửa, con còn cần anh chăm sóc, anh trở về đi, em muốn mình yên lặng một chút…!”
Lăng Khiếu Dương hạ giọng: “Hữu Hi! Nghe lời đi, theo anh về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nhớ lại dáng vẻ đau đớn của Lăng Khiếu Dương hôm qua, Hữu Hi sợ hãi, “Em không cần về nhà, em không cần nhìn thấy anh, cũng không cần ở gần anh, anh đi đi!”
Lời nói của Hữu Hi làm lòng Lăng Khiếu Dương đau nhói, hắn tức giận đá một cái vào cửa, gầm nhẹ: “An Hữu Hi! Nói anh biết đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua không phải rất tốt sao? Sao hôm nay lại như lúc đầu? Không chỉ lạnh lùng mà còn bỏ nhà trốn tránh anh. Sao em vui buồn thất thường như vậy? Đùa giỡn anh vui lắm có phải không?!”
Hữu Hi thống khổ: “Khiếu Dương… xin anh đi đi được không, để em một mình...”
Lăng Khiếu Dương không chịu nổi Hữu Hi như vậy, hắn lạnh giọng uy hiếp: “Em tự mình mở cửa hay để anh động thủ đây? Tự mình đi ra hay để anh dùng vũ lực?”
“Lăng Khiếu Dương! Anh nghe không hiểu sao? Em không muốn gặp anh! Không muốn sống cùng anh dưới một mái nhà, không muốn tới gần anh, không muốn... anh… anh sao phải ép em như vậy?” Hữu Hi không nhịn nổi rơi nước mắt, không phải nàng không muốn, mà là không thể, lời của nàng làm bị thương chính nàng và hắn.
Ngoài cửa lặng im lặng, thật lâu sau mới vang lên giọng Lăng Khiếu Dương nặng nề mà thống khổ: “Em... nói thật không?”
Không! Hữu Hi lắc đầu, không phải là sự thật! Nàng xoay người định mở cửa, nhưng kiềm lại, tựa đầu lên cửa chịu đựng nỗi đau, “Xin anh, đi đi!”
Lăng Khiếu Dương gục đầu mạnh vào cửa, nỗi đau lan ra trong tim Hữu Hi...
“Là vì anh ta sao? Em còn yêu anh ta, cùng anh ở bên nhau có phải rất khổ sở không?! Có phải không!” Hắn hỏi.
“Đúng!” Hữu Hi khóc, “Em không yêu anh, em yêu anh ta, cho nên em khổ sở, mâu thuẫn, cho nên em lạnh lùng với anh, tại sao... anh không nên ép em nói ra? Lăng Khiếu Dương! Em không muốn gặp anh... Anh đi đi!”
“Được! An Hữu Hi!” Lăng Khiếu Dương đập mạnh vào cửa, đanh giọng: “Anh đi!”
Tiếng bước chân vang lên, trong phòng im lặng, im lặng đến nỗi làm người ta hoảng hốt.
Hữu Hi lang thang trên đường, nàng phải cố chịu đựng, vì hắn, nếu không hắn thực sự hồn phi phách tán mất.
Nàng khát vọng có thể cùng Lăng Khiếu Dương ở bên nhau cả đời, khát vọng ấy xuất hiện sau khi nàng hiểu lòng mình có thể yêu thương hắn, nhưng tình yêu của nàng lại sẽ làm hắn hồn phi phách tán.
Thật sự chỉ có thể lựa chọn rời đi? Không! Nàng thực không thể tưởng tượng nổi việc rời khỏi hắn, chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày không được nhìn thấy hắn, không được nghe giọng hắn, không nhìn thấy khuôn mặt hắn, lòng của nàng đau đớn khôn nguôi.
Thì ra hắn đã từng bước từng bước đi vào lòng nàng, mà nàng lại không hề hay biết.
Bất tri bất giác, Hữu Hi phát hiện mình đã đi tới trước cửa công viên XX.
Nàng hơi run một chút, người cũng hốt hoảng đi vào, ở nơi này, Dạ Si nói cho nàng biết nàng không thể nói yêu, không thể yêu Lăng Khiếu Dương, nàng không nghĩ tới nàng lại đến đây.
Hữu Hi ngẩng đầu nhìn mọi người chơi đùa, có nhà ba người, có người yêu thân mật, cũng có tốp năm tốp ba bạn bè, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, vô ưu vô lo.
Hữu Hi ngồi xuống chiếc ghế dài day day trán, nàng muốn suy nghĩ lại một chút, ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào đã thấy một người.
“Dạ Si!” Hữu Hi nhịn không được gọi to một tiếng, nắm chặt lấy tay Dạ Si, không phải hư ảo, là Dạ Si thực.
Dạ si nhìn động tác của Hữu Hi, nhẹ nhàng nở nụ cười “Sao, tin lời tôi nói chưa?”
“Dạ Si! Dù anh là người hay quỷ, là thần hay là yêu, chỉ xin anh nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Lăng Khiếu Dương không thể có được tình yêu của tôi? Tại sao tôi không thể nói với anh ấy tôi yêu anh ấy? Tôi không thể rời khỏi anh ấy, tôi không muốn chia li với anh ấy nữa!” Nàng có thể giữ miệng mình không nói yêu anh ấy, nhưng sao có thể quản nổi trái tim mình không yêu?
Dạ Si nhíu mày, “Cô định bóp chết tôi à, buông tay trước đã!”
Lúc này Hữu Hi mới ý thức được mình sợ Dạ Si biến mất nên đã dùng hơi nhiều sức, “Anh đồng ý không đột nhiên biến mất tôi mới buông tay!”
Dạ Si khẽ hừ một tiếng, “Tôi định biến mất thì sao cô giữ được!”
Hữu Hi nghĩ một lát rồi thả tay ra, chau mày nhìn Dạ Si, “Được, anh có thể nói rồi!
Dạ Si suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Nói ngắn gọn thôi, kết quả hôm nay, đều là bởi vì chữ tình của Lăng Khiếu Dương với cô, hắn có thể vì đợi cô mà trả một cái giá rất đắt, có một số việc không thể nói rõ ràng, biết qua loa là được rồi.”
“Chuyện đó anh ấy biết không?”
Dạ Si lắc đầu, “Anh ta không biết nếu cô yêu anh ta anh ta sẽ hồn phi phách tán, chỉ cần có thể đợi cô, anh ta sẽ trả bất cứ giá nào.”
Hữu Hi biết tính tình của Lăng Khiếu Dương, cho dù biết hậu quả hắn cũng vẫn làm như vậy...
“Có biện pháp gì không?... Dạ Si... xin anh giúp tôi, tôi không muốn chia lìa với anh ấy!”
Dạ Si nhìn Hữu Hi đau đớn, lại quay đầu nhìn đứa trẻ vui cười phía trước, hắn không hiểu tình yêu là cái gì, có thể khiến người ta mê, làm người ta say, khiến người ta liều lĩnh... sinh tử cũng mặc...
Hữu Hi về nhà, nàng gọi điện thoại trước, Ngô mụ cho nàng hay Lăng Khiếu Dương không ở nhà lúc này nàng mới dám về, ở nhà ngoài Ngô mụ còn có con trai nàng.
“Phu nhân, cháu...”
“Ngô mụ, bác đi nghỉ đi...!” Hữu Hi ngắt lời Ngô mụ, không muốn nói chuyện nhiều.
“Haiz...!” Ngô mụ thở dài xoay người rời khỏi, trong lòng nghĩ gì không rõ.
Hữu Hi ôm Lăng An vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, nàng lặng thinh nói với con, “Xin lỗi, mẹ xin lỗi”, nàng không nên bỏ lại Lăng An như vậy, nhưng nàng sợ, nàng sợ bố Lăng An sẽ biến mất trước mặt nàng.
Có điều, mọi chuyện luôn có cách giải quyết của nó, Hữu Hi hy vọng sẽ có kết quả.
Tay Lăng An vô tình cầm lấy tóc Hữu Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười, ánh mắt đen láy qua lại dường như muốn nói cho Hữu Hi biết cậu rất nhớ mẹ.
Lăng An ngủ yên trong lòng Hữu Hi, nàng luyến tiếc đặt thằng bé xuống giường.
Luyến tiếc... luyến tiếc, thật sự luyến tiếc. Hữu Hi hôn bàn tay bé xíu của Lăng An, lòng nàng đau từng đợt, nước mắt cũng không kiềm được rơi xuống.
Không biết bế như vậy bao lâu, Hữu Hi mới đặt Lăng An lại xuống giường, nhìn Lăng An ngủ, nước mắt nàng tràn ra không cách nào dừng được.
Nàng ngoái nhìn thằng bé không nỡ rời đi, cuối cùng đành kiềm lòng xoay người, vừa định ra khỏi phòng thì bị cuốn vào trong một vòng ôm ấm áp.
Vòng ôm quen thuộc nhung nhớ, Hữu Hi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của vòng ôm, vài ngày không nhìn thấy Lăng Khiếu Dương lòng nàng đã bắt đầu rung động... Mặt nàng nháy mắt tái nhợt.
“Sao lại khóc?” Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi đẫm lệ, theo quán tính định vươn tay gạt những giọt nước mắt đó.
Hữu Hi hoàn hồn, bối rối lui về phía sau, tay Lăng Khiếu Dương đông cứng giữa không trung, trong đôi mắt đen là nỗi đau sâu sắc. Nàng không cho hắn chạm vào, hắn cười khổ một chút, nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn, Ngô mụ nói hắn không có nhà nàng mới bằng lòng trở về, bao ngọt ngào lúc trước đã tiêu tan như bọt biển. Bắt đầu từ khi nào vậy? Hình như là từ lúc biết chuyện Nhất Thần ly hôn.
Hữu Hi nhìn thấy nỗi đau trong mắt hắn, nàng cúi đầu: “Thực xin lỗi...!”
Lăng Khiếu Dương khẽ hừ một tiếng, “Xin lỗi cái gì?”
Hữu Hi không trả lời, nàng gắng làm bản thân bình tĩnh, trống rỗng, đạm mạc… nàng đi đến trước giường lấy ra một phong bì đặt lên giường Lăng Khiếu Dương.
“Em đi đây, anh xem đi.”
Lăng Khiếu Dương liếc mắt nhìn vật Hữu Hi để trên giường, lòng đau thắt lại, bàn tay để trong túi quần tựa vào khung cửa.
“Đó là cái gì?”
Hữu Hi cắn môi, không cho nước mắt chảy xuống, “Khiếu Dương, em muốn tạm thời rời khỏi đây một thời gian, Lăng An… anh nhớ chăm sóc tốt Lăng An, chờ em... chờ em trở lại.”
Mặt Lăng Khiếu Dương trong nháy mắt cứng đờ, hốc mắt ửng đỏ, hắn ngẩng đầu lên không cho nước mắt hạ xuống, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Hữu Hi, tức giận nói: “An Hữu Hi, tại sao… em không cần anh cũng được, nhưng ngay cả con em cũng có thể bỏ lại sao?!”
“Hiện tại anh nghĩ thế nào cũng được, em đi đây!” Hữu Hi sợ nàng không kìm lòng nổi, sợ tình yêu của nàng phá hủy người đàn ông trước mặt thành một làn khói.
Nàng cố khiến cho bản thân kiên cường, đi qua người hắn cố ép mình không được quay đầu.
Lăng Khiếu Dương nhìn bóng dáng Hữu Hi rời đi, đau lòng không chịu nổi, Hữu Hi! Em muốn giống như trước đây, không quay đầu lại, chỉ để lại cho anh một bóng hình sao?
“Hữu Hi đừng đi!” Lăng Khiếu Dương đau đớn gọi một tiếng, cuối cùng hắn không chịu nổi bước đến ôm chầm lấy Hữu Hi từ phía sau, không buông tay, không buông tay, không cho nàng đi.
Thân hình Hữu Hi cứng đờ, Lăng Khiếu Dương đau đớn giữ nàng lại làm lòng nàng không khỏi run run.
Đừng đi! Nàng cũng không muốn đi. Nhưng đây là con đường duy nhất. Hiện tại nàng chưa thể nói gì được, tạm thời đau đớn để đổi lấy hạnh phúc là đáng giá, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống đậu trên lưng bàn tay hắn.
Hữu Hi không giũ được cánh tay Lăng Khiếu Dương, nàng sợ chuyện đáng sợ đó sẽ xảy ra, nàng cố gắng nhẩm trong lòng mình, người nàng yêu là Nhất Thần, là Hoàng Bắc Thiên, là Lăng An, là chính mình, là em trai, là người nàng quen biết, nhưng nàng cố gắng chối bỏ tình yêu nàng dành cho Lăng Khiếu Dương.
Nhưng nàng lại nghe thấy tiếng Lăng Khiếu Dương đau đớn kêu, hắn lại xuất hiện bệnh trạng quái dị kia.
Hữu Hi hoảng sợ giãy dụa, hô to buông tay, gọi Ngô mụ rồi gắng đẩy Lăng Khiếu Dương ra, chạy thẳng ra ngoài biệt thự không dám quay đầu lại.
Nàng tựa vào một gốc cây thở dốc, bối rối lấy điện thoại ra gọi về nhà.
Người nghe điện thoại là một người hầu khác, Hữu Hi lo lắng hỏi: “Khiếu Dương sao rồi? Anh ấy sao rồi?”
“Mọi người đã đỡ tiên sinh về phòng rồi ạ. Phu nhân! Sao cô có thể bỏ đi không quan tâm đến tiên sinh như vậy? Tiên sinh bị bệnh rồi, phu nhân...”
Hữu Hi vội vàng ngắt điện thoại, Dạ Si đã nói sẽ lại có vài lần như vậy, dù là nàng không nói yêu thì Lăng Khiếu Dương cũng sẽ bị hồn phi phách tán.
Lăng Khiếu Dương không biết thân thể mình làm sao, đi bệnh viện khám cũng không tra ra bệnh gì, về đến nhà lại nhìn thấy tờ giấy Hữu Hi để lại.
Là cái gì?
Đơn ly hôn sao?
Lăng Khiếu Dương muốn mở ra xem nhưng bàn tay lại run run, hắn ném phong bì xuống đất, tất cả coi như đã xong rồi đi.
Nhìn căn phòng rộng lớn nay đã không có Hữu Hi, thế này vẫn còn là nhà sao? Lăng Khiếu Dương suy sụp ngồi xuống.
Lúc này Lăng An đột nhiên khóc lớn lên, ngắt ngang suy nghĩ đau đớn của hắn, hắn vội vàng ôm lấy Lăng An, đôi mắt đen đều là tình thương...
“Con à, về sau cha con chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau… Hãy để ẹ con đi tìm hạnh phúc của cô ấy đi, chúng ta cùng nhau chúc phúc cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc, cứ để cô ấy đi thôi…”
Trong mắt hắn có một giọt nước mắt rơi xuống, lạnh lùng lướt qua khuôn mặt cương nghị…
☁ ☁ ☁
Một năm sau.
Một năm so với một ngàn năm không phải quá lâu, nhưng một năm này đối với Lăng Khiếu Dương mà nói đúng là quá gian nan.
Hữu Hi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn, ngay cả việc yên lặng dõi theo nàng hắn cũng không làm được.
Hắn nghĩ Hữu Hi rời khỏi hắn là vì Nhất Thần, nhưng sau này chứng minh hắn đã sai, vì Nhất Thần đi Mỹ một mình, hắn không ở cùng Hữu Hi.
Hắn dùng hết cách để điều tra nhưng vẫn không tìm được Hữu Hi, hắn không nghĩ ra vì sao Hữu Hi lại quyết tâm rời bỏ hắn, ngay cả con cũng bỏ lại.
Ngay cả lúc hắn đau đớn không chịu nổi, nàng cũng có thể nhẫn tâm bỏ mặc hắn.
Thời gian một năm, thậm chí ngay cả điện thoại nàng cũng không gọi, dù là không muốn nhìn thấy hắn, nhưng nhất Lăng An cũng là cốt nhục của nàng, nàng lại có thể chẳng hề quan tâm. An Hữu Hi, nàng rất nhẫn tâm, rất tuyệt tình!
Mặc kệ trải qua bao nhiêu năm tháng, nàng vẫn không thể yêu hắn, có điều dù làm gì, hắn vẫn yêu nàng không thể thay đổi. Biển người mờ mịt, hắn không tìm được nàng. Bao nhiêu đêm hắn trằn trọc khó ngủ, trong đầu đều là những kí ức sống bên Hữu Hi không thể quên.
Lăng An hơn một tuổi vẫn không biết nói, nó rất ngoan ngoãn, thậm chí không khóc không nghịch, quả thực không giống một đứa trẻ hơn một tuổi.
Nhưng cậu bé rất thích Lăng Khiếu Dương, thích ở bên cạnh hắn, lúc hắn từ công ty về nhà cậu bé sẽ chu miệng lên thơm hắn, tuy làm dây đầy nước miếng lên mặt hắn nhưng có như vậy hắn mới có thể cảm thấy bản thân còn có ý nghĩa để sống, hắn không hoàn toàn cô độc.
Lúc hắn làm việc trong thư phòng, Lăng An sẽ ngoan ngoãn ngồi trên thảm chơi đồ chơi, không nghịch ngợm không làm ồn, không nói lời nào.
Đưa Lăng An đi khám bệnh, bác sĩ nói thằng bé tất cả đều bình thường, cũng không phải chứng tự câm, không nói lời nào có thể do chưa hướng dẫn đủ.
Thật sự hắn đã dạy Lăng An nói chuyện, nhưng Lăng An vẫn dùng đôi mắt giống hệt Hữu Hi nhìn hắn, sau đó dùng cái miệng đầy nước miếng đi cắn mặt hắn.
Đêm khuya, hắn thường giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh có một cơ thể bé nhỏ đang nằm mới lại yên tâm nằm xuống.
Ở ngoài hắn sống chẳng khác gì chết, cảm giác như tâm tình thiện lương của mình đã mất hẳn, hắn không thiết bất cứ một thứ gì.
Sau một ngày làm việc, Lăng Khiếu Dương chuẩn bị về nhà chăm sóc Lăng An thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Lăng, em đang ở dưới lầu công ty anh.” Đầu điện thoại bên kia vang đến một giọng nữ.
“Có việc gì?” Hắn nhíu mày lạnh giọng hỏi.
“Em vừa mới làm nhiệm vụ trở về, tiện thể đến xem anh!”
“Hai phút!” Lăng Khiếu Dương đơn giản nói một câu, đứng dậy khoác áo vào đi về phía thang máy.
Một năm dường như hắn chưa từng cười.
Lăng Khiếu Dương không có nhiều thời gian ở ngoài, bởi hắn bận chăm sóc Lăng An.
Lái xe chở Lưu Vân về nhà, có lẽ nơi đó không còn gọi là nhà được nữa. Dù có là nhà cũng là một cái nhà không đúng nghĩa.
Lưu Vân phá vỡ sự yên lặn trong xe, cô nhìn Lăng Khiếu Dương: “Lăng, anh vẫn còn chờ cô ấy sao?”
Đôi môi khẽ nhếch, Lăng Khiếu Dương không trả lời nhưng sắc mặt hơi âm trầm, đôi mắt đen nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lưu Vân chống tay lên cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng có chút ghen tị với Hữu Hi, cũng có chút buồn cho Hữu Hi.
Nếu nàng đã có thể buông tha cho Lăng Khiếu Dương và đứa bé, tại sao đi rồi vẫn phải chiếm cứ trái tim của Lăng Khiếu Dương?
Về tới biệt thự, Lăng Khiếu Dương mở cửa đi vào, Lưu Vân đi theo phía sau hắn, chỉ là trong nháy mắt, trái tim Lăng Khiếu Dương đột nhiên nhảy lên mãnh liệt, ấm áp, hắn còn chưa kịp thay giầy, cũng không biết vì sao, lập tức chạy về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn nhìn thấy trên chiếc giường hắn đã cùng Hữu Hi triền miên vô số lần có hai mẹ con…
Trên mặt người phụ nữ là ánh sáng tình thương của người mẹ, trong vòng tay là đứa con nhỏ đang vùi đầu ngủ.
Khuôn mặt nàng trắng nõn gần như trong suốt, hai mắt nhắm lại, đôi lông mi dài run nhè nhẹ, nàng xinh đẹp động lòng người, nàng ấm áp khiến người khác muốn ôm vào trong ngực.
Lăng Khiếu Dương một câu cũng không dám nói, trái tim lo lắng đập mạnh, hắn sợ đây là mộng, chỉ cần khẽ chạm vào sẽ biến mất.
An Hữu Hi! Nàng cứ như vậy đột nhiên trở về trong cuộc sống của hắn, cứ tự nhiên như vậy nằm trên giường, coi như chưa từng rời đi.
Tay Lăng Khiếu Dương run run, hắn đánh rơi chiếc chìa khóa xuống đất, tiếng động phát ra đánh thức Hữu Hi.
Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mặt là người nàng yêu, nàng nở một nụ cười dịu dàng, nàng hẳn là đã dọa hắn rồi. Nàng rời khỏi Lăng An, xuống giường, nhẹ giọng gọi: “Khiếu Dương!”
“Lăng, anh sao vậy?” Lưu Vân nhìn Lăng Khiếu Dương cứng đờ đứng im một chỗ bèn đi qua hỏi.
Lăng Khiếu Dương chết lặng, hờ hững, nụ cười của Hữu Hi đông cứng trên mặt.
Hắn nhặt chìa khóa lên rồi xoay người, không nhìn tới Hữu Hi, đi tới phòng khách cởi áo khoác vứt trên sofa.
“Về lúc nào vậy?” Hắn tựa như đang hỏi một người bạn bình thường, khẩu khí lạnh lùng làm cho Hữu Hi không chịu nổi.
Hữu Hi gọi, “Khiếu Dương!”
“Trở về thăm con sao?” Lăng Khiếu Dương ngồi trên sofa châm một điếu thuốc, “Xem xong... em có thể đi rồi.”
Hắn bảo nàng đi, hắn lạnh lùng như vậy… Hữu Hi sắc mặt tái nhợt đứng yên, không thể tiến cũng không thể lùi.
“Khiếu Dương, em muốn nói chuyện riêng với anh, được không?”
“Nơi này không có người ngoài.” Ý nói có chuyện gì cứ nói ở đây, nói riêng không quan trọng.
Nghe thấy lời nói của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi mỉm cười, cũng không có vẻ khó chịu, nàng nhẹ giọng: “Vậy để ngày khác cũng được, hai người nói chuyện đi, em đi trước, em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Hữu Hi nói xong rời đi, Lăng Khiếu Dương dụi mạnh điếu thuốc đang hút dở vào trong gạt tàn.
Lưu Vân ngồi bên cạnh Lăng Khiếu Dương, tự mình châm lấy một điếu thuốc hút, “Không phải anh vẫn chờ cô ấy trở về sao, hiện tại người đã về rồi, em nghĩ anh cũng nên từ từ nói chuyện với cô ấy, có lẽ... có nỗi khổ riêng!”
“Không có chuyện gì cô có thể đi rồi!” Lăng Khiếu Dương nói xong đứng dậy, không hề để ý tới Lưu Vân rồi nhốt mình trong phòng ngủ.
Lưu Vân cười đau khổ, đứng dậy ra khỏi cửa.
Hữu Hi gặp em trai, cũng gặp Thảo Lan. Thảo Lan và em trai đều hỏi nàng vì sao lại bỏ đi, rồi vì sao lại trở về, đã xảy ra chuyện gì.
Hữu Hi không trả lời vì chuyện này rất hoang đường, có lẽ ngoài Lăng Khiếu Dương ra không có người tin.
Nhưng nàng không thể nói cho hắn, không thể nói điều gì cả! Chỉ có thể hy vọng hắn sẽ không quá tức giận.
Thảo Lan hẹn nàng đến chỗ Đêm Paris của Cường Tử chơi, nàng đồng ý đi đến cửa club, Thảo Lan đứng ở cửa chờ nàng rồi cùng đi vào.
Mở cửa căn phòng ra, Hữu Hi nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đã ngồi ở đó.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng rồi nâng cốc rượu lên uống.
Hữu Hi cười cười chào hỏi, “Đã lâu không gặp mọi người.”
“Ngồi đi, Hữu Hi!” Thảo Lan nhiệt tình lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh Lăng Khiếu Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...