Chương 13
Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương không biểu lộ gì, Hữu Hi cũng không có hỏi nhiều, hai người vẫn như trước, hắn xem TV, nàng nhàm chán khó chịu tiếp tục xoa xoa khuôn mặt quá mức nghiêm túc của hắn, cố nặn ra một chút dễ chịu.
Cuối cùng Lăng Khiếu Dương cũng có phản ứng, bàn tay to lớn bắt lấy đôi tay xấu xa của Hữu Hi, tức giận: ‘Em định nặn mặt anh thành cái gì? Xoa xoa nắn nắn không sợ mệt à?”
Hữu Hi mỉm cười, rút tay ra rồi lại ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lồng ngực rắn chắc của hắn. “Em đang ngắm anh rất nghiêm túc...!”
Hai người đang nói thì tiếng chuông cửa vang lên, chắc là Nhất Thần đến đây, Hữu Hi ngồi dậy nặng nề, hành động chậm chạp.
Ngô mụ đã ra mở cửa, thấy Nhất Thần và vợ hắn đứng đó, Hữu Hi gọi: “Anh Nhất Thần, chị dâu! Hai người tới rồi à?”
Nhất Thần và Thanh Nhã đến, trong tay cầm theo nhiều đồ ăn dinh dưỡng, Thanh Nhã nhìn Hữu Hi, hâm mộ nói: “Hữu Hi, chúc mừng em sắp làm mẹ. Sao rồi? Em ổn chứ?”
Hữu Hi chậm rãi đi lên phía trước nắm tay Thanh Nhã: “Ổn chị ạ, chị lại đây ngồi.”
Hai người phụ nữ rất thân thiện, nhưng hai gã đàn ông lại chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua nhau, sau đó khách khí bắt tay chào hỏi.
Nhất Thần cố ý vô tình đảo mắt qua cái bụng đã nổi lên của Hữu Hi, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng không tránh khỏi ánh mắt của Lăng Khiếu Dương.
Ngoài Hữu Hi ra, Lăng Khiếu Dương đối với người ngoài không có lấy một chút ấm áp, nhưng cũng không nên vô lễ, người tới là khách, nên tiếp đón chu đáo thì hơn.
Mọi người nói chuyện một lát, luôn dùng những lời lẽ khách sáo thăm hỏi nhau, dù hài hòa thế nào cũng có chút mất tự nhiên.
Giữa lúc đó có một cú điện thoại từ công ty của Lăng Khiếu Dương, hình như có chuyện gì đó.
Nói chuyện một lúc Nhất Thần và Thanh Nhã phải về, Hữu Hi mời họ ở lại ăn cơm trưa, Nhất Thần và Thanh Nhã lại nói còn có việc, khi nào rảnh sẽ gặp lại sau.
Lúc bọn họ về Hữu Hi muốn tiễn họ ra cửa, vừa lúc nàng cũng muốn ra ngoài hoạt động một chút.
Lúc Hữu Hi đứng ở cửa thay giày thì chuông cửa vang lên, Ngô mụ chạy nhanh tới mở cửa, người đến là cô thư kí họ Tô.
Hữu Hi hơi ngạc nhiên, đang định cất tiếng thì Lăng Khiếu Dương đã nói trước: “Cô vào trước chờ một lát”
“Vâng!” thư kí Tô đi vào trong, khách khí chào hỏi Hữu Hi.
Lúc thay giày Hữu Hi không cúi người nổi, Lăng Khiếu Dương liền ngồi xuống, bế Hữu Hi ngồi trên đùi rồi mang giày cho nàng một cách thuần thục, có thể dễ dàng nhận ra đây không phải lần đầu tiên Lăng Khiếu Dương vì nàng làm những việc nhỏ như vậy, tuy là việc nhỏ nhưng mỗi khi Lăng Khiếu Dương làm thế, trong lòng Hữu Hi luôn cảm thấy rất ấm áp.
Hữu Hi ôm lấy cổ hắn, nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, ba người còn lại trong lòng có rất nhiều cảm xúc, ánh mắt tất cả đều dừng lại trên người Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương.
Trong mắt thư kí Tô có chút giật mình, hâm mộ, ghen tị, người đàn ông vĩ đại lạnh lùng trong lòng nàng, lại ở trước mặt Hữu Hi săn sóc dịu dàng như vậy...
Nàng ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt đến sắp chảy máu, sắc mặt hơi khó coi, lòng cảm thấy đau đớn.
Đổi giày xong, Hữu Hi đứng lên, Lăng Khiếu Dương cũng thay giày, không thèm chú ý tới ánh mắt khác thường của mấy người xung quanh.
Bốn người cùng đi ra cửa, Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi rất tự nhiên, thật cẩn thận để nàng dựa vào người mình, hắn hận không thể để Hữu Hi cả ngày đều ở trong lòng hắn, không cần làm bất cứ việc gì.
Tâm tư Nhất Thần phức tạp, tạm biệt Hữu Hi rồi cùng Thanh Nhã lái xe rời đi.
Hữu Hi vốn định đi ra tản bộ, nhưng vừa rồi nhìn thấy thư kí Tô đến đây, nàng nghĩ nhất định là Lăng Khiếu Dương có việc quan trọng phải làm, cho nên tiễn Nhất Thần và Thanh Nhã xong liền chạy nhanh vào nhà.
Lúc nàng vào cửa, Thanh Nhã vẫn còn đứng đó nhìn theo, khuôn mặt tươi cười trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt có điều gì đó khó nói.
Lăng Khiếu Dương vỗ vỗ lưng Hữu Hi, trầm giọng: “Em đi nghỉ ngơi đi, anh có việc phải làm.”
Hữu Hi gật đầu: “Vâng, hai người cứ làm việc đi!”
Nói xong nàng đi vào phòng ngủ, Hữu Hi ngồi trên giường suy nghĩ, lúc nàng đến công ty của Lăng Khiếu Dương cô thư kí này từng có địch ý với nàng, rõ ràng cô ta có ý với Lăng Khiếu Dương.
Có điều… điều kiện của Lăng Khiếu Dương tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều phụ nữ có ý với hắn, Hữu Hi miên man suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu chui vào ổ chăn, nàng buồn ngủ quá, bất kể nàng là ai, phụ nữ có thai vẫn là nhất.
Lúc đang ngủ nàng cảm giác được có một đôi tay đặt lên bụng nàng, dịu dàng vuốt ve, sau đó lần lên nắm lấy vùng mềm mại đã đầy đặn hơn trước của nàng.
Rốt cuộc Hữu Hi không ngủ được, mở mắt ra, nàng hơi mơ màng, xoay người thì nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đang nằm sau mình.
Nàng hỏi: “Anh giải quyết công việc tốt không?”
“Được rồi, em dậy đi, ăn cơm thôi.” Lăng Khiếu Dương nói bên tai nàng.
Phải rồi! Hữu Hi nhớ ra, Lăng Khiếu Dương vẫn không thu tay lại, Hữu Hi bắt lấy tay hắn, “Anh! Tay anh đang nắm cái gì đấy!”
Lăng Khiếu Dương hôn hôn môi Hữu Hi, lúc này mới lưu luyến không thôi dời tay khỏi hai vùng mềm mại của Hữu Hi.
Hắn đỡ nàng dậy ôm nàng vào lòng, đôi mắt đen chăm chú nhìn mặt nàng, trầm giọng nói: “Hữu Hi... lớn rồi!”
Hữu Hi còn hơi mơ hồ, không suy nghĩ gì đáp: “Đương nhiên là lớn rồi, em đã sắp trở thành mẹ hai đứa bé rồi, đâu còn là trẻ con nữa...”
Trong mắt Lăng Khiếu Dương có chút đùa nghịch, nhưng hắn lại nghiêm trang nói: “Lúc mang thai lớn hơn lúc trước một chút!”
Hữu Hi hoàn hồn, thấy Lăng Khiếu Dương đang nhìn chằm chằm vào ngực mình mới hiểu hắn đang nói đến cái gì, mặt nàng không khỏi nóng lên, tay đập vào ngực hắn, “Lăng Khiếu Dương! Anh xấu xa! Đồ háo sắc!!”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương bỗng bật cười: “Ừ, anh là đồ háo sắc, em là vợ của đồ háo sắc!”
Hữu Hi nhịn không được cười phá lên, Lăng Khiếu Dương đã biết nói đùa rồi! Hắn đã vì nàng mà thay đổi làm nàng cười đỏ mặt, đôi môi mềm mại hôn lên bạc môi hắn.
Lăng Khiếu Dương nắm lấy gáy Hữu Hi, chìm sâu vào nụ hôn ngọt ngào ấm áp này.
Mấy tháng sau.
Hữu Hi sắp sinh, Lăng Khiếu Dương mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, nàng biết hắn đang lo lắng.
Cách ngày sinh dự tính còn ba ngày, Lăng Khiếu Dương vốn định để Hữu Hi nằm viện trước bốn năm ngày chờ sinh nhưng Hữu Hi không chịu, nàng không thích mùi bệnh viện, hơn nữa cũng không cần thiết phải lo lắng như vậy, chỉ cần nằm viện trước một hai ngày là được rồi, nàng đã từng sinh qua một đứa con, tâm lý nàng bình tĩnh hơn nhiều.
Hai ngày nay Lăng Khiếu Dương không đi làm, cũng không rời Hữu Hi dù chỉ một tấc.
Lúc giữa trưa, Hữu Hi đang ngủ, không biết làm sao mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác dưới người căng thẳng đau đớn, nàng vội gọi: “Khiếu Dương!”
“Em dậy rồi à?” Lăng Khiếu Dương ngồi bên cạnh nàng, đang đọc sách.
Hữu Hi xốc chăn lên, ôm bụng nói, “Vỡ ối rồi!” Nhưng vẫn chưa đến ngày sinh mà, Hữu Hi vẫn hơi lo lắng.
Lăng Khiếu Dương cực kì lo lắng nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, ôm bế Hữu Hi lên: “Hữu Hi! Đừng sợ! Không sao đâu, chúng ta đi bệnh viện.”
Giọng hắn hơi run run, hắn vội mở cửa phòng, Ngô mụ nhìn thấy Hữu Hi biết là sắp sinh, liên tục dặn với theo sau lưng Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương tuy sốt ruột chạy ra ngoài nhưng vẫn ghi nhớ lời Ngô mụ dặn, nổ máy xe về phía bệnh viện.
Hữu Hi bị đưa vào phòng sinh, Lăng Khiếu Dương bị ngăn ở bên ngoài, vì quá lo lắng nên hai nắm đấm của hắn nắm chặt, người không biết lại tưởng hắn muốn đi đánh nhau.
Hắn cứng đờ người đứng ngoài phòng sinh, vẻ mặt lo lắng. Không biết qua bao lâu, Tạ Tấn Thiên và Thảo Lan cũng đến.
“Khiếu Dương!” Tay Tạ Tấn Thiên vỗ vỗ bả vai Lăng Khiếu Dương, lúc này Lăng Khiếu Dương mới quay đầu lại, vẻ mặt tái nhợt.
“Cậu không sao chứ?” Tạ Tấn Thiên nhìn sắc mặt Lăng Khiếu Dương không khỏi lo lắng.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương rất khó coi, hắn bất an: “Tại sao vẫn chưa ra”
Thảo lan nói: “Khiếu Dương, đừng lo lắng quá như vậy, không sao đâu, ngồi xuống trước đã.”
Từ phòng sinh truyền đến tiếng Hữu Hi la hét đau đớn, Lăng Khiếu Dương đang ngồi cứng đờ bỗng bật dậy như viên đạn định xông vào phòng sinh liền bị Tạ Tấn Thiên giữ chặt lấy: “Cậu vào không phải càng thêm phiền hơn sao, cứ ngồi ngoài này chờ đi!”
Lăng Khiếu Dương dừng lại, đứng ngoài này nghe tiếng Hữu Hi la hét đau đớn, hắn sắp bị bóp nghẹt rồi.
Dày vò, một loại dày vò khổ sở, ngay lúc Lăng Khiếu Dương sắp bị tiếng kêu la của Hữu Hi làm cho tan nát, một tiếng trẻ con òa khóc từ phòng sinh vang ra.
Lăng Khiếu Dương run rẩy, hai mắt sáng ngời, kích động hô: “Sinh rồi phải không? Hữu Hi! Em không đau chứ!”
Tạ Tấn Thiên cười nói: “Hehe, chúc mừng cậu làm bố nha! Nghe cái giọng này chắn chắn là một đứa bé bụ bẫm.”
Khuôn Lăng Khiếu Dương lúc này mới hơi thả lỏng, cửa phòng sinh mở, Hữu Hi được đẩy ra.
Nàng thật sự rất suy yếu, hai mắt khép hờ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng của Khiếu Dương nàng khẽ cười cười, đưa tay ra nắm lấy tay Lăng Khiếu Dương, “tất cả đều thuận lợi”, nàng đã sắp không còn sức để nói nữa.
Hữu Hi nằm ở phòng bệnh cao cấp Lăng Khiếu Dương đã đặt sẵn mấy ngày trước, nàng vẫn ngủ, việc sinh con đã lấy hết sức lực của nàng.
Tạ Tấn Thiên cùng Thảo Lan nhìn Hữu Hi ngủ, mẹ con bình an, hai người cũng không quấy rầy nhiều bèn ra về.
Trong lòng Lăng Khiếu Dương có một cảm giác to lớn không nói nên lời, vui mừng, hồi hộp, cũng không rõ là cảm giác gì nữa.
Nhìn Hữu Hi trước mắt hắn, người vợ hắn yêu nhất, không biết vì sao tự nhiên ánh mắt hắn dịu xuống, lòng cũng an bình hơn.
Hắn nắm tay truyền cho nàng sức lực, muốn giúp nàng mau chóng khỏe lại, nắm chặt tay nàng hắn có cảm giác như hắn cũng với được đến lòng của nàng vậy.
“Anh là bố đứa bé à?” Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Lăng Khiếu Dương quay lại thì nhìn thấy một cô y tá, hắn lạnh nhạt: “Là tôi!”
Y tá không kiềm được, lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương rồi nói: “Con của anh được bốn cân hai, rất khỏe mạnh, là con trai.”
Con! Là con của hắn! Lăng Khiếu Dương lúc này mới cúi đầu xuống nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi kia.
Lòng hắn chợt run run, nghe thấy tiếng cựa quậy của thằng bé, Lăng Khiếu Dương ngồi xuống ngắm nhìn thằng nhóc đang từ từ nhắm hai mắt lại, mặt mũi nhăn nhăn hồng hồng, thật sự nhìn không ra nó giống ai hết.
Cục cưng của họ hơi chu môi lên, bàn tay bé xíu nắm nắm.
Hữu Hi, nàng thật vĩ đại! Thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy mà còn mang thai cục cưng vì hắn.
Lăng Khiếu Dương kiềm không được vươn tay chạm vào tay thằng bé, tiểu gia hỏa này là đứa nhỏ của hắn và Hữu Hi, là con trai hắn.
“Anh từ từ chăm sóc hai mẹ con đi!” Y tá nói xong xoay người đi ra ngoài.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương bật cười, hắn bế thằng bé đặt bên cạnh giường Hữu Hi, hy vọng nàng vừa tỉnh lại là có thể nhìn thấy cục cưng của họ.
Một bên là người phụ nữ hắn yêu nhất, một bên là cục cưng ruột thịt của hắn, Lăng Khiếu hạnh phúc nói không nên lời, vươn người đặt một nụ hôn lên trán Hữu Hi.
Hắn ngồi một chỗ ngây ngốc nhìn Hữu Hi, lại ngây ngốc nhìn đứa nhỏ.
Không biết bao lâu trôi qua, cục cưng đang ngủ chợt khóc òa lên, cái mồm bé xíu mà khóc rất lợi hại.
Lăng Khiếu Dương nhất thời bối rối đứng lên, hắn phải làm gì đây? Đành chỉ biết ôm lấy đứa bé, vỗ về nó.
Nhưng thân thể nhỏ như vậy hắn cũng không dám ôm lấy, chính lúc đang sốt ruột lại nghe thấy tiếng Hữu Hi.
“Khiếu Dương!”
“Hữu Hi, em tỉnh rồi à?” Lăng Khiếu Dương quay đầu lại nhìn ánh mắt ấm áp của nàng, một tay ôm nàng, thân thiết mà kích động hỏi: “Em có khỏe không, có thoải mái không, còn đau không?”
Hữu Hi khẽ lắc đầu, “Em không sao. Sao con lại khóc? Anh ôm nó lại đây cho em nhìn với!”
Lăng Khiếu Dương buông Hữu Hi ra, xoay người lại, thật cẩn thận ôm lấy tiểu gia hỏa đang khóc oa oa, sau đó nhẹ nhàng đặt nó trong lòng Hữu Hi.
Ôm cục cưng của nàng và Lăng Khiếu Dương, nhìn thân thể bé xíu của nó, Hữu Hi tràn ngập vui sướng hôn lên đứa bé đang khóc kia, trên mặt nở nụ cười động lòng người.
“Bảo bối đừng khóc, mẹ đây rồi!” Hữu Hi cười nói, lấy tay sờ thử thấy cục cưng cũng không phải tè dầm, chắc thằng bé đói bụng rồi.
Nàng thuần thục cởi áo ra, đem đầu vú đưa vào miệng đứa nhỏ, tiểu tử kia lập tức không khóc nữa, nhưng nó mút mút vài cái, dường như không hút được gì, lại tiếp tục khóc tiếp.
“Không có sữa à?” Lăng Khiếu Dương hỏi, rồi nhìn tiểu tử kia ngậm lấy nhũ hoa hồng hào của Hữu Hi, tự nhiên hắn lại thấy khó chịu.
“Không thể nào, có thể là thằng bé không bú được.” Hữu Hi hơi sốt ruột, nếu không có sữa mẹ thằng bé sẽ phải uống sữa bột, rất thiếu dinh dưỡng.
Thử lại vài lần vẫn không được, Hữu Hi đành phải thôi, Lăng Khiếu Dương đi gọi thầy thuốc, mua sữa, pha xong cho tiểu tử này uống mới làm nó ngoan ngoãn dịu xuống.
Lăng Khiếu Dương lúc này mồ hôi ướt đẫm, cho tới bây giờ hắn chưa từng luống cuống tay chân như vậy.
Ngô mụ hàng ngày đến đưa cơm, đều là những món ăn bổ dưỡng cho phụ nữ sau khi sinh, còn dặn dò Hữu Hi phải chú ý một số điểm.
Hữu Hi nói không có sữa, đứa nhỏ không bú được, Ngô mụ lại nói đứa nhỏ không bú được, có thể để cho bố đứa nhỏ thử.
Lời nói của Ngô mụ làm Hữu Hi đỏ bừng mặt, may mà Lăng Khiếu Dương đang đi ra ngoài không nghe thấy. Hữu Hi tròn mắt nhìn Ngô mụ - người đang có vẻ mặt tự nhiên không thể tự nhiên hơn.
Ngô mụ định ở lại chăm sóc Hữu Hi, dù sao đàn ông có rất nhiều chỗ không tiện, Lăng Khiếu Dương lại từ chối, hắn có thể tự tay chăm sóc vợ mình, bảo Ngô mụ về nhà trước.
Màn đêm bao phủ, Hữu Hi ôm cục cưng đáng yêu, nhưng sau vài giờ trở nên mệt mỏi, lông mày hơi nhíu lại.
“Hữu Hi, em ngủ đi, em mệt rồi!” Lăng Khiếu Dương ôm lấy cục cưng từ tay Hữu Hi đặt vào trong nôi.
Tiểu tử kia đang say ngủ không phát hiện ra mình đã bị ông bố lừa đặt sang cái giường khác để chiếm chỗ.
Bận rộn lo lắng suốt từ sáng đến đêm, Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương mới có thể thở phào nhẹ nhõm nghỉ ngơi một chút.
Lăng Khiếu Dương nằm bên cạnh nàng, Hữu Hi nằm trong lòng hắn, một lát sau đã ngủ.
Lăng Khiếu Dương trải qua một ngày lo lắng tất bật, ôm Hữu Hi, mơ mơ màng màng chợp mắt.
Không biết bao lâu sau, bảo bối nhà họ lại khóc nhè. Lăng Khiếu Dương bật dậy, chạy nhanh đến giường thằng bé bế nó lên, “Ngoan, đừng khóc, uống sữa nào...”
Hữu Hi đã thức dậy nhưng không hề lên tiếng, chỉ yên lặng chăm chú nhìn Lăng Khiếu Dương.
Thân thể cao lớn, trong tay ôm đứa bé đang khóc mãi, tay chân luống cuống cho thằng bé uống sữa rồi mới thay tã cho nó.
Cho tới bây giờ Hữu Hi không thể tưởng tượng nổi một Lăng Khiếu Dương lạnh lùng kiêu hãnh lại đi làm những việc này, thật khó hình dung ra một con người cao ngạo lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp như vậy.
“Khiếu Dương, để em thử lại lần nữa.” Nàng vẫn hy vọng thằng bé có thể uống sữa mẹ.
Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi đã tỉnh liền đi đến trước mặt đặt đứa nhỏ bên cạnh nàng, một lớn một nhỏ nằm ở nơi đó, rất thoải mái ấm áp.
Hữu Hi cho thằng bé uống sữa nhưng hình như thằng bé không bú được òa khóc. Lăng Khiếu Dương ngồi bên cạnh, vươn người khẽ đẩy Hữu Hi nằm xuống.
Đôi mắt đen kịt của Lăng Khiếu Dương, cuối cùng hắn cúi đầu xuống ngậm lấy nơi đã lâu hắn không chạm qua, Hữu Hi mặt đỏ như lửa đốt.
“Đau...!” Hữu Hi nhíu mày kêu.
Lăng Khiếu Dương ngẩng đầu cười gian xảo, “Vẫn là bố lợi hại hơn”, hắn mới mút một cái sữa đã ra rồi.
Tiểu tử kia ăn no rồi lại ngủ, Lăng Khiếu Dương nằm bên cạnh Hữu Hi, đôi mắt đen ngắm nhìn dung nhan của nàng.
“Hữu Hi, Con chúng ta gọi là Lăng An đi.” Hắn tưởng là con gái, cũng mong là con gái, không ngờ lại sinh hạ một thằng nhóc, mấy cái tên hay đã chọn trước kia bây giờ không dùng được.
Lăng An là ghép từ họ của hai người, hơn nữa cũng dễ nghe, Hữu Hi ôm thắt lưng hắn, cười nói: “Được, vậy gọi cục cưng là Lăng An đi!”
Lăng Khiếu Dương cúi đầu, nặng nề nói: “Anh yêu em, Hữu Hi.” Nàng hôn hôn hắn, một nhà hạnh phúc gắn bó cả đời.
Cục cưng đầy tháng trở nên rất xinh đẹp, toàn bộ đều là bản sao thu nhỏ của Lăng Khiếu Dương. Trước mặt Tạ Tấn Thiên, Thảo Lan, còn có Cường Tử và bạn bè của họ, Lăng Khiếu Dương tự hào khoe Tiểu Lăng An của hắn hôm nay đầy tháng, Lăng Khiếu Dương liền mở tiệc ở khách sạn.
Người thân của Lăng Khiếu Dương không nhiều, nhưng bạn bè thì lại rất đông, những người bạn này thân phận đều có chút đặc biệt.
Hữu Hi chỉ biết những người này cùng Lăng Khiếu Dương quan hệ không phải là ít, nhưng cũng không biết nói gì nhiều, trong bữa tiệc nàng chợt nhìn thấy Nhất Thần, hắn trở nên gầy hơn, đôi mắt hơi ảm đạm. Lúc bữa tiệc tan, mọi người lần lượt ra về.
Lúc Lăng Khiếu Dương đi tiễn vài người bạn, Hữu Hi cũng đi tiễn Nhất Thần, đưa đứa nhỏ đang ngủ cho Ngô mụ bế.
Hữu Hi thắc mắc sao Nhất Thần không đưa vợ đến, trong bữa tiệc cũng đã hỏi qua nhưng Nhất Thần chưa trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ sa sút của Nhất Thần nàng vẫn nhịn không được: “Nhất Thần... Có phải xảy ra chuyện gì không? Sao chị dâu không tới?”
Ánh mắt Nhất Thần mắt tối sầm lại, lúc sau mới cười khẽ, “Bọn anh… ly hôn rồi!”
Ly hôn? Hữu Hi kinh ngạc: “Vì sao?”
“Không hợp nhau thôi. Đừng lo lắng, không sao đâu, anh đi đây” Nhất Thần nói xong đi về phía bãi đỗ xe của khách sạn.
Hữu Hi ngơ ngác đứng ở đó, Nhất Thần… ly hôn… Sao lại thế? Bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Chợt nàng cảm thấy thắt lưng căng thẳng, nàng bị một cánh tay bá đạo ôm lấy, quay đầu lại mới nhìn thấy khuôn mặt hơi ngà ngà say của Lăng Khiếu Dương.
Đôi mắt đen thâm trầm của Lăng Khiếu Dương dường như có chút bất an, giọng hắn lạnh lùng: “Lăng An khóc.”
“Vậy sao? Để em đi bế nó, chắc là thằng bé đói bụng!”
Hai người đi ra ngoài xe, Ngô mụ ôm cục cưng đang khóc ngồi trong xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...