Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3)

Chap 4.1
Lời của Dạ Lan khiến cho trái tim Lăng Khiếu Dương rơi vào hố băng, từ xưa đến nay có biết bao nhiêu đế vương cầu trường sinh, dùng tất cả mọi biện pháp. Dùng đồng nam đồng nữ để chế thuốc, ăn tim người, tin vào tà thuật chỉ vì trường sinh.
Hữu Hi che dấu một thứ như thế, không chỉ kéo dài sự sống còn thống trị thiên hạ, không ai có thể địch được sức mạnh to lớn đó. Hoàng đế sao lại không tham lam.
Nếu hoàng đế đã tham gia vào sự việc lần này chắc chắn không dễ đối phó, Hữu Hi sợ là lành ít dữ nhiều, không biết hoàng đế đối xử với Hữu Hi ra sao, trái tim Lăng Khiếu Dương như bị người ta nhéo mặt, co thắt thật nhanh lại, lo lắng cho Hữu Hi, không quan tâm tới Dạ Lan nữa xoay người đi ra ngoài.
“Vương gia… thả ta ra, thả ta ra ngoài đi…!”- Dạ Lan nhìn Lăng Khiếu Dương xoay người rời đi.
Đau khổ cầu xin.
Bước chân Lăng Khiếu Dương dừng lại một chút nhưng không quay đầu lại, tiếp tục đi nhanh hơn về phía trước… dù có kêu gào bi thương cách mấy cũng không thể khiến Lăng Khiếu Dương dừng lại, giữa hai người họ có biết bao mối hận không thể hóa giải.
Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, Hữu Hi bị nhốt trong nhà lao tối om đã ba ngày.
Lăng Khiếu Dương đi cầu xin hoàng đế, hoàng đế muốn hắn đừng nhúng tay vào việc này, Lăng Khiếu Dương kích động hồ ngôn loạn ngữ khiến hoàng đế tức giận phất tay áo rời đi, không muốn gặp hắn.
Hắn nhận ra hoàng đế quyết tâm muốn có được địa đồ, vì vậy chuyện Lăng Khiếu Dương cầu xin hoàng đế thả Hữu Hi là không thể nào. Hắn đành phải nghĩ cách khác, nhưng là cách gì mới có thể cứu được Hữu Hi, hơn nữa sau khi cứu nàng ra làm sao bảo vệ được nàng? Hoàng đế nhất định sẽ không buông tay, toàn lực truy đuổi Hữu Hi.
Lúc Lăng Khiếu Dương đang nghĩ cách xoay chuyển tình thế, thì hoàng đế lại tự mình đến Nghĩa Vương phủ.
Lăng Khiếu Dương cả kinh, hoàng đế muốn trốn hắn còn không kịp, sao lại đột nhiên đến Vương phủ.
Hoàng đế mặc trên mình bộ quần áo vàng óng, ngồi trên ghế chính ở trong đại sảnh, hắn thì ngồi sang bên. Nhíu mày hỏi: “Không biết hoàng huynh đại giá quang lâm là có thánh chỉ gì?”
Hoàng đế biểu tình cao thâm, làm cho Lăng Khiếu Dương trong lòng cảnh giác, mơ hồ hiểu được ý định đến đây của hoàng đế.
Ý đồ đến đây là…
Hoàng đế nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Trẫm tới phủ có chút mạo muội, chắc chắc Vương đệ cảm thấy rất kì lạ. Cũng không có gì quan trọng, trầm có chuyện muốn hỏi Lãnh Dạ Lan, ngươi đem nàng dẫn tới đây”
Lăng Khiếu Dương nhướng mày, tìm kế thoát, cáo lỗi nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, nàng ta là tội phạm làm rất nhiều điều sai, để bị để giam vào nhà lao, nên không tiện để gặp tránh mạo phạm hoàng thượng”
Vẻ mặt hoàng đế lạnh lẽo, tức giận nói: “Sao, trẫm nói ngươi không nghe sao, đừng có viện lí do, phái người mang nàng tới đây.”
Lăng Khiếu Dương không thể để cho hoàng đế gặp Dạ Lan, nếu Dạ Lan ở trước mặt hoàng đế nói ra, như vậy thì mối nghi ngờ của hoàng đế đối với địa đồ mà Hữu Hi cất dấu càng tin hơn, muốn Hữu Hi có thể quay lại cuộc sống bình thường đã khó lại càng khó hơn.
Nhưng hoàng đế thình lình đến, lại trực tiếp yêu cầu gặp Dạ Lan, hắn không thể chống lại. Trong lòng phản kháng, miệng hô to:“Lưu An, đem Lãnh Dạ Lan tới”
“Vâng ạ!”- Lưu An đứng bên ngoài sảnh lớn tiếng trả lời nhanh chóng đem người tới.
“Không biết hoàng huynh muốn gặp nàng là vì chuyện gì?”
“Vương đệ thật không biết sao? Ngươi là huynh đệ của trẫm, giang sơn này là của nhà họ Lăng, ngươi làm Vương gia cũng nên bỏ ra ít công sức”

Lăng Khiếu Dương vội nói: “Đã để Hoàng thượng giáo huấn”
Hoàng đế không nói gì, mắt híp lại, đợi Dạ Lan tới, đến khi chén trà nhỏ nguội hẳn thì người cũng tới.
Một bóng người suy nhược đi đến. Tóc đen rối bời, quần áo rách nát vẫn còn ướt, hai nam nhân áp giải vào sảnh. Một mùi hôi trối tràn ngập xung quanh, hoàng đế không nhịn được cau mày, che mũi lại.
“Các ngươi lui xuống đi, không cần canh”- Lăng Khiếu Dương lớn tiếng phân phó, tất cả thái giám ở gần hoàng đế đều lui xuống, ngay cả cửa cũng không dám đến gần.
Trong phút chốc, xung quanh chỉ còn lại hai người.
Thân thể Dạ Lan uể oải quỳ xuống, tiền tụy như quỷ, sắc thái ngày xưa đã mất đi, buồn bã thất sắc như cây cỏ không héo.
“Ngươi chính là Lãnh Dạ Lan”- Hoàng đế cao cao tại thượng hỏi.
“Vâng ạ”- Dạ Lan nhìn thấy hoàng đế cả thân người vàng óng liền biết ngay thân phận.
“Trẫm hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải trả lời thật rõ ràng.”
Dạ Lan ngây ngốc lặng đi, không kiềm được dùng đôi mắt liếc nhìn hoàng đế một lần, rồi cúi đầu nói: “Hoàng thượng xin hỏi”
“Ngươi với Lãnh Dạ Hủy là tỷ muội?”
“Vâng”
“Vậy ngươi cũng biết trên người nàng có một bức địa đồ rất quan trọng đúng không?”
“Hoàng thượng…!”- Dạ Lan bất ổn nhìn Lăng Khiếu Dương một cái, lập tức bạo gan nói: “Hoàng thượng muốn biết cái gì, dân nữ nhất định sẽ báo cho hoàng thượng, chỉ xin hoàng thượng hạ lệnh, bảo Vương gia thả dân nữ ra”
“To gan, ngươi còn dám ra điều kiện với hoàng thượng, ngươi muốn chết sao?”- Lăng Khiếu Dương nhíu mày gầm lên.
Dạ Lan khấu đầu nói: “Dân nữ bây giờ sống không bằng chết, nếu như hoàng thượng không đáp ứng, dân nữ tình nguyện chết đi”
Hoàng đế cau mày, không quan tâm đến tâm tình Lăng Khiếu Dương, lạnh nhạt nói: “Hảo, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi trả lời vấn đề trẫm muốn, trẫm sẽ hạ lệnh thả ngươi”
Hoàng đế ra lệnh, Lăng Khiếu Dương cũng không dám phản kháng, Dạ Lan trong lòng vui vẻ, bắt đầu hy vọng, vội nói: “Đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng xin hỏi”
Hoàng đế híp mắt, chịu không nổi mùi thối trên người Dạ Lan, rất nhanh hỏi: “Vậy địa đồ có thật sự tồn tại không”
“Vâng, Xích Nguyệt Quốc từng nghĩ bao nhiêu cách để có địa đồ này, người nào có được sẽ lãnh đạo thiên hạ, hơn nữa trường sinh bất lão, có được sức mặt rất lớn”
“Không được nói bậy!”- Lăng Khiếu Dương khiển trách Dạ Lan, nàng càng nói càng giống thật, hoàng đế chắc chắn sẽ tin, Hữu Hi sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Dạ Lan vội nói: “Những lời dân nữ nói đều là thật, không có nửa câu là giả dối”
“Vậy địa đồ ở đâu”- Hoàng đế hấp tấp hỏi.

“Là do Dạ Hủy chính miệng thừa nhận địa đồ đã bị nàng dấu đi, chỉ là dân nữ không hỏi được địa đồ ở đâu...”
Hoàng đế trong mắt hiện lên chút thất vọng, đứng dậy, khẩn trương rời đi
“Hoàng thượng, ngài đã đáp ứng dân nữ sẽ thả dân nữ”- Dạ Lan hoảng sợ khẩn cầu nhìn hoàng đế.
“Thả nàng”- Hoàng đế quay lại nhìn Lăng Khiếu Dương nói rồi bỏ đi.
“Vâng, đệ cung tiễn hoàng thượng”- Lăng Khiếu Dương đứng dậy chắp tay đưa tiễn.
“Cung tiễn hoàng thượng”- Dạ Lan cao hứng mở miệng, không nghĩ tới bản thân lại đột nhiên tránh được một tai kiếp.
Thấy hoàng đế bỏ đi, Dạ Lan cũng hưng phấn đứng dậy, kéo hai chân sớm đã thối rửa, từng bước từng bước đi ra ngoài. Lăng Khiếu Dương nhìn nàng rời đi, không ngăn cản nhưng đôi mắt hiện lên cái nhìn rất kì lạ.
Dạ Lan từng hy vọng trở lại vương phủ bao nhiêu thì bây giờ lại vội vàng muốn rời khỏi vương phủ, đi hồi lâu cuối cùng cũng tới cửa lớn. Nàng trong lòng vui sướng, có thể sống rồi, thật tốt quá, nàng không biết bản thân muốn đi đâu, nhưng nàng phải tìm con sông nhỏ sạch sẽ tẩy đi thân hình hôi thối của bản thân, xử lý lớp da thịt đã tróc ra.
Bấy giờ hoàng đế đã lộ đầu ra, nhìn ra phía ngoài cửa sổ theo bóng lưng Dạ Lan khập khiễng bước đi, hắn phân phó thị vệ đi theo bên cạnh: “Đem nữ nhân đó giải quyết sạch sẽ, không để người còn sống”
Thị vệ quay đầu nhìn thấy bóng Dạ Lan liền chắp tay nói: “Thuộc hạ đã rõ”- Nói xong liền đi về phía Dạ Lan.
Dạ Lan đi đến con sông nhỏ ở vùng ngoại ô, nơi này từng là chỗ mà nàng cùng Lăng Khiếu Dương cưỡi ngựa du ngoạn.
Bây giờ nhớ lại, ngay cả gương mặt mình cũng chẳng còn như xưa, giấc mộng thái tử phi tan biến, mộng làm vương phi lại nhận được kết quả thế này. Hận nàng hận Dạ Hủy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của mình dưới dòng nước Dạ Lan hận không thể giết chết Hữu Hi để trả hận. Bây giờ nàng vẫn chưa nhận ra tất cả đều do bản thân gieo gió mà gặt bão, còn trách người khác.
Ngồi bên bờ sông, nàng vung nước lên uống một ngụm, nhưng nhìn thấy phía sau mình có bóng nam nhân cầm kiếm, một luồng sáng hướng về phía nàng, chưa kịp quay đầu lại thét lên, đao đã bổ xuống đầu nàng.
Máu tương văng khắp nơi, nam nhân đem Dạ Lan cùng thủ cấp của nàng quăng xuống sông, Dạ Lan cả người đầy máu không còn biết gì theo dòng nước trôi đi.
Thị vệ rửa đao sạch sẽ rồi đem cạy đao vừa dùng để giết Dạ Lan thả vào vỏ, coi như không có việc gì. Giết người tựa như bóp chết một con kiến.
Dạ Lan tưởng rằng bản thân đã tự do, cũng không ngờ hoàng đế không để nàng sống, bởi vì nàng biết quá nhiều…
Chap 4.2
Hoàng đế trở lại trong cung, không thể chờ đợi đi đến chỗ giam Hữu Hi.
Hữu Hi bị giam trong lòng lo lắng, hoàng đế mỗi ngày đều dành thời gian đến vặn hỏi nàng, ngay cả người thân tín nhất hắn cũng không tin, tra hỏi cũng không để người khác ra tay, hắn không muốn để ai biết chuyện địa đồ, không muốn nhiều người cùng có tham vọng này, có thể thấy được hắn rất coi trọng địa đồ.
Ba ngày này, Hữu Hi không nói gì cả, cái gì cũng không biết, không có địa đồ. Địa đồ đó là mạng của nàng, giao đồ ra chẳng khác gì giao mạng ra, lời đồn thật đáng sợ, càng truyền càng khuếch đại.
Nàng không tin có đồ như thế, nhưng người khác tin, dù nàng hủy đi địa đồ cũng không ai tin nó đã mất. Nàng không biết bản thân bị giam bao lâu, nếu hoàng đế không có được địa đồ chắc sẽ đem nàng hủy đi, như vậy nàng sẽ không rơi vào tay người khác, dù địa đồ có ở đâu cũng không ai biết nữa.

Tránh không khỏi vận mệnh của bản thân, Hữu Hi như muốn phát điên, tùy tiện bắt người, giam người, giết người, ở thời cổ đại này nhà thường thì cơm nguội, đối mặt với quyền lực thật sự đáng sợ, khiến nàng nhớ đến xã hội thế kỷ 21.
Hôm nay hoàng đế đến vặn hỏi, ngày hôm qua tra không ra, hoàng đế đã nổi giận đùng đùng, hôm nay không biết sẽ ra sao.
Nàng đã ba ngày không ăn cơm, không uống nước, cả người vô lực, đôi môi đỏ mọng khô nứt, bụng trống rỗng, hoàng đế muốn dùng cách này hạnh hạ nàng, làm cho nàng không chịu nổi tự mình nói ra.
Nếu như nàng không cách nào thoát khỏi đây thì nhất định sẽ chết ở đây, như vậy cái chết của nàng xem như cũng có ý ‎nghĩa.
Tiếng chỗ cửa phòng giam mở ra, Hữu Hi đờ đẫn ngồi yên. Nàng biết hoàng đế tới, đơn giản chỉ là hỏi địa đồ ở đâu, muốn nàng giao ra đây. Quả nhiên, hoàng đế một mình đi vào, đôi mắt đen chứa đựng sự hấp tấp, kéo cái ghế gỗ tới, Hữu Hi cùng hoàng đế đối diện nhau.
Nàng cứ như vậy ngồi xuống, giương mắt nhìn hắn rồi lại hạ mi xuống.
Hoàng đế đứng đó, nhìn chằm chằm Hữu Hi, lạnh lùng nói: “Trẫm hôm nay đi gặp tỷ tỷ ngươi”
Sau đó thì sao? Hữu Hi đoán, chắc chắn liên quan đến địa đồ, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng đế nhưng không nói gì.
“Trẫm biết, tỷ tỷ ngươi nói cho trẫm nghe, địa đồ trên người ngươi, ngươi cũng biết địa đồ ở đâu, cho nên, không cần thử thách tính nhẫn nại của trẫm, giao ra địa đồ nếu không ngươi chỉ có con đường chết.”
Ánh mắt Hữu Hi giật giật, đứng dậy, đi về phía trước vài bước: “Hoàng thượng, ta có thể nói địa đồ ở đâu, nhưng người phải đáp ứng ta một việc”
Hoàng đế cười lạnh: “Tỷ muội các ngươi thật đúng là không để lỡ thời cơ đàm phán điều kiện”- Cùng hắn đàm phán điều kiện chỉ có chết.
“Điều kiện này đối với hoàng thượng không có khó khăn, đổi lấy hoàng thượng có được thứ tốt hơn không phải lợi sao?”
“Hảo, nói trẫm nghe”- Hoàng đế tò mò.
“Ta hy vọng hoàng thượng có thể trả lại sự trong sạch cho người nhà Hoàng Bắc Thiên, để cho bọn họ về gia hương, sống một cuộc sống tốt, yêu cầu này đối với hoàng thượng nhất định có thể làm, hơn nữa còn rất dễ dàng”
“Trẫm cũng muốn nói điều kiện”- Hoàng đế vẻ mặt âm hiểm: “Ngươi nếu không giao địa đồ ra. Trẫm sẽ ban cho họ cái chết ngay lập tức”
Hữu Hi cười cười nói: “Tốt, hoàng đế không hổ là hoàng đế, luôn cao chiêu nhất. Nhưng nếu như thế, thứ hoàng thượng muốn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có, ta sẽ đem theo bí mật này vào mộ”
Hoàng đế đánh giá một chút, điều kiện Hữu Hi trăm lợi không chút hại, đáp ứng cũng không sao.
“Được, trẫm đáp ứng ngươi”
“Xin mời hoàng thượng viết chiếu thư bố cáo thiên hạ”
“”Ngươi…”- Chưa từng có ai dám nhiều lời như vậy, bức hắn không có cách nào khác, hoàng đế bực mình nói: “Được, trẫm ngày mai sẽ viết chiếu thư ban ra”
“Nhìn thấy chiếu thư rồi, ta sẽ đem đồ giao ra”
Hoàng đế phất tay áo nói: “Một lời đã định”
“Hảo”- Hữu Hi mỉm cười.
Hoàng đế bỏ đi có chút tức giận.
Hữu Hi tĩnh lặng ngồi trên chiếc giường nhỏ đơn sơ, nghĩ lại vừa sợ vừa khó chịu. Trong lòng khắc ghi tên Hoàng Bắc Thiên, nàng sẽ chết, sẽ chết không còn có thể gặp hắn.
Hắn đi đâu rồi, tại sao, tại sao lại đối xử với nàng như thế, mấy tháng rồi không có tin tức. Hữu Hi nghĩ tới mà đau lòng, muốn gặp hắn, muốn nhìn thấy hắn, rồi sợ nhìn thấy hắn thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ nhìn xung quanh mình là căn phòng giam nhỏ hẹp, nàng vừa cảm thấy tuyệt vọng vừa bất lực, cái chết đã tới gần, khi chết rồi thì không thể gặp lại hắn.

Bắc Thiên... Hữu Hi vùi mặt vào lòng bàn tay, yên lặng rơi lệ. Trong lòng thương tâm, nàng bắt đầu sợ cái chết đến với mình.
Trời dần tối đen, nước mắt cũng đã khô, Hữu Hi cuộn mình trong góc, như con chó nhỏ mất đi sinh khí. Mọi thứ đều trở nên an tĩnh, an tĩnh khiến trái tim nàng run rẩy, đột nhiên tiếng hét của rất nhiều người vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh, giống như là miếng lụa bị một vũ khí rất sắc bén cắt đứt.
Hữu Hi ngồi thẳng dậy, tiếng la bên ngoài như muốn vỡ cả trời đất, xảy ra chuyện gì vậy? Nàng giật mình từ khung cửa sổ trên cao nhìn ra ngoài, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Bên ngoài la hét càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc, thanh thế to lớn, làm người ta kinh hãi.
Xảy ra chuyện gì thế, bạo động sao? Hữu Hi không kiềm được thầm nghĩ, trái tim đập loạn nhịp… sao chuyện gì cũng như muốn đổ hết lên người nàng thế này.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét thảm, thu hút sự chú‎ ý của Hữu Hi, cửa ngục đột nhiên mở ra.
Trái tim Hữu Hi đông cứng lại, nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thân ảnh cao dài rất gầy. Nàng kinh hoàng khẽ rên thoáng cái đã trở nên yên lặng, là Lăng Khiếu Dương. Hắn tới đây làm gì, Hữu Hi ngơ ngác nhìn Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy kiếm hắn bay loạn trong không trung, chặt đứt khóa cửa làm bằng thiết rồi đi đến, bắt lấy một tay nàng, trầm giọng nói: “Theo ta đi”
“Ngươi … Ta…!” Hữu Hi trong nhất thời không biết làm gì cho tốt, nàng tưởng rằng nàng đã chết, nàng cùng làm hoàng đế trao đổi, đổi lấy cuộc sống tự do của người nhà Hoàng Bắc Thiên, hơn nữa nàng cũng không nghĩ Lăng Khiếu Dương sẽ xuất hiện.
“Mau đi”- Lăng Khiếu Dương không kịp chần chờ ôm lấy nàng, giống như ngày xưa vẫn bá đạo, cùng với thân thể hắn bay ra ngoài.
Lúc Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương đem ra ngoài, mới phát hiện, bên ngoài toàn cảnh chém giết. Thị vệ trong cung tay cầm cung, tay cầm kiếm chém giết, mùi máu tanh tàn nhẫn khiến Hữu Hi không dám mở mắt ra nhìn.
Khắp nơi đều là người, đều là hỗn loạn chém giết, Lăng Khiếu Dương mang theo Hữu Hi nên cũng không thể tránh né. Chỉ lao vào trực diện hỗn loạn, Lăng Khiếu Dương che chở cho Hữu Hi, đao kiếm trong tay không ngừng công kích.
Đao kiếm không có mắt, có chịu sự tập kích của cung tên, Hữu Hi bị hoàn cảnh lúc này làm cho sợ đến ngây người, không biết nên làm gì.
Đám người kia là ai, sao lại xông vào cung, xem trang phục thì hình như là dân chúng. Lúc Lăng Khiếu Dương che chở Hữu Hi tránh né, bọn họ cũng chạy ra xa.
Lúc này một nhóm thị vệ mặc trang phục đỏ, chém giết loạn dân, lại chạy về phía Lăng Khiếu Dương nói.
“Vương gia ngài không thể mang nàng đi”- Thủ lĩnh thị vệ ngăn cản đường Lăng Khiếu Dương
“Cản ta thì chết”- Lăng Khiếu Dương hai mắt đỏ ngàu, lạnh lùng rống lên.
“Hoàng thượng có lệnh, thuộc hạ đành phải mạo phạm”- Thị vệ nói xong hướng về phía Lăng Khiếu Dương tấn công.
Lăng Khiếu Dương một bên chống địch, một bên phòng ngừa loạn dân, lại dây dưa với thị vệ, cố gắng hết sức mình.
Vẫn như cũ đem Hữu Hi bảo hộ vào lòng, trên mặt hắn đầu máu người, trông thật dữ tợn đáng sợ. Trên lưng hắn, cánh tay hắn bị thị vệ cùng loạn dân đâm đến thương tích, nhưng chỉ cau mày, cố gắng bảo vệ Hữu Hi hoàn hảo.
Ngay lúc Lăng Khiếu Dương tránh đi kiếm thị vệ, một mũi tên của loạn dân bay về phía Lăng Khiếu Dương.
“Phốc” một tiếng, mũi tên đâm vào người Lăng Khiếu Dương, hắn đau thấm thía, miệng phun máu, thị vệ giơ chân đã ngã Lăng Khiếu Dương xuống đất.
Nhìn Lăng Khiếu Dương bị thương, trái tim Hữu Hi thắt lại, quên cả thở, kinh hãi chạy đến bên cạnh hắn. Nhưng thị vệ tiến lên bắt lấy Hữu Hi, kiếm trong tay Lăng Khiếu Dương chỉ về phái thị vệ, xuyên qua tim hắn, thị vệ ngã xuống đất.
“Mau đi...”- : Lăng Khiếu Dương khó khăn gầm nhẹ, đứng dậy.
Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, trong lúc nhất thời không biết chạy đâu, cục diện hỗn loạn, đánh giết, người chết vô số. Còn lại thị vệ cùng loạn dân chém giết, cùng Hữu Hi chạy đi.
Lúc này giữa không trung một thân ảnh màu trắng bay tới, cả thân bạch y trong đêm tối lửa bập bùng khiến người khác chú ý, thân ảnh phiêu dật xuất trần, tựa như tiên nhân, khăn trắng che mặt, từ trên trời hạ xuống, đáp bằng hai chân, sau đó đá nhẹ khiến thị vệ văng ra, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hữu Hi.
Hắn cúi đầu nhìn Hữu Hi, cũng xuất hiện trong tầm mắt nàng, trái tim Hữu Hi điên cuồng nhảy dựng lên, thân ảnh màu trắng vương cánh tay dài ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, phi thân bỏ đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui