Chap 3.1
Lúc trời đã tối đen, hai đứa trẻ mới cùng nhau trở về, Hữu Hi sớm đã no bụng, cũng đã làm được rất nhiều hoa để ngày mai đem bán.
Nhìn hai huynh muội một lớn một nhỏ đi vào, nàng đứng dậy cầm lấy bánh báo lúc chiều đã mua trên phố đi qua: “Đói bụng thì mau ăn bánh bao đi, nhưng nó không còn nóng nữa”- Hữu Hi vừa nói vừa đem bánh bao đặt vào tay tiểu cô nương.
Tiểu nam hài nhìn Hữu Hi, nhíu mày: “Tại sao lại cho bọn ta?”- Bình thường bọn họ xin cơm không ai cho, thường xuyên bị người ta mắng, hoặc đánh đuổi.
Hữu Hi cau mày, mắt nhấm nháy nói: “Chúng ta là bạn cùng phòng mà, thì giúp đỡ nhau, hơn nữa buổi tối ta còn ngủ ở chỗ các ngươi, xem như ta cảm ơn, nhanh ăn đi”
“Ca, thơm quá”- Tiểu cô nương nghe mùi thơm bánh bao liền nuốt nước bọt xuống.
Hữu Hi mỉm cười nói: “Thơm thì mau ăn đi, được rồi, các ngươi tên là gì? Tỷ là Hữu Hi”- Nàng mở miệng nói tên đầu tiên.
Tiểu cô nương muốn đáp lời, thì nam hài đã đoạt nói trước. “Ta gọi là Tần Kiên Quyết, muội muội của ta gọi là Hương Hương.”
“Hảo, sau này tỷ gọi ngươi là tiểu Kiên Quyết, còn có tiểu Hương Hương”- Hữu Hi mỉm cười, không nói gì nữa, sau đó ngồi xuống, tiếp tục làm hoa, nàng muốn làm thật nhiều sớm kiếm đủ bạc để lên đường.
Hương Hương cùng Kiên Quyết bị mùi bánh bao hấp dẫn nước miếng chảy tới, Hương Hương tuổi còn nhỏ không muốn nghĩ nhiều như vậy, móc một cái bánh bao đưa sang cho Kiên Quyết, sau đó lại nhớ đến một người.
“Tỷ Tỷ không ăn cơm sao?”- Hương Hương tròn mắt nhìn Hữu Hi hỏi.
Hữu Hi trả lời: “Ư, tỷ tỷ ăn rồi”
Hương Hương nghe Hữu Hi nói đã rồi liền nhìn về phía ca ca, chờ mong nói: “Ca ca, em muốn ăn…”- Nàng sợ ca ca không đồng ý, hoặc là tức giận, bởi vì ca ca không thích tỷ tỷ, bởi vì tỷ ấy chiếm chỗ của hai anh em.
“Muốn ăn thì ăn đi’- Tiểu Kiên Quyết nuốt nước bọt rồi lại nuốt xuống, hôm nay lại không kiếm được thức ăn, bụng đã rất đói kêu lên ục ục
“Uh”- Được ca ca cho phép, Hương Hương gật đầu, vội vàng cắn miếng bánh bao hô lên: “Ăn ngon thật, ca ca cũng ăn đi”
Tiểu Kiên Quyết cũng ngăn được sự hấp dẫn của bánh bao, cùng muội muội ăn, Hữu Hi nhìn hai người lộ ra nụ cười an ủi.
Tiểu Kiên Quyết ăn một cái, Hương Hương ăn một cái, hai người đem số bánh bao còn lại đặt vào chiếc túi dùng chỉ bao lấy rồi để trong lòng.
Hai người chính là như vậy, có thể ăn được một cái bánh bao xem như đã là mỹ vị lắm rồi, Hương Hương ăn no rồi, nằm trên đống cỏ ngủ thiếp đi, xem ra ban ngày đi tới không ít nhà xin cơm mà mệt mỏi.
Tiểu Kiên Quyết lại dùng cặp mắt không thiện chí nhìn chằm chằm Hữu Hi đang làm hoa, cuối cùng hắn đứng dậy đi qua, giọng nói bất hảo: “Này, ngươi ra đây”
“Có việc gì sao? Ta rất bận”- Hữu Hi ngẩng đầu lên một chút rồi lại tiếp tục bận rộn.
Tiểu Kiên Quyết không vui, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Hữu Hi cau mày, tiểu tử này tính tình còn phải cải tạo rất nhiều.
Nàng đem toàn bộ giấy làm cho xong sau đó ngẩng đầu thư giãn gân cốt, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Kiên Quyết ôm một đống cỏ khô rất lớn đi tới. “xôn xao”, thô lỗ đem đám cỏ khô đặt trước mặt nàng, giọng nói còn hơi giận: “Tự mình xếp đi”
Thái độ không tự nhiên của tiểu tử này lại khiến Hữu Hi nhớ tới một người, tính tình cũng xúi quẩy như thế, còn thô lỗ nửa chứ, chính là Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi vội vàng lắc đầu xua đi bóng hình đó, đứng lên, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Tiểu Kiên Quyết”
Tiểu Kiên Quyết cau mày, bực mình nói: “Không cần ngươi tạ ơn, ta chỉ là không muốn ngươi làm phiền Hương Hương”
Hữu Hi cười lắc đầu, đứa trẻ này thật là mạnh miệng, tâm thì không xấu, nàng khom lưng đem đống cỏ khô rãi ra, sau đó đem số hoa đã làm xong đặt lên trân bàn thở tượng phật đã cũ nát.
Tiểu Kiên Quyết nằm xuống bên cạnh muội muội, nhắm mắt ngủ, Hữu Hi cũng nằm xuống nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ tới những chuyện tào lao rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa đêm tối đen, một bóng người vẫn cứ im lặng canh giữ.
Hữu Hi cứ như vậy ở trong căn miếu cũ nát, cùng hai tiểu hài tử vượt qua cuộc sống khó khăn. Khổ không phải vì không có căn phòng ấm áp, không có thức ăn ngon mà là trái tim, nỗi nhớ cùng sự lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên đang dày vò khiến nàng đau khổ.
Hoa của nàng bán cũng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, mỗi ngày đều bán hết, tiền thu vào rất khả quan. Thậm chí còn có một cụ hội mời nàng tới dùng hoa trang trí tân phòng. Số hoa Hữu Hi làm rất nhiều loại chưa ai thấy qua, hơn nữa không cần tốn sức chăm sóc mà vẫn mang lại mỹ quan rất đẹp.
Hữu Hi không tin vậy may đã tới, việc buôn bán rất dễ dàng, chỉ trong vòng 10 ngày ngắn ngủi đã kiếm được hơn 10 lượng bạc.
Hoa của nàng đáng giá như thế sao? Trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng mọi thứ lại quá đỗi bình thường, nàng không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, không nên đa tâm suy nghĩ nhiều.
Từ từ thái độ của tiểu Kiên Quyết cũng không còn địch ý, dù sao cũng là nhờ vả Hữu Hi. Hương Hương cũng không đi xin cơm nữa, cùng Hữu Hi bán hoa, tiểu Kiên Quyết thì vẫn tiếp tục đi ăn xin.
Bởi vì hắn biết, Hữu Hi chỉ là khách qua đường, cuộc sống sau này vẫn phải dựa vào việc xin cơm, không muốn để bản thân mình ỷ lại vào người khác.
Ba người cùng nhau ăn, cùng nhau lao động, kiếm tiền, mỗi ngày ăn ba bữa đơn giản, có thể no bụng là tốt rồi.
Nhưng Tiểu Kiên Quyết cùng Hương Hương một người nam tuổi một người tám tuổi đây là lúc tăng trưởng, Hữu Hi tận lực giúp hai người bồi bổ dinh dưỡng.
Nhìn thấy Kiên Quyết cùng Hương Hương nàng nhớ tới em trai ở hiện đại, nhớ thật sự rất nhớ, nhớ cả Nhất Thần nữa, không biết hắn giờ có khỏe không.
Nàng chỉ Hương Hương làm hoa, hy vọng ngày nào đó nếu rời đi, Hương Hương có thể buôn bán hoa tự mình kiếm chút tiền lẻ. Trước mắt nàng chỉ có thể làm thôi, không biết khi nàng rời đi, hai đứa trẻ này phải làm sao.
Muốn giúp nhưng cũng đành vô lực.
Rời xa Hoàng Bắc Thiên đã ba tháng, nàng nhớ hắn, muốn gặp hắn nhưng hắn vẫn không chút tin tức. Không nhịn được có chút giận Hoàng Bắc Thiên, có phải đã không cần nàng nữa, có phải muốn mọi thứ kết thúc như thế này.
Nàng đã kiếm được không ít bạc, chuẩn bị lên đường rồi, đi tới chỗ Bắc Song cùng người nhà đang bị đày ải. Nghe nói nơi đó khí hậu khô nóng, điều kiện khắc khổ, nhiều khi còn rất lạnh, rất nhiều người đã chết trên đường.
Rất xa xôi, rất gian nan, nhưng Hữu Hi không sợ, nàng đã chịu nhiều khổ sở như thế, chút đường xá xa xôi ấy có đáng gì?
Trước khi đêm tới, Hữu Hi nói với hai hài tử mình phải rời đi, nghe lời nàng nói, tiểu Kiên Quyết cùng Hương Hương đều phản ứng mạnh mẽ.
Mấy ngày nay, cả ba người như người một nhà, cùng nhau ra ngoài kiếm tiền, cùng nhau quay về ăn cơm, cùng nhau ngủ, Hữu Hi như người tỷ tỷ, lại như một người mẹ.
Bây giờ nghe nàng phải đi, Hương Hương không nhịn được khóc lên, Tiểu Kiên Quyết cắn môi không nói lời nào, kỳ thật trong lòng rất thương tâm, muốn cất lời nhưng không thể nói ra.
Hương Hương khóc hỏi Hữu Hi: “Tỷ tỷ còn về thăm Hương Hương không?”
Hữu Hi trong lòng cũng chua xót, an ủi đầu Hương Hương: “Nếu có cơ hội, tỷ tỷ sẽ trở về thăm”
Hương Hương ôm lấy cổ Hữu Hi: “Tỷ tỷ muốn đi đến một nơi rất xa sao? Gặp phải người xấu thì làm sao?”
“Tỷ tỷ tự sẽ có cách, Hương Hương đừng lo lắng”- Hữu Hi vỗ về lưng Hương Hương, nhưng lại nói với tiểu Kiên Quyết: “Tiểu Kiên Quyết, chăm sóc tốt uội muội”
“Còn đợi tỷ nói so, ta đương nhiên sẽ làm, chỉ có phụ nữ ngốc như tỷ nói muốn đi tìm người, ngay cả đường cũng không biết, còn đi tìm người”
Tiểu Kiên Quyết nói làm cho Hữu Hi đỏ mặt, đúng vậy, nàng ngu ngốc.
“Tiểu Kiên Quyết, cảm ơn sự quan tâm của ngươi”- Hữu Hi đẩy Hương Hương ra cười nói: “Được rồi mau ngủ đi, đừng khóc nữa.”
“Hương Hương muốn ngủ chung với tỷ tỷ”
“Được, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau”
“Uh”- Hương Hương nằm xuống bên người Hữu Hi, ôm lấy tay nàng, trên mặt vương lệ.
Tiểu Kiên Quyết cũng đặt mình xuống ngủ, bộ dạng tức giận chỉ nhìn ra phía cửa.
Đâm khuya sâu lắng, yên tĩnh, trái tim Hữu Hi lại mong đợi, ngày mai nàng mua một con ngựa rồi xuất phát.
Chap 3.2
Vương phủ.
Lăng Khiếu Dương sắc mặt trắng bệch đầy đau khổ, mày sắc nhíu lại, ánh mắt lờ đờ không chút ánh sáng, rất uể oải, nhưng vẫn cứ như cũ mà đi ra ngoài.
Vương gia làm như vậy vốn là tự sát từ từ, suốt ngày không ngủ, ban đêm đi canh giúp nữ nhân đó, canh suốt cả một đêm. Một người cao cao tại thượng như Vương gia lại làm chuyện như thế, khiến Cao Mạc cảm thấy khó tin, cũng khó hiểu .
Nhìn Vương gia mệt mỏi ra như vậy, hắn kinh hãi đến lo lắng, đi theo phía sau, sốt ruột khuyên: “Vương gia, ngài cũng đừng đi, thân thể cứ như vậy sẽ suy sụp mất, để thủ hạ đi canh”
“Phải làm sao, nàng mới tha thứ cho ta… phải làm sao, ta mới có thể được nàng yêu… phải làm sao, phải làm sao”- Lăng Khiếu Dương dừng lại, giống như đang than thở giống như tự trách, lời nói dần dần nhỏ đi, không thể nghe thấy được.
Cao Mạc lắc đầu, cảm tình của Vương gia đối với Lãnh Dạ Hủy đã quá sâu. Yêu là đây sao? Điên cuồng, thất thường, làm cho người ta trở nên héo hon, tâm loạn như ma sao? Nếu như tình yêu là như thế thì hắn thà không yêu.
Lăng Khiếu Dương căn bản không nghe Cao Mạc kêu, hướng đi ra ngoài, hắn biết, Hữu Hi đã chuẩn bị rời đi tìm người nhà Hoàng Bắc Thiên. Hắn chỉ có thể nhìn nàng, cũng không dám cùng nàng nói chuyện, không dám để nàng biết sự có mặt của hắn.
Hắn chỉ yên lặng bảo vệ nàng, xa xa nhìn nàng thôi sao?
Trong lòng bi thương tuyệt vọng, đau đớn tận xương tủy.
Lăng Khiếu Dương đi đến ngôi miếu đổ nát, nơi này không an bình như mấy hôm trước, hắn nghe tiếng hai đứa trẻ khóc, trái tim đột nhiên căng lên, cố gắng nhảy vọt đi vào.
Cao Mạc đi theo cầm đuốc soi sáng cả phật đường.
“Xảy ra chuyện gì?”- Lăng Khiếu Dương không nhìn thấy Hữu Hi, chỉ nhìn thấy trên đất đầy hoa, không nhịn được quát to.
Tiểu Kiên Quyết ôm lấy muội muội, hốc mắt ửng hồng, nhìn Lăng Khiếu Dương, nhưng lại không nói lời nào.
Cao Mạc cũng hỏi: “Vị tỷ tỷ ở cùng các ngươi đâu rồi”
Hương Hương khóc nói: “Tỷ Tỷ bị rất nhiều quan binh bắt đi rồi, tỷ tỷ bị bắt rồi!”
“Quan binh sao? Sao lại bắt người?”- Lăng Khiếu Dương sốt ruột rối loạn cả lên.
“Không biết, nam nhân dẫn đầu nói muốn dẫn tỷ tỷ đi vào cung, tỷ tỷ không chịu, bọn họ ép tỷ đi”- Hương Hương bị bị một đám người dọa nạt, hung dữ ép Hữu Hi bắt đi, nàng ôm lấy Hữu Hi không cho phép mang đi còn bị đá một cước, khóc cũng đã khóc rồi, không còn sức để khóc nữa.
Lăng Khiếu Dương lo cuống lên, thầm nghĩ, chuyện không ổn rồi, vội vàng phân phó Cao Mạc: “Ngươi tìm chỗ cho hai đứa trẻ sống, ta tiến cung một chuyến”
“Vâng, Vương gia”
Lăng Khiếu Dương không kịp trì hoãn, vội vàng chạy ngay tới hoàng cung,
Hữu Hi bất ngờ bị quan binh bắt đi, mang vào hoàng cung, nàng không biết mình đã phạm tội gì mà hoàng đế muốn bắt nàng.
Bị áp tới ngự thư phòng, sau khi thái giám thông báo, nàng liền bị thị vệ lôi vào. Chỉ thấy hoàng đế thản nhiên ngồi án ở trước bàn, ánh mắt gợn sóng không hề e ngại, bắt người giết người, hắn làm quá nhiều rồi.
“Quỳ xuống”- Nam nhân đá vào nơi sau đầu gối của Hữu Hi, nàng kêu đau một tiếng, không khống chế quỳ xuống trên đất.
Thị vệ cũng quỳ xuống, chắp tay nói: “Hoàng thượng, người đã tới, xin hoàng thượng hạ lệnh”
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn Hữu Hi một cái, rồi nói với thị vệ: “Ngươi lui xuống đi”
“Vâng ạ, thần cáo lui”- Thị vệ cung kính lui ra.
Trong đại điện không có ai trừ Hữu Hi và hoàng thượng, ngay cả cung nữ thái giám cũng không.
Hữu Hi bực mình nhìn hoàng đế, đặt câu hỏi ngay khi mở miệng: “Hoàng thượng sao lại bắt dân nữ, dân nữ làm gì sai sao?”
Hoàng đế đứng dậy, mỉm cười, đi tới bên cạnh Hữu Hi, đánh giá nàng một lượt.
“Nghe nói ngươi cùng đệ đệ đã cắt đứt, thật là không quan hệ gì nữa?”
“Phải”- Chuyện đó với việc bắt nàng có liên quan sao?
“Ngươi nghĩ xem tại sao trẫm lại bắt ngươi tới đây?”
Nói nhảm, Hữu Hi cau mày. “Xin hoàng thượng nói rõ!”
“Trẫm vốn là hoàng đế, thống trị thiên hạ, quan tâm giang sơn xã tắc, lo lắng lê dân bá chúng, nếu ai có ý đồ uy hiếp giang sơn của trẫm, như vậy trẫm phải làm gì?”- Hoàng đế bỗng nhiên ngừng lại rồi tiếp tục: “Thiên hạ của trẫm, cũng không muốn bị ai đoạt đi”
Hữu Hi trong lòng tự ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Hoàng thượng nói, dân nữ không rõ”
Hoàng đế vẻ mặt âm trầm nói: “Trên người ngươi có địa đồ có thể hủy diệt thiên hạ, ngươi nói xem, trẫm làm sao an tâm?!”
Nguyên lai cũng là vì địa đồ, thống trị thiên hạ thì sao, thời đại thay đổi, cuối cùng chỉ là một đoạn lịch sử.
Khẩu khí hoàng đế đột nhiên nhã nhặn, từ từ nói: “Chỉ cần ngươi đem địa đồ giao cho trẫm, trẫm tự nhiên không làm khó dễ ngươi”
Địa đồ này nàng không cách nào giao ra, người biết bí mật này đều muốn lột da nàng, ngay cả kẻ biết được một nửa cũng không biết bí mật trên lưng nàng, tưởng là bức tranh trên da động vật, muốn nàng giao ra địa đồ chẳng khác gì giao ra mạng của mình
“Hoàng thượng, chẳng qua là lời đồn, nếu có thật, dân nữ chẳng phải là chúa tể rồi sao, sao lại là một người bình thường”
“Ngươi không chịu nói”- Hoàng đế híp mắt vẻ mặt bực mình.
Hữu Hi không chút lo sợ nói: “Dân nữ thật không biết, xin hoàng thượng thứ tội”
Hoàng đế cười âm hiểm: “Ngươi không đơn giản. Để trẫm xem miệng ngươi cứng tới đâu, nghĩ thông suốt rồi trở lại nói cho trẫm”
“Hoàng thượng..”- Hữu Hi trong lòng biết không tốt, sợ không thể rời khỏi hoàng cung, như vậy nàng làm sao đi tìm Hoàng Bắc Thiên và người nhà của hắn.
Hoàng đế gọi to: “Người đâu”
“Có thuộc hạ”- Thị vệ đi vào.
Hoàng đế hạ lệnh nói: “Đem nàng áp giải xuống ngục tăng cường canh gác, kẻ nào để mất người, tử tội”
“Vâng ạ”- Thị vệ đem Hữu Hi túm lên, đi ra ngoài.
Trái tim Hữu Hi hoảng sợ cũng là tự nhiên, nàng phải làm sao bây giờ? Hoàng đế thật ghê tởm.
Hoàng đế đi qua đi lại, nếu địa đồ bị lộ ra, nếu như nó có thật, như vậy giang sơn của hắn sẽ chắp tay dâng cho người khác sao, hơn nữa trường sinh bất lão, 4 chữ này quá mức hấp dẫn.
Có bao nhiêu hoàng đế muốn tìm cách luyện thuốc trường sinh bất lão, cuối cùng ăn phải đan dược mà chết. Nếu như hắn có được thuốc trường sinh bất lão, như vậy có thể sống thiên thu, vĩnh viễn cai trị, thống ngự thiên hạ. Thử hỏi có ai muốn chết?
“Khởi bẫm hoàng thượng, Nghĩa Vương gia cầu kiến!”- thái giám đứng bên ngoài cửa đại điện thấp giọng báo.
Hoàng đế vừa nghe thấy là Lăng Khiếu Dương, liền biết hắn vì Hữu Hi mà tới, lập tức hô: “Không gặp, nói trẫm nghỉ ngơi rồi, có việc gì mai lâm triều tái nghị”
“Vâng ạ”- Thái giám đi ra ngoài,
Lăng Khiếu Dương chờ, nhưng hoàng đế không gặp, hỏi thái giám vì sao hoàng đế lại bắt người, thái giám cũng không biết. Việc này tới quá đột ngột, cũng kì lạ, Lăng Khiếu Dương không khỏi nhớ tới lúc Dạ Lan cùng Hữu Hi ở trong mật thất có nói tới địa đồ.
Hoàng đế bắt Hữu Hi chẳng lẽ cũng liên quan địa đồ, trừ cái đó ra thì hắn không nghĩ thêm được gì nữa, hắn nhướng mày tính kế, chưa kịp nói gì cả liền chạy về Vương phủ.
Vừa về vương phủ, trực tiếp đi tới thủy lao, nơi này từng nhốt Hữu Hi nhưng lúc này bên trong đang giam giữ Dạ Lan. Không thể nói hắn vô tình, chỉ trách Dạ Lan tàn nhẫn, dù không yêu, Lăng Khiếu Dương cũng nguyện cho nàng ta mọi thứ, thậm chí từ bỏ người phụ nữ mình yêu, cấp cho nàng ta thân phận Vương Phi.
Dạ Lan báo đáp hắn chỉ có phản bội, lừa gạt, làm cho hắn tay trắng, hắn ban phát thiện tâm không đi so đo sao? Không, hắn không phải người tốt. nàng khiến hắn mất đi tình yêu, mất đi hài tử, hắn làm sao tha cho nàng, dù hắn có yêu nàng bây giờ cũng không thể tha thứ tất cả cho nàng.
Lăng Khiếu Dương vừa tiến vào thủy lao, Dạ Lan ngẩng đầu lên, nàng bị trói trên chiếc cộc hình chữ thập giữa nước, đau đến nhăn mặt, chật vật không chịu nổi.
Nhìn thấy Lăng Khiếu Dương, nàng cười, kích động la lên: “Lăng… chàng đến để thả ta ra ngoài sao?”
Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn Dạ Lan, đáy lòng trăm mối ngổn ngang, nếu như đứa trẻ của Hữu Hi không mất đi, nói không chừng hắn còn tha cho nàng một mạng.
Vì không sai, nàng chẳng qua là nguyên do, còn hành vi của hắn là điều khiến Hữu Hi hận. Cho nên hắn không thể đem mọi tội lỗi đổ lên một người, nhưng nàng không nên phản bội, lừa gạt, thậm chí làm cho Hữu Hi mất đi hài tử.
“Thả ngươi ra ngoài”- Lăng Khiếu Dương nhíu mày giống như ác ma. “Ta cho ngươi một cơ hội, chỉ là ngươi có biết nắm lấy không”
“Cơ hội gì?”- Dạ Lan điên cuồng nghĩ muốn rời khỏi nơi này, thân thể này sắp trở nên hư nát thối rữa rồi.
Lăng Khiếu Dương ngồi xổm xuống, nhìn Dạ Lan, lạnh giọng nói: “Nói, cho ta biết, trên người Dạ Hủy có bí mật gì?”
“Ngươi cũng có hứng thú sao?”- Dạ Lan lộ ra nụ cười quái dị, sợi tóc bừa bộn, khuông mặt tiền tụy không còn khuynh quốc khuynh thành như xưa.
“Ta không rảnh cùng ngươi nói nhảm, nói mau”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Dạ Lan thừa cơ đòi điều kiện, than khổ nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi phải thả ta ra, ta không muốn ở đây, mau để ta ra ngoài”
Lăng Khiếu Dương vô tình nói: “Nói hay không, nếu không nói ngươi muốn bổn vương tăng số lượng động vật trong nước ngươi mới bằng lòng nói?”
Dạ Lan không dám tin nhìn Lăng Khiếu Dương nói: “Ngươi… Lăng Khiếu Dương, ngươi thật độc ác, ngươi một điểm cũng không nhớ lại tình nghĩa xưa sao?”
“Tình nghĩa xưa”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh. “Chính bởi vì tình nghĩa xưa, ta mới mất đi hài tử, chính vì tình nghĩa xưa, ta một lần nữa tiếp nhận ngươi, mà ngươi đáp lại ta thế nào?”
Dạ Lan cầu xin: “Ta là nhất thời hồ đồ, là thái tử xích nguyệt quốc uy hiếp ta, đó là sự thật”
Lăng Khiếu Dương lãnh khốc vô tình nói: “Nói hay không ngươi tự mình lựa”
“Ta nói…”- Dạ Lan nhìn mặt Lăng Khiếu Dương, trừ hận với chán ghét nàng hắn không còn gì khác. “Trên người Dạ Hủy có địa đồ, có thể khiến người khác trường sinh bất lão, có thể là chúa tể thiên hạ, có được sức mạnh thật lớn, cho nên một vài thế lực muốn có nó”
Trái tim Lăng Khiếu Dương như bị đẩy ngã vào hố băng …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...