Chương 26
Dạ Lan tỏ vẻ hòa ái dễ gần, ưu nhã tự tại để người khác nhìn thấy, tưởng như là một tỷ tỷ lâu rồi không gặp muội muội mà tới thăm hỏi.
Cũng thật lạ, muội muội từng là hung thủ sát hại tỷ tỷ, hai cừu nhân gặp nhau đúng ra phải hận đến đỏ mắt. Nhưng Dạ Lan lại ưu nhã, một điểm tức giận cũng không có, ngược lại còn tỏ ra điềm đạm, thanh tao.
Giờ phút này nàng ta giống như người vừa vượt qua đại nạn không chết quay về tìm kiếm người yêu, cùng Lăng Khiếu Dương thân mật khăng khít đứng kế nhau, đúng là trai tài gái sắc, có thể nói là trời sinh một đôi.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương thâm sâu nhìn Hữu Hi, không biết hắn đang suy nghĩ gì lúc này. Hữu Hi đứng đó, bất động một lát rồi hỏi: “Ngươi là Lãnh Dạ Lan?”
Dạ Lan nghe Hữu Hi nói vậy thật sự kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Khiếu Dương, hy vọng hắn có thể đưa ra lời giải đáp.
“Nàng ấy không còn nhớ chuyện trước đây nữa”- Lăng Khiếu Dương bình tĩnh đáp một câu, hai mi nhíu chặt.
“Phải”- Hữu Hi gật đầu. “Xin lỗi, chuyện trước kia ta không nhớ nữa, những người trước kia cũng đã quên”
Hai người bây giờ chỉ là người xa lạ.
“Ta là Dạ Lan, là tỷ tỷ của muội”- Dạ Lan cười tươi –“Nhưng hình như muội không vui khi gặp ta”
“Thật không có”- Hữu Hi thản nhiên nói: “Ta chỉ là giật mình, ngươi cũng biết, ta không còn nhớ chuyện trước đây, tình, cừu, hận cũng quên rồi, cho nên đối với ta ngươi hoàn toàn xa lạ”
“Thật như vậy sao!!”- Dạ Lan có chút không chấp nhận, giống như thương tiếc Hữu Hi, sao lại quên mất chuyện trước đây.
Hữu Hi ai oán nhìn Lăng Khiếu Dương liếc một cái: “Vương gia so với ta rõ ràng hơn, hay là để vương gia nói cho ngươi biết, bất quá, ta cũng rất vui khi thấy ngươi còn sống, như vậy tội giết tỷ tỷ của ta cũng nhẹ đi, Vương gia nói như vậy có đúng không?”
Nghe Hữu Hi nói, thân thể Lăng Khiếu Dương cứng đờ, cau mày, đôi mắt đen thâm trầm, dùng sức nắm tay Dạ Lan thật mạnh.
Dạ Lan nhìn Hữu Hi, cũng hiểu được nàng ta không còn giống với muội muội trước kia. Trước kia, nàng thẹn thùng hướng nội, mỗi lần nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đều đỏ mặt, cúi đầu, không dám nói lời nào. Nhưng bây giờ, đôi mắt lại lộ rõ sự quật cường bất khuất, lớn mật nói thẳng, ngửa đầu thật cao, tràn đầy tự tin, hoàn toàn là tính tình của hai người khác nhau.
Chẳng lẽ quên mất chuyện trước đây tính tình cũng thay đổi? Nghĩ thế Dạ Lan ưu nhã cười: “Quá khứ đã là quá khứ, muội muội không nên tự trách, quên đi quá khứ biết đâu cũng tốt”
“Nói như thế cũng đúng”- Hữu Hi ngây ngốc mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Nếu không có chuyện gì, ta muốn đi ra ngoài”
Nhìn thấy Hữu Hi bình thản, sắc mặt Lăng Khiếu Dương cực kì khó coi, đôi mắt đen sắc như dao lóe lên tia giết người thẳng tắp găm vào người Hữu Hi như muốn xuyên thủng lòng nàng.
Dạ Lan cũng cảm thấy có chút kì lạ, muội muội của nàng thật sự là thái quá rồi. Lăng Khiếu Dương là vương gia mà lại cư xử không chút cung kính, lại còn không hề sợ hãi, không hề rụt rè, chưa đợi Lăng Khiếu Dương lên tiếng, nàng lại nói muốn đi.
Lăng Khiếu Dương lại mặc kệ thái độ vô lễ của nàng, đánh giá Dạ Lan thì hiền lạnh, muội muội thì kiêu ngạo, không khỏi nói: “Nàng…!”
Hữu Hi lắc lắc tay nói: “Tỷ tỷ đại nạn không chết ắt có hậu phúc, hôm nay vượt qua muộn vàn khó khăn mới gặp lại được vương gia, lâu ngày xa cách chắc chắn nhớ nhung vô hạn, hai người nên hảo hảo thân thiết một chút, ta chỉ muốn ra ngoài một lát, không quấy rầy nữa”- Hữu Hi nói xong tủm tỉm cười, đi ra phía ngoại viên.
Ngôn ngữ của Hữu Hi thật to gan, làm cho Dạ Lan kinh ngạc, thân thiết? Nhớ nhung? Từng khi nào nàng ta có dũng khí ở trước mặt người khác nói như vậy. Những lời này lại có thể thốt ra từ miệng của nàng, muội muội hay thẹn thùng xấu hổ, Dạ Lan không cách nào nhận ra muội muội đang ở trước mắt mình nữa.
Lúc đầu trong lòng hoài nghi có phải muội muội thật sự đã quên hay không, nhưng khi chứng kiến tính tình của muội muội như thế, những hoài nghi trong lòng bị dập tắt.
Hữu Hi đi vòng qua sau lưng họ. Lăng Khiếu Dương bất động, quay đầu lại, nhìn theo thân ảnh vui vẻ của Hữu Hi đang rời đi, vẻ mặt liền xanh mét.
“Lăng… chàng siết tay thiếp đau quá”- Dạ Lan đau đớn cau mày, tay Lăng Khiếu Dương đột nhiên dùng sức làm nàng đau đớn kêu lên.
Lăng Khiếu Dương buông tay nhìn Dạ Lan đau đớn, vẻ mặt khó coi của hắn bị Dạ lan nhìn thấy.
“Lăng, chàng làm sao vậy? Sao lại tức giận”- Nàng thì thào hỏi,
“Không có?”- Lăng Khiếu Dương áp chế suy nghĩ muốn đem Hữu Hi túm trở lại, trầm giọng đáp. Đôi tay Dạ Lan vuốt nhẹ hàng mi nhíu chặt của Lăng Khiếu Dương, ôn nhu nói: “Vậy chúng ta đi thôi, muội muội cũng đi rồi.”
Tay Lăng Khiếu Dương giấu trong ống tay áo đang rung lên lách cách: “Đi thôi”
Dạ Lan thông minh thuận theo Lăng Khiếu Dương đi khỏi Di Tâm Cư. Vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương vẫn còn lưu lại trong mắt nàng, khiến lòng nàng hoảng sợ bất an.
Hữu Hi ra khỏi vương phủ, đi vòng vòng trên đường rồi tới chỗ Thiếu Cửu ở.
“Thiếu Cửu, Thiếu Cửu”- Vừa bước vào cửa liền giống như gọi quỷ, nàng nhớ tới vẻ mặt hóa đen của Lăng Khiếu Dương mà tâm trạng liền vui vẻ.
“Từ từ”- Thiếu Cửu từ phòng đi ra, bực mình cau mày.
“Xem này, ta mua một ít bánh bao mới cho ngươi ăn, là bánh bao đó, ngươi vui không”- Hữu Hi quơ quơ bánh bao nóng hổi trong tay, cười hì hì nói
Thiếu Cửu đi tới, tiếp nhận bánh bao, mở bao ra, cầm lấy một cái ăn.
Hữu Hi cau mày: “Này, ngươi là trư bát giới đầu thai hay sao, ăn cũng xấu như vậy, thật là làm hư mỹ thực của người ta”
Thiếu Cửu ngồi lên bàn đặt ở trong sân, cắm cúi ăn không nói, Hữu Hi ngồi đối diện Thiếu Cửu, tay chống đầu hỏi: “Có nghe ngóng được tin tức gì người tên Vu Hành Quân không?”
Thiếu Cửu ăn xong năm cái bánh bao chỉ, xoa xoa hai tay đầy mỡ nói: “Uh, có nghe được”
“Hắn là ai, mau nói ta nghe”- Hữu Hi vội vàng hỏi,
Thiếu Cửu thừa nước đục thả câu: “Là một đại nhân vật”
“Cái gì mà đại nhân vật”- Hữu Hi bị Thiếu Cửu làm cho hấp tấp: “Mau nói đi”
“Hắn là thái tử của Xích Nguyệt Quốc, từng đi sứ qua Lăng triều chúng ta, sau đó trở về”
“Xích Nguyệt quốc ở đâu?”- Nàng chưa từng nghe đến nơi này.
“Là một tiểu quốc nhỏ ở phía Nam lăng Vương triều, ngươi hỏi để làm gì chứ, chuyện này phức tạp lắm, ngươi biết càng ít càng tốt”
“Nhưng nơi đó thế nào”
“Thế nào là thế nào”- Thiếu Cửu tức giận trả lời, để tìm hiểu hắn đã phải dùng đến sức của chín trâu hai hổ mới nghe được, Hữu Hi có chút thất vọng, nhưng cũng coi như đã có được đầu mối quan trọng. Dạ Lan chỉ là một nữ tử, hơn nữa chỉ là một tiểu thiếp, sao lại có thể liên lạc cùng với Xích Nguyệt thái tử? Hơn nữa, thái tử kia còn dùng lời lẽ tình cảm với Dạ Lan, phải chăng vị Thái Tử đó đã bị Dạ Lan mê hoặc?
Dạ Lan quả thật rất có tư sắc, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, ngay cả Lăng Khiếu Dương cũng vì nàng mà mê muội, chuyện Xích Nguyệt thái tử cũng như thế không phải không có khả năng.
Cố quái, Hữu Hi nghĩ hoài không ra, chẳng lẽ chỉ là một phong thơ đơn thuần bên trong không có hàm nghĩa gì sao.
“Chủ tử có khỏe không?”- Thiếu Cửu cắt đứt suy nghĩ Hữu Hi. Nàng định thần lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thiếu Cửu nghiến răng nói: “Ta hỏi chủ tử có khỏe không?”
Hữu Hi hai mắt buồn bã: “Một ngày ba bữa cơm có người mang tới, lúc nhàm chán thì viết chữ, chính mình tự làm mọi việc.”- Vừa nói trái tim Hữu Hi cũng cứng lại “Vài ngày nữa ta có thể gặp hắn”
Thiếu Cửu cô đơn nói: “Lúc đi nhớ mang cho ngài chút ít rượu nữ nhi hồng để chủ tử uống”
“Được, ta sẽ mang”- Hữu Hi đứng dậy hít một hơi thật sâu “Ta đi trước, hôm khác sẽ gặp ngươi”
“Nhớ mang bánh bao đến”- Thiếu Cửu xoay người vào nhà.
Hữu Hi cười khẽ lắc đầu, xoay người rời đi, vừa nhớ lại lời Thiếu Cửu nói. Dạ Lan, Vu Hành Quân, Xích Nguyệt thái tử, có chuyện gì bí ẩn đây?
Thật là nghĩ không ra!!
Lúc gặp Hữu Hi là buổi sáng, giờ đã tối, Lăng Khiếu Dương vẫn ở cùng Dạ Lan. Dạ Lan tắm rửa sau bình phòng, lúc tắm cố ý di chuyển tiếng nước róc rách lộ ra sự kiều diễm.
Lăng Khiếu Dương đứng trước cửa sổ, tâm tình phức tạp, sự lạnh lùng của Hữu Hi làm hắn đau khổ, tình yêu của Dạ Lan làm hắn áy náy.
Áy náy, bởi vì trái tim hắn đã thay đổi, tình yêu của hắn đối với nàng đã tắt đi. Hắn phải làm như thế nào đây? Một người phụ nữ hắn yêu, một người lại khiến hắn vừa yêu vừa hận đến mất tự chủ. Nàng từng là hung thủ hạ sát người hắn yêu nhất, nhưng hắn đau lòng vì không thể phân rõ đâu là hận đâu là yêu, Dạ Lan cuối cùng có hay không đã chết, hắn đã từng làm nhiều chuyện không thể tha thứ phải không? Trái tim thật rối loạn.
Hắn tự nói với bản thân, đừng để ý đến nàng đừng làm tổn thương Dạ Lan, nhưng đôi chân lại không tự chủ đi về phía cửa, hắn muốn tới đó, muốn nhìn nàng một lát.
“Lăng... đã khuya rồi, nghỉ ngơi thôi”- Giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ của Dạ Lan ghé vào tai hắn, rồi một đôi bàn tay nhỏ bé không xương ôm từ phía sau, dán sát vào ngực hắn, vuốt ve say đắm.
Thân thể Lăng Khiếu Dương cương lên, xoay người, nhìn dung nhan xinh đẹp của Dạ Lan mà cau mày: “Ta còn chút chuyện chưa xử lý, nàng đi ngủ trước đi”
Trong mắt Dạ Lan hiện lên chút mất mát: “Ngày mai làm không được sao? Lăng, thiếp nhớ chàng, muốn mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh chàng, xa nhau mấy ngày, thiếp bị nhớ nhung hành hạ đến điên. Bây giờ có thể ở bên chàng thật tốt”
Lăng Khiếu Dương cởi bỏ tay Dạ Lan cự tuyệt, do dự chút nói: “Dạ Lan, còn nhiều thời gian mà, đi ngủ đi, tối nay ta không thể cùng nàng”
Lòng nàng trống rỗng, cảm giác rùng mình truyền đến, hắn trước đây hay gọi nàng là Lan Nhi. Nhưng bây giờ lại lạnh lùng, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương, không mang theo chút dục vọng, đáy mắt nàng hiện lên tia khó chịu, nhưng thông minh đáp: “Hảo, vậy chàng chú ý tự bảo trọng, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm việc quá vất vả”
“Ngủ đi”- Lăng Khiếu Dương phiền lòng, xoay người rời đi.
Sắc mặt Dạ Lan trở nên không tốt, chân nhanh nhảu đuổi theo Lăng Khiếu Dương, quan sát bóng lưng của hắn ở xa xa. Hắn trở thật lạnh lùng, tình cảm ngày xưa đã tiêu tan, nàng truy đuổi theo bóng lưng của Lăng Khiếu Dương.
Hắn không quay về Nghĩa Hàn Lâu, không về thư phòng, mà là đi đến Di Tâm Cư... hắn nói xạo nàng... hắn lừa gạt nàng.
Trái tim Dạ Lan thắt lại đau đớn, tan nát cả cõi lòng nước mắt rơi xuống lướt qua mặt nàng. Nội sam màu trắng tung bay trong gió, lộ ra sự thê lương, nàng tan nát cả cõi lòng xoay người đi, giống như một du hồn trở về phòng. Nàng không muốn làm gì cả.
Di Tâm cư tối đen, Hữu Hi đã ngủ, Lăng Khiếu Dương đẩy cửa vào cảm nhận mùi hương thơm mát từ người Hữu Hi lan tỏa ra. Cảm giác quen thuộc, an tâm, trái tim bình tĩnh trở lại, dựa vào cảm giác mà đi vào nội tẩm.
Trong bóng đêm mông lung, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, chăn mền đều rơi xuống đất, thói quen đá chăn mền chẳng tốt chút nào. Hắn nhẹ nhàng khom lưng nhặt chăn mền lên đắp trên người nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Trong đêm đen không thấy rõ gương mặt nàng, nhưng trong đầu lại hiện rõ lên mặt nàng, tay vươn ra chạm vào nàng. Hắn đới với nàng là yêu hay hận, Dạ Lan không chết, không chết, người chết sao lại có thể sống lại.
Hắn bỏ giày cẩn thận nằm bên người Hữu Hi, nhẹ nhàng di chuyển. Hy vọng nàng không tỉnh lại, đừng dùng ánh mắt sợ hãi chán ghét đó nhìn hắn, hắn chịu không được ánh mắt đó.
Tốt quá, tốt quá, nàng không tỉnh lại, ngủ rất say, nàng cứ như thế ngủ bên cạnh hắn, hắn nằm đó nhìn kỹ nàng suốt đêm, không ngủ.
Sáng hôm sau.
Mặc dù cả đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, nhưng không hề có chút ủ rũ. Hữu Hi vẫn còn ngủ, đêm còn vô tình đem đầu mình tựa vào ngực hắn. Làm cho trái tim hắn trở nên ấm áp, nàng như vậy, không sợ hắn, không ghét hắn. mặc dù thật sự nàng rất chán ghét hắn.
Sợ Hữu Hi thức dậy, Lăng Khiếu Dương vội vàng đứng lên, yên lặng rời đi, bên ngoài lại nghe thấy tiếng la thất thanh. Lăng Khiếu Dương cau mày nhìn thoáng Hữu Hi, nàng mở mắt dùng tay che lại nhìn hắn.
Vẻ mặt nghi hoặc, ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấy hắn xuất hiện ở đâu nhất thời không có phản ứng cũng không biết chuyện gì xảy ra, hoặc là nàng tưởng mình đang mơ.
Vẻ mặt mơ mơ màng màng của nàng rất đáng yêu, Lăng Khiếu Dương không nhịn được hôn lên môi nàng, mùi vị của nàng đã rất lâu hắn không chạm đến. Nhưng hắn nhận ra, trong mắt nàng hiện lên sự sợ hãi chán ghét.
Trái tim lại đau đớn rầu rĩ, đành buông môi nàng ra,
Nàng đẩy hắn ra, thoát khỏi ngực hắn, hắn cũng buông tay không miễn cưỡng. Nàng nhảy xuống đất, kéo chặt nội sam, bực mình nói: “Ngươi.. ngươi sao lại ở đây?”
Hắn đứng dậy cười tà: “Ta sao lại không thể ở đây”
Hữu Hi cau mày, bực mình nói: “Ngươi nên ở cùng Dạ Lan chứ, ta ở đây không có cần ngươi!”
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm trầm, trái tim co rút, tức giận nói: “Ta ở cùng ai, không tới lượt nàng quản lý, đừng quên, nàng cũng là nữ nhân của ta”- nàng một điểm cũng không cần, hắn không muốn ở cùng nữ nhân khác, không cần.
Trái tim Lăng Khiếu Dương nghiêm trọng bị hành hạ, lòng đau đớn, nàng cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, hắn rất khó chịu, nay nàng lại ước hắn cùng nữ nhân khác ở trên giường.
Hận, nộ, làm tay Lăng Khiếu Dương siết chặt, đôi mắt đen nhìn thẳng Hữu Hi, đang muốn nổi giận, lại nghe tiếng nha hoàn hô to: “Vương gia, ngài ở bên trong sao? Lan phu nhân xảy ra chuyện rồi”
Mắt Lăng Khiếu Dương đen lại, nhưng cố không tức giận, xoay người đi ra ngoài, mở cửa, nhìn nha hoàn đang hốt hoảng kêu to, gầm lên: “Nàng làm sao”
“Nô tỳ không biết, lúc hầu hạ phu nhân thay quần áo, phu nhân đột nhiên hộc máu.”
Lăng Khiếu Dương không có thời gian nghe nha hoàn nói hết, bước nhanh về Thản Nhiên Cư chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...