“Mời Vương gia ra phòng khách chờ”
“Không cần”- Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh như băng của Lăng Khiếu Dương, cửa mở ra, Lăng Khiếu Dương một thân áo màu lam cẩm bào, tiến vào.
Gương mặt tươi cười của Hữu Hi phiếm hồng, tay bị Hoàng Bắc Thiên lôi kéo, lời nói loạn cả lên không rõ ràng.
Mắt Lăng Khiếu Dương trong chốc lát đã thấy hết, lộ ra sắc huyết lạnh lẽo nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh trở lại.
Hoàng Bắc Thiên cúi đầu: “Thần tham kiến Vương gia”- Hoàng Bắc Thiên thi lễ. “Vương gia mời ngồi!”- Hoàng Bắc Thiên chỉ vào chính vị, Lăng Khiếu Dương gật đầu ngồi xuống.
Hữu Hi cũng nhu thuận thi lễ, vì Hoàng Bắc Thiên nàng nguyện ý!!
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, nàng không bao giờ hành lễ trước hắn, bây giờ vì một nam nhân khác mà thay đổi.
Nha hoàn dâng trà lên.
“Bắc Vương ngồi đi, chân vẫn chưa khỏi không nên đứng lâu”- Lăng Khiếu Dương tỏ vẻ thiện ý nói.
Hoàng Bắc Thiên tạ ơn, kéo Hữu Hi ngồi xuống ghế.
Lăng Khiếu Dương thản nhiên mở miệng: “Bổn vương tới là muốn cùng Bắc Vương huynh bàn bạc chuyện mỏ quặng ở Tây Sơn.”
Sao lại khách khí như vậy, chẳng lẽ hắn đổi tính sao, chẳng lẽ vì Hoàng Bắc Thiên hai lần cứu hắn. Lần đầu tiên, nàng phóng hỏa, Hoàng Bắc Thiên cứu nàng và Lăng Khiếu Dương, lần đó, một lời cảm ơn Lăng Khiếu Dương cũng không nói. Lần thứ hai, Hoàng Bắc Thiên cứu Lăng Khiếu Dương, là do núi lở, Hoàng Bắc Thiên chỉ kịp đẩy Lăng Khiếu Dương ra vị trí an toàn, còn hắn bị núi đá đè.
Việc này Hữu Hi sau đó mới biết, đôi khi nàng nghĩ hận Lăng Khiếu Dương, hận hắn không chết, không phải riêng nàng mà cả Hoàng Bắc Thiên cũng nghĩ vậy. Nhưng Hoàng Bắc Thiên cứu Lăng Khiếu Dương có lẽ là do Hoàng Bắc Thiên, càng như vậy nàng càng yêu hắn. Hữu Hi lung tung nghĩ ngợi, không để ý đến hai người nói chuyện, dù sao cũng là chuyện mỏ quặng, vàng, công nhân, vân vân..
Tóm lại, nàng thấy Lăng Khiếu Dương là lạ, không biết là hắn cố tình che dấu hay là thật, nhưng nàng cảm giác không tự nhiên, Hữu Hi cúi đầu. chơi đùa với bàn tay Hoàng Bắc Thiên, nhìn những đường vân trong lòng bàn tay. Ngón tay Hoàng Bắc Thiên rất dài, rất đạp, đầu ngón tay mỏng, không hề thô ráp. Chủ nhân của đôi bàn tay này sẽ vì nàng che trời, che gió, che mưa, lau nước mắt giúp nàng. Ra thích một người cảm giác là như vậy, mọi khuyết điểm của người yêu đều trở thành ưu điểm. Thật là mù quáng mà!!. Một đôi bàn tay cũng có thể làm nàng ngây dại suy nghĩ.
Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên nói chuyện với nhau, những hiềm khích trước đây như tan thành mấy khói, chỉ còn chuyện công việc.
Hai đôi mắt đen của hắn tưởng chừng như bình tĩnh, kỳ thật bên trong đang ẩn chứa cả một ngọn lửa rừng rực. Dù hai mắt nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn có thể mãnh liệt cảm nhận mỗi động tác rất nhỏ của Hữu Hi. Hắn nhận ra nàng đối với Hoàng Bắc Thiên cực kỳ lưu luyến si mê.
Mỏ quặng ở Tây Sơn thuộc về nhà Hoàng Bắc Thiên, nhưng Hoàng Bắc Thiên vì Hữu Hi, đáp ứng điều kiện Lăng Khiếu Dương, giao Tây Sơn mỏ quặng cho hắn. Những việc Hoàng Bắc Thiên làm khiến lão phu nhân không vui. Hoàng thượng lại muốn làm suy yếu thế lực kinh tế của họ. Nay vì người phụ nữ, tên là Hữu Hi.
Hai người hình như đang nói chuyện xong, Lăng Khiếu Dương đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hoàng Bắc Thiên cung tiễn, Hữu Hi lúc này mới sực tỉnh.
“Cung tiễn Vương gia”
“Cáo từ”- Lăng Khiếu Dương chỉ đơn giản nói, đôi mắt nhìn vào nơi tay của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đang đan vào nhau, ánh mắt dừng lại rồi xoay người bỏ đi.
“Tay ta có gì sao?”- Hoàng Bắc Thiên cúi đầu hỏi Hữu Hi.
“Không có gì?”
“Không có gì sao lại chăm chú như thế”
“Không có là không có mà”- Hữu Hi cười cười, xoay người ôm lấy hoa. “Ta về hoa phường đây, ngày mai sẽ trở lại”
“Được”- Hoàng Bắc Thiên giữ lấy thắt lưng Hữu Hi. “Ta đưa nàng về”
“Chân ngươi vẫn chưa khỏi, nghỉ ngơi đi. Lần trước lên núi xem pháo hoa, khi trở về bị lão phu nhân quở trách, đại phu lại phải đổi thuốc”
“Không sao đi thôi!”- Hoàng Bắc Thiên không để Hữu Hi phân trần kéo Hữu Hi đi, nàng cũng đành theo hiệp đi theo Hoàng Bắc Thiên.
Sắc trời tối lại, mặt trời xuống núi, hai người đi chậm như rùa tiêu sái ở bên nhau, tay Hữu Hi vẫn ở trong tay Hoàng Bắc Thiên. Mọi người qua đường điều nhìn Hữu Hi, ở nơi này, thì việc nắm tay ở ngoài đường là không tốt, dù sao thời này vẫn còn rất bảo thủ. Hiện giờ thành thị không giống như ban sáng, rất nhiều quán hàng đã dọn dẹp, chuẩn bị về nhà. Gió thổi lạnh, nhưng Hữu Hi không hề thấy lạnh, nhiệt từ lòng bàn tay Hoàng Bắc Thiên truyền qua cho nàng.
Đang tay trong tay, Hữu Hi nghe tiếng: “Ah”- Cảm giác thân thể Hoàng Bắc Thiên chấn động, nhìn lại, thấy một nữ tỷ ôm tỳ bà va vào lưng Hoàng Bắc Thiên ngã xuống
Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi xoay người lại, nữ tử ấy ngã xuống đất đôi mắt ngẩng lên nhìn Hoàng Bắc Thiên, có chút bí hiểm.
“Cô không sao chứ”- Hữu Hi mở miệng muốn đỡ nàng dậy, nhưng nàng ta đã vội vàng đứng lên.
“Không có việc gì, là nữ tử không cẩn thận đụng hai vị, thật xin lỗi”- nữ tử ôm tỳ bà cúi đầu.
“Không sao là được rồi”- Hữu Hi cười, Hoàng Bắc Thiên xoay người sang chỗ khác, kéo Hữu Hi đi về hoa phường.
“Ai”- Hữu Hi dùng khủy tay huých vào thắt lưng Hoàng Bắc Thiên. “Nàng ta vừa nãy phóng điện với ngươi đó”
“Phóng điện”- Hoàng Bắc Thiên cau mày, không hiểu ý nàng,
Hữu Hi mở to hai mắt nói: “Chính là liếc mắt đưa tình đó”
“Phải không, ta nghĩ nàng ấy bị đau mắt”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói, vẻ mặt chuyên chú.
Hữu Hi bật cười, Hoàng Bắc Thiên càng lúc càng nắm chặt tay nàng. Sau khi cùng Hữu Hi ăn tối, mới rời đi. Nàng con tự mình làm thuốc cho Hoàng Bắc Thiên, hơn nữa còn xem rất kỹ để tránh xảy ra lỗi như món canh gà. Nàng không biết ràng, dù nàng làm mặn, ngọt hay lạt, Hoàng Bắc Thiên cũng không cảm nhận được, chỉ cần là của nàng, Hoàng Bắc Thiên đều cảm thấy ngon nhất, tốt nhất thiên hạ.
Vì thế, hắn thích đồ ăn của Hữu Hi, dù không cảm nhận được mùi vị nhưng trong tâm lại cảm nhận. Hoàng Bắc Thiên rời đi, nàng tiễn hắn tới cửa. Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên, mím môi cười. Đáy lòng ngập tràn hạnh phúc.
Nàng đi tìm hắn, hắn tiễn nàng, sau đó nàng nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần, như thế là tốt lắm rồi. Cho tới khi không nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi mới xoay người vào phòng, nhưng sau lưng lại truyền tới giọng nói âm lãnh.
“Đúng là tình nồng ý đậm”- Giọng nói chế giễu, Hữu Hi không cần quay lại cũng biết giọng của ai. Nàng bước nhanh vào trong, muốn đóng cửa lại, nhưng lại bị tay Lăng Khiếu Dương ngăn trở.
“Ngươi muốn thế nào đây?”- Hữu Hi cau mày tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương.
“Ta”- Lăng Khiếu Dương hừ lạnh một tiếng. “Ta đến chúc mừng ngươi tìm được lang quân như ý”
“Cám ơn, không cần”- Hữu Hi dùng sức đóng cửa nhưng Lăng Khiếu Dương cũng không hề đồng ý cho nàng làm việc đó.
Hắn bước lên, cánh tay vòng lại kéo Hữu Hi vào trong ngực hắn. Cánh cửa bật ra sau. Đôi mắt hắn âm trầm, sâu bên trong dường như đang chôn giấu một nỗi đau, nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như những dòng sông chết người không gợn chút sóng.
“Nếu như cơ thể ngươi không phải cứ như vậy biến mất, ta nghĩ ta sẽ buông tay, sẽ để ngươi cùng hắn tiêu dao, nhưng, mỗi khi ta nghĩ đến mùi vị hoan ái giữa hai chúng ta, ta thật không thể để toại nguyện cho ngươi”- Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống.
Hữu Hi bắt đầu trở nên căng thẳng, nàng mắng hắn: “Hạ lưu”
“Ta hạ lưu?”- Lăng Khiếu Dương vừa tới gần nàng liền cảm thấy khó thở, “Nói ra tất cả những gì trong trái tim mình, nói ra cảm nhận của bản thân lại là hạ lưu sao?”- Tay Lăng Khiếu Dương giữ lấy cánh cửa, Hữu Hi không khỏi run rẩy vài phần.
Lăng Khiếu Dương miết tay trên mặt Hữu Hi, buộc nàng phải ngửa đầu ra, cả đôi môi bày ra trước mắt, hắn cúi đầu muốn hôn nàng. Hữu Hi sợ hãi tay chân vùng vẫy loạn xạ. Tay hắn tiếp tục mơn trớn trên đôi môi cánh hoa của nàng, ánh mắt mờ ảo, buồn bã nói: “Ta trước đây cũng từng hạnh phúc như ngươi, có tình yêu, có quyền lực, có mọi thứ… nhưng hôm nay cả tất cả đã biến mất.”
Lăng Khiếu Dương tự lẩm bẩm, tay rút lại, hắn đang cố kìm nén cái gì đó, thân sắc trong đôi mắt chỉ là đau khổ. Sau đó, hắn lui về sau hai bước xoay người bỏ đi.
Hữu Hi vội vàng nhìn Lăng Khiếu Dương, hít thở một hơi thật sâu, tay chân luống cuống đóng cửa lại, đi vào nhà. Nàng mang cái bàn chặn ngang trước cửa mới cảm thấy phần nào an tâm. Trong cuộc sống của nàng, sự ngọt ngào và sợ hãi luôn tồn tại bên cạnh nhau. Hoàng Bắc Thiên đại diện cho sự ngọt ngạo, ngược lại Lăng Khiếu Dương lúc nào bình tĩnh lại như một ổ lửa.
Hắn nói mình hạnh phúc, chắc là nói đến Dạ Lan, mặc kệ là ai nàng cũng không quan tân. Hữu Hi chỉ biết hiện tại nàng rất hạnh phúc, chỉ cần đơn giản như thế đã thỏa mãn, nàng đã từng ở trong Vương phủ chịu một cuộc sống thống khổ, nên hạnh phúc này nàng càng quý trọng hơn bao giờ hết.
Mặc dù không biết tương lai ra sao, nhưng nàng quý trọng mọi thứ lúc này. Mỗi ngày, nàng đều mỉm cười, ngay cả người mua hoa cũng nói nàng gần đây rất hay cười. Nàng sẽ cùng Văn Bình đến tửu lâu, nghe Lưu Tuấn kể chuyện. Bắc Song lâu lâu đến hoa phường giúp nàng, sau đó nàng và Hoàng Bắc Thiên nắm tay nhau đi tản bộ bên ngoài.
Hữu Hi phát hiện ra, những người đi đường đều dùng ánh mắt quái dị để nhìn hành động thân mật của cả hai. Nàng không sợ người bên ngoài nói gì. Về sau, còn có nhiều đôi nam nữ yêu nhau cũng giống như hai người, tay nắm tay. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng cứ đi được vài con đường lại thấy những đôi tình nhân. Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đều nhìn thấy, hai người nhìn nhau cười, Hữu Hi thầm suy nghĩ liệu nàng có đang dạy hư họ không nhỉ?
Nàng rất hay nắm tay Hoàng Bắc Thiên, nhưng để nắm tay hắn cả đời lại không hề dễ dàng. Một ngày kia, nàng liền có suy nghĩ làm ra những vòng tay tình nhân, một mặt có thể bán, mặt khác có thể cho người mua hoa. Trên cổ tay nàng và Hoàng Bắc Thiên đều mang theo một chiếc vòng tay. Hoàng Bắc Thiên lúc đầu cảm thấy không tự nhiên nhất quyết không mang, hắn có cảm giác mình giống như đàn bà, nhưng sau cùng bị Hữu Hi lợi dụng uy bức đành phải mang.
Dần dần, cửa hiệu của nàng được nhiều người biết tới, cửa hàng bán hoa của nàng bán đắt nhất. Mọi chuyện đẹp như vậy quả thật có chút kỳ lạ, Lăng Khiếu Dương đã lâu cũng không đến quấy phá nàng. Nàng hi vọng có thể sống bình an sung sướng như vậy, dù cả đời ở đây cũng được. Cái này nên gọi là “Vui đến quên trời quên đất”.
Hôm nay Hoàng Bắc Thiên mang nàng bố bạch phường, bên trong có rất đa dạng và màu sắc kiểu dáng. Hữu Hi trông đợi Hoàng Bắc Thiên từ sáng đến giữa trưa nhưng vẫn không thấy hắn tới, nàng cảm thấy rất kì lạ.
Hoàng Bắc Thiên chưa bao giờ thất hứa, hôm nay trễ như vậy vẫn chưa tới, Hữu Hi mất kiên nhẫn, nàng đóng cửa hoa phường hoa lại, quyết định đi tìm Hoàng Bắc Thiên. Tới trước cửa vương phủ, vỗ vỗ cánh cửa, có người ra mở, Hữu Hi gật đầu vấn an, liền đi vào trong.
Người trông cửa đã quá quen với Hữu Hi, nên tự hiểu là nàng đến kiếm Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi khẽ mỉm cười, tay cầm bó hoa đi tới chỗ Hoàng Bắc Thiên.
Cửa nơi ở Hoàng Bắc Thiên đóng chặt, Hữu Hi cau mày, không Hoàng Bắc Thiên vẫn đang ở thư phòng. Nàng vửa tính rời đi, thì lại nghe tiếng gầm nhẹ của Hoàng Bắc Thiên, giống như đang có nhẫn nhịn gì đó rất khó chịu. Hữu Hi dừng bước, trong lòng không khỏi căng thẳng, là giọng Hoàng Bắc Thiên, hắn làm sao vậy? Hữu Hi không chút do dự đẩy cửa, xuyên qua ngoại thất, tiến vào bên trong nội tẩm.
Trên chiếc giường rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, hai khối thân thể đang gắt gao dây dưa với nhau. Cánh tay Hoàng Bắc Thiên từng yêu thương ôm nàng vào lòng hắn, bây giờ lại đăng giữ chặt lấy thắt lưng một người phụ nữ khác. Quần áo của hắn xộc xệch, để lộ ra vùng ngực phía trước, người phụ nữa kia chỉ còn lại nội y, đang cố gắng bấu víu lấy người Hoàng Bắc Thiên. Hữu Hi nhớ lại, người phụ nữ đó là nữ tử đã vô tình ngã và Hoàng Bắc Thiên, đánh rơi tỳ bà. Hai người họ có quan hệ với nhau.
Đầu óc Hữu Hi bị làm cho choáng váng, sắc mặt trắng bệch, cả người đứng yên bất động, máu trong người đông cứng, hai mắt mở lớn nhìn Hoàng Bắc Thiên, nhìn người mà nàng yêu quý đang cùng nữ nhân khác triền miên.
Hoàng Bắc Thiên và cả người phụ nữ đều đồng thời quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hữu Hi với đôi mắt tràn ngập đau khổ, hắn liền đẩy nàng ta ra.
“Hữu Hi”- Hắn thấp giọng gọi tên nàng.
Hoa trong tay nàng rơi xuống đất, nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, nàng bất giác lui về sau, cứ như vậy mà lui tiếp rồi hốt hoảng bỏ chạy. Nàng chạy trốn, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh nam nhân mà nàng yêu đang cùng nữ nhân khác làm ra chuyện đó.
Những thứ đẹp đẽ nhất trong thoáng chốc vỡ tan thành những mảnh nhỏ, trái tim nàng, lòng nàng cũng đã bị nghiền nát. Không biết đã chạy bao lâu, Hữu Hi từ từ bước đi, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, hơi thở dồn dập, sua khi bỏ chạy, cả cơ thể Hữu Hi mềm nhũn co quắp ngồi tê liệt trên mặt đất.
Nàng đang mơ sao? Nam nhân nàng yêu đang cùng với nữ nhân khác mây mưa? Không, không phải mơ, cảm giác đau rất chân thật, tất cả không phải là cơn mơ.
Hữu Hi chỉ biết ôm lấy trái tim đau khổ của mình, nước mắt rơi xuống, làm sao có thể tin được chuyện nàng vừa nhìn thấy là được. Chẳng lẽ những điều đẹp nhất lại khó giữ lại, ngay cả hạnh phúc vừa mới bắt đầu đã vội héo tàn rồi sao? Hai mắt Hữu Hi đẫm lệ, tất cả chỉ còn lại lúc này là đau. Một đôi giày màu đen xuất hiện trước mắt nàng. Ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ hình như nàng vừa nhìn thấy mặt Lăng Khiếu Dương. Nàng lui về sau, đứng bật dậy, lau khô nước mắt, nhưng những giọt nước kế tiếp cứ tuôn trào.
Nàng không muốn Lăng Khiếu Dương nhìn thấy bản thân yếu ớt như vậy, Hữu Hi xoay người bỏ chạy, nhưng vừa chạy vài bước đã bị tay Lăng Khiếu Dương giữ lấy, hắn kéo mạnh khiến cả cơ thể nàng ngã về phía hắn.
“Làm sao vậy?”- Hắn quan tâm hỏi.
Hữu Hi giãy giụa hét lên: “Không phải chuyện của ngươi, buông tay!”
“A, ta biết rồi, ngươi bị bỏ rơi rồi sao”- Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương tựa hồ hiểu ra điều gì đó. “Không phải việc của ta, nhìn người khóc như vậy, có lẽ ta nên mang ngươi trở về”
“Ngươi đừng quá đáng, buông tay!”- Hữu Hi hét to, giãy giụa, cổ tay bị bàn tay Lăng Khiếu Dương siết chặt ửng đỏ, vừa đau vừa nhức.
“Ngươi thật là cố chấp, muốn chết sao!”- Lăng Khiếu Dương buông tay, Hữu Hi vừa được tự do liền không chút nghĩ ngợi thoát đi.
Lăng Khiếu Dương nhìn theo dáng Hữu Hi bỏ đi, trong đáy mắt hiện lên tia nhìn phức tạp. Hai mắt Hữu Hi sưng đỏ, trai tim đau đớn, trở lại hoa phường, mở cửa đi vài nhà.
Như thế chẳng phải cũng tốt sao, nàng không lẽ đã yêu cầu Hoàng Bắc Thiên quá nhiều? Bản thân mình đã không sạch sẽ, chẳng lẽ lại yêu cầu Hoàng Bắc Thiên giữ thân như ngọc?. Nhưng nàng và hắn đã yêu nhau. Đáng ra phải chung thủy, nhưng ở cổ đại này, dù yêu một người cũng không nhất định người đó là duy nhất.
Hoàng Bắc Thiên không phải người như thế, tình cảm của hắn rất chân thành, trong mắt hắn chỉ có nàng, làm sao lại có thể cùng nữ nhân khác ở một chỗ. Nhưng chuyện vừa rồi nàng nên hiểu thế nào đây, chẳng phải đã tận mắt thấy rất rõ sao? Hắn không phải thân bất do kỹ, cũng không phải là do nửa mê nửa tỉnh, hắn nhìn thấy nàng liền bối rối gọi tên nàng.
Giọng nói của hắn, chứng tỏ hắn biết mình đang làm gì.
Nàng và hắn yêu nhau, đáng ra phải tin tưởng nhau, nhưng nàng sao lại hoài nghi, thậm chí còn đau lòng. Phải chăng tình cảm nàng không đủ sâu, không đủ tin tưởng nhau… phải chăng là thế?
Lòng nàng như bị đục khoét một lỗ thật sâu, có thứ gì đó đang dần dần đẩy nàng vào chỗ chết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...