Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1)

Lăng Khiếu Dương cười lạnh, nhìn hai người phụ nữ hỏi: “Nói. Các ngươi có muốn cùng bổn vương uống rượu không?”
Một người phụ nữ e lệ nói: “Cùng Vương gia uống rượu là đại vinh hạnh, cầu còn không được nữa là”
Nữ tử khác không cam lòng nói : “Phải đó, có thể cùng vương gia uống rượu nói chuyện, là phúc đức ngàn năm mới có một lần, vị tỷ tỷ này, khiến Vương gia không vui rồi”
Lăng Khiếu Dương cười ha hả, không phải cười vui vẻ mà mang theo sự đau khổ, hắn đem bầu rượu đặt vào miệng Hữu Hi, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem, ngươi có phải không biết tốt xấu không?”
Lăng Khiếu Dương vừa nói thân thể vừa tới gần Hữu Hi, hắn ép chặt nàng xuống, tay giữ lấy cằm nàng buộc nàng hé miệng ra, đưa tay dốc rượu vào miệng Hữu Hi…
Cay quá, thật khổ sở, Hữu Hi chưa bao giờ uống rượu, mọi thứ bắt đầu nửa tỉnh nửa mê. Những vật xung quanh đều mê ảo, không nhìn rõ người trước mắt, mất đi cả lí trí. Làn da của nàng ửng hồng lộng lẫy, gương mặt phiếm đỏ, hai mắt mơ màng.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, cười lạnh, đưa tay hất bầu rượu rơi xuống đất.
Nàng không cách nào thắng được rượu, đã vậy còn say, càng lộ ra vẻ mê người. Lăng Khiếu Dương không nhịn được, cúi đầu hôn Hữu Hi, Hữu Hi giật mình chuyển người. Nhưng cơn say khiến nàng không cách nào phản kháng, chỉ ưm một tiếng.
Lăng Khiếu Dương hài lòng ngẩng đầu, ngón tay vuốt ve gương mặt đã ửng hồng của Hữu Hi, chạm vào cổ nàng, đẩy quần áo của nàng ra, cả da thịt bắt đầu ửng đỏ.
“Hai người các người, xuống lầu, nói với chủ nhân, bên trong đã có người hầu hạ bổn vương rồi, đi đi!”
Lăng Khiếu Dương cười đen tối, trong mắt hằn sâu sự đau đớn, hôm nay, là sinh nhật của mẫu thân hắn.
“Vâng ạ!”- Hai người phụ nữ đã nhận được bạc nên chỉ lẳng lặng nghe Lăng Khiếu Dương phân phó, xoay người đi xuống lầu.
Dưới lầu đang là sinh nhật của Hoàng Bắc Thiên, chờ Hữu Hi nhưng mãi vẫn không tới, Hoàng Bắc Thiên tới hoa phường tìm Hữu Hi, nhưng cửa mở mà không thấy nàng đâu cả.
Hỏi những người bên cạnh, mới biết, Hữu Hi bị một nam nhân mang đi, Hoàng Bắc Thiên liền hướng về Vọng Giang lâu, không cần hỏi cũng biết, kẻ mang Hữu Hi đi chính là Lăng Khiếu Dương.
Hoàng Bắc Thiên vội vã chạy tới Vọng Giang lâu, tức giận hô to, Hữu Hi có ở đây không, nhưng chỉ nhìn thấy hai phụ nữ mà hắn đã cấp cho Lăng Khiếu Dương chạy ra khỏi phòng, Hoàng Bắc Thiên cau mày chạy lên lầu, đẩy tất cả khách khứa qua lại, đi đến căn phòng đó. Dùng chân đạp mạnh khiến cửa mở phát ra tiếng nổ mạnh, cánh cửa nát vụn, ánh mắt Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy hình ảnh thật xấu hổ nhưng lại khiến hắn tức giận.
Hữu Hi nửa thân trần trụi, sắc mặt ửng hồng, hai mắt mơ màng, Lăng Khiếu Dương thì nằm trên người nàng.
“Khốn khiếp”- Tức giận, nộ khí ngút trời, lửa giận phừng phừng, Hoàng Bắc Thiên mất đi lí trí, rống giận một tiếng, xông lên nắm lấy Lăng Khiếu Dương mà đánh, khiến Lăng Khiếu Dương ăn một quả.
Lăng Khiếu Dương ăn một cú đấm, nhưng vẫn cười, dùng sức hất tay Hoàng Bắc Thiên, vung tay đánh trả vào mặt Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên cố nén đau, nhìn cơ thể không được che đậy của Hữu Hi định cởi áo khoác đắp lên cho nàng thì Lăng Khiếu Dương đá tới, đạp Hoàng Bắc Thiên văng đi rất xa.
Hoàng Bắc Song là người thứ nhất từ ngoài đi vào, thấy ca ca cùng nam nhân khác đánh nhau, sau đó nhìn thấy Hữu Hi mất đi tri giác, nằm trên bàn không có quần áo, cũng có thể tưởng tượng ra tỷ ấy gặp chuyện gì, Bắc Song khó chịu chạy lên phía trước cầm lấy áo của Hữu Hi, nâng nàng dậy . Nhưng thân thể Hữu Hi mềm nhũn, nằm co quắp trên mặt đất, ngay cả Hoàng Bắc Song cũng không biết nên làm thế nào.
Hai nam nhân lại không cách nào tách rời, cái bàn bị Hoàng Bắc Thiên đá văng, ngã rầm một tiếng.

Theo sau là bằng hữu của Hoàng Bắc Thiên, còn có cả chưởng quầy, nhìn Vương gia cùng Bắc Vương đánh nhau, muốn nói gì đó nhưng không dám mở miệng, đau lòng nhìn những đồ vật bị phá hủy.
Lưu Tuấn cùng một nam nhân khác chạy lên kéo Hoàng Bắc Thiên lại: “Đừng đánh nữa…”
Hoàng Bắc Thiên đỏ mắt, hận không thể giết chết Lăng Khiếu Dương chứ đừng nói tới việc ngừng lại, tiếp tục lao về phái Lăng Khiếu Dương đánh tiếp.
Lưu Tuấn vội vàng ôm lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên: “Bình tĩnh một chút!”
Mặt Lăng Khiếu Dương bầm tím, hắn kéo quần áo, đứng đối diện Hoàng Bắc Thiên nói: “Tốt lắm, dám ra tay với cả chủ tử, xem ra các ngươi muốn tạo phản rồi”
Hoàng Bắc Song tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu việc ra tay với Vương gia tội không nhẹ, dìu Hữu Hi đứng lên, nhìn Lăng Khiếu Dương, nói: “Vương gia, tất cả chỉ là hiểu lầm, cần gì phải nghiêm trọng như vậy”
“Hiểu lầm?”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh “Hoàng Bắc Thiên, dám đánh bổn vương, nhiều người nhìn thấy như vậy, không phải tạo phản chứ là gì, trong mắt các ngươi còn có vương gia ta không?:
Cơn giận của Hoàng Bắc Thiên không hề thuyên giảm, còn muốn xông hô, nhưng Hoàng Bắc Song hô to: “Ca ca đừng đánh nữa, qua đây xem Hữu Hi tỷ đi, tỷ ấy hình như rất khó chịu, không biết là bị gì?”
Hoàng Bắc Song biết, ca ca rất ít khi tức giận, nhưng một khi thật sự giận lên người nào cũng không ngăn được, đành phải nói câu đó để phân tán tư tưởng của Hoàng Bắc Thiên. Quả nhiên Hoàng Bắc Song vừa nói xong đã thu hút được sự chú ý của Hoàng Bắc Thiên, bạo khí trong mắt giảm đi, xoay người chạy tới, ôm lấy Hữu Hi.
Thật là mất mặt!!
Bữa tiệc sinh nhật, lại chấm dứt bằng trận đánh nhau, nếu Lăng Khiếu Dương đem việc này báo cho hoàng thượng, hậu quả không thể lường trước được…
Hữu Hi được mang về Bắc vương phủ, ngủ trong phòng Hoàng Bắc Song, nàng say đến bất tỉnh nhận sự, hoàn toàn không biết có đánh nhau xảy ra. Còn Hoàng Bắc Thiên thì mặt bầm tím, quỳ gối bên tông bài của các vị tiền bối, vẻ mặt bình tĩnh dị thường, đứng bên cạnh Hoàng Bắc Thiên là Quản gai của Vương Phủ tay cầm roi đánh hắn.
Lão phu nhân nhìn bài vị, uy nghiêm nói: “Nghĩ tới tổ tiên ta từng cùng tiên hoàng nam bắc chinh chiến, lập bao nhiêu chiến công, được phong vương, ban thưởng, nhờ có sự ân sủng đó mà nên cơ nghiệp hôm nay. Tất cả đều là do ân đức của hoàng đế, từ trước đến giờ không đổi, nay chỉ vì đứa cháu bất yếu vì một người phụ nữ, ngay cả cơ nghiệp của tổ tiên cũng không quan tâm, dám đánh cả Vương gia, ngươi khiến cho hoàng đế thất vọng, làm cho liệt tổ liệt tông thất vọng”
Hoàng Bắc Thiên quỳ ở đó, cúi đầu không nói, hắn không sai, chẳng lẽ nhìn Hữu Hi bị chà đạp, hắn chỉ biết đứng nhìn như thế mới đúng sao?
Lão phu nhân nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên không nói lời nào, trong lòng tức giận: “Ngươi có biết hối lỗi hay không, gia pháp đâu”
“Phu nhân, nô tài nghĩ Bắc Vương chắc cũng biết sai rồi”- Quản gia cầu tình, thật sự không nhẫn tâm hạ thủ.
Lão phu nhân kiên quyết nói: “Nhìn hắn như vậy vẫn chưa biết sai là gì, đánh cho ta, đánh tới khi nào hắn nhận sai mới thôi”
“Nhưng…”- Quản gia do dự, vẻ mặt khó xử, xem ra sự tình rất nghiêm trọng, Hoàng Bắc Thiên từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh như thế
“Ngươi không dám đánh ta đánh, ta là mẹ nó”-Lão phu nhân tiến lên, giựt roi trong tay quản gia. Hoàng Bắc Thiên lại mở miệng nói: “Quản gia, đánh đi”

Lão phu nhân cáng tức giận, Hoàng Bắc Thiên rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngộ, tức giận nói: “Ngươi là đứa con bất hiếu.”
“Đánh”- Hoàng Bắc Thiên trầm giọng hô.
Quan gia cầm roi, do dự, sau đó quất vào lưng Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên đau nhưng không rên một tiếng, im lặng chịu đựng, không thừa nhận cũng không kêu đau.
Lão Phu nhân tức giận hất đổ gạt tráng khiến nó rơi trên người Hoàng Bắc Thiên: “Bất hiếu, ngươi muốn chọc giận mẫu thân sao, ngươi đúng là đứa con bất hiếu”- Lão phu nhân tức giận khóc, thương tâm cùng đau khổ.
“Mẹ”- Hoàng Bắc Thiên cuối cùng không chịu được khi nhìn thấy mẫu thân kích động nói
“Người tiếp tục quỳ cho đến khi tỉnh ngộ cho ta, trước liệt tổ liệt tông, ngươi suy nghĩ xem mình đã gây ra chuyện gì”- Đánh con, trái tim bà cũng đau.
Hoàng Bắc Thiên trầm mặc, lão phu nhân thở dài, quản gia dìu bà rời khỏi tông đường.
Chỉ còn lại Hoàng Bắc Thiên vẫn quỳ… và quỳ
Đầu đau đến muốn nứt ra, Hữu Hi từ từ tỉnh dậy, vừa mở hai mắt đã nhìn thấy một căn phòng rất xa lạ, đây là đâu? Nàng lắc lắc đầu làm cho nó tỉnh táo lại thì càng đau hơn, nàng bị làm sao vậy?
Nhớ lại, tối hôm qua, nàng bị Lăng Khiếu Dương lôi đi, sau đó hắn bắt nàng uống rất nhiều rượu, chuyện tiếp đó thì nàng không biết.
“Hữu Hi tỷ tỉnh rồi!”
Hữu Hi quay lại thì nhìn thấy Hoàng Bắc Song đang che miệng cười nhưng không dấu nỗi sự cô đơn.
“Nơi này là…”
Hoàng Bắc Song đem cho Hữu Hi chén nước đặt vào tay nàng: “Đây là khuê phòng của ta”
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”- Hữu Hi nhớ tới Lăng Khiếu Dương lôi nàng đến Vọng Giang lâu, tiệc sinh nhật của Hoàng Bắc Thiên cũng tổ chức ở đó, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao.
Bắc Song cười nói: “Không có gì đâu, hôm qua tỷ uống nhiều quá, bọn ta phải kêu người đem tỷ về phủ, tỷ thế nào rồi, còn đau đầu không?”
Hữu Hi nắm lấy tay Bắc Song hỏi: “Bắc Song nói cho ta biết, hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì phải không?”- Lăng Khiếu Dương đã xuất hiện thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện
Hoàng Bắc Song do dự một lát mới thành thật nói: “Ngày hôm qua, ca ca cùng Vương gia đánh nhau, bây giờ đang bị mẫu thân bắt quỳ, hiện giờ vẫn chưa ra”

Hữu Hi cảm giác sự xuất hiện của mình chính là một phiền toái, nàng vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Bắc Song ngăn lại nói: “Tỷ đừng lo lắng, không có việc gì đâu, mẫu thân từ từ rồi cũng sẽ nguôi giận”
“Tội đánh vương gia có nặng không?”- Hữu Hi lo lắng hỏi.
“Chuyện này ta cũng không biết, đành phải xem hoàng thượng xử trí thế nào”- Giọng nói của Hoàng Bắc Song lộ ra nỗi bất an cùng lo lắng.
Hữu Hi không suy nghĩ nhiều, vội xuống giường, mặc lại quần áo, cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, bỏ đi ra ngoài.
“Hữu Hi, tỷ đi đâu vậy”
Trái tim đau khổ, nàng chỉ thốt lên: “Vương gia ở đâu? Ta đi cầu xin hắn, cầu xin hắn đừng truy cứu, tất cả mọi việc đều do ta gây ra, ta không nên để liên lụy các người”
“Vô dụng thôi”
“Tại sao?”- Hữu Hi sốt ruột hỏi.
“Vương gia xem ra rất quyết tâm, tấu sớ đã được gửi đi, chỉ chờ hoàng thượng ra lệnh mà thôi”
Lời nói của Bắc Song làm cho cả đầu óc Hữu Hi choáng váng, ở thế giới cổ đại này không gì cao hơn quyền lực của hoàng thượng. Nàng có cảm giác như mưa gió, bão, sấm sét đang tát vào mặt nàng. Nàng nên làm gì bây giờ, phải làm gì để giúp Hoàng Bắc Thiên, làm sao để hoàng thượng không trừng phạt.
Nhưng nàng có thể làm gì chứ? Nếu Hoàng Bắc Thiên có chuyện xảy ra, nàng sẽ lôi cả Lăng Khiếu Dương cùng nhau chết chung.
Tấu sớ đã gửi đi, không cách nào lấy lại, bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Mấy ngày không gặp Hoàng Bắc Thiên, hắn bị lão phu nhân phạt quỳ gối trong từ đường, không được đi ra… Ngoại trừ cảm giác bị dày vò, nàng bắt đầu nhớ mong, không biết hắn có đói không? Có lạnh không? Có mệt không?
Bắc Song đến tìm, cho nàng biết một vài tin tức của Hoàng Bắc Thiên, chuyện nàng có thể làm là làm một bó hoa đưa cho Bắc Song mang lên cho Hoàng Bắc Thiên, hy vọng hắn nhận ra việc làm sai của mình, đừng ương bướng nữa.
Hữu Hi không biết, lão phu nhân không cho phép Hoàng Bắc Thiên đi ra là bởi vì bà không muốn Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi, muốn cả hai đoạn tuyệt quan hệ.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua, nỗi dày vò hằng đêm vẫn không cách nào vượt qua, ngày mai là đêm 30, nhưng nàng vẫn không hề nhận thấy niềm vui của không khí tết, lòng nàng đã lạnh băng. Hoàng Bắc Song mấy ngày liền cũng không thấy tới, nàng cũng không biết kết quả ra sao.
Đêm 30, cả không khí lạnh lão bao lấy Bắc Vương phủ, Hữu Hi đứng ở ngoài nhưng không đủ dũng khí gõ cửa, nhìn cánh cửa im lìm nàng có cảm giác mình sắp phát điên. Gió lạnh thổi qua, màng đêm đen bao phủ, một mình nàng bước đi, nước mắt đọng lại, trời mênh mông đen thẫm một màu, nàng vô dụng. Phía sau một cánh tay to lớn mãnh liệt ôm lấy, khiến nàng ngã sát vào lòng ngực của hắn.
“Hữu Hi năm mới vui vẻ”
Giọng nói khàn khàn nồng đậm sự yêu thương vang lên bên tai Hữu Hi.
“Hoàng Bắc Thiên”- Hữu Hi vội vàng xoay người lại nhìn hắn, dưới ánh đèn đêm trên con phố, nàng nhìn thấy hắn trở nên rất tiền tụy, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi!”- Hoàng Bắc Thiên lau nước mắt cho nàng, lên tiếng an ủi.
“Không xảy ra chuyện gì sao?”- Hữu Hi nghẹn ngào, bất an hỏi.

“Phải, không có việc gì hết, ta không có lừa ngươi”
“Thật sự không sao ư? Hoàng thượng không truy cứu nữa chứ?”- Hữu Hi hỏi xác nhận lần nữa.
“Hoàng thượng không truy cứu, chỉ trừng phạt nhẹ thôi, tạo cơ hội cho ta lấy công chuộc tội”
“Không sao là được rồi, thế là ta an tâm”- Trái tim của Hữu Hi cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng cuối cùng cũng có thể ngủ ngon… Vừa biết Hoàng Bắc Thiên không xảy ra chuyện, nàng cũng ngất đi. Tâm trí của nàng đã bị hao tổn suốt mấy ngày nay!
Hoàng Bắc Thiên chỉ cần dùng mấy chục vạn lượng bạc đã thắng được hoàng đế. Mặt trời lên cao, đêm 30 qua đi, tất cả mọi thứ cũng tốt đẹp trở lại.
Lăng Khiếu Dương cũng an binh bất động, không hề đả động đến Hoàng Bắc Thiên, dù lần này thua nhưng cũng xem như thắng, hành vi của Hoàng Bắc Thiên đã để lại trong lòng hoàng đế một suy nghĩ về mối họa ngầm từ Hoàng Bắc Thiên.
Hôm nay gió thổi mạnh, Hoàng Bắc Thiên muốn cùng Lăng Khiếu Dương đi xuống mỏ quặng một chuyến, hắn đi đến chỗ Lăng Khiếu Dương tiện thể ghé ngang qua hoa phường vào xem Hữu Hi ra sao, vừa vào cửa liền nói ngay: “Ta phải đi Tây Sơn một chuyến”
Tây Sơn, đừng đến đó rất dài, Hữu Hi đi lên, kéo mũ Hoàng Bắc Thiên xuống, hy vọng hắn sẽ thấy ấm hơn một chút: “Ngươi phải chú ý sự an toàn của bản thân đó”.
“Hôm nay, ngươi cho ta hoa gì đây?”
Hữu Hi nhìn những bó hoa, do dự một lát rồi lựa hoa hồng đỏ đặt vào tay hắn: “Đi sớm về sớm, gió lớn lắm”
“Được!”- Hoàng Bắc Thiên không nhịn được cười, đem hoa hồng như vật quý cẩn trọng đặt vào tay áo.
Sắc mặt Hữu Hi có chút e thẹn, hai mắt bị nụ cười của Hoàng Bắc Thiên mê hoặc. hắn biết ý nghĩa của hoa này? Nàng không biết hắn hiểu hay không?
Hoàng Bắc Thiên hiểu. Hoa hồng nói rằng ta yêu chàng, Hữu Hi cho hắn rất nhiều loại hoa. hắn sớm đã chú ý đến, chỉ có mình hoa này là Hữu Hi chưa bao giờ cho hắn.
Hôm nay là nàng cố hay không chỉ là vô tình?
Tâm trạng Hoàng Bắc Thiên cực kỳ vui sướng, hôn nhẹ lên môi Hữu Hi, cười bỏ đi. Nam nhân này, học hôn lén từ bao giờ chứ?
Tâm tình Hữu Hi cũng tốt lên, trên mặt cười tươi.
Đêm tối, gió lớn đập vào cửa rầm tầm, trái tim Hữu Hi xao động, tại sao lại không ngủ được.
Ban đêm đang yên tĩnh thì nghe tiếng nổ ầm ầm, Hữu Hi ngồi bật dậy. Trong lòng sợ hãi. Mang giày vào, nàng chạy ra vội vàng mở cửa, gió thốc vào, không có gì xảy ra, nhưng nàng rất bất an.
Sau tiếng nổ, không có chuyện gì xảy ra cả, Hữu Hi đóng cửa nằm trên giường, đợi bình minh lên. Đang mơ màng thiêm thiếp ngủ, lại nghe tiếng đập cửa tiếng hô to.
“Mỏ Tây Sơn bị xập, mau đi cứu người”
Mỏ Tây Sơn!!!!
Hữu Hi trở mình ngồi dậy, trái tim thắt lại, như bị ai đó bóp nghẹn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui