Lãnh Phi Sủng Phu

Buổi sáng hôm sau, bất chấp thân thể không tiện, nàng mang theo Thanh Liên, Thanh Trúc đi dạo trên những con đường tấp nập. Từ trước tới nay, Hạ Ngưng Tuyết nàng tuân thủ ngoan ngoãn làm một nữ tử truyền thống, cửa trước không ra, cửa sau chẳng tới, chuyến này đi là lần đầu tiên tự ý ra ngoài, nên tâm trạng vừa có lo lắng vừa có kích động, càng không phải nói Thanh Liên, Thanh Trúc sung sướng thế nào, Thanh Liên vốn hoạt bát như con chim sẻ, đảo qua đảo lại những cửa hàng son phấn, nữ trang, quầy ăn vặt, đến Thanh Trúc chín chắn trong mắt cũng toàn là vẻ thích thú tò mò, hoàn toàn trở về làm một tiểu cô nương 15, 16 tuổi trong sáng, hồn nhiên.

Nhưng khung cảnh đế đô phồn vinh tấp nập bỗng bị thay thế bằng tràng cảnh ồn ào, náo nhiệt bởi cuộc mâu thuẫn trước mặt. Một nam nhân to béo, liên tục nện từng trường côn vào một tên khất cái, mở miệng mắng mỏ

“ Hừ! Thứ dâm phụ như ngươi còn dám đến tìm bản lão gia ta đòi ta chịu trách nhiệm? Ai chẳng biết đệ nhất bài danh Vạn Hoa lâu ngươi là loại tàn hoa bại liễu, một cánh tay ngàn người gối, chẳng biết có mang thai thật hay không, mà nếu là thật, ai chứng minh được đó là cốt nhục của ta chứ? Bản lão gia là người trọng vọng thế nào, sao có thể thú một nữ nhân lăng loàn như ngươi? Ta cho ngươi biết, làm tỳ nữ rửa chân cho ta còn không có cửa đâu!”

Nam nhân mang thân hình ì ạch rẽ một lối giữa đám người rồi đi mất, để lại một phụ nhân quần áo rách rưới nằm sõng soài trên đất, mặc cho kẻ qua người lại chế giễu. Hạ Ngưng Tuyết thầm cười, cố nhân đã thấy mà không một chút tốn công, không cần suy nghĩ xem làm thế nào vào được Vạn Hoa lâu mà không bị phát hiện, lão thiên gia sau khi cho nàng trọng sinh vẫn rất ưu ái nàng nha. Chờ cho mọi người xem kịch hay tan hết, nàng dặn thanh Trúc đem phụ nhân kia đến gặp nàng, còn chính mình dẫn Thanh Liên tìm một trà quán nhỏ không bắt mắt ngồi đó nghỉ ngơi cùng đợi người.

Một lúc sau, Thanh Trúc mới dẫn người về, nhìn dáng vẻ sợ sệt cùng hoài nghi của phụ nhân, hẳn là Thanh Trúc đã rất vất vả mới đưa được người tới. Nàng nhìn một lượt khắp người phụ nhân đánh giá, nàng ta lại có vẻ khó chịu với sự săm soi này, có ý muốn bỏ đi, lúc ấy Hạ Ngưng Tuyết mới ngừng quan sát và nở nụ cười thân thiện


“ Ngươi đừng sợ! Ta không có ác ý gì với ngươi, thậm chí là có thành ý muốn giúp ngươi đấy! Dĩ nhiên là đi kèm cùng một điều kiện!”

Phụ nhân nghe vậy liền cười tự giễu, trong giọng nói tuy có vị chua chát nhưng thấy rõ vẻ lõi sự đời

“ Ngươi muốn giúp ta? Cùng một điều kiện? Ta lại không biết mình còn có gì đáng giá mà ngươi cần đấy!”

Hạ Ngưng Tuyết vẫn giữ thái độ hòa ái “ Thẩm Thiến Thiến, đệ nhất bài danh Vạn Hoa lâu, vẻ đẹp yêu mị tà tứ, sao lại không có thứ gì ta cần. Thứ ta muốn ở ngươi dĩ nhiên là nhan sắc trầm ngư lạc nhạn của ngươi, và cả sự trung thành, TUYỆT ĐỐI!”


Thẩm Thiến Thiến cười rũ rượi như nghe chuyện hài hước nhất trên đời

“ Ha ha, tiểu cô nương, người như ngươi không phải ta chưa từng gặp. Ngươi muốn ta quyến rũ ai ư? Nhưng thật xin lỗi, ta đây giờ đang mang thai, thử hỏi ai sẽ cần người như thế chứ, để hắn còn chưa thú ta vào cửa đã đội vương miện xanh lên đầu à? Tiểu hài tử ngươi chọn sai đối tượng rồi!”

Hạ Ngưng Tuyết ngồi bất động, mặc những lời chế nhạo của Thẩm Thiến Thiến, một lúc sau nàng mới cười nhạt

“ Thẩm Thiến Thiến, nếu ngươi chỉ có như vậy thì ta quả là đã sai lầm khi chọn ngươi! Ngươi nên hiểu hoàn cảnh của mình đi chứ, Vạn Hoa lâu đã có đệ nhất bài danh mới, tình nhân giấu kín của ngươi trước khi chạy trốn với tất cả số bạc ngươi dành dụm, đã hạ Hồng hoa vào chén canh của ngươi, khiến ngươi sảy thai cùng vô sinh vĩnh viễn, nếu không sao ngươi còn đến bước đường này?”

Thân hình Thẩm Thiến Thiến chấn động, lần đầu tiên e ngại nhìn tiểu cô nương 16 tuổi trước mặt. Khuôn mặt nàng còn vẻ non nớt, nhưng đôi mắt sáng tối bất định, giọng nói tuy mềm mại uyển chuyển nhưng là kiểu trong bông có kim, rất tạo áp lực cho kẻ đối diện. Nhưng cái chính là, tại sao nàng ấy lại biết tường tận chuyện của nàng như vậy? Câu nói của Hạ Ngưng Tuyết làm nàng phải suy nghĩ lại, sau một hồi đắn đo, Thẩm Thiến Thiến chủ động khom người hướng Hạ Ngưng Tuyết cung kính nói


“ Không biết tiểu thư cần ta làm gì?”

Hạ Ngưng Tuyết nhấp nhẹ một ngụm trà rồi mới nói

“ Tất nhiên là chuyện tốt cho cả ta và ngươi!”

... .......

Sau khi an bài cho Thẩm Thiến Thiến một chỗ ở kín đáo, nàng mới hài lòng đem Thanh Liên, Thanh Trúc trở về. Mọi chuyện hôm nay thuận lợi, kẻ có công nhiều nhất không ai khác chính là Hàn Tử Kính. Một tay hắn đã dựng lên màn hay này từ mấy năm trước, chỉ chờ có ngày đem được Thẩm Thiến Thiến đến bên cạnh. Có thể nói, tại tiền kiếp, ngoài quân cờ hữu dụng là nàng đây thì Thẩm Thiến Thiến cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Hàn Tử Kính thành công đạt được mục đích. Lý do rất đơn giản, Thẩm Thiến Thiến có vẻ ngoài khá giống với Khang vương phi đã mất, mẫu thân thân sinh Hàn Tử Phong. Hầu như trên dưới kinh thành ai cũng biết, Khang vương gia rất nặng tình với vương phi Chu Tử My, hai người là biểu huynh biểu muội, cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, khi lớn thì tâm đầu ý hợp mà nên nghĩa phu thê. Nhưng Khang vương phi thể chất không tốt, chỉ làm mẫu thân Hàn Tử Phong được 8 năm thì thân táng hoàng tuyền.


Dù sau này có Trắc phi Tô Tĩnh Nhược ở bên gắn bó, còn sinh hạ cho Khang vương một hài tử thông minh Hàn Tử Kính nhưng ông không thể quên đi Chu Tử My, ông còn cho rằng Trắc phi cùng Hàn Tử kính đã xen vào giữa tình cảm của ông và vương phi, vì thế đâm ra chán ghét Tô Tĩnh Nhược, lại nơi nơi đề phòng Hàn Tử Kính, còn đối với trưởng nam Hàn Tử Phong thì càng thêm thương xót cùng tự trách. Chính vì vậy mà Hàn Tử Kính luôn muốn tranh giành mọithứ với đại ca tật nguyền, khi hắn bị Khang vương nghi ngờ có lòng dạ khác thì đã không ngần ngại độc chết mẫu thân ruột thịt, nhằm lấy lòng Khang vương, đồng thời tự đẩy mình vào tình cảnh yếu thế khiến Khang vương không còn nghi ngờ hắn nữa.

Mặt khác, hắn âm thầm tìm người giống Chu Tử My đưa đến bên Khang vương và đó cũng là kẻ dưới tay hắn bồi dưỡng, khi cần thì thổi gió bên tai Khang vương để giúp đỡ và tình báo cho hắn những tin tức cần thiết.Đối với vị Khang vương gia trọng tình đến mù quáng này, nàng không có nhiều yêu thích. Ông tuy hết lòng yêu thương Hàn Tử Phong, nhưng điều đó không xuất phát từ tình thương của người cha, mà chỉ là sự bù đắp cho cái chết của Chu Tử My. Và cũng chính ông đã gián tiếp dưỡng ra tâm lý biến thái, tàn nhẫn của Hàn Tử Kính, rồi biến hắn thành kẻ không có tình người như vậy.

Lại nói Thẩm Thiến Thiến khá giống Chu Tử My, cũng vì nắm được điểm yếu này của Khang vương, Hàn Tử Kính có thể lên kế hoạch biến Thẩm Thiến Thiến thành người của mình từ vài năm trước. Hắn cho người đến thân cận bên cạnh nàng ta, khiến nàng ta yêu mê mệt, đến lúc thu lưới, hắn sẽ khiến cho Thẩm Thiến Thiến mất đi tất cả, rồi hắn xuất hiện giống như một vị thần đến cứu rỗi cho nàng ta, khiến nàng ta nghe theo lời mình. Hàn Tử Kính là thế, hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được thứ mình muốn, kể cả sau này, Thẩm Thiến Thiến có muốn làm bạn đồng sàng với hắn, hắn cũng chẳng ngần ngại đem thân mình ở bên một phụ nhân tàn hoa bại liễu như vậy.

Kiếp trước nàng ngu ngốc, thấy hai người quấn quýt bên nhau đã từng nghi ngờ, nhưng chỉ một lời đường mật dối trá của hắn, rằng Thẩm Thiến Thiến giống nương đã mất của hắn, khiến nàng thêm thương xót hắn, muốn bù đắp cho hắn thật nhiều. Khi ấy, Hàn Tử Phong cũng đôi lần nhìn Thẩm Thiến Thiến bằng ánh mắt kỳ lạ, nàng còn cho rằng hắn có suy nghĩ không trong sáng, khiến nàng càng thêm không thích vị phu quân trên danh nghĩa này.

Ngờ đâu.....Ngày hôm nay nàng trọng sinh, đã nhìn rõ nhiều khúc mắc, không lẽ nào nàng để Hàn Tử Kính toại nguyện, con mồi đã giăng lưới chờ vào tròng bỗng bị nàng nẫng tay trên lấy mất, không biết hắn sẽ nghĩ sao đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui