Mười mấy ngày trôi qua, hơn một trăm thanh thiếu niên chỉ còn mười sáu người lọt vào vòng trong, Tống Hàn Vũ và Tích Ngạo là một trong số đó. Thiếp
mời thưởng thức Đại hội Tiểu Long cũng bắt đầu được đưa đến các môn
phái, bất quá Tư Nguyệt vẫn không lấy thân phận Lâu chủ Thiên Hải Lâu
đến mà cải nam trang đi theo Tử Giai Âu Thần.
Trong sân đấu,
võ đài cao hơn một trượng uy nghi, sừng sững. Xung quanh là mấy bộ bàn
nhỏ dành cho chưởng môn nhân các phái và khách quý được mời. Bên trên
vẫn là dãy khán đài dành cho nhân khách bốn phương.
“ Âu Thần !” Mắt thấy Tử Giai Âu Thần, Tương Lí Vũ hô to. Ngày đó Uyển Nhi vừa
hồi phục Tương Lí Vũ liền đưa nàng ta về Lâm gia, sau đó hẹn gặp lại Tử
Giai Âu Thần ở Đại hội.
Thoáng thấy Tư Nguyệt đứng cạnh Tử Giai Âu Thần, Tương Lí Vũ kinh ngạc, tay cung thành quyền : “ Lâu chủ…đa tạ.”
Tư Nguyệt không đáp chỉ mỉm cười.
Trận đấu đầu tiên là Tống Hàn Vũ đối đầu với thần đồng phái Huyễn Ảnh Môn,
gọi là Mộc Lĩnh Vân, thiếu niên đã dùng một chưởng phá hủy phiến đá
trong vòng sơ loại.
“ Bắt đầu !”
Hai bên cung
kính chào nhau. Tống Hàn Vũ vừa thủ thế đã thấy bóng dáng Mộc Lĩnh Vân
ẩn hiện lao đến, chưa kịp định thần đã lãnh một chưởng ngay bả vai, phun ra ngụm máu đỏ tươi. Tống Hàn Vũ trừng mắt nhìn Mộc Lĩnh Vân.
Bên dưới khán đài vang lên vô số thanh âm kinh ngạc.
Tống Hàn Vũ cắn răng nắm chặt đại đao, vốn định vung đao lại tiếp thêm một
chưởng, chân trượt trên nền đá rồi quỵ xuống : “ Ngươi…”
Mộc Lĩnh Vân thần sắc lạnh lùng, nhếch môi : “ Truy Xà Ảnh !”
Chưởng phong như gió bão lao tới, cuồn cuộn quét sạch. Tống Hàn Vũ bất động,
môi mím lại, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất lực.
Trận đấu kết thúc, Vương Luân tự tay bế Tống Hàn Vũ về, vệt máu bi thảm kéo dài.
Lúc Vương Luân bế Tống Hàn Vũ đi ngang qua Tư Nguyệt, Tử Giai Âu Thần thở dài : “ Tiểu tử kia quá ác độc.”
Tư Nguyệt hơi nhướn mày nhìn tà hắc y của Mộc Lĩnh Vân, mái tóc đen được
cột cao vẩy nét dài như thi họa lạnh nhạt bước đi, khẽ cười : “ Võ công
không tồi.” Mặc dù nàng thương tiếc Tống Hàn Vũ nhưng không thể không
thừa nhận, Mộc Lĩnh Vân thực sự có tài, võ công đủ ngoan tuyệt.
Tích Ngạo ngồi bên cạnh Tư Nguyệt, môi hồng mím lại thành một đường : “ Sư phụ, ta phải trả thù cho Hàn Vũ ca ca.”
Nàng xoa đầu hắn, mỉm cười. Bởi hôm nay không có trận của Tích Ngạo nên
không nán lại xem mà cả đoàn người trở về viện của Thiên Hải Lâu. Vừa
bước vào đại sảnh đã có người đưa thư từ Tần quốc đến, nàng đoán không
sai, Hồng Hạc Minh tra ra chuyến cướp hàng kia liên quan đến hoàng tộc
nước Tần, thậm chí người đứng sau có thể là Tần Vương – Lãnh Ngạo Thiên.
Tử Giai Âu Thần từng nói Lãnh Ngạo Thiên muốn tìm Hoàng
thương trong giang hồ, nay cướp hàng của Thiên Hải Lâu chỉ có hai nguyên nhân, hoặc Lãnh Ngạo Thiên muốn cắt đứt buôn bán của Thiên Hải Lâu ở
Tần quốc hoặc hắn muốn dò xét Thiên Hải Lâu xem có bao nhiêu năng lực.
Tư Nguyện tĩnh thần ngồi trên ghế mỹ nhân, làn mi dày như rèm lụa khẽ rung nhẹ, lạnh giọng hô : “ Đào Thiên, Trư Vân !”
Hai bóng dáng từ bên ngoài lập tức vào, cung kính : “ Có thuộc hạ.”
“ Đưa thêm sát thủ sang Tần quốc, báo với Hạ Trác ngoại trừ Lãnh Ngạo
Thiên. Tất cả các thế lực đều giết.” Lãnh Ngạo Thiên muốn lợi dụng nàng
sẽ cho lợi dụng, muốn dò xét nàng cũng không ngại để hắn thấy năng lực.
Đào Thiên, Trư Vân gật đầu đáp : “ Rõ.”
Hai bóng dáng nhanh như chớp đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, Tử Giai Âu Thần mới nhàn nhã bước vào, tươi cười đầy ẩn ý : “ Ta cứ nghĩ nàng sẽ hạ thủ với Lãnh Ngạo Thiên.”
Nàng nhếch môi cười : “ Lợi dụng lẫn nhau thôi mà.”
Hắn gật đầu, thu lại nét cười, mắt hơi híp lại : “ Tề Duyệt Phong vừa mới lập hậu.”
Nét cười trên môi Tư Nguyệt khựng lại, hồi lâu mới lên tiếng : “ Ai ?”
“ Cháu gái Thái Hậu, biểu muội hắn, Kiều Mộng Lan. Mấy ngày trước hắn còn điên cuồng tìm nàng, vừa mới mấy ngày đã lập hậu sủng phi.” Nói đến đây Tử Giai Âu Thần liếc Tư Nguyệt một cái, quả thực hắn cũng có ghen tỵ
không ít. Tra đi tra lại mấy ngày không ngờ hắn còn chưa ôm được nàng
cái nào thế mà nàng lại bị hắn bắt làm phi tử, chiếm tiện nghi không ít.
Nàng khép mi, lưng tựa vào sâu trong ghế. Tề Duyệt Phong không giống Vệ Tử
Minh, hắn bá đạo, nóng nảy nhưng một lòng vì giang sơn xã tắc của hắn.
Lập Kiều Mộng Lan làm hậu chắc chắn để vững ngôi mà đấu phá cùng Lăng
Vương. Nàng hé mắt nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Tử Giai Âu Thần, nhàn nhạt cười : “ Ta đã rời đi thì sẽ không quay lại tìm hắn đâu.”
Hắn thở dài một hơi.
“ Sao thế ?” Nàng tựa tiếu phi tiếu, phượng mâu ánh cười.
Hắn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt chan chứa ôn nhu, hồi lâu mới chậm chạp nói : “ Nàng thật sự xem Mạc Thương, Hạ Trác là phu thị ?”
“ Phải.”
“ Vậy còn ta…?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...