Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Tức thì cửa phòng bật ra, bốn nam nhân tuấn mỹ trác tuyệt xuất hiện, mỗi người một vẻ mặt.

Hạ Trác nhàn nhã bước vào, mỉm cười với Hạ Lan Tích Vũ : " Tích Vũ, lâu không gặp ngươi vẫn khỏe chứ ? Chuyện bên kia giải quyết thế nào rồi ?"

" Đã xong." Hạ Lan Tích Vũ xưa nay ít giao tiếp với người khác nên khuôn mặt có chút lạnh nhạt song Hạ Trác là nam nhân thân tín bên cạnh Tư Nguyệt, đối với hắn cũng khá thân quen nên thanh âm Hạ Lan Tích Vũ xem như ôn hòa.

Tư Nguyệt nhìn ba người còn lại đang đánh giá Hạ Lan Tích Vũ thì quay trở lại ghế quý phi phía sau án thư : " Các huynh ngồi đi."

Tử Giai Âu Thần đi đến trước mặt Hạ Lan Tích Vũ, thoạt nhìn là bộ dáng ôn nhuận hiền lành : " Chào Trầm hộ pháp, ta là Tử Giai Âu Thần."

Hạ Lan Tích Vũ gật gật đầu, hữu lễ đáp : " Tử Giai trang chủ, ta gọi là Hạ Lan Tích Vũ, không cần khách khí." Hắn mặc dù đã lâu không trở về nhưng bất kỳ thông tin nào ở Thiên Hải Lâu hắn đều nắm rõ. Đối với việc Trang chủ Tử Giai sơn trang muốn trở thành phu thị của nàng hắn không quá bất ngờ, nàng một thân quân lâm thiên hạ tất nhiên người bên cạnh đều không thể tầm thường.

Tư Nguyệt đợi mấy nam nhân đều an vị mới mở miệng, giọng nói mang theo bá khí khó cưỡng : " Ta tin các huynh trong lòng đều biết rõ thân thế lẫn nhau, ta cũng không nói nhiều. Ta biết mỗi người các huynh đều là thiên kiêu chi tử, nếu đồng ý gả cho ta làm phu thị khó tránh sẽ ủy khuất. Vì vậy ta muốn hỏi các huynh một lần nữa, các huynh hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu không muốn ta liền không thể cưỡng ép." Mỗi người bọn hắn đều có một vị trí trong lòng nàng, nàng không hi vọng bọn hắn có khúc mắc.


" Không cần suy nghĩ !" Năm người đồng loạt mở miệng.

Tư Nguyệt lướt qua từng người, khẽ mỉm cười : " Từ xưa đến nay ta không tin cái gọi là yêu, thứ ta cần chính là sự tin tưởng và an toàn tuyệt đối. Mỗi người các huynh đều có vị trí khác nhau trong lòng ta nên ta mong mọi người đều có thể vui vẻ. Ta sinh tuyệt đối không để các huynh tử !" Nói ra những lời này nàng có chút bất đắc dĩ, tựa hồ như trượng phu đang dạy dỗ mấy thê thiếp trong nhà phải hòa thuận vậy.

Hạ Trác nhìn nàng một hồi lâu, cười nhẹ : " Ta đã đi theo nàng đến đây tất nhiên cả đời này đều là do nàng định." Đối với thế giới hiện đại hắn đã không còn gì nuối tiếc, nếu nàng là người nơi này vậy thì hắn "lấy gà theo gà, lấy chó theo chó".

Tử Giai Âu Thần cũng cười, đáy mắt nồng đậm tình ý : " Ta luôn luôn vui vẻ thuận theo, trừ phí có kẻ muốn gây sự." Nói xong lại liếc Hành Vân một cái.

Hành Vân hừ một tiếng, sự lạnh nhạt bình thường thoáng vơi đi mấy phần : " Ta nghe nàng." Nếu sư phụ là người cho hắn mạng sống thì chính nàng cho hắn cuộc sống chân chính. Đối với việc hai bàn tay vấy máu, hắn cứ nghĩ đời này sẽ mãi như vậy không ngờ ông trời có thể cho hắn gặp được nàng.

Hạ Lan Tích Vũ bình thản gật đầu, đáy mắt thoáng một tia đau lòng. So với tôn nghiêm của một nam nhân, việc mất đi nàng càng khiến hắn đau đớn hơn, nghĩ đến đây Hạ Lan Tích Vũ cố gắng trấn định tâm tư.

Mạc Khiết Thần từ đầu đến cuối chỉ mìm cười, không lên tiếng.


Tư Nguyệt nhếch môi, thanh âm bớt đi vẻ âm trầm bình thường : " Được rồi, ta đã nói với Minh Nguyệt Hải ngày 20 sẽ tổ chức hôn lễ ở Vương phủ, đến lúc đó có thể ăn mừng một phen." Nàng muốn lấy thân phận Tiêu Dao Vương thú bọn họ, đơn thuần hiện tại nàng còn chưa muốn lộ mặt quá nhiều trong giang hồ.

" Được !" Bốn người Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần, Hành Vân và Hạ Lan Tích Vũ đồng loạt nở nụ cười đáp. Mà Mạc Khiết Thần vẫn tà tứ liếc nàng, hắn tin nàng sẽ cho hắn câu trả lời.

Nói xong Tư Nguyệt cho bọn hắn giải tán chỉ để lại một mình Mạc Khiết Thần. Nam nhân này vẫn một thân hồng y như lửa đối nghịch với mái tóc trắng như tuyết, khóe môi tươi cười vô cùng mị hoặc.

" Ngươi thật sự muốn gả cho ta ?" Tư Nguyệt bình thản hỏi.

Mạc Khiết Thần quấn một lọn tóc mai, tà tứ cười : " Phải."

" Nếu ta không phải Tư Mộ Tuyết thì sao ?"


" Nàng là Tư Mộ Tuyết !"

" Nếu ta thực sự không phải ?"

"Không thể !"

" Ta nói là nếu !" Nàng nhướn mày nhìn sâu vào đôi mắt hoa đào màu trắng bạc, lạnh giọng nói.

Mạc Khiết Thần nhếch môi mỏng mị hoặc : " Nếu như vậy ta liền giết chết Tư Mộ Tuyết thật sự, như vậy không ai biết nàng là kẻ giả mạo." Đáy mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cười như không cười.

Nàng hơi giật mình, đôi phượng mi sâu như giếng cổ khẽ lay động. Nàng lại hỏi : " Ta sẽ thú phu lập thị, ngươi tại sao phải ủy khuất chính mình như vậy ?"

Hắn bật dậy, ánh trắng bàng bạc chiếu qua mái tóc trắng xóa tựa như phát sáng, giọng nói ba phần nghiêm túc, ba phần bi thương, ba phần tình ý : " Ta không ủy khuất. Ta muốn chính là nàng."

Nàng thở dài, không nói gì. Hắn và nàng quen biết không lâu, nếu vì thân phận Tư Mộ Tuyết, vì một lời hứa của người khác mà phải chấp thuận ở bên nhau, nàng thực sự không làm được.


Mạc Khiết Thần im lặng một hồi bỗng chốc lên tiếng mang theo sự bi thương dai dẳng, thốt lên ba từ : " Nam Cung Viễn." Đôi con ngươi màu bạc tựa như trong suốt in đậm hình bóng của nàng, ba ngàn sợi tóc như mực, da trắng như tuyết, khuôn mặt kiều diễm tựa thiên tiên khiến hắn chỉ muốn hung hăng ôm lấy nàng, chỉ như vậy mới có thể trấn an được lòng hắn.

Ba chữ này như một quyền nện vào lòng Tư Nguyệt, nàng nhướn mày, đôi mắt dâng lên hàn khí lạnh lẽo thấu tim : " Ngươi là ai ?" Từ khi đến nơi này nàng chưa hề nói với ai về quá khứ vậy thì một Mạc Khiết Thần quen biết chưa đến ba ngày làm sao biết được ?

Mạc Khiết Thần vẫn lẳng lặng nhìn nàng, hắn rũ mi, nở một nụ cười không rõ là bi thương hay sung sướng : " Ta là tộc trưởng Bách Vân tộc, mỗi đời tộc trưởng đều truyền xuống một bí thuật gọi là "Khu Linh Chi Tình" giúp người thi thuật có thể nhìn thấy hình ảnh đối tượng tương lai của họ..." Giọng nói hắn càng lúc càng nhẹ, tựa như đang chìm đắm trong quá khứ.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng là khi nàng tròn một tháng tuổi, hắn nhìn tiểu oa nhi trắng trẻo, xinh đẹp có màu tóc và màu mắt giống hắn, hắn rất thích thú còn trêu ghẹo làm nàng cười khanh khách. Biểu cô thấy hắn như vậy mới hỏi hắn có thích nàng không, hắn liền đáp rất thích, cũng từ hôm đó vận mệnh của hắn và nàng đã gộp chung một chỗ, hắn lấy danh dự tộc trưởng kế nhiệm Bách Vân tộc thề suốt đời phải bảo hộ nàng thế nhưng...người tính không bằng trời tính.

Năm tám tuổi hắn cầu lão gia gia suốt một ngày một đem mới được lão gia gia chấp thuận mang theo hắn tiến lên Vu Lĩnh Sơn cứu Hồ tộc, nào ngờ đại quân Bách Vân gặp phải bão tuyết suốt một tháng không thể thoát thân. Đến khi lão gia gia và hắn vượt qua được cơn bão thì trận chiến đã kết thúc, Hồ tộc diệt vong, hắn cũng không thể cứu được nàng. Từ lúc đó hắn luôn tự trách, trong mơ vẫn nghe tiếng nàng oa oa khóc, còn nghe tiếng nàng gọi tên hắn, hắn biết đó là ảo giác nhưng vẫn không thể thoát khỏi.

Lần thứ sáu hắn bị tẩu hỏa nhập ma là vào đêm trăng tròn năm hắn mười sáu tuổi, sau khi ổn định lại tinh thần hắn đi vào phía sau hàn đàm, nơi mà chỉ có tộc trưởng các đời mới biết được. Nhìn mặt giếng cổ trong trẻo lạnh lùng dưới ánh trắng, hắn không kiềm được nhớ đến nàng, khao khát muốn tìm thấy nàng, hắn đã sử dụng bí thuật "Khu Linh Chi Tình".

Hắn rạch một đường lên cổ tay, trăng tròn vành vạnh chiếu xuống khiến những giọt máu kia như phát sáng, xinh đẹp lạ thường. Mặt giếng cổ như khuấy động, thanh âm đọc chú thuật của hắn rất nhỏ vang lên giữa đêm đen tựa như một câu ma chú khiến tâm hắn dần dần bình tĩnh đến khi hắn mở mắt ra, mặt giếng cổ đã biến thành màu đỏ, máu trên cánh tay vẫn không ngừng tuôn ra, hình ảnh một nữ hài tử chậm rãi xuất hiện.

Nữ hài tử tám tuổi, mái tóc đen nhánh xõa xuống thắt lưng, một đôi mắt phượng tinh xảo cùng đôi con ngươi màu xám tro điềm tĩnh, khuôn mặt không còn vẻ non nớt của một nữ hài tử mà là sự lạnh lùng thấu tim, chỉ cần quét mắt cũng khiến người ta run sợ. Nàng mặc y phục hắn không rõ, ở trong hoàn cảnh xa lạ nhưng hắn vừa nhìn đã biết, đích thực là nàng...Cho dù nàng không còn mái tóc trắng như tuyết, không còn bạc mâu hắn vẫn nhận ra nàng...Đó là cảm giác vừa đau đớn vừa vui sướng khiến hắn vô thức mà hãm sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui