Lạnh Lùng Vương Phi
“Phụt”Một nữ tử dung mạo khuynh thành miệng có vết máu ngồi dưới đất lạnh giá:“Tề Hương Uyển ngươi vừa cho ta uống cái gì!?“.
Một nữ tử dung mạo thanh tú mặc y phục đỏ rực viền vang ko khác gì y phục của hoàng hậu. Nàng ta nhìn Hư Không Tuyết một cách khinh thường:“ Thứ có thể lấy mạng của tiện nhân nhà ngươi!“.
Hư Không Tuyết căm hận quát:“ Ta đã động gì tới ngươi chứ!?”
“Hoàng hậu! Vị trí hoàng hậu. Vị trí hoàng hậu vốn là của ta!! Chỉ có ta mới xứng làm mẫu nghi thiên hạ! Ko phải tiện nhân Hư Không Tuyết người. Ngươi cứ từ từ hưởng thụ cảm giác sắp chết đi.HA HA HA!!” Ả ta cười to, nụ cười độc ác vẫn còn vang vọng.
Cùng lúc đó Băng Nguyệt Liên đang chạy vội vàng. Từ sáng đến giờ nàng luôn có cảm giác bất an. Khi nghe thấy tiếng cười độc ác đó nàng càng thấy lo lắng hơn.
Làm ơn! Sẽ ko có chuyện gì sảy ra. Làm ơn!
Bỗng trái tim nàng như bị bóp nát.
“ MẪU HẬU! Người bị sao vậy. Lí ma ma! Lí ma ma!” Nàng vội chạy vào đỡ lấy Hư Ko Tuyết.
“Liên nhi... khụ... mẫu hậu ko thể ở bên cạnh con được... khụ khụ khụ.. nhớ phải mạnh mẽ lên... khụ khụ.” Hư Ko Tuyết yếu ớt nói.
Nàng nghẹn nghào:“ Mẫu hậu người phải sống.”
“ Liên nhi, ở dưới gối của mẫu hậu có sách dạy âm công... khụ khụ.. mẫu hậu vô dụng ko thể sử dụng được. Con thay ta hoàn thành nó.. khụ khụ.. được không. Còn Tuyết Liên cầm con hãy sử dụng và giữ thay ta nhé... khụ”
“Liên nhi biết rồi.” Những giọt nước mắt đắng chát rơi trên khuynh thành non nớt của nàng.
“Mẫu hậu yêu con.” Và đội mắt đã nhắm nghiền.
Vị tiên tử dịu dàng đã chìm vào giấc ngủ ngàn năm.
“ KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...