Gia Cát Tung Hoành áp dụng sách lược công kích ngầm, lấy phương thức giấu tên, từng bước cho tên “Bắc Đẩu Thất Tinh” vào bản đồ tài lực trên toàn thế giới, và một loạt đầu tư đa dạng phân tán, tích tiểu thành đại, lợi dụng những lỗ hổng rất nhỏ trong các xí nghiệp lớn, như tằm ăn dâu nuốt dần lợi nhuận khổng lồ, trở thành lực lượng vô hình chi phối hệ thống kinh tế.
Bởi vậy, “Bắc Đẩu Thất Tinh” nói đúng ra đã không chỉ là tập đoàn lính đánh thuê, nó còn là tổ chức xí nghiệp lớn siêu quốc tịch.
“Đương nhiên, ta cũng không phải máy!” Gia Cát Tung Hoành nhướn mày, khẩu khí hơi nhanh.
Hắn mới giúp Tập đoàn tài chính Thiên Vũ mua lại Khoa học kĩ thuật SIMO nổi tiếng ở Đức, trên thực tế, kim chủ chân chính phía sau Tập đoàn tài chính Thiên Vũ chính là “Bắc Đẩu Thất Tinh”, cho đến nay đa số những vụ hắn nhận đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với tổ chức, hắn vì tổ chức bôn ba như thế, kêu mệt thì có gì sai? Năm người kia đều hơi giật mình khi thấy thái độ của hắn, nhất là “Thiên Toàn” Diêm Quýnh, trong số họ, Gia Cát Tung Hoành là người tỉnh táo nhất, trầm ổn nhất, mỗi khi họ tranh cãi cùng Thiên Xu, cơ hồ đều là hắn trấn an xin tha thứ, bởi vậy, hôm nay biểu hiện của hắn sắc nhọn như vậy, thật làm ọi người giật mình.
“Ta biết ngươi luôn làm việc rất nghiêm túc và cực khổ, nhưng lần này đối với ngươi mà nói bất quá là việc nhỏ……” Thiên Xu cười nói.
“Ngươi nói “việc nhỏ” ta cũng không thấy thoải mái, lần trước Thiên Toàn nhận việc nhỏ cơ hồ mất nửa cái mạng.” Hắn châm chọc phản bác.
“Này này, Thiên Quyền, hôm nay ngươi sao vậy? Lửa giận lớn vậy!” Diêm Quýnh buồn bực nhìn Gia Cát Tung Hoành một cái, sao đây, Thiên Quyền muốn đấu cùng Thiên Xu sao? Vì sao lại đột nhiên đề cập đến chuyện hắn từng vì thu hồi trái tim nhân tạo mà làm loạn? “Sự kiện đó là Thiên Toàn xử lý không thỏa đáng, ta tin ngươi hẳn là sẽ không phạm phải sai lầm như thế.” Thiên Xu một câu đồng thời tổn hại hai người.
“Cái gì, ta xử lý không thỏa đáng?” Đổi thành Diêm Quýnh mất hứng.
“Không phải là không thỏa đáng, mà là bị tình yêu làm mụ mị đầu óc.” Khai Dương Đoàn Duẫn Phi cười khẩy nói.
Diêm Quýnh quắc mắt trừng hắn, cả giận nói: “Ngươi câm miệng.”
“Sao? Ngươi vì Đông Tâm Ngữ thiếu chút nữa phản bội chúng ta, đây là sự thật! Còn sợ ta nói sao?” Đoàn Duẫn Phi đùa dai.
“Ngươi……” Diêm Quýnh nghẹn lời, mặt cứng đờ.
“Đủ rồi! Mỗi ngày gặp hai người các ngươi lại cãi nhau, ta xem mà phát mệt!” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài chịu không nổi cau gương mặt xinh đẹp lại.
“Ta thực không hiểu các ngươi, cho dù kiếp trước là kẻ thù, đấu mười năm cũng nên nguôi giận chứ!” Ngọc Hành Thạch Dật lớn tiếng khuyên, hắn thật sự không biết hai đại nam nhân sao có thể cãi nhau thành như vậy, cũng không đâu phải đàn bà!
Mắt thấy hội nghị sẽ biến thành đại hội bát nháo, Thiên Xu đột nhiên nói: “Hôm nay hội nghị dừng ở đây, Thiên Quyền lưu lại, những người khác đều ra ngoài trước đi.” Diêm Quýnh đứng lên đầu tiên, hướng Đoàn Duẫn Phi hừ một tiếng, đi ra ngoài.
“Ta thật thương cho Tâm Ngữ, yêu phải người táo bạo dễ nóng giận như vậy, nàng nhất định cực kì thống khổ……” Đoàn Duẫn Phi chế nhạo sau lưng hắn.
Diêm Quýnh quắc mắt quay đầu, túm cổ áo hắn nóng giận quát to: “Tên này thật đáng đánh đòn……” “Đủ rồi! Các ngươi tất cả dừng tay……” Thạch Dật đứng xen vào giữa hai người, cánh tay khỏe mạnh có lực tách họ ra. Bình thường hắn tính tình ổn trọng, không nghĩ tới hôm nay lại đến phiên hắn khuyên can.
“Hai tên điên!” Địch Kiếm Hoài ánh mắt xem thường, bước qua họ rời đi.
“Tên ẻo lả ngươi vừa nói gì?” Đoàn Duẫn Phi không phục mắng.
Địch Kiếm Hoài phút chốc giận dữ, trong tay ánh bạc chợt lóe, mấy cái lông chim kim loại đâm thẳng tới miệng Đoàn Duẫn Phi.
“Này này này! Thiên Ki, dừng tay……” Thạch Dật vội vàng ngăn cản, bắt được lông chim của Địch Kiếm Hoài.
Trường hợp đột nhiên không khống chế được, bốn người đứng cùng một chỗ, không khí hỏa bạo, Gia Cát Tung Hoành nhìn Thiên Xu một cái, nói: “Ngươi không xử lý một chút?”
“Không, xem bọn hắn làm loạn cũng rất vui.” Thiên Xu một bộ dáng việc không liên quan tới mình, nói.
“Trong mắt ngươi, chúng ta có lẽ đều chỉ là món đồ chơi……” Gia Cát Tung Hoành nói móc, nhìn bốn người kia, cũng không muốn ra mặt.
“Ngươi cho là vậy?” “Chẳng lẽ không đúng?” “Không phải, với ta mà nói, các ngươi kỳ thật đều là……” Thiên Xu dừng lại.
“Là cái gì?” “……Bạn……của ta.” Thanh âm hắn mang chút cô đơn.
Gia Cát Tung Hoành hơi cười, có vẻ trào phúng. “Ngươi biết định nghĩa bạn là gì sao? Thiên Xu.” “Ngươi không tin?” “Mười mấy năm qua ngươi chưa bao giờ hiện thân, bảo ta phải làm sao tin ngươi coi chúng ta là bạn?” “Thì ra ngươi để ý bộ dáng ta như vậy.” Thiên Xu cười cười.
“Những người khác cũng để ý giống ta.” “Phải không? Ta bắt đầu chuẩn bị một hồi hiện thân đây!” Thiên Xu thuận miệng nói.
Gia Cát Tung Hoành trầm mặc nhìn màn hình, mất đi ý muốn nói chuyện tiếp, Thiên Xu quỷ dị thần bí căn bản không có khả năng hiện thân, hắn sao lại nghe không ra ngữ khí lấy lệ? Mặt khác bốn người còn đang cuốn vào nhau giương cung bạt kiếm, lúc này, Diêu Quang Vọng Nguyệt Tinh Dã xoay mình nghiêng tai lắng nghe, mở miệng nói: “Đông Tâm Ngữ đang gọi ngươi, Thiên Toàn.” Nhĩ lực của hắn phát triển dị thường gấp năm lần người thường, thanh âm dù cực nhỏ cũng nghe được nhất thanh nhị sở (cực kì rõ ràng).
Diêm Quýnh ngẩn ngơ, rốt cuộc hết tâm tình đấu với Đoàn Duẫn Phi, chạy như bay về phòng hồi sức. Đông Tâm Ngữ đang ở đó điều dưỡng, bình thường Diêm Quýnh cơ hồ một tấc cũng không rời nàng.
“Chậc, vừa nhắc tới Đông Tâm Ngữ hắn liền thay đổi, thật sự là tên ngốc trong tình yêu……” Đoàn Duẫn Phi tóc nhuộm vàng óng ánh, bĩu môi cười cợt. Đối với người đã quen trò chơi nhân gian như hắn mà nói, tình yêu nhiều lắm chỉ có thể làm món điểm tâm ngọt, há có thể làm bữa chính? “Khai Dương, điện thoại ngươi để quên trong phòng ngủ, hiện tại đang kêu……” Vọng Nguyệt Tinh Dã lại nói tiếp.
Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc sờ sờ túi quần, di động quả nhiên không ở trên người, hắn vội vàng chạy về phòng, không có thời gian cùng Thiên Ki Địch Kiếm Hoài giằng co tiếp.
Địch Kiếm Hoài hừ một tiếng, rút lông chim kim loại về, quay đầu hất tóc, ra khỏi phòng họp.
Thạch Dật mặt lộ ra nét mỉm cười. “Làm tốt lắm, Diêu Quang.”
Vọng Nguyệt Tinh Dã mặt không đổi sắc, thong thả đi ra ngoài. Trong mắt hắn, mấy người bạn này trừ Gia Cát Tung Hoành ra, tất cả đều ngây thơ buồn cười.
Thạch Dật ra sau cùng, phòng họp lại khôi phục bình tĩnh, Thiên Xu xem xong trò khôi hài, cười nói với Gia Cát Tung Hoành: “Cùng nói về nhiệm vụ ta giao cho ngươi đi!”
Gia Cát Tung Hoành gật gật đầu. “Nói đi! Muốn ta làm gì?” “Xí nghiệp Hải An, chắc ngươi đã nghe qua?” Thiên Xu hỏi.
“Xí nghiệp Hải An? Ngươi nói là xí nghiệp vận tải biển Hồng Kông, bọn họ không phải bị cổ đông bán đứng, sắp bị tập đoàn Đức Lai mua lại sao?” Gia Cát Tung Hoành cực kì linh mẫn với tin tức quan trọng của thương trường thế giới.
“Đúng vậy, mua lại ngay sáng sớm mai……”
“Hử? Thì sao? Chẳng lẽ bọn họ tìm tới chúng ta, hy vọng có thể thay bọn họ cứu Hải An?” Hắn rất nhanh tiếp lời.
Thiên Xu ngừng vài giây, thở dài: “Phản ứng của ngươi luôn nhanh như vậy, đúng, xí nghiệp Hải An từ sau khi chủ tịch Trình Nhất Hoa bị bệnh, con gái ông ta liền nhận chức, nhưng nàng đối với phương diện quản lí kinh doanh năng lực không tốt, kinh tế suy sụp, tiền đồ Hải An tràn ngập nguy cơ.”
“Như vậy, là nàng cầu cứu chúng ta sao?” Hắn hờ hững hỏi.
“Không, người gửi đơn đặt hàng trên trang web của chúng ta là em trai nàng, tiểu tử đó dùng bốn mươi vạn thuê chúng ta giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, cứu lại Hải An.”
“Bốn mươi vạn đô la Mỹ (400.000$)?”
“Không, bốn mươi vạn tiền Hồng Kông.”
“Đừng náo loạn!” Hắn ngẩn ngơ, lập tức lạnh lùng cười. “Mỗi vụ chúng ta nhận đều có giá quy định từ hai mươi vạn đô la Mỹ trở lên, ta cũng không muốn vì vụ nhỏ này mà phải bay đến Hồng Kông.”
“Ta đã đáp ứng hắn.” Thiên Xu cười nói.
“Vì sao?” Hắn trừng mắt nhìn cái đầu màu trắng trong màn hình, khó có thể lý giải dụng ý của Thiên Xu khi nhận ủy thác.
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao ngươi có vài phần nể mặt xí nghiệp Hải An?” Hắn truy vấn.
“Không vì sao cả, chỉ là ngẫu nhiên muốn nhận chút công tác đơn giản, cho ngươi thoải mái chút.” Thiên Xu tránh nặng tìm nhẹ.
Hắn cũng không dễ bỏ qua, trầm giọng lại nói: “Hay là, ngươi muốn đối phó tập đoàn Đức Lai?”
“Đừng nghĩ nhiều, Thiên Quyền, ta chỉ đơn thuần muốn chiếu cố một tiểu tử.”
“Thật sao?” Thiên Xu từ lúc nào bắt đầu sự nghiệp từ thiện vậy? Có trời mới tin.
“Việc này phải tiến hành nhanh một chút, đêm mai ngươi hãy tới Hồng Kông, ngăn cản việc xí nghiệp Hải An bị mua lại.”
“Rồi sao?” Hắn một tay chống cằm, đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Hai mắt của cái đầu trống rỗng màu trắng nhìn hắn.
“Ngăn cản xí nghiệp Hải An đổi chủ, rồi sao?” Hắn biết, Thiên Xu muốn hắn làm chuyện này tuyệt đối không đơn thuần như bề ngoài.
“Ngươi nói xem?” Thiên Xu bán cái cái nút.
“Hay là muốn ta thuận tiện đem xí nghiệp Hải An đến tặng cho ngươi?” Hắn sâu sắc đoán.
Trong máy tính lại lần nữa truyền ra tiếng cười tán dương của Thiên Xu.
“Ta thực may mắn vì ngươi không phải kẻ địch của ta, phản ứng của Thiên Quyền ngươi thật sự rất nhanh.”
“Không, may mắn là ta.” Hắn không phải khiêm tốn, mà là sớm nhận rõ tài trí Thiên Xu ở trên hắn, cho nên, hắn mới có thể nhận mệnh tùy ý Thiên Xu sai phái.
“Đừng khách khí, ngươi là người mưu lược nhất trong chúng ta, phải nói, cũng là người hiểu ta nhất……” Thiên Xu xúc động nói.
“Đối với một người trước nay chưa từng gặp mặt, điều này có thể quên đi sao?” Hắn châm chọc nhún nhún vai.
Thiên Xu lâm vào trầm mặc.
Hắn biết Thiên Xu lại muốn trốn tránh đề tài này, cũng không truy cứu, hỏi tiếp: “Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn xí nghiệp Hải An không?”
“Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.” Lại là loại đáp án chết tiệt này! Hắn trừng mắt nhìn màn hình, thật không biết nhẫn nại của bản thân bao giờ sẽ dùng hết……
“Ta nên xuất phát lúc nào?” Hắn tức giận hỏi.
“Lập tức lên đường, từ San Francisco bay đi Hồng Kông, đối phương nói sẽ phái người tới đón ở sân bay.”
“Được! Ý này chính là đêm nay ta đừng nghĩ tới việc lưu lại qua đêm chứ gì……” Hắn tự giễu đứng lên, nhanh chóng lấy cặp da và áo khoác, một thân phong trần mệt mỏi, chưa nghỉ chút nào đã phải tới một chiến trường khác.
“ Thiên Quyền, chuyến này…… Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ……” Thiên Xu đột nhiên nói.
Hắn hơi sững lại trước cửa, xoay người nhìn máy tính, không cho là đúng nói: “Thế sao? Chẳng lẽ nơi đó có cái gì đó ta muốn?”
“Rất có thể……”
“Ngươi biết ta muốn gì sao? Thiên Xu.” Hắn cười lạnh bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Không, ta không cho ngươi biết……” Thiên Xu không đáp lại hắn, hắn trầm tĩnh ly khai đảo Bắc Cực Tinh.
Máy bay bay lên, tiếng động cơ xẹt qua chân trời yên tĩnh, kéo suy nghĩ của hắn từ bảy giờ trước quay trở lại.
Hắn tựa đầu vào sau ghế ngồi, hơi nhăn nhăn trán.
Xí nghiệp Hải An quy mô cũng không lớn, các công ti vận tải biển phân tán nhiều ở ven bờ biển Trung Quốc, nếu không có cổ đông phản bội, tình trạng kinh doanh còn có thể miễn cưỡng duy trì. Một xí nghiệp thu lợi không đáng kể như vậy, Thiên Xu vì sao lại đặc biệt có hứng thú với nó? Chẳng lẽ cái tên âm hiểm chỉ biết tránh ở máy tính kia muốn làm trò gì? Nghĩ không ra nguyên do, khó tránh hắn trong lòng không yên, trên mặt trắng nõn hiện lên biểu tình bất đắc dĩ.
Mười ba năm, hắn cảm thấy chính mình từ mười lăm tuổi được cứu ra, liền luôn luôn đấu trí cùng Thiên Xu, mặc dù trong mắt người khác, hắn là hãn tướng tinh anh trên thương trường, trong tổ chức, hắn cũng là một quân sư mưu trí khôn khéo, nhưng cùng Thiên Xu giao phong vài lần, hắn thủy chung vẫn ở thế hạ phong, mấu chốt lớn nhất là, Thiên Xu vẫn là địch thủ nhìn không thấy.
Hắn không đoán ra Thiên Xu nghĩ gì, thử không ra năng lực của Thiên Xu, mười ba năm qua, trong các lần phân cao thấp dù hữu hình hay vô hình, Thiên Xu đều hơn một chút, như vậy suy sụp, thật làm cho hắn bực mình ấm ức, cũng làm cho hắn thể nghiệm cảm khái “Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?”.
Nhưng bởi vậy, hắn mới có thể buông kiêu ngạo tự tôn, một lòng vì Thiên Xu bán mạng!
Không chỉ vì báo ân, Thiên Xu lấy một loại phương thức khác khiến hắn cùng với năm sao khác (ngoại hiệu của các anh toàn là sao mà) trung thành, dưới sự dụ dỗ kiêm lãnh đạo cường ngạnh của hắn, họ đều tự nguyện theo hắn, cho dù khó tránh khỏi có chút oán giận, nhưng nhận thức Thiên Xu là chủ nhân của họ đã sớm ăn sâu vào trong lòng mỗi người, khế ước sinh tử, cả đời này cũng sẽ không huỷ bỏ.
Chỉ là, nếu muốn hắn nghe lệnh Thiên Xu, Thiên Xu nên thể hiện chút thành ý chứ? Chủ nhân gì mà trốn không thấy mặt? Luôn giấu diếm thân phận bản thân, sao có thể làm họ tâm phục khẩu phục? Cho nên, dù cả đời làm việc vì Thiên Xu, hắn cũng muốn bắt được Thiên Xu từ trong máy tính ra!
Loa nhắc nhở chuẩn bị đăng ký thông tin, hắn lấy giấy đăng ký ra, đứng lên, đi về phía cửa đăng ký, thoáng nhìn hình ảnh khổng lồ của máy bay, xoay mình nhớ tới câu nói cuối cùng của Thiên Xu.
Chuyến này, thật sự chuyến đi này không tệ? Thái Bình Dương kia sẽ có cái gì hắn muốn sao? Hắn thật tò mò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...