Lãnh Lệ chi tinh

Cả một ngày, Trình Duy n đều ở cùng Gia Cát Tung Hoành, hai người hôm nay vừa vặn cũng chưa vào công ty, nên hẹn nhau cùng đi dạo, thả lỏng tâm tình một chút.
Trình Duy n chưa bao giờ biết Hồng Kông, nơi đã ở suốt 25 năm, lại là nơi vui như vậy, chỉ cần ở cùng Gia Cát Tung Hoành, đâu cũng là thiên đường!
Đây là ma lực tình yêu sao? Lòng của nàng lập tức sống động, thế giới của nàng không còn là Xí nghiệp Hải An, Gia Cát Tung Hoành cho nàng một trời đất riêng, làm nàng đột nhiên cảm thấy trên đời hết thảy đều là trời cao biển rộng, cảm giác bay bổng!
“Tiếp theo…… Chúng ta đi đâu?” Nàng ngồi trong một quán trà, vừa ăn điểm tâm ngọt vừa hỏi.
Hôm nay, họ tới sông Cửu Long và vài hòn đảo ở Hồng Kông để ngắm cảnh, theo Tiêm Sa Chủy, Vượng Giác, đến Trung Hoàn, Đồng La Loan, thậm chí còn đến trường đua ngựa, nói thì thực kì diệu, chỉ cần là con ngựa mà Gia Cát Tung Hoành coi trọng nhất định cuối cùng sẽ thắng, bởi vậy họ còn kiếm được chút lời.
“Đâu cũng được.” Gia Cát Tung Hoành cười, nhìn nàng tinh thần sáng láng khuôn mặt hồng nhuận, thực bội phục nàng đi một ngày còn chưa mệt, hắn hai đêm không ngủ, mặc dù hơi ủ rũ, cũng không muốn phá hỏng sự vui vẻ của nàng, chỉ cần nhìn nàng đắm chìm trong hạnh phúc vui sướng cũng là một loại hưởng thụ.
Thực ra, trốn đi chơi nửa ngày như thế là lần đầu tiên của hắn.
“Ừm…… Tới mấy đảo nhỏ chơi một chút thì sao?” Nàng đề nghị.
“Lần sau đi, đã sắp hoàng hôn, em đừng về nhà muộn.” Hắn chống cằm, tầm mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của nàng.
“Phải…… A! Đã sắp năm giờ! Thời gian trôi thực nhanh.” Nàng xem đồng hồ, không nghĩ tới thời gian tốt đẹp đã trôi qua nhanh như chớp.
“Đi ăn gì đi! Ăn xong anh đưa em về.” Hắn cười nói.
“Được, đi ăn cua, em mời.” Nàng gật gật đầu, hưng phấn vỗ vỗ túi.
“Anh đây nên ăn nhiều chút gỡ vốn.” Hắn đùa.
“Em không sợ đâu, anh kén ăn, mỗi lần đều chỉ ăn một chút, mời người như anh ăn cơm thì sợ gì.” Nàng cười trêu hắn.
“Được, với những lời này của em, anh không thể không ăn no.” Hắn kéo tay nàng ra khỏi quán trà.
Gió vào lúc chạng vạng thổi vào mặt họ, khi đi trên đường, Gia Cát Tung Hoành bỗng nhiên thấy rất nhẹ nhõm.
Hạnh phúc chân chính không phải là đánh thắng bao nhiêu kẻ thù, cũng không phải kiếm được bao nhiêu tiền, mà là có thể cùng người mình yêu sống bình yên qua ngày……
Trình Duy n rúc vào người hắn, hy vọng có thể cứ tay nắm tay như vậy đến trọn đời.
Nửa giờ sau, bọn họ đi vào một nhà hàng nổi tiếng chuyên về cua, nhưng vừa mới ngồi xuống, lập tức có người tới.
“Duy n.” Người tới là một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi, dáng người cường tráng, rất trí thức.
Trình Duy n nhìn lại, vui vẻ nói: “Quản lí Vương! Sao anh lại ở đây……”
“Anh mới từ Thượng Hải về, cùng bạn đến ăn một bữa cơm.” Người kia cười cười với nàng, tiếp theo quay đầu nhìn Gia Cát Tung Hoành.
“Vị này là……”
“Thế à? Anh vất vả rồi…… À, đó là……bạn của em.”

Nàng hơi thẹn thùng sờ sờ tai, rồi mới quay sang Gia Cát Tung Hoành giới thiệu: “Vị này là quản lí Vương Phạm Vĩ ở chi nhánh công ty tại Thượng Hải của chúng ta.”
Gia Cát Tung Hoành lễ độ đứng lên, chủ động vươn tay. “Xin chào, tôi là Gia Cát Tung Hoành.”
Vương Phạm Vĩ bắt tay hắn, ánh mắt tràn ngập đánh giá cùng địch ý. “Xin chào.”
“Quản lí Vương tuổi trẻ hứa hẹn, là trợ thủ đắc lực của ba em, em đã quen anh ấy hơn mười năm!” Nàng cười bổ sung.
“Thế à?” Gia Cát Tung Hoành từng xem qua tư liệu về người này, Vương Phạm Vĩ không phải người đơn giản, chi nhánh Hải An ở Thượng Hải là công ty duy nhất kiếm được lời về cho Hải An.
“Chỉ có hai người sao? Muốn cùng ăn không? Bọn anh gọi nhiều đồ ăn, bên đó cũng có mấy vị khách hàng lớn của Hải An.” Vương Phạm Vĩ nhiệt tình mời.
“Cái này……” Trình Duy n cũng không muốn đi, nhưng thân là chủ tịch Hải An, về lễ nghĩa vẫn là phải qua chào mấy vị khách hàng lớn một chút.
“Anh nghĩ Gia Cát tiên sinh hẳn là sẽ không phản đối mới đúng.” Vương Phạm Vĩ tiên phát chế nhân nói.
Gia Cát Tung Hoành cười nhẹ. “Đương nhiên.”
Trình Duy n thấy hắn đáp ứng, cũng vui vẻ đồng ý, hai người gia nhập cuộc xã giao của Vương Phạm Vĩ.
Hai giờ tiếp theo, Vương Phạm Vĩ làm chủ toàn bộ đại cục, hắn nói chuyện phiếm với mỗi người, giữ chặt Trình Duy n, rồi thỉnh thoảng giúp nàng gắp rau, rót rượu, lấy thịt cua……
Mấy động tác nhỏ này lọt vào mắt Gia Cát Tung Hoành, ngoài mặt hắn bất động thanh sắc, trong lòng lại bị đố kị đốt cháy, hắn đã sớm nhìn ra, tên Vương Phạm Vĩ có rắp tâm với Trình Duy n, ánh mắt tên đó nhìn nàng không phải của người làm công với chủ, mà thuần túy là ánh mắt nóng bỏng nam nhân nhìn nữ nhân, hơn nữa, tên đó tựa hồ thấy được quan hệ thân mật giữa hắn và Trình Duy n nên cố tình khoe giao tình của mình với nàng cũng không phải là ít.
Mà càng làm hắn tức giận, là Trình Duy n cái gì cũng chưa phát hiện, nàng một chút cũng không biết sự ân cần của Vương Phạm Vĩ đối với nàng sớm vượt qua giới hạn của cấp dưới với cấp trên.
Gia Cát Tung Hoành ánh mắt càng lúc càng lạnh, thật vất vả bữa ăn mới chấm dứt, hắn cùng Trình Duy n ra khỏi nhà hàng, Vương Phạm Vĩ cũng theo tiễn, một bộ dáng lưu luyến không rời.
“Duy n, mai anh lại tới công ty bàn chuyện tiếp với em.” Vương Phạm Vĩ kêu tên nàng thân thiết, hơn nữa tay còn quàng lấy lưng nàng.
Gia Cát Tung Hoành không thể nhịn được nữa, hơi cúi đầu, một chùm tia sáng từ mắt chiếu ra, tay Vương Phạm Vĩ nhất thời giống như bị chích một cái, vội vàng rụt về, nghĩ mãi không thông là vì sao.
Trình Duy n không chú ý tới cuộc ám đấu (ngấm ngầm đấu nhau) của hai người, nàng quay đầu nhìn Vương Phạm Vĩ, cười nói: “Được, việc công ngày mai bàn tiếp, tạm biệt.”
Sau khi từ biệt Vương Phạm Vĩ, nàng cùng Gia Cát Tung Hoành lái xe về khách sạn, nhưng dọc đường Gia Cát Tung Hoành trầm mặc không nói gì, vẻ mặt trầm lãnh, làm nàng buồn bực khó hiểu.
“Anh sao vậy?” Nàng nhìn mặt hắn.
“Không có gì.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Không có gì sao mặt lại xị ra vậy?” Nàng vô tội nháy mắt mấy cái.
Hắn không trả lời, chỉ tăng tốc xe.
“Tung Hoành?” Nàng càng cảm thấy kỳ quái.

“Đừng ầm ỹ, anh đang lái xe.” Hắn hơi nhíu mày.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng lo sợ nghĩ, lại tìm không ra nguyên nhân.
Tới trước khách sạn, hắn dừng xe, bỏ lại một câu: “Em về đi” rồi xuống xe vào khách sạn.
Nàng ngồi yên trên xe, nhìn bóng dáng hắn, nghĩ thế nào cũng không thích hợp, thế là giao xe cho người trông ở bãi đỗ, vội vàng đuổi theo.
“Tung Hoành, chờ chút……” Nàng gọi hắn, đuổi vào trong thang máy.
Hắn hai tay đút túi quần, hé Xa khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không để ý nàng.
“Rốt cuộc anh đang tức cái gì? Nói cho em biết đi!” Nàng tính bộp chộp, lại thiếu cẩn thận, căn bản đoán không ra hắn đang bị làm sao.
“Không có gì, chì là mệt mỏi thôi.” Hắn nhìn xuống đất, thản nhiên nói.
“Nhưng……” Nhìn bộ dáng mất hứng của hắn cũng không giống mệt mỏi!
Thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm, cửa vừa mở, hắn lập tức đi ra ngoài, bỏ lại nàng phía sau.
Nàng vội vàng đuổi theo, miệng vẫn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Anh không nói sao em biết được? Có phải bữa tối quá khó ăn? Không hợp khẩu vị anh?” Nàng nhớ lại, trước bữa tối hắn vẫn bình thường, cho nên mấu chốt nhất định là ở bữa tối. [ alobooks.vn ]
Hắn đi tới trước cửa, quắc mắt xoay người, không hờn giận nói: “Em về đi, đừng làm phiền anh nữa.”
Nàng giật mình, khổ sở nhìn hắn. “Rõ ràng là anh đang giận nên mới đuổi em về!”
“Anh không giận.” Hắn trầm mặt phủ nhận.
“Gạt người, rõ ràng anh đang tức giận, anh nói đi! Em đã làm sai chuyện gì?” Nàng nói to hơn.
Hắn nhìn ra chỗ khác, quay lưng mở cửa rồi đi vào.
Nàng theo vào tXong phòng, lớn tiếng nói: “Anh nói đi!”
Hắn cởi áo vest, kéo lỏng caravat, đi vài bước, xoay mình quay đầu nhìn nàng. “Đừng hỏi nữa, sau này khi ở cùng Vương Phạm Vĩ cẩn thận một chút là được.”
“Quản lí Vương? Anh ấy…… Làm sao?” Nàng ngẩn người, sao đột nhiên lại nhắc tới Vương Phạm Vĩ?
“Hắn có lòng dạ khác với em.” Hắn hừ lạnh.
“Quản lí Vương có ý đồ với em? Sao có thể?” Nàng ách nhiên thất tiếu, “Chỉ là anh ấy có vẻ thân thiết với em thôi…..”
“Cũng không khỏi quá mức thân thiết rồi!” Hắn càng buộc chặt.

“Em biết anh ấy mười năm, anh ấy chỉ giống anh trai……” Nàng cười giải thích.
“Anh trai cũng biến thành sói hoang thôi.” Hắn lạnh lùng châm biếm.
“Cái gì sói hoang? Anh đang nói bậy bạ gì đó? Người ta rất tốt……”
Lửa giận phút chốc xông lên óc, hắn không kiên nhẫn gầm lên với nàng: “Người ta tốt sao em không đi tìm, theo anh làm gì?”
Nàng ngây ngẩn cả người, đang êm đẹp, sao hắn lại mạc danh kì diệu mắng nàng?
“Em… Sao em phải đi tìm anh ấy? Người trong lòng em là anh, không phải anh ấy……” Nàng ủy khuất nói, hốc mắt lại đỏ.
Những lời này đánh tan sự lo lắng trong lòng hắn, hắn thấy có lỗi vì vừa nãy đã lớn tiếng với nàng, tự trách chính mình vì một chuyện vớ vẩn mà nổi giận.
“Thực xin lỗi, anh chỉ là……” Hắn nói, thì thào không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào.
“Anh…… Đang ghen sao?” Nàng ngẩng đầu, giật mình hỏi.
“Có lẽ vậy!” Hắn ôm mặt nàng, nhẹ gạt sợi tóc vương trên mặt, thở Xa một hơi.
Đúng vậy, hắn đang ghen, ăn loại dấm chua mà trước đây hắn khinh thường nhất!
Thật khó tin, hắn, Lãnh Lệ quý công tử Gia Cát Tung Hoành tung hoành thương trường, không động tâm vì bất kì kẻ nào, nhưng lại vì một cô gái mà làm ra hành động ngây thơ như vậy, rốt cuộc thần tình yêu đã hạ thuốc gì với hắn? Làm cho hắn từ một người đàn ông chín chắn trở thành người ngu xuẩn chỉ biết uống dấm chua lung tung!
Nàng nín khóc mỉm cười thỏa mãn.
“Anh không cần phải ăn dấm chua vì bất kì ai, Tung Hoành, bởi vì trái tim em không thể chứa người nào khác, nếu anh lấy nó ra xem, anh sẽ phát hiện, bên trong đã tràn ngập tên anh……” Nàng chân thành nhìn hắn, ngữ khinh tình trọng (lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa tình yêu sâu sắc).
Hắn thay đổi nét mặt, nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi đầu hôn lấy môi nàng, đáp lại nhiệt tình mãnh liệt.
Có thể có được một trái tim yêu mình như vậy, hắn sao có thể buông tay nàng? Hai đôi môi dán chặt, bọn họ kích tình hôn sâu, nụ hôn càng sâu, hô hấp hai người cũng càng lúc càng dồn dập.
Gia Cát Tung Hoành mê luyến đôi môi mềm mại ẩm ướt của nàng, đầu lưỡi hắn tiến sâu vào khoang miệng nóng rực của nàng, dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương, mà tay hắn nhịn không được vuốt ve chiếc lưng mảnh khảnh của nàng, cách lớp áo lông khẽ vuốt đường cong mê người.
Trình Duy n cả người vô lực dựa vào hắn, sớm bị nhiệt tình của hắn bao phủ, từng đợt khoái cảm tê dại từ miệng truyền xuống bụng dưới làm cho nàng run rẩy, nàng có chút sợ hãi, lại có chút vui mừng, cảm giác tốt đẹp như vậy làm người ta choáng váng hít thở không thông.
Nụ hôn của hắn dời từ môi tới tai nàng, rồi tới gáy, hơi thở nóng bỏng trêu chọc da thịt nàng, khiến toàn thân nàng nổi lên một trận run rẩy đãng lòng người, nàng ý loạn tình mê khẽ rên rỉ. Thần thái quyến rũ của nàng cơ hồ làm hắn không nhịn nổi, hắn cố gắng ngăn chặn dục hỏa xôn xao trong cơ thể, khàn khàn nói: “Em nên về đi, Duy n……”
“Được……” Nàng mắt nửa mở, mê man gật đầu, nhưng hai chân không nhúc nhích.
“Đi nhanh đi!” Hắn lại giục, nhưng ngón tay lại không nhịn được khẽ vuốt môi đỏ mọng của nàng.
“Được……” Nàng lại lên tiếng, nhưng tất cả tâm tư sớm tập trung ở ngón tay đang vuốt ve môi nàng.
“Nếu không đi, em sẽ không đi được nữa đâu.” Hắn trầm giọng cảnh cáo, trong mắt tràn ngập tình dục khiếp người.
“Vậy…… Đừng để em đi……” Lòng nàng đã luân hãm tXong cặp mắt đen sâu không thấy đáy của hắn.
Hắn rốt cuộc không khắc chế được, lại cúi đầu hôn nàng, cuồng dã dao động môi trên môi nàng, khẽ mút lấy, tay cũng không tự chủ được kéo cao áo nàng, luồn tay vào xoa nắn bộ ngực sữa no đủ của nàng.
Nàng run rẩy một chút, cả người mềm nhũn vô lực.
Hắn một phen thừa thế ôm lấy nàng, đặt nàng xuống đệm, rồi bỏ kính mắt, cả người đặt trên nàng, vừa hôn nàng vừa cởi quần áo nàng, vội vàng lại khát vọng tìm thứ ấm áp nhất trên người nàng……

Toàn thân nàng lộ ra trọn vẹn, hiện ra như ánh trăng trong sáng dưới ánh sáng màu, hắn nhìn mà hoa mắt không nghĩ được gì, hồn phách mê đi, thầm muốn hôn lên toàn thân nàng, đem nàng hòa vào cơ thể mình như sinh ra đã thế.
Nàng e lệ hôn lại hắn, hai mươi lăm năm qua đây là lần đầu tiên nàng muốn giao mình ột người đàn ông, nàng hy vọng là của hắn, hy vọng người nàng yêu nhất có thể có được tất cả của nàng, bởi vậy không cố kỵ, hoàn toàn để hắn tác cầu mỗi tấc da thịt nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới sự ngọt ngào âu yếm sẽ làm người ta muốn phát điên, khi hắn cởi bỏ áo lót của nàng, ngậm lấy nhũ tiêm của nàng, nàng cơ hồ sợ hãi kêu ra tiếng, cả người căng cứng lên.
Phản ứng ngây ngô của nàng chọc hắn cười khẽ đầy yêu thương, hắn xoay người ôm lấy nàng, càng thêm không kiêng nể gì mút lấy nụ hoa trên tuyết phong, tay chậm rãi di chuyển tới giữa hai chân nàng, tìm được ôn tuyền (suối nước nóng, ôi ôi cái sự ví von sởn gai ốc) hắn khao khát nhất.
“A……” Nàng ngửa đầu thở gấp, thở dốc vì kinh ngạc.
“Đừng sợ……” Hắn ghé vào bên tai nàng dỗ dành.
“Em không sợ…… Chỉ là…… A……” Nàng không muốn để hắn xem thường, nhưng dưới sự làm càn của ngón tay hắn, nàng nhịn không được lại rên rỉ ra tiếng. [ alobooks.vn ]
Hắn cực kỳ yêu bộ dáng yêu kiều của nàng khi ở dưới thân hắn, cái loại phong tình mị thái này, chỉ hắn mới có thể thấy được, hắn sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ, vĩnh viễn trở thành trân quý hắn độc quyền sở hữu.
Hắn lùi lại, cởi áo sơmi, quần dài, trở lên giường ôm nàng cùng nhau giao triền, âu yếm thân thể nàng, hôn sâu đôi môi nàng, khi hô hấp hai người càng lúc càng dồn dập, sự nhẫn nhịn của hắn đã đạt cực hạn, cuối cùng, hắn ôn nhu tiến vào trong cơ thể nàng, làm nơi nóng bỏng của nàng gắt gao vây quanh giữ chặt hắn, truyền sự ấm áp cho hắn.
Hạ thể tuy rằng đau đớn, nhưng không thể sánh kịp những xúc cảm phong phú hắn gây ra cho nàng, nàng lần đầu tiên biết được điều huyền bí trong chuyện nam nữ, thông qua ái ân, hai người yêu nhau mới có được viên mãn chân chính.
Cho nên, nàng không hối hận, bởi vì khi trả cái giá này, nàng cũng có được hắn.
Hắn hôn nàng, để nàng chậm rãi thích ứng sự tồn tại của hắn, tiếp theo, dưới sự âu yếm khiêu khích của hắn, nàng rất nhanh cháy lên, trong tiết tấu mạnh mẽ hữu lực, khoái cảm không gì sánh kịp tràn đến, nàng giống như bị hút vào lốc xoáy, tất cả ý thức đều bị cuốn vào, chỉ còn cảm quan kích thích trải rộng toàn thân.
“Tung Hoành!” Nàng gọi tên hắn.
“Anh yêu em……” Hắn vong tình nói nhỏ bên tai nàng.
Cao trào đột kích, bọn họ kích động thân thể lẫn nhau, tiếng hô hấp thô suyễn và tim đập dồn dập tạo thành bản hòa tấu xinh đẹp êm tai nhất trong đêm triền miên vô tận……
———-
Trời vừa sáng, Gia Cát Tung Hoành đã tỉnh.
Kích tình đêm qua giúp hắn một đêm ngon giấc, người khó có thể ngủ say như hắn cuối cùng phát hiện, ôm người con gái mình yêu đi vào giấc ngủ thì ra cũng là phương pháp hiệu quả chữa bệnh mất ngủ.
Nhìn nghiêng gương mặt ngủ sâu của Trình Duy n, hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán nàng, thật lâu không thể dời tầm mắt.
Ngay cả khi ngủ mơ nàng đều có vẻ hồn nhiên như vậy, biểu tình thả lỏng không hề phòng bị, hoàn toàn tin cậy dựa sát vào hắn, bộ dáng nàng an ổn vô lo nghĩ so với lúc khác còn mê người đáng yêu hơn.
Hắn cuối cùng hiểu được, yêu một người thì ra là phi lý tính như thế, một chút việc nhỏ đều có thể cảm động, mà một chút cảm động có thể làm cho người ta tXở thành người khác.
Như giờ phút này, toàn bộ trái tim hắn đều tràn đầy, chỉ vì tỉnh lại lúc sáng sớm, nàng ở ngay bên người hắn.
Cúi xuống, hắn đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán nàng, giúp nàng đắp lại chăn, không muốn đánh thức nàng, một mình xuống giường chỉnh trang.
Năm phút sau, hắn thay áo sơmi kẻ kiểu thoải mái, thần thanh khí sảng đi đến trước cửa sổ, nhìn Hồng Kông bên ngoài đang thức dậy trong làn sương mù, nghĩ ngợi chốc lát, quyết định thử liên lạc lại với Thiên Xu.
Mở máy tính, kết nối mạng, vào trang web “Bắc Cực Tinh”, hắn nhập mật mã, lập tức tiến vào khoảng không gian lập thể 3D của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Nhấn chuột vào hình ảnh sao Thiên Xu, màn hình tối đen, Thiên Xu vẫn không đáp lại.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui