Lãnh Cô Tịch về đến An Tuyết cung, không thấy Điệp Nhi đâu vì vậy y liền vào phòng mình khóa trái cửa lại. Mới đầu chỉ là tính toán thử vận dụng vài ba chiêu ám sát cơ bản, thế nhưng lại không ngờ quả thực có tác dụng, so với khi nãy uy lực đúng là một trời một vực.
Y lại tiếp tục thử luyện đến chiêu ở tầng cao hơn một chút, cũng khá hơn không ít.
Không lẽ là do nam nhân kia đã giúp y giải khai tất cả các huyệt đạo? Lãnh Cô Tịch trầm tư không được bao lâu thì đã nghe thanh âm của Điệp Nhi vang lên, “Vương gia? Người đến đây để làm gì? Thiếu gia còn chưa trở về mà?”
Điệp Nhi nguyên lai vừa nhận được tin Lãnh Cô Tịch đã tai qua nạn khỏi liền vô cùng mừng rỡ, tranh thủ thời gian rãnh rỗi nàng đã vội đến thái y viện xin vài ba đơn thuốc tẩm bổ cho thiếu gia, thế nhưng do mãi mê cùng Vương thái y nghiên cứu thảo dược, nàng quên luôn cả giờ giấc. Lúc này quay trở lại vừa vặn cũng gặp được ác ma vương gia đang hầm hầm bổ nhào vào An Tuyết cung.
Hiên Viên Thích nhìn thấy Điệp Nhi cũng chỉ làm lơ, một mạch tiến đến ngọa phòng của An Tuyết cung. Hắn đưa tay, đẩy mạnh cánh cửa, “Ba” một tiếng đại môn đã bị hắn đẩy đến lung lay cả lên. Quả nhiên vừa liếc mắt liền đã thấy cái tên ngốc tử kia đang đứng ở trong phòng nhìn lại hắn bằng đôi mắt không chút cảm xúc quen thuộc.
“Không được phép của bổn vương mà ngươi đã tự tiện rời khỏi Bàn Long điện, có còn đem bổn vương bỏ vào mắt?” Không phải, đây không phải điều hắn muốn bắt lỗi y… hắn là không muốn y đơn độc một mình gặp phải tên Diệp Tử bề ngoài thiện lương nhưng bên trong thâm sâu khó lường đó mới đúng. Chính là… hắn có cảm giác nói ra thì có vẻ như hắn đang… ghen tỵ vậy. Hừ, đừng có giỡn, Tam vương gia hắn mà đi ghen tỵ với một nam nhân khác chỉ vì một tên giả mạo như vậy sao? Hắn tức giận là vì y không hề quan tâm đến Tam vương gia như hắn mà tự tung tự tác muốn đi đâu thì đi! Đã là kẻ giả mạo mà còn dám đi loanh quanh như vậy, quả thực gan cũng rất lớn đi!
“Thiếu gia?” Điệp Nhi vừa chạy vào, thấy được thiếu gia của nàng vẫn vô cùng khỏe mạnh mà đứng đó liền không kềm được kêu lên một tiếng, vội vã chạy đến. Lãnh Cô Tịch đơn giản đảo mắt qua nhìn nàng, rồi rất nhanh thu lại tầm mắt, đối Hiên Viên Thích tỉnh bơ mà đáp, “Không phải ngươi bảo ta là kẻ giả mạo? Ta chỉ sợ mình ở lại làm bẩn Bàn Long điện của ngươi thôi.”
Một lời nói ra Điệp Nhi liền khựng bước tại chỗ còn Hiên Viên Thích thiếu chút nữa đã đánh rơi chiết phiến đang cầm trên tay mình, thực không tưởng được nam tử nọ lại dám thẳng thừng nói ra những lời như thế.
“Thiếu gia? Giả mạo là thế nào?” Điệp Nhi ngập ngừng hỏi, có chút không tin tưởng vào lỗ tai mình. Hiên Viên Thích giật mình, vội vã khoát tay đối nàng la lên, “Đi ra ngoài! Không có lệnh của bổn vương ai cho phép ngươi đặt chân vào đây?”
Điệp Nhi vẫn bỏ ngoài tai lời nam nhân nói, đăm đăm mà nhìn Lãnh Cô Tịch trông đợi một lời giải đáp, “Thiếu gia?”
Lãnh Cô Tịch diện vô biểu tình nhìn nàng, miệng vừa mở ra định nói liền đã bị bàn tay của Hiên Viên Thích chặn lại. Hắn một đường đẩy nam tử về phía sau, bắt buộc y phải ngã lên sàng đan mềm mại, còn bản thân thì quay đầu, ánh mắt đầy thâm trầm mà hướng Điệp Nhi gằn giọng, “Đi ra ngoài.”
Tức thì một hắc ảnh không rõ từ đâu xuất hiện, trực tiếp kéo Điệp Nhi vẫn còn đang ngơ ngác ra khỏi phòng rồi khép kín đại môn. Mọi chuyện chỉ xảy ra bất quá cũng chỉ trong một cái nháy mắt.
Hiên Viên Thích nhìn xuống nam tử đang ngã trên giường dưới thân mình với ánh mắt không thể tin được, “Ngươi điên rồi chắc? Không sợ nàng sẽ truyền ra ngoài rồi bản thân sẽ bị giết chết sao?”
Lãnh Cô Tịch không đáp, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác. Mái tóc dài đen tuyền của y xỏa tung ra tứ tán khắp sàng đan. Hiên Viên Thích đợi một lúc cũng không nhận lại được câu trả lời từ y, có chút sinh khí. Hắn… thực sự, thực sự rất ghét cái tính cách lạnh nhạt này của y a…
“Bổn vương không tin ngươi cả đời cũng chỉ có mỗi khuôn mặt diện vô biểu tình này.” Hắn thấp giọng cười gằn, “Nếu ngươi đã muốn để lộ thân phận giả mạo của mình vậy không bằng ngày mai cứ trực tiếp theo ta lên điện, để xem ngươi như thế nào đối diện với ‘phụ thân’ của mình.”
Lãnh Cô Tịch không chút chú ý, vẫn thản nhiên thả ánh mắt của mình mông lung vào không trung. Hiên Viên Thích cũng không ép buộc gì y, mỉm cười tự tiếu phi tiếu, thế nhưng tầm mắt vẫn không một giây rời khỏi khuôn mặt hắc y nam tử. Nhìn từ vầng trán rộng đến sống mũi cao cùng bạc thần xinh đẹp, hắn không kềm được đưa tay vuốt nhẹ lên môi y, nhỏ giọng nói, “Bổn vương như thế nào không biết vương phi của mình lại xinh đẹp quyến rũ nhân tâm đến vậy a.”
Vừa nói mặt hắn vừa tiến đến gần hơn. Đôi phượng mâu của Lãnh Cô Tịch đột ngột thu hẹp lại, ngay khi môi của hai người gần như chạm vào nhau, thanh âm lạnh nhạt không chút cảm xúc của y lại vang lên, “Tránh ra.”
Ở khoảng cách rất gần này Hiên Viên Thích có thể dễ dàng thấy được hình ảnh phản chiếu của mình bên trong đôi đồng tử đen nhánh đó của nam tử, trừ bỏ trống rỗng hắn ngoài dự đoán lại bắt được một tia tức giận nhỏ đến tựa như không hề tồn tại trong đó.
Hắn bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó khiến cho hắn còn tưởng một tia phẫn nộ mình trông thấy trong đôi mắt mị hoặc đó chỉ đơn giản là lỗi giác của bản thân. Hắn chợt cười to một tiếng, dùng phiến tử vỗ nhẹ lên má Lãnh Cô Tịch, “Ha ha, ngươi hảo thú vị a. Mới đầu bổn vương còn nghĩ đối diện với một khối băng sơn như ngươi sẽ có bao nhiêu buồn chán, nhưng xem ra bổn vương nhầm rồi. Này, danh tính thực của ngươi là gì?”
Thấy Lãnh Cô Tịch vẫn im lặng Hiên Viên Thích liền nói, “Hay ngươi muốn bổn vương gọi ngươi là vương phi? Hay là tiểu bảo bối?”
Tên nào nghe cũng buồn nôn. Lãnh Cô Tịch mặt lạnh nói, “Lãnh Cô Tịch.”
“Nga, Cô Tịch, cái tên nghe thực sầu thảm a. Thế nhưng lại rất hợp với ngươi.” Hiên Viên Thích vui vẻ cười, đứng dậy rời khỏi người Lãnh Cô Tịch, “Lãnh Cô Tịch, vậy để bổn vương xem ngày mai ngươi còn có thể làm ra được cái trò gì. Sống hay chết đều là do ngươi quyết định, đừng mong bổn vương giúp đỡ.”
Nói liền đẩy cửa rời đi. Lãnh Cô Tịch chống tay ngồi dậy trên giường, đẩy lại mái tóc xỏa loạn của bản thân.
Điệp Nhi ngay sau đó đã phóng vào phòng hướng y hỏi, “Thiếu gia, người không sao chứ?? Ác ma kia có làm gì người không?”
Không có câu trả lời, nhưng nhìn từ trên xuống dưới Lãnh Cô Tịch vẫn toàn vẹn không thiếu miếng thịt nào Điệp Nhi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng nhớ lại chuyện khi nãy bản thân muốn hỏi y thì tâm lại bất tri bất giác trở nên nặng nề.
“Thiếu gia… khi nãy, giả mạo là ý gì?”
Nàng bất an hỏi. Không nên đi. Người trước mặt nàng này nhìn từ trên xuống dưới kiểu gì cũng là thiếu gia, nàng từ nhỏ đã theo bên cạnh y, chắc chắn không thể nhận lầm được, mặc dù tính cách có phần khác biệt nhưng cơ thể kia chắc chắn chỉ có thể là của thiếu gia a…
Vẫn không nhận được câu trả lời. Điệp Nhi cúi đầu khẽ bặm môi. Sau đó quyết tâm ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Quên đi, thiếu gia người không cần trả lời đâu.” Nếu y đã không muốn thì nàng cũng không thể nào ép buộc y, đến lúc y muốn cho nàng biết y tự khắc sẽ nói, nàng có hỏi nữa cũng vô dụng.
Lãnh Cô Tịch nhấc tay lên nhìn nhìn, chợt nói, “Chuẩn bị nước để ta tẩy rửa.”
Điệp Nhi kinh ngạc, đây có thể nói là câu thứ hai duy nhất mà y chịu nói với nàng. Nàng vui vẻ ứng thanh, rồi lại ngừng một chút hỏi, “Vì cái gì lại tắm sớm như vậy a, thiếu gia?”
“Hôi.” Mùi của tên nam nhân đó, mùi của yên chi son phấn. Thực sự là chịu không nổi.
[
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...