Độc Cô Khuynh Thành bị điểm hôn huyệt. Lúc nàng tỉnh lại đã là bốn ngày
sau, thấy mình đang ở Tổng đàn của Tuyệt Mệnh Môn. Bốn sát thủ kia rõ
ràng sợ võ công của nàng cao cường, đương nhiên không dám để nàng tỉnh
lại. Bốn kẻ bọn họ còn khuya mới là đối thủ của nàng, chờ nàng tỉnh lại, thể lực phục hồi khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết? Một người lớn một
tiểu hài cùng nhau chịu đói đã bốn ngày, nàng đã hoàn toàn mềm nhũn vô
lực, chỉ có thể mặc cho một đám người mang đi.
“Cái lão xấu xí
không dám cho người khác thấy kia, có chuyện gì mau nói cho xong, nói
xong còn thả cho ta đi ăn cơm chứ.” Hai tay nàng bị trói chặt, quỳ gối ở giữa đại sảnh của Tuyệt Mệnh môn, đầu óc đang bận mơ màng tới các loại
mĩ vị đồ ngon vật lạ. Lão nhân kia đeo mặt nạ, vừa thấy đã biết là không mặt mũi nào cho người khác thấy. Nếu không phải mẹ từng dạy nàng tiểu
nữ tử không nên lấy cứng chọi cứng, no bụng quan trọng hơn khí tiết
nhiều, nàng mới chịu quỳ trước mặt lão.
Tuyệt Mệnh lão nhân cười ra tiếng. “Ăn cơm?” Tới lúc này nàng còn nghĩ được là muốn đi ăn cơm? Thật sự là khác loài mà.
Độc Cô Khuynh Thành vẻ mặt còn rất là thật thà. “Chứ sao, bốn kẻ thuộc
hạ ngu xuẩn của nhà ngươi rất sợ ta, toàn điểm hôn huyệt của ta, không
phải vừa mới giải huyệt sao? Ta cũng không biết bản thân ngủ bao lâu
rồi, nửa tháng hay mươi ngày? Ta thật là đói mà. Còn để ta đói nữa sẽ
không cần các ngươi động thủ, ta tự sẽ chết đói đó. Môn chủ, ngài anh
minh thần võ, có người đói chết ở địa bàn của nàng không phải sẽ làm tổn hại tới uy danh của ngài sao?” Gia huấn (1) của họ Độc Cô (thật ra là
lời nguỵ biện của Mộ Dung nữ hiệp) có nói, trời đất bao la, ăn uống là
quan trọng nhất, chỉ cần có cơm ăn, nàng không phiền thốt ra vài câu lời hay ý đẹp.
“Con bé này cũng có ý tứ, ngươi quả thật là muội
muội của Tiêu Diêu công tử?” Con nhóc này cũng khá thú vị, nếu không
phải muội muội của Tiêu Diêu công tử, lão thật sự muốn thu nó làm đồ đệ…
“Không phải, ta không biết hắn.” Ca, huynh dám để muội muội của mình bị bắt đi, nên muội xin lỗi, không nhận huynh đâu.
“Không biết?” Tuyệt Mệnh lão nhân quét mắt lạnh lùng nhìn bốn kẻ đã bắt nàng về.
“Môn chủ, đừng nghe nàng ta nói láo. Thuộc hạ rõ ràng nghe thấy nàng ta gọi Tiêu Diêu công tử là ca ca, mới dám bắt nàng về.”
Độc Cô Khuynh Thành mặt không giận không vui lườm bọn hắn. “Tại các ngươi tai điếc thì có.”
“Ngươi…” Chưa từng thấy nữ nhân nào vô lý tỉnh bơ như nàng ta.
“Môn chủ, ngài hẳn đã tra xét kỹ, hẳn là biết Tiêu Diêu công tử không
có muội muội. Ngài nghĩ mà xem, nếu ta thật sự là muội muội của hắn, tại sao lại mặc kệ hắn vừa bị thương dậy nhưng vẫn đánh nhau với cái kẻ họ
Hàn kia chứ? Ta sớm phải đi hỗ trợ hắn mới đúng chứ?” Vừa rồi có sát thủ tới bẩm báo, nói lúc bọn hắn tới đó Hàn Ngự đang muốn giết Tiêu Diêu
công tử, nói vậy hẳn bọn chúng không biết Hàn Ngự đã ở đó từ lâu.
“Thân ngươi vốn yếu ớt, căn bản là không hỗ trợ được hắn.” Lão chưa từng thấy kia kẻ ngốc nào lại tự mình ngất xỉu thế.
“Nếu hắn là ca ca thật của ta, dù thân mình ta có yếu nữa cũng phải đi
hỗ trợ hắn chứ. Võ công của ta các ngươi cũng đã chứng kiến qua, ta làm
sao có thể đứng yên nhìn đại ca của mình chịu chết chứ? Các ngươi xem ta có giống một kẻ tham sống sợ chết hay không chứ?”
Bốn sát thủ
nghĩ thầm, sao lại không giống, ngay cả đại ca cũng không thèm nhận, còn có gì không làm được? (Các người cũng tính là biết nhìn người ha!)
“Ngươi không phải muội muội của Tiêu Diêu công tử? Vậy ngươi là ai? Tại sao lại ở Bách Hiểu Đường?” Bách Hiểu Đường đâu phải chốn ai tới cũng
được.
“À, mẹ ta từng là Đường chủ Bách Hiểu Đường, ta tới đó
làm khách không được sao?” Cho dù cha mẹ nàng thoái ẩn giang hồ đã hơn
mười năm, nhưng bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, ai cũng phải nể mặt
hai vợ chồng họ. Tới lúc quan trọng, vẫn là nên lôi cha mẹ nàng ra dọa
người thôi. Bảo nàng cậy thế khinh người cũng được, cáo mượn oai hùm
cũng tốt, cứ bảo vệ tính mạng đã rồi nói sau.
Tuyệt Mệnh lão nhân cả kinh. “Ngươi là nữ nhi của Mộ Dung Ý Vân?”
Phản ứng của lão vô cùng kỳ lạ, Độc Cô Khuynh Thành không hiểu gì cả nhưng vẫn thành thật trả lời. “Đúng thế.”
“Cha ngươi là ai?”
“Mẹ ta là Mộ Dung Ý Vân, thế theo lão, cha ta là ai nào? Làm ơn đi, cái loại vấn đề này một kẻ vô danh bất kỳ trên giang hồ cũng biết. Môn chủ
là tông sư thế hệ trước, cư nhiên lại đi hỏi một câu cơ bản như thế,
không sợ mất mặt sao?”
Tuyệt Mệnh lão nhân hừ lạnh. “Quả nhiên
là con gái của nàng ta, vẻ mặt giọng nói đều giống hệt nàng ta.” Thiên
hạ chỉ có độc nhất một Mộ Dung Ý Vân mới có thể dạy dỗ ra được một đứa
con gái như thế.
“Đúng thế, lão biết cha mẹ ta sao? Vậy hãy nể mặt bọn họ mà tha cho ta đi.”
Lão nhân chuyển giọng ác độc, rít lên qua kẽ răng. “Chỉ biết thôi sao?” Hắn đã nuôi lớn đứa nghiệt nữ chỉ biết có người ngoài đó suốt mười bảy
năm trời. Nếu không sinh nó ra, hắn cũng sẽ không bị thân bại danh liệt, hơn hai mươi năm không thấy mặt trời. Cũng là đứa nghiệt nữ kia khiến
hắn thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông họ Mộ Dung.
Đúng thế,
Tuyệt Mệnh lão nhân chính là Mộ Dung Nghĩa năm đó. Khi ấy hắn bị con gái con rể liên thủ ép tới đường cùng, để bảo toàn tính mạng đã phải giả
chết. Sau đó hắn sáng lập ra Tuyệt Mệnh môn, một lòng tìm vợ chồng Độc
Cô Hàn báo thù, không ngờ vợ chồng chúng đã sớm thoái ẩn giang hồ, hành
tung bất định. Hôm nay con gái bọn chúng tự rơi vào tay lão, không lẽ là ý trời?
Độc Cô Khuynh Thành chợt lạnh run người. “Lão môn chủ
kia, không phải lão có thù oán gì với họ chứ?” Xong rồi xong rồi, biết
thế lúc nãy đừng có cáo mượn oai hùm.
Tuyệt Mệnh lão nhân, không, là Mộ Dung Nghĩa mới đúng, cười lạnh. “Đúng thế.”
Độc Cô Khuynh Thành nuốt nước miếng đánh ực một cái. “Lão định làm gì ta?”
Hắn chậm rãi đi tới gần Khuynh Thành. “Cha mẹ ngươi làm hại ta bị toàn
thể võ lâm xa lánh, thân bại danh liệt, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ngươi?”
Là lão xứng đáng bị như thế.
“Lão…”
Khuynh Thành còn
chưa nói xong, Mộ Dung Nghĩa đột ngột bóp chặt lấy cằm nàng, nhét một
viên dược hoàn vào miệng. Khuynh Thành bị lão bắt nuốt viên thuốc vào
bụng, ho khù khụ một lúc.
“Lão cho ta ăn cái gì thế?”
“Thất tình lục dục đan.” Xuân dược lợi hại nhất trên giang hồ.
“Lão…” Độc Cô Khuynh Thành nàng thân mình bách độc bất xâm, nhưng thứ
thuốc này để kích thích dục tình vốn không phải độc dược. Trời ơi, lão
ta muốn làm gì? Muốn chà đạp nàng sao?
Mộ Dung Nghĩa lạnh lùng
nói. “Bọn chúng hại ta tới mức này, ta sẽ hủy hoại nữ nhi của chúng.” Cô ả này nhất định là điểm chết của bọn chúng, hủy hoại nữ nhi của chúng
so với giết nàng ta sẽ càng khiến bọn chúng đau đớn khổ sở.
Mộ Dung Nghĩa đảo mắt nhìn thuộc hạ. “Thưởng cho các ngươi.”
Thất tình lục dục đan quả thật phát tác rất nhanh chóng, toàn thân
Khuynh Thành đã bắt đầu nóng rực, máu chảy rần rật trong mạch máu, hơi
thở hào hển. “Không, không được;”
“Rất nhanh sẽ không chịu nổi thôi, ngươi cũng sẽ giống mẹ ngươi, trở nên hạ tiện.”
“Lão… đáng… chết. Mẹ ta vốn trong sạch, lão mới là hạ tiện.” Nàng một
mặt vận lực nhéo mạnh vào chân, một mặt mắng chửi lão ta. Nàng đã bắt
đầu cảm thấy bản thân mất đi sự khống chế, nàng thật sự sắp chịu không
nổi nữa rồi. Ngự, cứu thiếp với.
Mộ Dung Nghĩa cười lạnh. “Mang ả xuống, mặc các ngươi xử lý, muốn làm gì thì làm.” Ả ta xinh đẹp như
thế, giờ lại trúng mị dược, không tin không có ai động tâm. (Ác quá nha, nàng í là cháu ngoại của lão nha! = =”)
Nhìn thấy tiểu mỹ
nhân, đã nhiều kẻ ngứa ngáy muốn động tay chân, nhưng ai cũng ngại cha
mẹ nàng, không ai dám coi thường mà động thủ. Vợ chồng Độc Cô Hàn đều
nổi tiếng hễ có thù tất sẽ báo, nếu động tới con gái bọn họ, sau này tới lúc họ trả thù…
Mộ Dung Nghĩa lạnh lùng lướt mắt nhìn khắp đám đệ tử mắt đói khát nhưng lòng lại nhát chết cười khẩy. “Không ai dám sao?”
“Ta muốn.” Hàn Ngự mặt nghiêm trang lạnh lùng đi vào, trong tay cầm
Truy hồn kiếm, thanh âm lạnh lẽo của hắn khiến mọi người chung quanh rét run cầm cập.
Khuynh Thành vui sướng trong lòng, hắn đã tới cứu nàng.
“Thiếu chủ.” Cả đám người đồng thanh kêu lên thỉnh an, cung cung kính
kính, chỉ sợ không cẩn thận sẽ thành quỷ dưới kiếm Truy hồn.
“Sư phụ.” Hắn nhìn Mộ Dung Nghĩa, cố hết sức không để lão ta nhìn thấy
lửa giận trong mắt hắn. Lão già đáng chết, dám đem nữ nhân của hắn tùy
tiện tặng cho người khác, hắn sẽ tính sổ với lão sau.
“Ngự nhi, Tiêu Diêu công tử đâu?” Mộ Dung Nghĩa thản nhiên liếc hắn.
“Đã chết.” Còn khuya nhá, chờ lát nữa sẽ vào tính sổ với lão gian ác nhà ngươi.
“Tốt lắm.” Hắn chỉ vào Khuynh Thành, giờ cả người đã đỏ như tôm luộc.
“Ngươi muốn ả?” Đồ đệ này vốn không ham nữ sắc, làm sao đột nhiên lại
muốn ả ta? Không lẽ ả rất xinh đẹp? Cả hắn cũng không cưỡng lại được mị
lực của nàng sao? Bất kể lý do gì, có người chịu hủy sự trong sạch của ả ta là được. (Hic, ông ngoại gì ác tàn bạo!)
“Vậy mang về đi,
thưởng cho ngươi đó.” Phần đông đệ tử e ngại vợ chồng Độc Cô Hàn, không
ai dám, chỉ hắn có dũng khí, quả không hổ là người kế thừa do lão chỉ
định.
“Tạ ơn sư phụ.”
Hắn đảo mắt nhìn quanh đám nô
tài khúm núm đứng quanh rồi ôm lấy Khuynh Thành bỏ đi. Nữ nhân trong
ngực hắn chỉ thuộc về hắn, dáng vẻ mị hoặc quyến rũ của nàng chỉ hắn
được phép thấy mà thôi.
Khuynh Thành được ôm lên, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn, nóng nảy tiến sát vào lòng người thương. Mộ Dung
Nghĩa chợt có một tia nghi hoặc, không phải nàng vốn rất có ngạo khí
sao? Sao có thể ngoan ngoãn thuận theo hắn như thế? Không lẽ Thất tình
lục dục đan thật sự lợi hại tới vậy? Tất nhiên đánh chết lão ta cũng
không nghĩ ra được là mình sắp lên chức cụ ngoại, mà cháu rể của lão lại chính là đồ đệ bảo bối của mình. Dù gì bọn họ cũng đã là vợ chồng, làm
cái gì mà chả được. Lão muốn hạ xuân dược sao? Khác nào tăng thêm chút
gia vị cho phòng ngủ của bọn hắn?
“Ngự… ôi… nóng quá…” Đôi mắt đẹp của Khuynh Thành hơi nhắm lại, nửa tỉnh nửa mê cọ cọ trên người hắn.
“Sẽ không sao đâu, ngoan, nhắm mắt lại đi;”
“Sao chàng lại đến?”
“Cha mẹ cũng đến mà.” Người đến còn nhiều nữa cơ, sư phụ hắn cũng lo mà hưởng thụ đi. Mà, cũng nên đổi cách gọi lão già gian tà đó rồi.
“Ôi, khó chịu quá…” Nàng dựa vào càng sát sàn sạt.
Hắn khẽ hôn nàng. “Chờ một chút thôi.” Hắn sẽ ăn nàng ngay.
“Hôn thiếp nữa đi.” Không biết vì sao, lúc hắn hôn nàng nàng cảm thấy thật thoải mái.
Nếu chỉ hôn một cái có thể giải quyết vấn đề, mị dược làm sao có tác dụng như lời đồn chứ?
“Được.”
Hắn đem nàng ôm trở về phòng, đặt lên giường. Khuynh Thành cũng đứng lên, người dính sát vào Hàn Ngự không muốn buông ra.
Hàn Ngự nhanh nhẹn thoát hết quần áo của nàng, từng cái từng cái vứt
trên mặt đất, chỉ để lại cái yếm cùng chiếc quần trong mỏng manh.
Khuynh Thành tựa vào tay hắn không ngừng run rẩy. “Khó chịu quá đi…”
Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, trìu mến hôn. “Ngoan, nàng sẽ không sao.”
“Ngự…” Khuynh Thành hổn hển, nàng đem phần quần áo cuối cùng cởi nốt ra, vứt vào một góc giường.
Hàn Ngự cười gian xảo, nửa nằm nửa ngồi cạnh nàng. Hắn khẽ hôn lên
khuôn miệng nhỏ nhắn ấy, môi nàng luôn mềm mại như thế khiến người khác
nhớ nhung. Bàn tay to không chịu yên vị một chỗ bắt đầu chạy loạn trên
bụng nàng. Khuynh Thành run run rẩy rẩy một trận, cả người không nhịn
được liền cong lên đón hắn. Nàng thật nóng nực, thật khó chịu a.
“Thành nhi, nàng thật ngọt ngào mà.”
“Đáng ghét, chàng bắt nạt thiếp, khó chịu quá.”
“Rất nhanh sẽ không khó chịu nữa.”
Hắn cởi hết quần áo của chính mình vứt trên giường, dùng nội lực ép màn trướng buông xuống, che phủ xuân sắc vô tận bên trong. (Sở Sở: Lúc tả
đến đây ta thực sự mâu thuẫn, có nên kể rõ hơn không nhỉ? Nói thật,
không phải ta tả rõ được, mà là không dám tả, không muốn gieo rắc độc
hại lên thanh thiếu niên. Ách, các người mau nói cho Sở Sở, loại tình
tiết này là muốn tả sơ qua hay tả chi tiết?)
*
Tuyệt
Mệnh Môn một cảnh vô cùng hỗn loạn, hồng hồng đỏ đỏ màu máu tươi vung
khắp nơi. Âm thanh đánh nhau, tiếng hét ‘giết’ vang lên bên tai không
dứt.
Vợ chồng Độc Cô Hàn, Mộ Dung Ý Vân, Độc Cô Tiêu Diêu, Tiểu Thiền đứng ở đại sảnh, đang giằng co cùng Mộ Dung Nghĩa đeo mặt nạ.
Mộ Dung Ý Vân cười cười. “Cha à, tháo mặt nạ của người ra đi.”
“Ngươi đã đoán ra thân phận của ta sao?” Mộ Dung Nghĩa chỉ vào Độc Cô
Tiêu Diêu. “Là hắn nói cho ngươi?” Cũng tại lão để sổng mất hắn, mới có
thể gây nên đại họa hôm nay.
“Đúng thế.” Là Độc Cô Tiêu Diêu nói.
Độc Cô Tiêu Diêu cười mị hoặc, khẽ cúi đầu. “Ông ngoại, mẫu thân nói ta phải vấn an lão.”
“Cái gì?” Mộ Dung Nghĩa hoảng hốt. “Ngươi là nhi tử của bọn chúng?” Tại sao chúng có thể có một đôi con trai con gái xuất sắc đến vậy? (Hê hê,
mùi ghen tị thoang thoảng…)
“Đúng vậy.” Độc Cô Tiêu Diêu cười lên trông thật rực rỡ.
Mộ Dung Nghĩa ngửa mặt lên trời thở dài. “Mộ Dung Ý Vân, chung quy
ngươi vẫn là không chịu chừa đường sống cho ta. Ý trời, quả là ý trời,
ta vẫn không thoát được lòng bàn tay các ngươi. Năm đó lão nhẫn nhục cầu sống, cuối cùng kết cục vẫn lại rơi vào tay vợ chồng bọn họ, ngay cả
con của họ cũng muốn nhúng tay góp vui.
“Mộ Dung Nghĩa, lão tốt nhất đừng có giở trò gì, lần này chúng ta sẽ không để lão thoát chết
như lần trước đâu.” Cứ nghĩ lão gian ác này đánh nhi tử của nàng tới
thừa sống thiếu chết, Mộ Dung Ý Vân lại bốc hỏa trong lòng.
Mộ
Dung Nghĩa cười lạnh. “Chỉ sợ con gái các ngươi đã không còn bảo vệ được tiết sạch giá trong nữa rồi.” Ít nhất lão cũng đã hủy hoại được nữ nhi
của bọn chúng.
Độc Cô Hàn biến sắc. “Lão nói sao? Lão nhốt con bé đi đâu rồi?” Không lẽ Hàn Ngự không cứu nàng kịp?
“Ha ha, ả ta đã trúng Thất tình lục dục đan, bị đồ đệ của ta mang đi thưởng ngoạn rồi.”
“Đồ đệ nào của lão?”
“Đệ tử đắc ý nhất của ta, Ngự nhi.”
Lão vừa dứt lời, Mộ Dung Ý Vân và Độc Cô Tiêu Diêu cùng cười rộ lên, Mộ Dung Ý Vân cười tới mức gập cả bụng, vui vẻ thốt. “Quên mất chưa nói
cho lão, đồ đệ của lão giờ đã là con rể của ta. Hắn cùng Khuynh Thành
đóng cửa làm gì ta quản không có được. Cám ơn lão đã giúp hai đứa chúng
nó tăng thêm gia vị cho khuê phòng. Đương nhiên, lão yêu quái nhà ngươi
thì biết gì về cái gọi là gia vị cho khuê phòng chứ.” Ai da, sao lại có
người ngốc thế chứ.
Mộ Dung Nghĩa trầm mặt hỏi lại. “Bọn hắn là vợ chồng rồi sao?”
Mộ Dung Ý Vân cười gian ác. “Đúng a, giờ lão mới biết sao? Từ lâu lắm
rồi, đồ đệ yêu quí của lão đã cưới nữ nhi của ta. Khuynh Thành cũng đã
có mang được ba tháng, không bao lâu sau, tiểu hài tử của bọn hắn sẽ ra
đời. Lão sợ bọn họ cưới lâu rồi sinh ra nhàm chán nên giúp họ chế tạo
kích thích tình cảm sao? Không vấn đề gì, cứ việc thôi. Chỉ là nữ nhi
của ta sẽ mệt mệt… ai da, lát về phải nấu bát canh gà tẩm bổ cho nàng
mới được.”
Mộ Dung Nghĩa hai tay run lên, trầm giọng thốt. “Ý
trời, quả thật là ý trời.” Hắn vốn muốn làm nhục cháu ngoại của mình,
kết quả lại tặng cho vợ chồng nó một màn xuân sắc.
“Đúng là ý trời.”
Quả nhiên là ý trời. Hơn hai mươi năm trước lão giả chết lừa gạt toàn
bộ mọi người, lần này sẽ không được may mắn như thế. Còn về việc lão bị
xử trí ra sao, từ từ thương lượng… Tóm lại, biết chắc chắn kết cục của
hắn sẽ không có gì hay ho.
—
Chú thích:
(1) Gia huấn: kiểu như lệ nhà, những điều cần biết trong gia đình í :D
Phần kết:
Mưa gió trong phòng vừa qua, Khuynh Thành nằm gục trên ngực Hàn Ngự thở hổn hển.
Hàn Ngự khẽ vuốt mái tóc của nàng, thâm tình khẽ thốt. “Thành nhi, ta
yêu nàng.” Lần đầu tiên hắn thốt ra một lời ‘đáng rùng mình’ tới vậy.
Khuynh Thành thẹn thùng như cô vợ nhỏ, rúc đầu vào ngực hắn. “Thiếp
cũng yêu chàng.” Nàng yêu hắn, từ lâu lâu lắm rồi đã yêu hắn.
“Thành nhi, liệu có bị thương tới hắn không?” Tay kia của Hàn Ngự khe khẽ vuốt bụng nàng, miệng hỏi thật nhẹ nhàng.
“Không đâu.” Cho dù có, cũng là do nàng, do nàng mệt mỏi quá độ í mà.
“Thành nhi, nàng thơm quá.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hít khẽ mùi hương trên cơ thể nàng.
Nàng cười khẽ, chớp chớp mắt. “Giờ chàng mới biết sao? Phạt chàng từ
giờ chỉ được nói những lời như vậy với thiếp, một mình thiếp mà thôi.”
Hàn Ngự trầm giọng cười, khẽ nhéo má nàng. “Biết rồi, nương tử.” Hắn
nếu dám nói những lời đó với nữ nhân khác, ‘đội hộ vệ’ nhà lão bà của
hắn nhất định sẽ xé xác hắn.
Khuynh Thành bĩu bĩu môi. “Hừ, chàng còn chưa chính thức cưới thiếp kìa.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn ánh lên nét cười ôn nhu thật say lòng người. “Nhanh thôi.”
Nàng choàng tay qua eo hắn, thỏa mãn gục đầu trong ngực hắn định ngủ.
Hàn Ngự cười gian xảo, xoay người ngăn nàng lại. “Nương tử, chúng ta
động phòng trước được không?” Đã muốn động phòng từ đời tám hoánh nào
rồi.
Khuynh Thành cười xấu xa, hai tay ôm cổ hắn kéo xuống, chủ động hôn hắn.
Trong trướng phù dung, xuân sắc đầy giường. Một đôi tình nhân, tình sâu tựa biển!
*Hoàn*
Gia phả các mối quan hệ gia đình/bang phái giữa cuốn Cực phẩm khí phụ và Lãnh khốc phu quân:
1.Cực phẩm khí phụ:
Tứ đại thế gia:
* Mộ Dung sơn trang: Trang chủ Mộ Dung Nghĩa cưới Giang Thu Nhan sinh
ra Mộ Dung Nhược Nhan, lại tằng tịu có tình với Vân nhi, a hoàn của
Giang Thu Nhan. Vân nhi sinh được Mộ Dung Ý Vân thì kiệt sức qua đời.
* Thiên Kiếm sơn trang: Trang chủ Giang Chấn Dương, em gái là Giang Thu Nhan gả cho Mộ Dung Nghĩa. Giang Chấn Dương lấy vợ sinh được con duy
nhất là Giang Tử Ngang.
* Bách Thảo sơn trang: Trang chủ Y Chí Viễn, lấy vợ sinh được con độc nhất là Y Dục Thành, con gái nuôi là Y Lạc Lạc.
* Thần Binh sơn trang: Trang chủ Độc Cô Thiên Linh, vợ là Ngư Trụy Nhi
(mối tình đầu của Mộ Dung Nghĩa), sinh được Độc Cô Hàn và Độc Cô Huỳnh.
Sau do gia biến, Độc Cô Huỳnh được Y Chí Viễn mang về nhà nuôi dưỡng,
đặt tên là Y Lạc Lạc.
Bốn vị trang chủ kết nghĩa huynh đệ, tình như keo sơn. Mộ Dung Nghĩa vì ghen tị với Độc Cô gia, bày mưu giết sạch Thần Binh sơn trang, chỉ có hai đứa trẻ là Độc Cô Hàn và Y Lạc Lạc sống sót.
Thiên Ma giáo
Thiên Ma giáo là giáo phái do Mục tiên sinh sáng lập, thu dưỡng sáu đồ đệ nam và một con gái.
* Đại đệ tử Độc Cô Hàn – Mục Hàn: Sau kế vị Mục tiên sinh làm giáo chủ
Thiên Ma giáo, phát triển giáo phái theo hướng tiêu cực chỉ để đi tìm kẻ thù giết cả gia đình. Lấy Mộ Dung Ý Vân.
* Nhị đệ tử Tật
Phong: Tật Phong hộ pháp, sau khi Độc Cô Hàn giải quyết xong ân oán
giang hồ, liền truyền vị giáo chủ lại cho Tật Phong. Vợ là Mục Ngữ Tâm
* Tam đệ tử Tia Chớp: Tia Chớp hộ pháp. Lãnh khốc gần bằng Độc Cô Hàn,
nhưng lại chuyên đấu võ mồm giỡn hớt với Phượng Thanh Hà, phóng viên
trưởng của Bách Hiểu Đường. Cưới Phượng Thanh Hà cùng ngày với Độc Cô
Hàn và Mộ Dung Ý Vân.
* Tứ đệ tử Liệt Hỏa: Liệt Hỏa hộ pháp.
Cực kỳ mồm mép, là người đã dạy cho Độc Cô Hàn đi tán Mộ Dung Ý Vân, dạy cho Tia Chớp tán Phượng Thanh Hà, bản thân đi tán Anh Hoa cung chủ Thủy Vũ Mị, muội muội kết nghĩa của Mộ Dung Ý Vân (chuyên dụng độc). Vợ
chính là Thủy Vũ Mị, cứơi cùng ngày với cặp Phượng Thanh Hà và Mộ Dung Ý Vân.
* Ngũ đệ tử Thiểm Điện: Thiểm Điện hộ pháp. Không có nhắc đến nhiều lắm
* Lục đệ tử Thiên Túy: có mối tình từ cái nhìn đầu tiên với Mộ Dung
Nhược Nhan. Chi tiết không được kể rõ nhưng đại loại hai người gặp nhau
tình cờ, xa nhau sáu năm vẫn nhớ nhung vô hạn. Mộ Dung sơn trang bị giải tán, Mộ Dung Nhược Nhan đến Thiên Ma giáo làm dâu.
* Tiểu sư
muội Mục Ngữ Tâm: Mục tiên sinh mất, có trăn trối là Độc Cô Hàn phải
chiếu cố Mục Ngữ Tâm suốt đời. Nàng ta liền lập luận, cách chiếu cố tốt
nhất chính là… thành hôn với nàng ta. Thế là gây ra bao sóng gió cho anh Hàn chị Vân, khiến ảnh tát bốp chị Vân một cái… Cơ mà sau này được chị
Vân chỉ điểm bến mê. Lấy Tật Phong hộ pháp, sau thành giáo chủ phu nhân.
Bách Hiểu Đường
Bách Hiểu Đường do Bạch Hiểu, nam sinh dưới Mộ Dung Ý Vân một khóa ở
đại học, cũng bị Thời Không đại thần bắt cóc đưa về cổ đại. Một ngày ở
hiện tại bằng một năm ở quá khứ. Ảnh bị bắt đi một tháng, bằng ba mươi
năm ở cổ đại. Trong ba mươi năm đó, Bạch Hiểu đã thành công trong việc
xây dựng một Bách Hiểu Đường danh chấn giang hồ, thành lễ vật tặng Mộ
Dung Ý Vân khi nàng tới quá khứ.
Bách Hiểu Đường có bốn tổ
phóng viên (Bạch Hiểu mang hết các khái niệm hiện đại như phóng viên,
phỏng vấn, nhật báo về quá khứ): Thiên Địa Huyền Hoàng, do bốn đệ tử của hắn đứng đầu. Bốn kẻ này theo bối phận phải gọi Mộ Dung Ý Vân là sư bá, vì nàng là tỷ tỷ của Bạch Hiểu ở hiện tại, nhưng vì nàng sợ già nên bắt họ gọi là tỷ tỷ.
* Tổ Thiên: Đứng đầu là Phượng Thanh Hà, ngây thơ nhưng trọng tình, oan gia với Tia Chớp hộ pháp của Thiên Ma giáo,
về sau bỏ Bách Hiểu Đường gả tới Thiên Ma giáo làm dâu. Chuyên mặc áo
hồng, tì nữ cũng bắt phải mặc áo hồng
* Tổ Địa: Đứng đầu là Lục Tây Lâm: thiên hạ đệ nhất bà tám, bổn sự giỏi nhất là đi moi móc đời tư của người khác, vẻ mặt luôn cười gian xảo, nhưng ẩn giấu bên trong một
nhân cách chín chắn chu đáo khó tin. Về sau Lục Tây Lâm cưới Phượng
Thanh Trúc, tiếp quản Bách Hiểu Đường. Chuyên mặc áo xanh lam, tì nữ
cũng mặc đồ xanh lam.
* Tổ Huyền: Đứng đầu là Tư Đồ Dạ: phong
lưu tiêu sái, từng muốn cưới Mộ Dung Ý Vân khi chưa biết nàng là ai.
Không có thông tin về vợ con, chỉ biết, hắn đào tạo ra lớp mật thám sau
này của Bách Hiểu Đường xong liền quy ẩn, tiêu dao giang hồ. Chuyên mặc
áo đen, tì nữ… áo vàng.
* Tổ Hoàng: Đứng đầu là Phượng Thanh
Trúc em gái Phượng Thanh Hà, nghiêm trang, tính tình cứng rắn. Về sau
làm vợ của Lục Tây Lâm. Chuyên mặc áo xanh lục, tì nữ cũng bắt mặc áo
xanh lục.
2. Lãnh khốc phu quân:
Cuốn này nói về thế hệ sau của cuốn Cực phẩm khí phụ.
* Độc Cô Hàn cưới Mộ Dung Ý Vân sinh ra Độc Cô Tiêu Diêu và Độc Cô Khuynh Thành.
* Giang Tử Ngang cưới con gái một vị quan lại trong triều, sinh ra
Giang Vô Vân và Giang Di. Hai người gọi Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân là
Bá phụ Bá mẫu (bạn của cha, lớn tuổi hơn cha). Độc Cô Tiêu Diêu và Độc
Cô Khuynh Thành gọi Giang Tử Ngang là thúc thúc (bạn của cha, ít tuổi
hơn cha).
* Y Dục Thành cưới Độc Cô Huỳnh sinh ra Y Minh Hà, Y
Ngâm Phong và một đứa con trai nữa họ Độc Cô. Ba người gọi Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân là Đại cữu phụ, đại cữu mẫu (Anh trai và chị dâu của mẹ).
* Lục Tây Lâm cưới Phượng Thanh Trúc sinh ra Lục Ánh Nguyệt.
* Tật Phong cưới Mục Ngữ Tâm sinh ra Mục Thần Phi, Mục Thần Dương, Mục Phi Như
* Tia Chớp cưới Phượng Thanh Hà sinh ra Mục Tuyết Đường.
* Thiểm Điện lấy vợ sinh ra Mục Thần Lân
* Liệt Hỏa lấy Thủy Vũ Mị sinh ra Mục Thần Dật.
* Thiên Túy lấy Mộ Dung Nhược Nhan sinh ra Thiên Thần Ngạo và Thiên Khinh Yên
Tất cả đám con của Lục Tây Lâm, Phượng Thanh Trúc, Tật Phong, Tia Chớp, Thiểm Điện, Liệt Hỏa, Thiên Túy đều gọi vợ chồng Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân là bá phụ bá mẫu cả.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...