Lãnh Khốc Phu Quân

« Đám các ngươi, ngoan ngoãn quỳ xuống không động đậy cho ta, chờ lúc
nào lão nương vui vẻ tinh thần thì sẽ thả các ngươi. » Một cô gái mặc
quần áo màu cam ngồi vắt vẻo trên cao, ngạo nghễ nhìn một đám người quần áo lam lũ.

Giang Vô Vân vắt dây cương ngựa lên chạc cây, tiến
vào miếu đổ, chính là nhìn thấy tình cảnh như thế. Hắn là một đại hiệp
có tấm lòng chính nghĩa cao cả, làm sao có thể để yên cho một nha đầu
làm việc xấu chứ.

« Cô nương, xin hãy dừng tay. »

Cô nàng kia quay đầu lại tức giận nhìn hắn. « Không phải việc của ngươi. »

Là nàng ta, là tiểu cô nương hai ngày trước đụng phải hắn trên đường. Tuy nàng vội vã bỏ đi, dung mạo nàng hắn vẫn nhớ rất rõ.

Một lúc sau cô gái quay đi. « Là ngươi. »

Giang Vô Vân cười cười. « Là ta, mong cô nương thả những người đáng thương này đi. »

« Bọn chúng đâu có đáng thương, chúng đều là… » Cường đạo (cướp đường).

Một trong số những kẻ đang quỳ thấy có cơ hội được tha liền ngắt lời
nàng. « Đại hiệp, cứu chúng tôi với, chúng tôi đều là ăn mày rất đáng
thương, chẳng qua xin cô nương này chút tiền còm, nàng không cho thì
thôi lại còn khi dễ chúng tôi. »

Cô gái vừa định nói, Giang Vô
Vân liền giở giọng chính nghĩa nghiêm cẩn nói. « Cô nương, bọn họ đã đủ
đáng thương rồi, cô không nên khi dễ bọn họ. » Khi dễ ăn mày, thú vui
này cũng hơi quá đáng đi.

« Ta có khi dễ bọn họ đâu ? Ngươi
nhìn vào đâu mà bảo thế ? » Cô gái lửa giận trong lòng bốc cao, chẳng
qua giáo huấn bọn cường đạo một chút, hắn nhúng tay vào làm gì ?

« Đại hiệp, ngài cứu chúng tôi với. » Một tên ăn mày đang quỳ lê gối
tới chân Giang Vô Vân, vẻ mặt đáng thương giựt giựt áo hắn.

« Ngươi còn dám nói nhảm sao ? » Cô gái giận không chịu được, giơ chân ra cho hắn một cước.

« Cô nương. » Giang Vô Vân chắn trước mặt tên ăn mày ngăn nàng đá tiếp. « Cô thật quá đáng. »

« Ta quá đáng đấy, thì sao nào ? » Nam nhân này từ đâu chui ra, nhiều chuyện quá đi.

« Đại hiệp, tiểu nhân van ngài cứu chúng tiểu nhân đi. » Thêm một tên
ăn mày nữa lê gối tới ôm đùi Giang Vô Vân, rơi lệ như mưa cầu khẩn.

« Ngươi… » Cô gái vừa định động thủ, Giang Vô Vân liền chuỷên người
đứng trước mặt tên khất cái kia. « Cô nương à, cô có lòng thương người
không thế hả ? »

« Ngươi quả thật chẳng biết đạo lý gì cả, tránh ra. » Cô gái tức giận hét lớn.

« Đại hiệp, thả chúng tôi đi mà. »

« Đại hiệp, còn ở trong tay nàng, chúng tôi sẽ chết mất không ngờ gì nữa. »

« Đại hiệp, van vỉ ngài mà. »

Bao nhiêu lời cầu khẩn vang trong tai Giang Vô Vân, khiến lòng hắn thật là khó chịu. Hắn liếc nhìn khuôn mặt tức giận của cô gái kia một cái
rồi lấy ra một thỏi vàng cho một trong số đó, ôn tồn nói với hắn. « Các
người mau đi thôi. »

Vàng ? Tên ăn mày kia mắt sáng rực, vội
vàng nhận lấy, đứng thẳng lên không quỳ nữa. « Đa tạ đại hiệp. » Hắn ta
hẳn là thủ lĩnh của đám này, nên chỉ cần đá mắt một cái, tất cả đám ăn
mày liền chạy ra cửa.

« Không được đi. » Cô gái chuẩn bị đuổi theo.

« Cô nương. » Giang Vô Vân đảo người chặn trước mặt nàng.


« Đồ ngốc, bọn chúng không phải người tốt mà. » Cô gái đã vội tới mức muốn nhảy dựng lên.

Giang Vô Vân tuyệt không có chút áy náy nào. « Cô nương, bọn họ chỉ là
một đám ăn mày đáng thương, cho dù bọn họ có đắc tội cô chỗ nào, cô cũng không nên thấy khổ còn ức hiếp. » Hắn bình sinh rất không thích nhìn
người khác cậy mạnh hiếp yếu.

Cô gái nghiến răng nghiến lợi. «
Ngốc ơi, nhìn bộ dạng nhà ngươi thông minh sáng sủa là thế, không ngờ dễ bị lừa như vậy. Bọn chúng là một đám cướp đường, vừa rồi có ý bắt cóc
ta để cướp. Vừa định dạy dỗ bọn chúng một chút thì người nhào vào phá
đám. Bọn chúng là cướp mà, ngươi thả bọn chúng khác gì thả hổ về rừng ? »

Giang Vô Vân có chút ngỡ ngàng. « Bọn họ là cướp đường thật sao ? » Cướp đường sao có thể nhìn đáng thương thế chứ ?

« Đương nhiên là thật, bọn chúng đóng giả làm ăn mày cướp bóc người đi
đường. Lần trước qua đây ta đã bị bọn hắn cướp một lần, lần này bọn
chúng lại tái phạm. Đám người kia còn không trừng trị, ngươi đã lại… »
Lửa giận dữ của cô gái này không phải lớn bình thường, quả thật muốn
thiêu chết Giang Vô Vân rồi.

« Cô nương, cho bọn chúng thêm một cơ hội sửa chữa vậy. » Giang Vô Vân mơ hồ nhận ra mình vừa làm một việc vô cùng ngốc nghếch.

Nàng hừ lạnh một tiếng. « Hừ, cái loại thế gia đệ tử nhà ngươi thật quá ngu ngốc mà. »

« Tại sao ngươi đi theo ta ? » Tối hôm qua hai người đụng vào nhau, đi
thêm hai mươi dặm đường, hai người lại cũng gặp được nhau.

Giang Vô Vân cười khổ. « Cô nương, ta không đi theo cô. »

« Thế tại sao ngươi vẫn đi cùng đường với ta ? » Từ tối hôm qua nàng đã không có cảm tình gì với hắn rồi.

« Ta vốn định đi đường này. »

« Ngươi định đi đâu ? » Nàng cũng định đi đường này.

« Hoàng Sơn. »

« Ta cũng đi Hoàng Sơn. » Đi tìm Khuynh Thành tỷ tỷ.

« Vậy chúng ta cùng đường. » Giang Vô Vân cười cười. « Vậy cùng nhau đi nhé, trên đường còn có người hỗ trợ. Xin hỏi phương danh * của cô nương là gì ? »

« Mục Tuyết Đường. » Kỳ cục, sao lại phải nói cho
hắn chứ, nói xong được cái gì. (Tên chị này có chữ tuyết trong chữ sương tuyết, đường là tên một loại cây, gỗ rất dẻo có thể uốn thành cung tên, đặt tên cho chị í tức là muốn chị í trong trắng như tuyết và dẻo dai
như gỗ cây đường)

« Giang Vô Vân. »

« Á, trách sao ta
thấy huynh nhìn quen quen, té ra chính là Tân Tuấn Thanh Niên nổi tiếng
Giang Vô Vân. » (Là cái bảng Thanh niên mới đẹp giai đã nhắc đến ở vài
chương trước) Nàng cười khẩy một tiếng, nhìn hắn một cách đánh giá. « Có điều huynh ngốc thế, ta còn tưởng huynh có chút lợi hại kìa. »

« Tại hạ vốn không cho rằng mình lợi hại. »

« Có vẻ là không lợi hại chút nào, mắt nhìn thật kém, thật khó tin làm
sao sau này huynh có thể làm Võ lâm minh chủ đây. » Người trên giang hồ
ánh mắt rất lợi hại, không ngờ lại có một gã ngu ngốc như vậy lên làm Võ lâm minh chủ.

« Mục cô nương, cô có ý với tại hạ sao ? »

« Vô nghĩa, không thèm nói với huynh. » Mục Tuyết Đường ra roi quất
ngựa, cả người lẫn ngựa lập tức chạy xa, bỏ Giang Vô Vân lại đằng sau.

Giang Vô Vân cười, đuổi theo sau nàng. Cô gái này rất có cá tính, đi
chung đường tất sẽ không cảm thấy buồn. Muội muội đã trốn bỏ đi, có Mục
Tuyết Đường làm bạn hẳn cũng không tệ. Có lẽ ông trời thấy hắn tịch mịch nên cho hắn một người bạn đường chăng.

*

Khuynh Thành hoàn toàn không biết mình đã thành người nổi tiếng, toàn thế giới đều

biết đến tên nàng. Nàng làm sao lại nổi danh thế ? Đương nhiên không
phải được lên TV, chẳng qua là toàn bộ các bang phái lớn mạnh trên giang hồ đều vì nàng chạy tới Hoàng Sơn mà thôi, ai không biết còn tưởng nàng là một kẻ có dã tâm trốn ở Hoàng Sơn cần bị tiêu diệt chứ.

Trong lúc mọi người vội vã tìm nàng, nàng lại đang cùng Hàn Ngự hưởng thụ thế giới riêng của hai người ở thế ngoại đào nguyên.

Đào nguyên của bọn hắn tổng cộng có ba gian phòng, một phòng ngủ, một
phòng bếp kiêm làm kho, một phòng đọc sách. Hàn Ngự thường tới nơi này
tu tâm dưỡng tính, nên thư phòng cũng rất đa dạng các loại sách khác
nhau, có rất nhiều cuốn nàng còn chưa đọc qua. Kỳ thật phần lớn chúng là do chủ nhân trước đây của căn nhà để lại, Hàn Ngự cũng có bổ sung thêm
một chút.

« Chàng thật nghĩ là phải vào từ vị trí Thanh Long
trước ? » Khuynh Thành ngồi trên đùi Hàn Ngự, trong tay cầm một cuốn
sách cổ.

« Đúng thế. » Tiểu thê tử nhà hắn không những xinh
đẹp, lại còn bác học đa tài, từ lúc tìm thấy một cuốn sách cổ về kỳ môn
thuẫn giáp trong thư phòng hắn, liền mê mẩn với ngũ hành bát quái, cả
ngày đều muốn cùng hắn nghiên cứu. Kiến thức của Hàn Ngự đều do sư phụ
dạy dỗ, cũng là một cao thủ trong nghề, nhưng cũng mới miễn cưỡng có thể nghiên cứu cùng cô vợ nhỏ. Đúng là phải cảm tạ sư phụ, nếu không hắn sẽ rất mất mặt trước mặt lão bà.

Nàng gãi gãi tóc. « Thật không ? » Nàng mất kiên nhẫn vứt sách trên bàn. « Ai da, không nghĩ nữa. » Trận pháp này nghiên cứu đã nhiều ngày, họ vẫn không tìm ra cách giải trận.

« Khuynh Thành, nàng cảm thấy nhàm chán không ? » Nơi này yên tĩnh phát sợ, cái gì xem qua được đều đã được xem qua, đương nhiên nàng sẽ nhàm
chán.

Khuynh Thành lắc đầu. « Không. » Ngón tay nàng bắt đầu vẽ linh tinh trên ngực hắn. « Có chàng ở bên, thiếp sao có thể nhàm chán
được ? » (Sến quá đi…)

« Muốn xuống núi không ? » Tiểu thê tử
của hắn không có đồ dùng hàng ngày vẫn dùng, phụ nữ nhà người ta có gì,
nàng đều không có, cả ngày chỉ tố diện triều thiên.**

« Không
cần, thiếp muốn cùng chàng hưởng thụ thế giới riêng của chúng ta. » Nàng không cần xuống núi, để bị cha mẹ túm được. Chỉ cần cha mẹ phát lệnh
truy tìm nàng, nàng tuyệt đối chạy không thoát, nơi này vẫn là an toàn
nhất.

« Nàng thật sự nguyện ý theo ta trải qua những ngày thế
này sao ? Lâu ngày sẽ không thấy buồn sao ? » Tuy nàng kiên trì nói mình không phải Đại tiểu thư gì hết, nhưng tuyệt đối nàng là được nuôi dưỡng tốt, liệu nàng nguyện ý theo hắn sống những ngày bình thản như thế sao ?

« Đương nhiên, thiếp cái gì cũng có thể tự mình làm, nhưng thiếp thích
những ngày bình lặng như thế này. » Hai mươi năm qua nàng đều sống như
vậy mà. Tuy nhà nàng không khác gì lầu cao gác lớn nhà tiêu chuẩn đại
phú hộ, tuy cả nhà nàng thường xuyên xuống núi, tuy nàng vẫn đeo vàng
bạc làm trang sức, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là lớn lên trong núi mà.

Nghe mẹ nói, thật ra nhà nàng vốn chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ. Lúc nàng
sinh ra, tất cả các thúc thúc a di bọn họ đều nhào tới nhà nàng thăm nom khiến họ không có chỗ nào ở. Lục thúc thúc liền làm chủ, giúp nhà nàng
xây một toà phủ đệ trong núi, còn tặng hết cả đồ dùng nội thất trong
nhà. Nàng vốn cũng không thích mang vàng bạc trang sức, nhưng hàng năm
lúc bọn họ tới thăm nhà nàng, đều mang theo rất nhiều lễ vật, vô cùng
lãng phí, thành một đống lộn xộn to đùng. Khủng bố nhất là có một lần họ mang tới tận mười xe quà tặng. Nhà nàng bảo là ẩn cư, thật ra chẳng
giống ẩn cư chút nào. Cuộc sống của ẩn sĩ không phải rất nhẹ nhàng thanh bạch sao ? Nhưng nàng nhìn gia đình nàng, thật không nghĩ nổi làm sao
họ sống nhẹ nhàng thanh bạch cho nổi. Trừ bỏ sống trên núi, còn nhà nàng sống không khác gì nhà đại phú hộ trong thành hết.

Hắn hôn khẽ lên cái má hồng hồng của nàng. « Thành nhi, nàng thật vô dục vô cầu
***. » Có một thê tử như vậy, hắn thật sự quá may mắn.

« Có, thiếp chỉ cần chàng. » Bàn tay nàng áp lên ngực hắn. « Cần nơi này của chàng chỉ có duy nhất một người là thiếp. »

« Nàng đã lấp đầy nó rồi, không chứa được người thứ hai đâu. »

Nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, cười như cáo. « Tốt, vậy chúng ta đi săn thú kiếm đồ ăn đi. »

« Được. » Truy hồn kiếm của hắn, gần đây đều biến thành dao phay, bị cô vợ nhỏ của hắn mang đi săn thú hoang kiếm quả dại. Truy hồn dù quan
trọng, nhưng nụ cười của giai nhân còn quan trọng hơn. Hắn không thể đốt lửa gọi chư hầu khiến giai nhân cười **** , đành phải ủy khuất Truy hồn vậy. Giết người rất nhiều rồi, giờ Truy hồn đem ra làm dao giết thú

cũng không sao.

« Thiếp thật hạnh phúc. » Ở bên hắn, nàng cảm
thấy một niềm vui rất là nữ tính, được hắn âu yếm trong lòng bàn tay,
che chở, trân ái. Nàng rốt cục có thể hiểu mẹ nàng vì sao cái gì cũng
không thiết, chỉ cần có cha. Như mẹ nàng hay nói, đó chính là ma lực của tình yêu.

*

« Đều tại ngươi đều tại ngươi. Nếu không
phải tại ngươi vội vã đi đầu thai, ta cũng sẽ không bỏ qua nhà trọ a. »
Mục Tuyết Đường giận dữ mắng mỏ, tay đem củi kiếm được vứt loạn trên
đất, ai oán nhìn gã nam nhi đang nhóm lửa bên kia. Hắn vội đi đầu thai
hay sao ? Lúc còn trong trấn hắn nói chỗ nào trọ cũng không hợp ý hắn,
phải cố đi thêm một chút, nào biết bọn họ đi đã hơn mười mấy dặm, vẫn
không thấy một bóng người.

Giang Vô Vân buồn cười nhìn nàng. «
Mục cô nương, cô đừng mắng thế, cẩn thận khiến bản thân tức thêm. » Sau
vài ngày ở chung, hắn phát hiện ra nha đầu kia thật là thú vị, khá giống Thanh Thanh cô nương mới gặp một lần.

Mục Tuyết Đường sờ sợ bụng, giận dỗi đá đá mấy hòn đá trên đất. « Hừ, đều tại ngươi cả. »

« Mục cô nương, ta vội đi Hoàng Sơn, đành phải ủy khuất cô vậy. » Hắn vốn không có ý tách nàng ra đi riêng mà.

Mục Tuyết Đường đứng dựa vào cây cáu bẳn nói. « Vội đi đầu thai chắc ? »

Giang Vô Vân lắc đầu. « Cô nương, ta còn sống sờ sờ thế này, không cần đi đầu thai. »

Vẻ mặt Mục Tuyết Đường chán nản. « Nói chuyện với ngươi rõ phí lời. »
Giang Vô Vân là tân tuấn thanh niên rất nổi tiếng, vì sao nàng với hắn
không có chút hảo cảm nào nhỉ ? Giang Vô Vân vẫn có lòng nghi ngại,
Thanh Thanh chán ghét hắn, Mục Tuyết Đường cũng chán ghét hắn, không lẽ
mị lực của hắn giảm sút ? Không phải chứ, lúc đi trên đường, vẫn có rất
nhiều nữ nhân ném ánh mắt ngưỡng mộ tới hắn mà, chỉ có thể nói Thanh
Thanh và Mục Tuyết Đường không có mắt thưởng thức sắc đẹp mà thôi. (Ack, anh này chanh hỏi quá !)

« Mục cô nương, cô nghỉ ngơi một chút đã. » Nàng mắng suốt nãy giờ, khiến lỗ tai hắn sắp ù đặc tới nơi.

« Hừ. » Mục Tuyết Đường lườm hắn một cái, tiến vào rừng sâu.

« Mục cô nương, gần đây nhỡ có cường đạo, cô cẩn thận một chút. » Giang Vô Vân buông đá lửa, vội vàng gọi với theo nàng. Một cô nương xinh đẹp
như thế, nhỡ bị bắt sẽ bị ép làm áp trại phu nhân mất. (lo lắng quá cơ
!)

« Không cần ngươi lo, ta sợ quái gì ! » Mục Tuyết Đường
luyện võ từ nhỏ, mấy kẻ cường đạo nho nhỏ đó làm gì được nàng. Vừa dứt
lời, chợt một con thỏ chạy vụt qua trước mắt nàng. « Thỏ ? » Nàng không
kịp nghĩ, vội thi triển khinh công chạy theo.

Giang Vô Vân thấy giai nhân chạy mất, trong lòng chợt bất an. Nhỡ nàng gặp nguy hiểm thật thì biết làm sao ? Bị bắt làm áp trại phu nhân không phải rất thảm ư ?

« Ôi, thật khó bắt quá đi. » Hắn đã tìm thấy giai nhân, có điều nàng đang oán giận nhìn chằm chằm con thỏ trong bụi cỏ.

Giang Vô Vân khẽ vỗ nhẹ vai nàng, bịt miệng nàng lại lắc lắc đầu, không ngừng liếc mắt ra hiệu. Nàng hồ đồ rồi, hắn khiến nàng không nói ra
tiếng.

Mục Tuyết Đường gỡ tay hắn ra nhỏ giọng nói. « Đó là bữa tối của chúng ta. »

« Mục cô nương, để ta bắt cho. » Nàng ngốc như thế, làm sao bắt được.

Mục Tuyết Đường lườm hắn một cái. « Tại sao ? Là ta phát hiện cơ mà. »

« Chúng ta đua vậy, ai bắt được là thắng. » Giang Vô Vân vẻ mặt giả vờ ngây thơ lừa gạt.

Mục Tuyết Đường không phục, hất cằm lên. « Đua thì đua. » Vừa dứt lời,
thân hình bé nhỏ của nàng đã phóng ra, Giang Vô Vân cười khẽ đuổi theo
lập tức.

Mắt thấy tay Mục Tuyết Đường chủân bị tóm được con
thỏ, tay hắn liền quơ ra ngăn lại. Con thỏ đáng yêu của nàng đã nằm gọn
trong tay một kẻ nào đó.

« Đồ đáng ghét. » Mục Tuyết Đường cả giận, thò tay qua chụp lại.

Giang Vô Vân vội vàng né tránh, miệng cười khẽ. « Cô nương, ta thắng rồi. »

« Kệ ngươi, là ta phát hiện trước. » Mục Tuyết Đường vừa mắng vừa tiếp tục chồm tới.

Giang Vô Vân né tránh nàng tấn công một cách thoải mái. « Là ta bắt được mà. »


Nàng phóng ra một chưởng, Giang Vô Vân túm được cổ tay nàng, nụ cười vô cùng gian trá. Mục Tuyết Đường bĩu môi. « Đường đường một nam tử hán
lại đi khi dễ một tiểu cô nương yếu đuối, ngươi không biết xấu hổ sao ? »

« Cám ơn cô nương khen ngợi. » Kỳ thật Giang Vô Vân cũng không phải
hạng dẻo mồm dẻo lưỡi, cơ mà đối mặt với giai nhân, hắn vẫn không nhịn
được trêu nàng. « Cô nương, cô là người yếu đuối thật sao ? »

« Hừ. » Mục Tuyết Đường giằng tay ra, lui lại vài bước giữ khoảng cách
với hắn. Đột nhiên nàng trượt chân một cái, cả người ngã về phía sau. «
A… » Xong rồi xong rồi, ngã dập lưng mất.

Giang Vô Vân theo bản năng vươn tay kéo nàng lại, nhưng nàng ngã quá nhanh, trọng tâm đã mất, khiến Giang Vô Vân cũng không may ngã cùng.

Hai đôi môi nhanh
chóng dính lại, không lưu chút khe hở nào. Mục Tuyết Đường khẽ chớp chớp mắt không biết làm sao. Đẩy hắn ra cũng không xong, không đẩy ra cũng
không xong. (Sao không xong nhỉ ? hị hị…)

Nàng thật mềm mại
nha, nằm trên người nàng thật là thoải mái nha. Kẻ chính nhân quân tử
Giang Vô Vân giờ phút này trong đầu lại tràn ngập những ý tưởng vô cùng
xấu xa.

Nàng không thở nổi, rốt cuộc làm sao bây giờ ? Mặt nàng thật là nóng, tim đập cũng nhanh, là nàng bị bệnh rồi sao ? (Vầng, chị
bị bệnh rồi, bệnh iu đó :D)

Chờ hôn đã đời, Giang Vô Vân mới xấu hổ tách môi ra. « Xin lỗi… » Thân mình hắn còn nằm đè lên người ta.

Hắn cứ nghĩ nàng sẽ ngoác miệng ra mắng, ai ngờ nàng chỉ đỏ mặt nhỏ
giọng nói. « Không vấn đề gì. » Người này chiếm tiện nghi của nàng, sao
nàng lại khách khí với hắn thế chứ ?

Con thỏ nằm giữa hai người bọn họ bị ép tới thở không nổi, liền ngọ nguậy phản đối. Giang Vô Vân
liền hồi phục ý thức vội vã đứng lên.

Mục Tuyết Đường phủi phủi quần áo, nhìn thấy con thỏ nhỏ đáng thương. « Chúng ta đừng ăn thịt nó được không ? »

Giang Vô Vân đem con thỏ đặt vào lòng nàng. « Nghe lời cô. »

Mục Tuyết Đường khẽ nói cảm ơn, rồi đặt con thỏ xuống đất mỉm cười nói. « Thỏ con, ta cứu ngươi một lần, không có lần thứ hai đâu. Mau về nhà
đi. » Thỏ con như hiểu lời nàng, liền chạy đi, biến mất vào trong bóng
đêm.

« Tuyết Đường, nàng thật sự thiện lương. » Hắn vô tình gọi tên nàng, cả hai đều không để ý tới chi tiết này.

Mục Tuyết Đường tim chợt động, vì sao bây giờ nàng nhìn hắn lại thấy thuận mắt hơn nhỉ ? Nàng nhất định sinh bệnh rồi.

Nàng cố gắng cười một cách thoải mái. « Ta không hề thiện lương, chỉ là không đói mà thôi. » Đúng lúc này, cái bụng phản chủ của nàng chợt réo
một cái, rất không hợp lúc.

Giang Vô Vân thú vị nhìn nàng. «
Thật không đói sao ? » Dám trêu nàng ? Mục Tuyết Đường liền lè lưỡi trêu hắn. « Đói thì sao nào ? »

« Ta có mang lương khô. »

« Thật không ? Ta muốn ăn. » Mục Tuyết Đường nhảy tới bên người hắn, nắm lấy tay hắn kéo đi. « Chúng ta mau về thôi. »

Giang Vô Vân cúi đầu, nhìn thấy bàn tay nàng đang nắm lấy bàn tay to
của hắn, một dòng nước ấm chợt lan ra trong lòng. Khuôn mặt thanh tú của Thanh Thanh, bỗng ngày càng trở nên mơ hồ trong đầu hắn !

——

Chú thích :

* Phương danh 芳名 : Phương là hương thơm, danh là tên, phương danh
thường là một cách gọi tôn trọng với tên của một người con gái trẻ.

** Tố diện triều thiên 素面朝天 : mặt không trang điểm gặp quân vương, ý chỉ việc không trang phục đẹp cho người khác ngắm.

*** Vô dục vô cầu 无欲无求 : chỉ một người không có tham vọng, không đòi hỏi gì nhiều.

**** Đây là một điển tích cổ, về một trong các mỹ nhân Trung Quốc là
Bao Tự. Chu U Vương vì say mê nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười,
liền ra lệnh ai có thể khiến nàng cười sẽ được thưởng ngàn lạng vàng.
Quắc công Thạch Phủ liền tâu với vua, hiến kế đốt lửa trên các đài dầu
vốn dùng để báo hiệu có giặc cho chư hầu đến cứu. U vương liền làm theo, quân chư hầu các nước thấy có lửa hiệu liền chạy tới, biết bị lừa liền
ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự nhìn thấy vẻ mặt bọn họ liền cười lớn. U
vương vô cùng hoan hỉ liền lặp lại vài lần. Cho tới khi có giặc tới
thật, lửa hiệu không khiến được chư hầu tới nữa vì họ sợ lại bị lừa. U
vương thua trận mang theo Bao Tự và con trai chạy trốn nhưng bị quân
giặc đuổi giết chết. Bao tự bị vua giặc mang về cung mua vui. Sau này
quân nhà Chu tụ họp giết được giặc, Bao Tự thắt cổ tự vẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui