Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng

“Sư phụ đồ nhi thật nhớ người tại sao người lại đi lâu như vậy?”

Vật thể màu đỏ ở trong lòng Nhan Vô Song làm nũng khiến nha hoàn vừa chạy tới rùng mình. Không xong rồi, công chúa lại dùng giọng điệu ấy, thật khâm phục Nhan công tử có thể chịu đựng được nàng ta.

“Băng nhi, làm sao vậy không phải bây giờ ta lại về bên con rồi sao?” Vô Song nâng cằm người trong ngực lên, giọng nói nhẹ nhàng đầy cưng chiều.

Mấy nha hoàn đứng bên cạnh đã sớm tan nát cõi lòng, nhìn đi người ta là công chúa mặc dù xấu... khụ không được đẹp một chút nhưng lại được mĩ nam vỗ về.

Nghĩ cũng thật lạ công chúa nhà nàng vừa xấu, vừa ngu ngốc tính tình lại kiêu ngạo không coi ai ra gì. Vậy mà không hiểu sao Nhan công tử lại nhất định chỉ nhận công chúa làm đồ đệ còn rất yêu thương nàng ta, khiến bọn nha hoàn các nàng nhìn thấy mà ghen tị một phen. Các nàng không xinh đẹp thì cũng đáng yêu, không phải thanh tú thì là dịu dàng vậy mà trong mắt Nhan công tử các nàng lại không sánh bằng công chúa ngu ngốc này. Hừ thiệt bất công. (NB: quá tự kỉ, bà chị sao có thể so sánh với Mị tỷ của ta *ta cào ta cào*)

“Sư phụ người đi lâu như vậy là để tìm cô nương tốt hơn Băng nhi phải không? Người không cần Băng nhi phải không?” Một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Vô Song, đôi tay lại không an phận xoa xoa bàn tay đang nắm cằm mình.


“Băng nhi, oan uổng, vi sư làm sao không cần con, ngoan nào!” Vô Song lấy tay gỡ hai móng vuốt làm loạn trên người xuống. Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy cưng chiều như vậy. Nhưng chỉ có người đang nằm trong lòng hắn mới biết nếu nàng không đem tay lấy xuống chỉ sợ đôi tay này không cần nữa rồi.

Nhìn hai người khanh khanh ta ta bọn nha hoàn thêm chán ghét vị Thất công chúa này, trong phủ bao nhiêu mĩ nam còn chưa đủ sao? Cách một thời gian lại dẫn về một soái ca thật tức chết các nàng mà. Nhan công tử mau nhìn ta đi, nhìn ta đi này... đám nha hoàn trong lòng gào thét.(NB:...!!)

“Sư phụ chúng ta vào phòng nói chuyện đi...” Vật thể màu đỏ nhanh nhẹn lôi kéo Vô Song vào phòng, “rầm” một cái cánh cửa đã đóng lại.

Bọn nha hoàn bị nhốt bên ngoài cũng biết công chúa nhà mình đang “ tâm sự” cùng với Nhan công tử cũng không dám quấy rầy chuyện tốt của công chúa nên nhanh chóng tản ra làm việc.

Trong phòng...

Nhan Vô Song, à không, nên gọi là Phượng Ngọc Băng mới đúng, nàng không còn vẻ mặt cưng chiều, dịu dàng nữa mà thay vào đó gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén dừng trên người Mị. (NB: tỷ đã trở lại a~~~)

“Mị nhi, nói đi, vì sao con bị thương, còn nặng như vậy?” Ngọc Băng lạnh lùng hỏi.

Mị luống cuống cứ nghĩ nàng đã che giấu kĩ lắm rồi nhưng không nghĩ tới vẫn không gạt được sư phụ nên đành…

“Sư phụ, là đồ nhi không đúng đã để người lo lắng, vết thương đã được con xử lí qua rồi không sao đâu, người...”

“Là ai làm, người của ta cũng đến phiên bọn người đó khi dễ?” Ngọc Băng thật sự tức giận, đồ nhi mà nàng yêu thương nhất lại bị người đả thương không tức giận làm sao được?


“Là là nhị công chúa cùng với tam công chúa, lúc đó con không cẩn thận nên bị trọng thương.. sư phụ người xem con cũng không có việc gì…khụ khụ” Mị bước lại gần Ngọc Băng ôm lấy cánh tay nàng lắc lắc. Sư phụ rõ ràng đang lo lắng vậy mà còn để gương mặt lạnh như băng hù nàng, hừ nàng mới không sợ.

“Tốt, rất tốt. Hai ả ta đã không muốn sống thì để cho ta tiễn các ả một đoạn vậy.” Ngọc Băng là một người cực kì bao che khuyết điểm, chỉ cần là người của nàng thì dù có sai vẫn là đúng. Hai người nọ nếu có gan đụng đến Mị thì cũng nên chuẩn bị gánh lửa giận của nàng đi.

Mị đứng một bên rất cảm động, sư phụ luôn yêu thương các nàng như vậy, lo lắng cho mọi người nhưng lại không biểu hiện ra, là một người ngoài lạnh trong nóng, sư phụ như vậy lại khiến các nàng thêm yêu thương kính trọng người.

“Mị nhi lại đây ta trị thương cho con.” Đem Mị nhi đặt trên giường Ngọc Băng bắt đầu vận công trị thương cho Mị!!

Vừa trị thương cho Mị nhi xong trong lòng Ngọc Băng càng thêm tức giận, nếu nàng không trở về đúng lúc chỉ sợ Mị không giữ nổi cái mạng này. Mị cũng là do nàng làm hại…

Nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng khóe môi lại cười dịu dàng của sư phụ làm sao Mị lại không biết sư phụ đang tức giận, vết thương của nàng ra sao, làm sao nàng lại không hiểu nếu sư phụ về trễ hơn vài ngày nàng cũng đã chết rồi. Nhìn sư phụ vì nàng đau lòng nàng lại không nỡ, nếu nàng chú ý hơn có lẽ cũng không nặng như vậy.


“Sư phụ, con…” Mị vừa định mở miệng khuyên lại không biết phải nói cái gì cho phải, ý sư phụ đã quyết không ai có thể cản, trong long lại âm thầm cầu nguyện cho Nhị công chúa và Tam công chúa có thể sống sót qua mùa đông năm nay!

“Mị nhi con trở về Huyết Sát môn dưỡng thương đi, ta cũng nên trở về thân phận Thất công chúa rồi, thời gian qua đã để con chịu khổ rồi.” Ngọc Băng nhẹ giọng phân phó, Mị đang bị thương ở đây lại không an toàn, cũng không còn cách nào khác.

“Sư phụ nhưng mà con…” Mị ngạc nhiên từ trước giờ nàng luôn bên cạnh sư phụ lần này lại bởi vì bị thương nên tách ra, nàng biết sư phụ lo cho nàng nhưng mà về Huyết Sát môn lại gặp tên đó….

“Mị nhi con không nghe lời ta nói sao?” Ngọc Băng nâng cao giọng nói, nàng hiểu Mị khó xử chuyện gì, nhưng đây cũng coi như cơ hội cho bọn họ, trốn tránh không phải cách.

“Dạ sư phụ.” Mị ảo não trả lời, chuyện gì đến cũng phải đến thôi, haizz.

Chờ Mị hóa trang thành Nhan công tử lấy lí do bận công việc phải rời khỏi phủ lên đường trở lại Huyết Sát môn dưỡng thương, đi cùng Mị còn có Trúc nhi thì Ngọc Băng mới an tâm phần nào. Trúc nhi phụng phịu một hồi không muốn rời đi, Ngọc Băng phải đáp ứng làm cho nàng một bộ trang sức lấy thân Trúc làm hình ảnh chính thì nàng mới đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui