Chương 37: Trên dao có độc
Vu Chung đi theo Lãnh Phi Nhan trong nhiệm vụ lần này. Khi bước vào Cừu Phủ, nàng mới cảm thấy khác thường. Là sát khí. Sát khí mai phục bốn bề đang tỏa ra xung quanh, dưới cái vẻ bình yên là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
Lãnh Phi Nhan dừng chân, áo hơi kép lại, trong giọng nói lạnh lùng pha chút trào phúng: “Ra đây đi!”
Thế là những người xung quanh bắt đầu hiện thân, hai người rơi vào vòng vây. Tế Huyền và Thích Thiện dẫn một nhóm đệ tử Thiếu Lâm tinh thông y thuật đến chuẩn bị chữa trị cho kẻ bị thương. Lần này họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Lãnh Phi Nhan quét một vòng qua đám người, vẫn có kẻ vô thức lùi về sau. Ẩm Thiên Hành đầy vẻ chính nghĩa như trước: “Lãnh Phi Nhan, nhiều năm nay Yến Lâu của ngươi giết người vô số, hôm nay chính là ngày võ lâm Trung Nguyên thay trời hành đạo!”
Lãnh Phi Nhan cười sang sảng, mắt lướt qua Thích Thiện, không lộ chút tình cảm, Hàm Quang trong tay nàng từ từ lóe sáng, trong mắt nàng là vẻ cuồng ngạo khát máu: “Được thôi, bổn tọa chiều các người.”
Vu Chung nắm đao đối lưng với nàng, đứng giữa đám người vây quanh. Đối mặt với những người chính khí lẫm liệt, nàng bỗng cảm thấy rất tức cười.
Đúng là một cuộc chém giết đẫm máu. Có lẽ vì để hạn chế Phi Yến khấu của nàng, nơi này có rất nhiều chướng ngại vật. Nàng tránh thoát vài đợt tấn công, một mảnh Phi Yến khấu bắn ra, vì chướng ngại ngăn lại nên chỉ làm xước da mặt của Ẩm Thiên Hành. Trong nhất thời, máu chảy thành sông, vị minh chủ của chính nghĩa ấy cũng đổ máu.
Cứ như thế, mọi người càng phẫn nộ, mà sát khí của Lãnh Phi Nhan cũng càng đậm. Mỗi khi Hàm Quang đi tới đâu là tiêng kêu thảm vang lên tới đó. Thế này không được rồi, họ sẽ thua mất.
Thích Thiện đại sư chỉ huy chúng tăng chữa trị người bị thương, đại đa số vết thương đều không thể cầm máu. Vu Chung vẫn luôn quan sát nàng trong biển máu kia, dáng người liêu xiêu cũng nhuốm màu điên cuồng tà ác, ma mị làm người ta rung động.
“Lâu chủ.” Một tiếng kêu vang lên, Lãnh Phi Nhan quay đầu lại. Khoảng cách gần như vậy, nàng chỉ hơi nghiêng người, thân mình nhẹ nhàng lướt qua. Một con dao nhỏ bỗng từ dưới vai nàng đâm lên, chỉ một nhát Vu Chung đã thành công, bay người lui ra. Trong khoảng khắc mọi người ngẩn ngơ, hắn phóng người ra khỏi đám người, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu.
Máu chảy ra nhanh chóng biến thành màu tím, trên dao có độc. Cách thức này, nếu người trong chính phái dùng thì gọi là đánh lén, nhưng nếu người xấu dùng thì lại gọi là mưu kế.
“Đừng để ả trị thương, mọi người mau xông lên!” Ẩm Thiên Hành bất chấp máu đầy mặt, cao giọng hét lớn, nhât thời sĩ khí của mọi người đều dâng cao.
Hai bên thái dương của Lãnh Phi Nhan bắt đầu đổ mồ hôi, nửa thân người từ từ tê dại. Cho dù là với thể chất của nàng, độc phát tán rất chậm nhưng đây không phải là loại độc bình thường, nếu không sao Vu Chung dám dùng với nàng?
Vì thế, bắt đầu có những thanh đao không có mắt lướt qua người nàng tạo thành vết thương. Áo trắng đã quen thấm máu, chỉ có điều lần này là máu của bản thân nàng. Tế Huyền phương trượng vẫn luôn quan sát Thích Thiện, y chỉ cúi đầu chăm chú băng bó cho người bị thương dưới đất, băng bó rất cẩn thận.
Người Trung Quốc có một câu nói: nhiều kiến thì cắn chết được voi.
Bước chân của Lãnh Phi Nhan bắt đầu không vững vàng, Hàm Quang chém giết tứ phía nhưng nhanh chóng có người khác thay thế.
“Ẩm Thiên Hành!” Nàng liều mạng nhận hai kiếm, mở miệng: “Ngươi khổ tâm an bài Vu Chung ẩn núp bên cạnh ta là vì mục đích này sao?”
Mặt Ẩm Thiên Hành biến sắc, co rút lại, không còn cảm giác đau đớn nữa: “Hừ, rõ ràng là Yến Lâu của ngươi có kẻ phản bội, ngươi đừng hòng đặt điều bịa chuyện!”
Hàm Quang trong tay Lãnh Phi Nhan quét qua, ngăn lại sự tấn công hỗn loạn: “Đừng tưởng ta không biết ngươi nhìn chằm chằm chức võ lâm minh chủ, vì thứ này mà bán cả con gái mình.”
“Ngươi… Hừ! Tóm lại, hôm nay dù ngươi có nói bậy cái gì thì cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Lãnh Phi Nhan đang định nói gì, bỗng kêu lên một tiếng, có một mũi giáo đâm trúng eo nàng. Tay nàng ném ra sáu mảnh Phi Yến Khấu, tạm thời bức lui được kẻ địch. Nàng nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, Hàm Quang được chuyển sáng tay trái, nửa người bên phải đã chuyển động một cách khó khăn.
Không ngờ tới cuối cùng Lãnh Phi Nhan cũng phải chết tại giang hồ. Ánh mắt nàng làm như vô ý lướt qua cái người đang chăm chú xem người bị thương kia, môi nở một nụ cười. Cũng tốt, Tàng Ca, thế này cũng tốt, hoàn toàn lạnh nhạt. Ta kết thúc tội nghiệt trần thế của mình, chàng tu hành chốn bồng lai cửa Phật.
Chưa hề gặp nhau, chưa hề yêu nhau, xa nhau cũng đừng nhung nhớ.
Chúng ta, quả nhiên đều không phải là người của nhi nữ thường tình. Chương 38: Chôn thân chốn giang hồ
“Ngươi biết, trước giờ ngươi vẫn biết?” Trên tường, Vu Chung chặn lại những đao kiếm vung tới, nhìn người bị thương đầy mình trước mặt, mắt muốn rớt ra.
Lãnh Phi Nhan ráng nở nụ cười, môi dính máu tươi: “Chẳng phải trước giờ tin tức của Truy Điện vẫn luôn chính xác sao?”
“Vậy tại sao ngươi…”
“Ta thích nhìn các ngươi diễn trò… Ẩm Thiên Hành, ngươi, ta, Thất Dạ… Ha ha, kỹ năng diễn xuất của mọi người đều rất inh. Án diệt môn của Tàng Kiếm sơn trang ngươi không tra ra được là vì vốn do người của Yến Lâu ra tay, đúng không?”
“Ngươi…” Vu Chung kinh hãi lùi ra sau, nàng nhìn vào mắt hắn: “Ẩm Thiên Hành đưa ra điều kiện, sau khi thành công thì hưởng theo nhu cầu. Yến Lâu là của ngươi mà võ lâm là của hắn ta. Bởi vì chỉ khi Tàng Ca đoạn tuyệt với ta thì y mới chịu giúp các ngươi hóa giải Phi Yến kiếm pháp, đúng không?”
“Mau giết chúng, đừng để chúng nói bậy!” Ẩm Thiên Hành còn đang hò hét, nhưng rõ ràng là có vẻ kinh hoảng. Thích Thiện ngẩng đầu. Người ấy vẫn kiêu ngạo đứng giữa đám người, có điều áo trắng đã thấm đầy máu. Bàn tay cầm Hàm Quang, móng tay đã thành màu lam, mái tóc dài cũng dính máu, bện lại với nhau.
“Ngươi chột dạ sao Ẩm minh chủ?”
“Ngươi… ngươi nói bậy! Ngươi có chứng cớ gì?”
“Thật cần chứng cớ sao?”
Ẩm Thiên Hành lại im lặng. Hắn không dám khẳng định rốt cuộc thì Lãnh Phi Nhan biết những gì, lẽ nào bên cạnh hắn có gian tế?
“Ẩm Thiên Hành, chuyện của Tàng Kiếm sơn trang đúng là do ông sai khiến sao?” Thích Thiện từ từ đứng dậy, mặt Lãnh Phi Nhan biến sắc, nhanh chóng bay tới kéo lấy y nhảy khỏi tường. Thích Thiện đẩy nàng: “Buông ra!”
Nàng huýt một tiếng, Thần Phù từ trong rừng chạy ra. Nàng xoay người móc một viên thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt mang theo vẻ băng lãnh chưa từng có: “Nếu bọn họ đuổi tới thì chàng và Thần Phù chạy trước đi.”
Thích Thiện không hiểu rõ thì sau lưng đã có người giải thích thay y: “Lãnh lâu chủ, mặc dù lời của ngươi rất đáng tin nhưng chuyện liên quan tới danh dự của Thiên Đạo Minh, chuyện hôm nay Thiên Đạo Minh không hy vọng truyền ra ngoài, cho nên biết rõ là trái với lương tâm thì cũng đành gắng mà làm thôi!”
“Hồ chưởng môn, dài dòng với ả làm gì, dù sao thì tội của ả không chỉ có Tàng Kiếm sơn trang!”
“Lãnh lâu chủ, hành vi của Ẩm Thiên Hành, chúng tôi sẽ xử lí sau, nhưng không cho phép vì chuyện này mà làm ô danh của Thiên Đạo Minh, cho nên… đắc tội!”
Lần này, Thiên Đạo Minh giữ lại thực lực mạnh nhất để làm cuộc chém giết sau cùng. Nhưng cũng vì vậy, những người này phải không từ thủ đoạn. Nếu Lãnh Phi Nhan không còn, Tàng Ca đã chết, vậy Vu Chung vốn là người trong tà đạo, lời không thể tin, chuyện năm xưa có truy cứu thì cũng không người đối chứng!
Lãnh Phi Nhan mỉm cười, máu chuyển sang màu tím từ khóe miệng trào ra: “Thích Thiện đại sư, như vậy chàng đã hiểu rồi chứ?”
Lãnh Phi Nhan ném Hàm Quang cho y, còn mình thì cướp một thanh kiếm, hai người kề vai chiến đấu. Nàng kéo y vừa đánh vừa lui, cuối cùng mang y nhảy lên lưng Thần Phù, nhanh như chớp đã ném những người truy đuổi lại phía sau.
Tàng Ca bị nàng ôm trong lòng, máu trên người nàng chảy làm y kinh hồn, bất giác muốn đưa tay chặn vết thương của nàng lại, nàng cười phóng đãng: “Sao, đại sư động lòng phàm rồi à?”
Thế là Tàng Ca rụt tay lại. Hai tay Lãnh Phi Nhan xuyên qua eo y nắm cương ngựa. Trên người y cũng dính máu của nàng nhưng vẫn sạch sẽ như gió tháng tư, ánh dương tháng năm.
Tàng Ca, giữa chúng ta, đã qua rất nhiều năm…
Tàng Ca thoáng cảm thấy bất an, nhưng nàng vẫn thúc ngựa nhanh như bay, máu trên người chảy càng dữ dội.
“Đi đâu?” Y cố gắng bình tĩnh mở miệng, vết thương trên người nàng cần tìm nơi chữa trị. Nàng chỉ nhẹ nhàng cười: “Ta đưa chàng về Thiếu Lâm.”
Đúng thế, bây giờ cũng chỉ có nơi ấy là có thể nương thân. Thế giới này đáng cười biết bao.
Phong cảnh bên đường lướt qua, may mà cách Thiếu Lâm Tự không xa. Trên đường, Lãnh Phi Nhan không nói chuyện nữa, cánh tay nàng thỉnh thoảng vô tình cọ xát vào áo y, không khí có vẻ rất ám muội. Nhưng tốc độ của Thần Phù rất nhanh, đến chiều là đã tới chân núi.
Những bậc thang bằng đá dài ngoằng như thang dẫn lên mây, thậm chí làm người ta tin rằng bên trên là một thế giới khác.
Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng dưới bậc thang, vẫn mang theo nụ cười hào sảng tiễn y đi.
Tàng Ca từ từ bước từng bậc thang, người bên dưới bỗng lên tiếng: “Thích Thiện đại sư.” Y dừng bước ngoảnh lại, nàng vẫn hiên ngang đứng đó, dường như chỉ vừa tham gia một bữa tiệc chứ không phải một trận chiến ác liệt: “Thích Thiện đại sư, con đường phía trước khó lường, đáng tiếc Phi Nhan không tiễn xa được.” Cuối cùng, giọng của nàng không còn vẻ cười cợt, từ từ trầm lại: “Bảo trọng.”
Khi nói câu này, nàng cúi đầu, một làn gió thổi qua, mấy lọn tóc che mất vẻ mặt nàng.
“A di đà Phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng.” Thích Thiện trang nghiêm niệm Phật rồi xoay người bước vào thế giới của y.
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng dứng dưới núi, ngón tay đã xanh tím. Không có gì phải bi thương, đánh trận thì khó tránh khỏi thương vong, đây chỉ là một kết quả không có gì đáng để lo lắng.
Nhưng khi bóng áo lam kia từ từ bước vào, tiếng cửa nặng nề từ từ khép lại, ngăn cách với cõi trần thì nàng bỗng nhiên nhớ đến câu: Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…
Thì ra, cuối cùng đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước[13]. Cho dù ta có nỗ lực thế nào thì chàng vẫn là hư ảo. Ta chỉ có thể phục tùng vận mệnh của mình, hành tẩu giang hồ, vùng vẫy giang hồ, cuối cùng chôn thân tại giang hồ.
Vết thương bắt đầu chảy máu, đó là vết thương mà dù có uống tục mệnh đan cũng không cứu nổi. Lãnh Phi Nhan gắng gượng quay người vỗ vỗ Thần Phù sau lưng, luyến tiếc mà xoa đầu nó, nó thân thiết dùng mũi cọ vào nàng, cho nên nàng bật cười. Không thể ngờ, kẻ theo tao đi đến cùng lại chính là mày. Chương 39: Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh
Thích Thiện đại sư vào tới chùa mới nhìn thấy Hàm Quang trên tay mình, y lại đi ra ngoài. Thầm đá trước cửa dài dằng dặc, bóng áo trắng ấy nằm xoài trên đất, làm y không dám tin vào mắt mình.
Nàng chết rồi sao?
Tốt quá rồi, cuối cùng thì nàng cũng đã chết, coi như máu của biết bao nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đã không uổng phí, đúng không? Không sao, nàng vốn đáng chết, nợ máu mà nàng phải trả, dù có chết trăm lần cũng không bù lại được một phần, đúng không? Sẽ không có ai thương hại nàng, người người đều sẽ vỗ tay vui mừng, đúng không?
Nhưng Tàng Ca, ngươi đang run rẩy sao?
Không, tại sao ta phải run rẩy? Ta vui mừng còn không kịp. Cả Trung Nguyên đều nên nâng chén chúc mừng. Ừm, tối nay uống rượu gì chúc mừng đây nhỉ? À, ta đã xuất gia rồi, không thể uống rượu, vậy thì dùng trà thay rượu đi, trà gì nhỉ?
“Thích Thiện đại sư, người không sao chứ?” Hòa thượng trông cửa khẽ hỏi. Thích Thiện đang cười, bình thường rất ít khi thấy y cười vui vẻ như thế. Y cười nói “Ta có thể có chuyện gì đây?”, sau đó loạng choạng đi xuống dưới. Từ lúc nào thì những bậc đá này lại dài như vậy?
Y cố gắng nhớ lại những hiện trường gây án của Yến Lâu, những cảnh đẫm máu đầm đìa, những mẩu tay chân bị chặt đứt và ánh mắt phẫn nộ không cam lòng của họ. Không sai, kẻ đầu sỏ này, ha ha, không phải ngươi vẫn luôn cao cao tại thượng sao? Không phải ngươi là vô địch sao? Không phải ngươi luôn khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật sao?
Tàng Ca, ngươi cười thật khó coi, có phải ngươi đang buồn khổ không?
Tại sao ta phải sầu khổ? Ta đang vui mừng. Ngươi tưởng là người đàn ông nào cũng đều vui mừng khi nhận được sự ân sủng của ngươi sao? Ngươi tưởng là ngươi làm nhục một người đàn ông rồi vẫn có thể khiến người đó yêu ngươi cả đời sao? Không đúng, ta đã xuất gia rồi, bây giờ ta là một hòa thượng, hòa thượng thì nên xem tất cả đều là hư vô.
Trong đầu y hoảng loạn. Cuối cùng thì y cũng đến gần nàng, bàn tay vươn ra dừng lại giữa không trung. Lãnh Phi Nhan, đúng là ngươi chết ngàn lần cũng không đủ đền tội, chết hay lắm, ha ha ha, chết rất tốt… Nhưng sao ngươi lại chết chứ?
Loại người lạnh lùng cao ngạo như ngươi, loại người trong mắt không có ai như ngươi, loại người không có kẻ địch như ngươi, sao ngươi lại chết chứ?
Lãnh Phi Nhan, ngươi đùa bỡn ta phải không?
Ngươi đừng đùa, ta sẽ không mắc mưu đâu. Đừng tưởng ngươi chết thì ta sẽ đau lòng, ta đào cái hố cho ngươi còn sợ mệt. Ngươi tỉnh lại cho ta, tỉnh lại đi!
Ngươi sẽ không chết đúng không? Nếu đây là một vở kịch, không phải cuối cùng đều thấy diễn viên chính ôm mỹ nhân về hay sao? Nếu đây không phải là một vở kịch, vậy ít nhất ngươi cũng phải nằm trong lòng ta dây dưa cả buổi, trăn trối vài câu chứ đúng không?
Y nghiêng người, ôm thân thể đã hơi lạnh vào lòng, cuối cùng thì gương mặt cương nghị kiêu ngạo của nàng cũng mất đi vẻ sắc sảo. Có lẽ vì mất máu mà nàng trắng bệch như một con búp bê giấy bị đá nghiền qua.
Xung quanh đã có nhiều tăng lữ đến xem, nhưng không ai nói gì. Thích Thiện đại sư run rẩy vuốt mí mắt nàng. Đôi mắt trong trẻo bây giờ đã khép lại hoàn hảo, vĩnh viễn cũng không mở ra nữa.
Chúng tăng lẳng lặng mà nhìn vị cao tăng của Thiếu lâm. Y từ từ vùi mặt vào lòng nàng, không lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều biết y đang khóc.
Dưới lớp áo tăng lữ màu xám, hai vai y run run dữ dội. Được rồi Lãnh Phi Nhan, ta nhận thua rồi. Ta thừa nhận ta sẽ đau lòng, ta thừa nhận ta sẽ rất nhớ, ta thừa nhận ta sẽ không nỡ. Đừng đùa nữa, Lãnh Phi Nhan, nàng tỉnh lại đi. Cùng lắm thì ta cho nàng gọi ta là con lừa ngốc, cùng lắm thì đêm đêm ta sẽ tụng kinh cho nàng nghe, cùng lắm thì ta làm thê tử của nàng, được không? Được hay không?
Nhẹ nhàng mở bàn tay nắm chặt của nàng ra, bên trong là một mảnh Phi Yến Khấu. Y nhớ lại câu nói của nàng trước khi lâm trận: “Nếu bọn họ đuổi kịp, chàng và Thần Phù chạy trước đi.” Phi Nhan, chẳng phải nàng rất thích bài hát ấy sao, ta hát cho nàng nghe, nghe xong thì nàng mở mắt ra, được không?
Xung quanh im lặng như tờ, y khẽ gảy lên Hàm Quang, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo vui tai:
Nàng như tiên giáng trầnRơi xuống lưng ngựa của ta…Dáng người như ngọc, ánh mắt như nướcNụ cười hé mở làm tim ta thẩn thờ…Nàng không quay đầu lạiGiương một đôi cánh lênTìm kiếm từng phương hướngPhương hướng ở phía trướcMột tiếng thở dài làm đời ta cô quạnh…Nàng ở giữa biển ngườiHưởng hết vinh quang sáng rọiKhông thấy được ánh mắt nàngCó chăng rươm rướm lệ quangTa không có năng lực ấyMuốn quên cũng không thể quênChỉ chờ đêm khuya thanh vắngMơ một người từng yêu hết lòng… Nhưng dù có kêu gọi thế nào thì nhiệt độ của người trong lòng cũng dần lạnh đi, vì thế hát không thành điệu. Thích Thiện đại sư run run hôn lên mi mắt nàng, tất cả kinh kệ đều vứt đến tận chín tầng mây, trong đầu chỉ còn lại một câu: Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh.
Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…
Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh… Chương 40: Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…
Trời chạng vạng, ánh tịch dương chiếu xiên xiên xuống rừng. Y từ từ bế nàng lên, có lẽ vì máu chảy hết nên nàng rất nhẹ, hai tay đã trở nên xanh tím rất ghê người, nhưng thần sắc vẫn rất yên ổn. Đúng vậy, đây chính là Lãnh Phi Nhan, sống chết đều mỉm cười.
“Người tộc Ba Môn chúng ta có tục thủy táng. Trong quan niệm của người Ba Môn, nước là cội nguồn của sự sống, là biểu tượng của hạnh phúc và tốt lành. Người chết rồi mà được chìm vào nước thì có thể tẩy sạch tất cả tội lỗi của trần thế. Thế nhưng… người chết như ngọn đèn đã tắt, ta không tin chuyện quỷ thần!”
Thật là lạ, nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao mỗi một câu nói của nàng đều vẫn khắc sâu trong lòng y?
Thần Phù mơ màng đi theo y, thỉnh thoảng dùng mũi ngửi ngửi chủ nhân mình, có lẽ nó còn chưa hiểu được sống chết.
Thích Thiện đại sư dừng lại bên bờ sông, ôm chặt cơ thể trong lòng, như muốn nhét nàng vào cơ thể mình. Mùi đàn hương quen thuộc lại lởn vởn trong gió, làm cho lòng người đau đớn, làm cho ruột gan dứt từng khúc.
Gió thổi tung mái tóc dài màu xám bạc của nàng, y cẩn thận chải lại cho nàng. Trong ánh trời chiều, dung nhan ấy trắng đến trong suốt. Y đưa tay vuốt ve làn môi đã không còn chút máu. Từ nay về sau, không bao giờ có thể ôm nàng, không bao giờ còn được chạm vào nàng, không bao giờ còn được gặp nàng nữa…
Nhẹ nhàng thả nàng vào trong nước. Dòng nước trong veo xối rửa những vết máu trên người nàng. Mái tóc màu xám bạc giống như những sợi tảo mềm mại nhất, dập dờn trong nước. Màu nước trong xanh từ từ tràn khắp người nàng, kí ức trở nên hư ảo.
Y nắm chặt lấy tay nàng. Trong nước, tóc dài như tơ, áo trắng hơn tuyết… Thích Thiện đại sư im lặng mà nhìn nàng, trong đầu lại là tỉnh cảnh dưới bầu trời xanh mây trắng của Phượng Hoàng Cốc, phảng phất như gặp được tiên nữ. Trong mơ hồ, lại thấy như lúc ban đầu mới gặp.
Những mảnh ghép của hồi ức lướt qua trước mắt, cuối cùng là lời thề hôn lên mắt nàng rất trân trọng. Phi Nhan, nếu ta biết đó là lần cuối cùng, trên thềm đá ngoài cửa chùa, sao ta lại nỡ nói lời tạm biệt…
Có không nỡ thế nào thì cuối cùng cũng phải buông tay. Nước sông không ngừng chảy, khi ngón tay lạnh như ngọc của nàng từ từ rời khỏi bàn tay thô ráp của y thì Thích Thiện đại sư có cảm giác như tim mình đang vỡ nát.
Thần Phù phía sau cũng hí vang. Y bỗng quay lại nắm lấy dây cương của nó, không biết là hét lên với nó hay với chính mình: Nàng chết rồi, nàng chết rồi mày có biết hay không?
Thần Phù kêu gào, không biết là có hiểu được lời y hay không mà trong mắt cũng rưng rưng lệ. Nó cất vó vùng vẫy khỏi tay y, chạy về phía nàng đang trôi đi, trong lúc chạy cất tiếng sụt sùi.
Y lặng lẽ đứng bên bờ sông, mùi đàn hương cuối cùng cũng bị gió thổi đi. Trời đất bao la, nàng dần dần biến mất giữa dòng sông, làm người ta nhớ tới hình ảnh: cô phàm viễn ảnh bích không tận[14]. Dòng Trường Giang giữa trời chiều mênh mông mang theo vẻ bi thương.
Tay y nắm chặt mảnh Phi Yến Khấu, cảm thụ cạnh của nó đâm vào lòng bàn tay. Lãnh Phi Nhan, nếu sớm biết sẽ có bi kịch này, Tàng Ca nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy nàng thoát khỏi bi kịch.
——————
Thích Thiện đại sư vẫn giảng kinh khắp nơi, lúc nhàn rỗi sẽ ở Tàng Kinh Các biên soạn kinh thư. Người đời nhìn nhìn vẻ trang nghiêm ấy, cứ nói y chưa từng yêu Lãnh Phi Nhan. Một thánh tăng, sao lại yêu một nữ ma đầu được chứ.
Tăng nhân của Thiếu Lâm không nghị luận gì, chỉ có Tế Huyền phương trượng là khăng khăng, ông nói y có yêu. Chỉ có yêu đến tận cốt tủy thì mới đau đến vậy.
Thích Thiện đại sư viên tịch năm ba mươi chín tuổi. Lúc chúng tăng khâm liệm thi thể của y, trong lòng bàn tay nắm chặt phát hiện một mảnh ám khí bằng vàng ròng. Trải qua sự nghiên cứu của các trưởng lão, họ nhất trí xác nhận chính là Phi Yến khấu làm người ta nghe thấy đã mất mật. Không ai biết tại sao trước khi lâm chung, vị thánh tăng này lại nắm một hung khí như vậy. Chỉ có tăng nhân trong Thiếu Lâm Tự sau khi nghe thế, rầu rĩ niệm… A di đà Phật!
[13] Chỉ những thứ phù phiếm, tan biến nhanh, không có lâu dài
[14] Thơ Lí Bạch: bóng cánh buồm cô độc mất hút giữa khoảng không xanh biếc vô tận
———————————–
TOÀN VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...