- Đã thấy mình chơi ngu chưa…
- Lần này may mắn xem như một cái nho nhỏ bài học… hảo hảo mà nằm đó tĩnh dưỡng mấy ngày đi… ha… ha…
Nhìn thương binh Tiểu Thanh cả người bó bột nằm chết ngất trên giường, Trần Lâm thập phần thống khoáng cười híp cả mắt trêu chọc nói.
.
Trước lời trêu chọc của Trần Lâm, Tiểu Thanh uất hận vô cùng chỉ là người ta nói đúng quá mà sao mà cãi được chỉ có thể hậm hực nằm đó để các Huyết Oa phun sương phun khói mà hảo hảo trị thương.
Cùng lúc đó chỉ ngay bên cạnh, Mục Thanh Thanh cũng cay đắng không kém phẫn uất vô cùng nhìn đối thủ trời sinh ngực lép loli tiểu Tuyết Nhi đang ngồi cạnh giường bệnh của mình không ngừng cười hì hì trêu chọc bộ dáng muốn bao nhiêu khoái chí có bấy nhiêu cay mắt vô cùng...
Mặt cười như trăm hoa đua nở Tuyết Nhi không chút xấu hổ “vỗ yêu” một cái vào bộ ngực lớn không hợp với tuổi của Mục Thanh Thanh khoái chí nói:
- Thế nào có đau lắm không???
- Chắt...!chắt...!đường đường là cái gì Thiên Kiếm lại bị một con mèo ngu đánh ra như vậy...!thật là đánh thương a...!ha...!ha...
...
.
Bị xú nha đầu Tuyết Nhi không ngừng sâu cay đâm chọt còn đúng ngay chỗ đau, Mục Thanh Thanh vốn không bị thương nghiêm trọng như Tiểu Thanh chí ít còn có sức nói chuyện rốt cuộc cũng không nhịn được nữa núi lửa phun trào mà gầm lên:
- Bổn cô nương đang dưỡng thương...!hai lưng không phận sự nhanh...!cút...
...
.
- Ngươi nói ai hai lưng???
- Huyết tổ đại nhân nàng ước hiếp ta...!hu...!hu...
Bị Mục Thanh Thanh đâm vào siêu cấp đại kỵ, tiểu Tuyết Nhi giận đến tím người nhưng mặt ngoài lại chỉ tỏa ra bi phẫn ba ba ấm ức nhìn qua Trần Lâm mà xấu xa tố giác...
Nghe thấy thế Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn bộ ngực phẳng như sân bay của Tuyết Nhi, cái này đúng là hai lưng thật người ta nói đâu có sai, tuy nhiên lúc này chính sự quan trọng hơn cũng không thể bó dế phe mình được.
Khẽ ho khan một tiếng cố để tầm mắt rời khỏi tấm lưng trần nơi trước ngực Tuyết Nhi, Trần Lâm ra dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hừ lạnh một tiếng nhìn quan Mục Thanh Thanh và Tiểu Thanh nghiêm giọng nói:
- Hừ...!đã chơi ngu thì không có quyền giận...
- Bổn Huyết tổ không ít lần chơi ngu bị các người khịa thấy ta có giận không???
- Đây là bài học đau dành cho các ngươi...!thay gì tức giận tốt nhất là nên hảo hảo nhớ lấy...
...
.
- Ta biết rồi...
Nghe thấy thế Mục Thanh Thanh càng thêm uẩn khuất song vẫn chu mỏ gật đầu nói.
Tuy nhiên chút hờn dỗi trong mắt nàng sao có thể qua được pháp nhãn của Trần Lâm, biết rõ nha đầu ngực lớn này không phục Trần Lâm càng không thể bỏ qua chuyện này hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ...!Ngươi biết thật sao???
- Nếu như các ngươi biết thì cũng đã không ra nông nổi này...!nhất là ngươi Tiểu Thanh...!đừng nghĩ im im giả làm rắn chết là qua chuyện...
- Ta hỏi các ngươi tại sao lúc đó không chạy...!hả tại sao???
...
.
- Con mèo lớn kia...!um...!thực lực không tệ...
- Chúng ta nhất thời không chạy được...!phải chính là như vậy...!ha...!ha...
Đã nằm trốn một bên rồi cũng bị bom rơi đạn lạc bắn trúng người, Tiểu Thanh mặt ngọc thoáng đỏ lên khẽ vuốt lấy mái tóc xanh có chút cháy xém gượng cười nói.
Đương nhiên những lời nói kia chín phần là nói xạo...
Trần Lâm hỏi không sai chỗ chút nào, sự thật là dù thực lực không phải trong trạng thái tốt nhất nhưng nếu Tiểu Thanh muốn chạy con Xích Hồng Ma Hổ kia hoàn toàn không có khả năng giữ chân nàng, đại xà mang sức mạnh phòng ngự bậc nhất Huyết tộc cũng không phải chỉ có tiếng không có miến, tất cả hoàn toàn là do Tiểu Thanh máu chó không chịu phục muốn chơi tới bến với đối phương mới bị đối phương dây dưa dẫn đến kết quả thảm bại, nếu ngay từ đầu nàng cấm đầu bỏ chạy trốn chết mặc kệ đối thủ mọi chuyện có lẽ đã khác.
.
Về phần Trần Lâm thân là Huyết tổ đại nhân đại ca của Huyết tộc hắn sao có thể không hiểu được tâm tính của tiểu đệ mình...
Hiếu chiến thành tính, kiêu ngạo bất tuân khinh thường tất cả các chủng tộc khác chính là điểm đặc trưng của Huyết tộc, cái này thật ra không phải hoàn toàn xấu ít nhất là đem đến cho Huyết tộc tâm thế của kẻ tất thắng, nhưng nó cũng đem đến cho Huyết tộc không ít rủi ro và lần này chính là như thế.
Khẽ nhìn qua Tiểu Thanh thân nằm trên giường bệnh mà vẫn còn cứng miệng, Trần Lâm khịt mũi một cái khinh thường bĩu môi nói:
- Hừ...!ta còn không hiểu các ngươi sao...
- Rõ ràng là biết mình yếu thế hơn nhưng tâm các ngươi vẫn muốn solo với người ta chứ gì...!ta còn lạ gì các ngươi...
- Ok cho là muốn đánh thật ra cũng không phải không chơi được, nhưng tại sao các ngươi không chạy về huyết lâm hả đánh...!bộ các ngươi không biết được huyết lâm có thể tăng phúc cho chúng ta sao?
...
.
Thời tới cản không được...
Lâu lâu mới có cơ hội lên mặt, Trần Lâm triệt để bạo phát không cho đám người Tiểu Thanh cơ hội chống đỡ bị đánh cho tan tác chỉ biết cúi đầu xấu hổ...
Dù sao người ta nói đúng quá mà sao mà cãi được, huống chi đã solo thua thì mặc định là ngu mọi lý lẽ biện hộ đều chỉ là chống chế, hai người Tiểu Thanh và Mục Thanh Thanh chỉ có thể nằm đó chịu trận hảo hảo mà tiếp thu quản giáo.
.
Đương nhiên trẻ nhỏ có thể tạm thời chấp nhận cho qua nhưng người lớn tuyệt đối phải chân chính giác ngộ...
Nhẹ nhàng từ trong gốc phòng bước ra, đôi mắt đẹp không quên liếc nhìn Tiểu Thanh và Mục Thanh Thanh thập phần áy náy, Huỳnh Dao cũng không có gì chống chế chấp nhận thất bại này là do bản thân mình khẽ cúi đầu nhận lỗi nói:
- Huyết tổ đại nhân cũng không cần phải trách bọn họ...
- Trận này là do ta sai...!là ta không khuyên ngăn các nàng...!là ta khinh thường đối thủ...
- Có trách cứ trách lên đầu ta...
...
.
Thân là sư đoàn trưởng sư đoàn Huyền Thiết trấn thủ phương nam vậy mà suýt chút nữa đã để cho Mục Thanh Thanh và Tiểu Thanh bay màu, Huỳnh Dao nàng chắc chắn không tránh khỏi trách nhiệm trong đó, huống chi tất cả đều là tỷ muội Huyết tộc tình cảm khắng khít lại để hai người kia gặp nguy hiểm như vậy bản thân Huỳnh Dao cũng đã tự trách không thôi rồi nào còn mặt mũi chống chế thoái thác trách nhiệm với Trần Lâm.
Quả thật giờ nghĩ lại tình hình lúc đó Huỳnh Dao thật sự vẫn không nhịn được rùng mình...
Ngay lúc chứng kiến Tiểu Thanh ăn phải một kích cự mạnh của Xích Hồng Ma Hổ triệt để đổ gục, Huỳnh Dao thật sự đã tuyệt vọng mắt nhuộm hồng quang quyết tâm liều mạng phen này.
Rất may trong lúc Huỳnh Dao tuyệt vọng nhất, từ phía sau huyết lâm một đạo hỏa diễm chi kích tỏa ra hừng hực huyết hỏa đã vạch phá thương khung xé đôi nửa bầu trời lao đến trút xuống đầu Xích Hồng Ma Hổ phía xa.
Khung cảnh như sao băng quét ngang giữa trời đêm đó Huỳnh Dao chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Ngược lại cảm nhận được khủng bố hỏa kích mạnh mẽ lao nhanh đến mục tiêu dường như còn là phía mình, Xích Hồng Ma Hổ rõ ràng là khôn hơn biệt đội đầu bò Huyết tộc khá nhiều biết mình không chơi lại lập tức co giò bỏ chạy và sự thật đã chứng minh quyết định của nó là vô cùng chính xác.
.
Chỉ nghe Ầm… một tiếng nổ lớn khiến đại địa rung lên nhè nhẹ…
Hỏa diễm chi kích như thiên thạch rơi vào trái đất vẽ một đường cong tuyệt mỹ trên bầu trời rồi trút xuống mảnh đầm lầy cây khô trụi lá, ngay lập tức nhiệt hỏa khủng bố như một quả bom phát nổ một lần nữa quét ngang toàn trường thiêu rụi mọi thứ xung quanh vụ nổ.
Ngay sau đó một quả dày đặc khói bụi hình nấm theo đó hiện lên cùng tiếng nổ rền vang như một lời khẳng định sức mạnh hủy diệt của một kích vừa rồi…
Đáng tiếc Xích Hồng Ma Hổ mục tiêu của một kích khủng bố kia lại không vì thế mà mất mạng thậm chí bị thương cũng không khi con đại hổ này tính ra còn nhanh hơn thỏ đã sớm chạy đi mất không thấy bóng dáng.
Những kẻ xui xẻo ngược lại là Tiểu Thanh và thi thể đã bị gặm mất một phần của con Thái Thạch Cự Trư một lần nữa hứng chịu hỏa diễm quét qua, rất may trung tâm mục tiêu của một kích kia không phải chúng mà là con Xích Hồng Ma Hổ nên hỏa lực chỉ là phần rìa nếu không Huyết tộc lại có thêm một bữa thịt heo quay cùng thịt rắn nướng.
Tuy nhiên cánh rừng ngập nước lại không may mắn như thế...
Hai lần hứng chịu hỏa diễm bạo tạc trước là một kích toàn lực của Xích Hồng Ma Hổ, sau lại đến hỏa diễm chi kích như thiên thạch trút xuống kia cả một cánh rừng gần như đã biến thành cánh đồng hoang, từng góc đại thụ biến thành than đen hừng hực hỏa diễm bốc lên từng đoàn khói trắng.
.
Rất may hỏa diễm nhanh đến nhưng cũng nhanh đi…
Chỉ sau một thoáng theo từng cơn gió hỏa diễm đã gần như bị thổi đi hết tan đi trong không khí để lại một vùng bình địa hoang sơ, đặc biệt hơn ngay giữa trung tâm bình địa kia cấm lấy một thanh tà đao đen tuyền còn bốc lên không ít hỏa diễm như một minh chứng nó chính là kẻ đã tạo ra một kích kia và tên của nó Là Tà Nguyệt Đao biển tượng của Huyết tổ đại nhân.
Đáng tiếc đao đứng ở đây nhưng người lại không, Trần Lâm thật ra còn cách đó khá là xa dù đang cấp tốc chạy đến nhưng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể chạy đến đây.
Nói ra cũng thật may mắn con Huyết tộc và cả con Xích Hồng Ma Hổ...
Sau khi hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ, Trần Lâm hiển nhiên là quay xe một đường chạy đến phía nam Huyết tộc hội hợp cùng Huỳnh Dao bước lên con đường chinh phạt vùng đồng bằng phương nam, chỉ là chưa tới nơi Trần Lâm đã cảm nhận được bên đây đang phát sinh kịch liệt chiến đấu còn ẩn ẩn cảm thấy khí tức của ba cỗ tàn phá chiến giáp.
Biết Huỳnh Dao rất có thể đụng phải thiết bảng dù tin vào thực lực của Tiểu Thanh và động bọn nhưng thể loại bao che như Trần Lâm vẫn cảm thấy không an tâm đẩy nhanh tốc độ cấp tốc bay đến, cũng nhờ thế Trần Lâm cảm nhận được Tiểu Thanh gặp nguy hiểm lập tức xuất thủ lấy ra Tà Nguyệt Đao làm kích nhuộm thêm phụ gia Huyết Hỏa song trong hai đại trang bị một hơi ném đến quét ngang toàn trường cũng như chấn hiếp con Xích Hồng Ma Hổ.
Còn bản thân Trần Lâm thật ra vẫn chưa thể chạy đến, nếu không con Xích Hồng Ma Hổ nào có khả năng chạy thoát hoặc chí ít cũng không tránh được một trận chiến, đây là may mắn của nó.
Ngược lại cũng do Trần Lâm thật ra vẫn đang chạy đến, nếu Xích Hồng Ma Hổ có gan né một kích vừa rồi nhưng vẫn quay lại xem sao biết đâu đã có thể nhặt được chút bảo, đáng tiếc nó đã chạy đi mất không biết rằng tồn tại có thể nguy hiếp nó thật ra vẫn chưa đến.
Đương nhiên nhờ thế Huyết tộc cũng may mắn xem như qua được một trận tai kiếp không nhỏ, chỉ là không tránh khỏi một phen trách phạt đến từ vị trí của Huyết tổ đại nhân.
…
.
- Được rồi lần này xem như bỏ qua… nhưng ta không muốn có lần sao…
- Không phải lúc nào lão tác cũng cho bổn Huyết tổ chạy đến kịp đâu…
- Tên đó sống chó lắm… đây mà không phải truyện sắc hiệp kiểu gì hắn cũng cho vài tên trong các ngươi bay màu tạo chút huyết tinh…
Nhìn Huỳnh Dao đã chủ động đứng ra nhận lỗi, Trần Lâm cũng không truy cứu đến cùng lắc nhẹ đầu nói, dù sao cũng chưa có thiệt hại nghiêm trọng gì đây chỉ xem như một bài học nhớ đời đến điểm là dừng cũng không nên làm quá.
Ngược lại được Trần Lâm xem như tạm tha tối lại tính tiếp, nhưng Huỳnh Dao vẫn câu nệ vô cùng cúi đầu nói:
- Ta nhất định sẽ ghi nhớ bài học này…
- Chúng ta mạnh nhưng không có nghĩa là mạnh nhất…
…
.
Trước lời thề son sắt của Huỳnh Dao, Trần Lâm lúc này mới xem như hài lòng ứng ý gật nhẹ đầu, Huyết tổ đại nhân có câu “chơi ngu không quan trọng, quan trọng là ta phải rút ra bài học từ việc chơi ngu đó” đó mới chính là đại đạo chân lý.
Tuy nhiên quan trận chiến này Trần Lâm cũng nhận ra nhiều điều thoáng hình qua phía tây có chút sầu lo…
Dù nguyên nhân rất lớn đến từ sự chủ quan của đám người Tiểu Thanh nhưng cũng không thể phủ nhận được Huyết tộc đã tính sai không nhỏ về thực lực của vùng đồng bằng phương nam, không thể đổ cho việc xui xẻo đen tận mạng khơi khơi đụng phải 2 cường giả cấp 30 được, là một đại thế lực tất cả đều phải được tính trước, quả thật nếu ở đây Huyết tộc có hai cường giả cấp 30 mọi chuyện có lẽ đang khác.
Rõ ràng không chỉ Huỳnh Dao, Tiểu Thanh và Mục Thanh Thanh chủ quan khinh thường các chủng tộc khác mà Trần Lâm và cả Lý Minh Nguyệt cũng đã như thế, Huyết tộc tiến bộ không có nghĩa là các chủng tộc khác sẽ đứng yên chịu chết.
Từ đó suy nghĩ xa hơn chiến trường bên phía Thi Hoàng chỉ sợ cũng phát sinh không ít biến số…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...