Nhận thấy việc Thi Hoàng đột nhiên nhảy ra tranh giành một bên cánh của bộ Phi Thiên Song Dực kia với mình chắc chắn có huyền cơ chứ không đơn thuần là phá đám, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày trầm ngâm...
Ngồi ngay cạnh Trần Lâm, Hồng Ánh cũng nhận thấy Thi Hoàng có vấn đề khẽ gõ gõ ngón tay ngọc lên bàn suy nghĩ rồi đột nhiên lên tiếng nói:
- Có khi nào Phi Thiên Song Dực kia vốn là của Thi Hoàng?
…
.
- Á đù… chơi vậy cũng được sao?
Nghe Hồng Ánh nói thế, lão Sa Hoàng đang vui vẻ ngồi nhìn Huyết tộc đau đầu suy nghĩ không nhịn được kinh nghị kêu lên.
Tự đi đấu giá đồ của chính mình, lý thuyết này dường như có chút mới lạ với một con cá mập như lão Sa Hoàng, phải biết khoảng tiền đấu giá được sẽ có một phần hoa hồng của hệ thống, làm không kéo chính là bỏ tiền ra cho hệ thống ăn.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nghĩ khác khẽ gật gật đầu nói:
- Khả năng này không phải là không thể…
- Ưm… để ta thử xem…
…
.
Rõ ràng xâu chuỗi những thông tin lại thì sẽ thấy suy nghĩ của Hồng Ánh rất có cơ sở.
Phi Thiên Song Dực kia thật sự rất kén người dùng, nếu không Trần Lâm đã không cho Lôi Uyển Nhi mà từ mình húp rồi, đừng quên tên nào nó rất thích bay nhưng ngoài lái máy bay ra thì vẫn không bay được.
Yêu câu tiên quyết nhất để có thể bay được là có cánh và hiển nhiên phải là một đôi cánh, với chỉ một chiếc cánh như thế này thì dù có trang bị vào cũng không bay được mà chỉ đem đến năng lực lướt đi tốc độ cao mà thôi.
Tuy nhiên nói về lướt đi thì không cần đến một đại hung thú mà chỉ cần một người chơi sở hữu thể chất đủ trâu bò thì đó chỉ đơn thuần là một cái giậm mạnh chân mà thôi, không việc gì lại phải nhờ một cái cánh lớn tính ra còn khá là vướng.
Trần Lâm đứng ra đấu giá một bên cánh của Phi Thiên Song Dực kia thật ra cũng là do đã có một bên cánh còn lại từ trước, nếu không Trần Lâm cũng sẽ như bao nhiêu tộc khác không thèm nhìn đến.
Thế nên Thi Hoàng đột nhiên nhảy ra trang đoạt với Huyết tộc như thế rất có thể đúng như Hồng Ánh đã nói chiếc Phi Thiên Song Dực đang được đấu giá kia vốn là của Thi Hoàng và đại thây ma này đang chơi trò lùa gà thổi giá.
.
Tuy nhiên mặc kệ đối phương lùa gà thật hay lùa gà giả, với một dàn hậu quân chất lượng cao của Huyết tộc sao có thể thua một con thây ma ngu được chỉ cần thử một phát là biết ngay…
Ngay lúc nữ Bạch Y Quản Sự vừa hỏi đến lần thứ 2 chuẩn bị hỏi lần cuối cùng, Trần Lâm mới ra sân còn giả vờ khó chịu lên tiếng:
- 14.000 thần tệ…
…
Giọng nói lạnh lùng sặc mùi khó chịu vang lên chứng tỏ nội tâm của Huyết tộc đại nhân đang không vui và dĩ nhiên đó vừa là diễn nhưng cũng vừa là thật, bị phá đám như thế ai mà vui cho được.
Không chỉ thế số tiền lần này Trần Lâm đưa ra cũng có dụng ý của nó không nhiều không ít chỉ là 14.000 thần tệ cao hơn cái giá mà Thi Hoàng đưa ra trước đó cũng chỉ đúng 1.000 thần tệ xem như vừa đủ quy định.
Đây có thể nói là màn đáp trả của Huyết tộc nhưng cũng là thăm dò...
Tuy nhiên không quá lâu Thi Hoàng đã có lời đáp trả lập tức ra giá 15.000 thần tệ một lần nữa bám sát nút Huyết tộc.
.
- Lập tức ra giá còn không quá nhiều…
- Xem ra suy đoán của nàng là đúng rồi…
Ngược lại nghe thấy cái giá mà Thi Hoàng đưa ra, Trần Lâm không chút tức giận còn liếc nhìn Hồng Ánh cười lạnh nói.
Suy đoán của Hồng Ánh xem ra đã đúng...
Nhìn từ bề ngoài đúng là có thể thấy được biểu hiện của Thi Hoàng dường như đang đối đầu không chút khoan nhượng với Huyết tộc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sự đối đầu kia không phải quá gay gắt mỗi lần đều tăng lên không nhiều cảm giác như thứ Thi Hoàng muốn không phải ra giá đoạt lấy vật phẩm kia mà muốn nhử cho Huyết tộc tiếp tục tăng giá.
Nếu là thành phần máu chó như Trần Lâm rất có thể đã bị dụ liên tiếp tăng giá quyết chơi với Thi Hoàng đến cùng, nhưng đáng tiếc Huyết tộc không chỉ có mình trẻ trâu Trần Lâm chủ trì đại cuộc, chút tiểu xảo nào của Thi Hoàng sao có thể qua mặt “cán bộ” như Hồng Ánh, càng không thể qua mắt “gian thương” Liễu Mộng Điệp và “cựu binh” Lý Minh Nguyệt được.
Chỉ là do đang có người ngoài nên hai người Lý Minh Nguyệt và Liễu Mộng Điệp không tiện hành động mà để Trần Lâm và Hồng Ánh tự mình giải quyết.
.
Rất may Hồng Ánh vẫn đủ trình để vẽ đường cho Trần Lâm kèo này.
Vấn đề đau đầu của chuyện này là Huyết tộc thật sự muốn chiếc cánh Phi Thiên Song Dực kia, thế nên bỏ là không thể phải thu bằng được.
Nhưng nếu tiếp tục đấu giá làm cho Thi Hoàng nhận ra khát vọng của Huyết tộc với chiếc Phi Thiên Song Dực kia chắc chắn sẽ bị tên thây ma này cắn mãi không buông, cái giá chỉ sợ cũng sẽ bị đội lên rất cao.
Rất may Thi Hoàng chưa nhận ra chuyện này và quan trọng hơn hắn cũng có cái khó của mình đó là sợ Huyết tộc sẽ buông bỏ không chơi nữa, đến lúc đó Thi Hoàng xem như ăn hết vừa bị giam tiền oan uổng khi đấu giá đồ của chính mình vừa phải tốn một khoảng tiền hoa hồng cho hệ thống.
Đó cũng là nguyên nhân Thi Hoàng không dám tăng mạnh giá đấu mà chỉ tăng lên từ từ, tất cả đều là do Thi Hoàng sợ Huyết tộc cảm thấy không thơm mà buông bỏ.
Tuy nhiên đánh địch là phải đánh vào nỗi sợ của kẻ địch, sự lo lắng này của Thi Hoàng ngược lại trở thành chìa khóa để Hồng Ánh phá giải thế khó này.
.
Khẽ gõ gõ ngón tay ngọc lên thành ghế, Hồng Ánh nhếch mép cười lạnh một tiếng nghiêng người thì thầm vào tai Trần Lâm bày mưu tính kế...
Nghe được mưu hèn kế bẩn Hồng Ánh bày ra cho mình, hai mắt Trần Lâm khẽ sáng lên như đèn pha không nhịn được nhếch mép mỉm cười rồi tạm thời án binh bất động chưa vội xuất thủ.
Mãi đến khi nữ Bạch Y Quản Sự một lần nữa cao giọng hỏi đến lần thứ ba khiến Thi Hoàng lo lắng không thôi, Trần Lâm mới hùng hổ chạy ra lăng kính chỉ vào phong vip Thi tộc mắng to:
- Móa nó...!Thi Hoàng… có phải con chó nhà ngươi đang muốn kiếm chuyện phải không...
- Được...!được lắm...!bổn Huyết tổ chơi với ngươi đến cùng…
- Ta ra giá 18.000 thần tệ đấu giá trang bị kia...!Thi Hoàng có gan thì ra đây chơi với ta…
…
.
- Cmn...!Huyết tổ đại nhân chơi thật rồi anh em ạ...
- Vị này thật sự là tính nóng như kem...
- Ta thấy chưa chắc đâu...!đùng quên Kim Mao Sư Vương vừa bị ai chơi...
Trần Lâm lần thử n không nhịn được tức giận chảy ra lăng kính chửi tay đôi với một đại tộc khác, những tiểu chủng tộc đang ngồi xem vì thế không nhịn được một lần nữa nhiệt tình nghị luận.
Toàn bộ khu đấu giá thoáng chốc biến thành một cái chợ cũng chỉ vì sự xuất hiện của ngài.
Dĩ nhiên không một ai cảm thấy lạ vì cái hành động quá khích kia của Trần Lâm đơn giản gì vì họ đã quen rồi, từ lúc sự kiện đấu giá chính thức bắt đầu đến giờ Trần Lâm cũng đã combat với không ít chủng tộc rồi giờ thêm Thi tộc cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên vẫn có không ít chủng tộc “em yêu khoa học thích nghiên cứu” âm thầm đánh giá xem vị Huyết tổ này đang nóng thật hay nóng giả.
Dù sao cái vết của Kim Mao Sư Vương vẫn còn đó, không có gì có thể đảm bảo rằng vị Trần Lâm đại nhân kia đang nóng giận thật chứ không phải diễn.
.
Ngược lại thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng nhảy ra đấu giá, Thi Hoàng có thể nói là mừng đến rơi nước mắt.
Suy đoán của Hồng Ánh không sai trang bị tím hình cánh kia đúng là của Thi Hoàng và hắn cũng đúng là đang chơi trò lùa gà thổi giá cố gắng để Huyết tộc ra giá cao hơn kiếm lời, chỉ là trò này cũng có tính hai mặt của nó khi chỉ vừa lúc nãy thôi Huyết tộc không ra giá đã đủ khiến Thi Hoàng sợ muốn chết.
Rất may phút cuối cùng Huyết tổ đại nhân vẫn bá như xưa nhảy ra đấu giá cứu nguy cho Thi Hoàng.
Tuy nhiên sóng gió cũ qua đi lại có sóng gió mới ập đến, nhìn vào cái giá 18.000 thần tệ đột nhiên bị Trần Lâm đẩy lên cao kia Thi Hoàng không nhịn được rơi vào trầm ngâm.
Mục đích của Thi Hoàng là thổi giá kiếm lời và nỗi sợ của Thi Hoàng là đối phương bỏ kèo, trong khi cái giá mà Trần Lâm bỏ ra lại rất vi diệu không lớn nhưng cũng không nhỏ lại đột nhiên một phát tăng lên như vậy khiến Thi Hoàng đắn đo, chấp nhận cái giá này thì hơi tiếc nhưng ra cái giá cao hơn để chơi tiếp thì lại hơi sợ thua.
Thời gian không có lại không nghĩ ra được giải pháp thích hợp, Thi Hoàng khẽ liếc nhìn thuộc hạ của mình trầm giọng hỏi:
- Các ngươi thấy thế nào?
…
.
Ngược lại nghe được câu hỏi của Thi Hoàng, các thành viên còn lại của Thi Đàn Thi Hoàng trên cơ bản đều là một đám thây ma chỉ biết nhìn nhau không ai tìm ra được đáp án thích hợp.
Rõ ràng dù cao cấp cách mấy, trí tuệ phát triển cách mấy thì cái đầu của những con thây ma này khó lòng bì được với đám người Hồng Ánh.
Mãi một lúc khi thời gian không còn nhiều mới có một con nữ thây ma tuy vẻ ngoài không ra gì nhưng phụ tùng vẫn khá đầy đủ đứng ra nói:
- Ta thấy cái giá 18.000 thần tệ kia đã là không tệ rồi…
- Huống chi tên Huyết tổ kia quỷ kế đa đoan biết đâu hắn ta đang dẫn dụ chúng ta…
…
.
- Phải chúng ta cũng thấy thế…
- Tiếp tục bỏ ra cái giá 19.000 thần tệ thật sự rất nguy hiểm…
Có kẻ mở đầu thì sẽ có kẻ phụ họa, một con cự hình thây ma toàn thân gai góc lúc này mới dám bước nói theo.
Chủ yếu vẫn là cái giá 18.000 thần tệ của Huyết tộc kia quá độc, nhìn thì thấy không nhiều nhưng nếu muốn chơi tiếp Thi tộc phải nâng giá lên 19.000 thần tệ, con số này lại đột nhiên cảm thấy hơn lớn khiến không ít thành viên Thi tộc chùn bước.
Cứ như thế trước sự nhiệt tình khuyên ngăn của cao tầng Thi Đàn Thi Hoàng, Thi Hoàng dù lòng muốn chơi nhưng cũng phải chùn bước lắc đầu thở này nhìn xuống sân khấu lớn xem như chấp nhận cái giá này.
Dĩ nhiên cái giá 18.000 thần tệ đã là rất ngon rồi, nó chỉ không còn ngon nữa khi Thi Hoàng biết được Huyết tộc cần chiếc cánh Phi Thiên Song Dực kia đến mức nào, đáng tiếc Thi Hoàng không dám chơi nhưng tính ra cũng không thể trách được Thi Hoàng đó là sự khác biệt của trí tuệ.
.
Bên dưới sân khấu lớn, nhìn thấy Thi Hoàng rốt cuộc cũng im hơi lặng tiếng…
Nữ Bạch Y Quản Sự thoáng cười cười không tốn nhiều thời gian nữa cao giọng chốt giá:
- 18.000 thần tệ lần thứ 3…
- Nếu không ai ra gia nữa ta xin tuyên bố trang bị tím này sẽ thuộc về Huyết tộc…
…
.
Ngược lại bên trong phòng vip của Huyết tộc…
Sau lời xác nhận của nữ Bạch Y Quản Sự chiếc Phi Thiên Song Dực kia rốt cuộc cũng về tay Huyết tộc, Trần Lâm lúc này mới an lòng thở ra một hơi không quên đưa ngón tay cái khen ngợi mưu sĩ của mình:
- Lợi hại… vậy mà cũng để nàng tính kế… he… he…
…
.
Nghe thấy thế Hồng Ánh dù lòng nở hoa đắc ý vô cùng nhưng mặt ngoài vẫn tỏa ra lạnh lùng trấn tĩnh cười nói:
- Là do tên Thi Hoàng kia không dám chơi…
- Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền tiểu thông minh mà thôi…
…
.
Dĩ nhiên Trần Lâm sao có thể bỏ qua cơ hội vỗ mông ngựa này cười nham nhở nói:
- Cái gì mà tiểu thông minh chứ…
- Rõ ràng Hồng Ánh của chúng ta băng tuyết thông minh xinh đẹp hơn người… con thây ma ngu kia làm sao mà thoát khỏi lòng bàn tay của nàng…
…
.
Được Trần Lâm vỗ mông ngựa một phát thật là sướng khoái, Hồng Ánh lòng cười “tủm tủm” thích ý vô cùng, dù sao thì nữ nhân mà ai lại không thích được khen.
Tuy nhiên dù đã sương tới cụt shit nhưng Hồng Ánh vẫn không quên làm mặt lạnh bĩu môi nói:
- Ta biết mình chỉ là con cờ của ngài thôi không cần phải nịnh ta…
- Lo mà đấu giá trang bị của ngài đi…
…
.
Bị Hồng Ánh nói một cái trúng ngay tim đen, Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên nhưng vẫn cứng miệng chối:
- Làm gì có chưa… ta yêu quý nàng còn không hết nữa là…
- Mà đấu giá gì tầm này nữa… hệ thống kiểu gì cũng lại cho ra trang bị vũ khí mà thôi…
…
.
Hiển nhiên tỉ lệ ra trang bị loại hình vũ khí cao thế này, Huyết tộc rất khó thu thêm được một trang bị dùng được khác.
Tuy nhiên không đợi Trần Lâm nói xong hệ thống đã lập tức vã mặt khi ngay trên sân khấu lớn một là nữa một trang bị không phải vũ khí chầm chậm xuất hiện.
Không chỉ thế ngay khi thấy rõ vật kia Trần Lâm một lần nữa không nhịn được kinh ngạc trợn mắt há mồm, bởi lẽ trên sân khấu lớn lúc này là một chiếc găng tay phong cách Tây Âu đại lục màu đồng đầy những hoa văn kỳ dị mang hơi thở cổ xưa huyền bí và trên tất cả Trần Lâm một lần nữa nhận ra trang bị kia.
Đó là Găng Tay Cự Nhân một trang bị tím độc nhất loại hình phụ trợ giúp tăng dame tăng sức mạnh và găng tay hiển nhiên là một bộ gồm hai chiếc.
Trong đó một chiếc đang trên sân khấu đợi đấu giá và chiếc còn lại thuộc về cô giáo Thu Thảo của Huyết tộc.
Trần Lâm đã sai triệt để sai khi hệ thống không chỉ tiếp tục cho ra một trang bị không phải vũ khí mà còn là một trang Huyết tộc đang có.
Kèo này đúng là muốn Huyết tộc xuống xác rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...