Nhìn vào ánh mắt không mấy thiện chí của nhóm người Phương Tuyết đang nhìn chằm chằm vào mình...
Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên có chút xấu hổ gãi gãi cái đầu trọc nhưng vẫn cứng miệng chu mỏ chó nói:
- Aaa...!ta chỉ là đang phát huy cái truyền thống tốt đẹp của đội thị nữ bắn vài phát ăn mừng người mới gia nhập thôi mà...
- Không phải các nàng cũng...!vậy sao...
Trước cái lý do lý trấu hết sức là đường hoàng của Trần Lâm, đám người Phương Tuyết dù tức bể phổi nhưng vẫn không nói được gì chỉ có thể trợn mắt nhìn Trần Lâm đầy tức giận.
Mà tính ra thì Huyết tổ đại nhân nói đúng quá rồi còn gì sao mà đỡ được.
Chỉ đáng thương cho người mới Bích Ngọc, không mặt dày như Trần Lâm, cũng không có lý do đường hoàng như Trần Lâm, còn bị bắt gian tại trận không lỗ để chui, chỉ biết cúi đầu xuống nhìn ngón chân của mình.
Lần ra mắt tỷ muội này thật là quá xấu hổ với Bích Ngọc.
Rất may cho Bích Ngọc đối tượng bị nhắm đến luôn là Trần Lâm chứ không phải ai khác.
Thế nên chả ai chú ý đến người mới phạm lỗi như nàng.
Nhưng ác ở chỗ Trần Lâm lại chú ý đến người mới như Bích Ngọc đau.
Khẽ liếc nhìn một vòng thấy game vẫn còn khá căng thẳng, Trần Lâm lập tức mỉm cười làm lành vỗ vai Bích Ngọc một cái cười nói:
- Thôi được rồi, truyền thống tốt đẹp dù có đẹp thật nhưng cũng đã qua rồi, mà chuyện gì qua rồi nên để cho nó qua luôn đi...
- Chuyện quan trọng nhất với chúng ta lúc này chính là chào đó người mới...
- Bích Ngọc bước ra chào hỏi chị em đi...!chắc nàng nhiều điều để nói lắm nhỉ...
- Uk...!nếu đã như thế các nàng cứ vui vẻ mà nói chuyện...!ta thăng đây...
Trực tiếp đá Bích Ngọc ra đầu sóng ngọn gió, Trần Lâm vô cùng khốn nạn đánh bài chuồn vèo một cái bay vào trong xe bọc thép ngủ như heo chết ai nói gì cũng không nghe, không biết, không chịu dậy.
Ngược lại bị Trần Lâm đâm một cái hơi đau, Bích Ngọc khóc không ra nước mắt liếc nhìn đám người Phương Tuyết lí nhí nói:
- Chào mọi người...!ta là Bích Ngọc...!chắc...!chắc các nàng cũng đã sớm biết hết rồi...
- Sau này mong mọi người chiếu cố...
Trong nhận thức của Bích Ngọc hành động điên cuồng vừa rồi của mình quả thật là quá bậy...!bậy bạ hết sức.
Dù sao không tổ chức nào có thể chấp nhận một thành viên chỉ vừa mới gia nhập đã leo lên người đại boss nhún nhảy như đúng rồi thế này.
Chỉ là Bích Ngọc đã nghĩ nhiều rồi, tổ chức khác không có nhưng Huyết tộc lại có mới hay.
Nhóm người Phương Tuyết thật ra cũng đã qua tay Trần Lâm hết rồi, tình cảnh tính ra cũng khác gì Bích Ngọc hiện tại đâu.
Huống chi thân đều là thành viên của đội thị nữ trên cơ bản đều là người một nhà, các nàng thật ra đã sớm quen với chuyện hoang dâm vô độ này của Trần Lâm thậm chí còn tiếp tay với hắn làm bậy không ít lần, chính Bích Ngọc cũng bị các nàng bắt về dâng lên cho Trần Lâm đấy thôi.
Nhóm người Phương Tuyết làm quá lên đến như vậy thật ra chỉ là tìm cớ hạch sách Trần Lâm mà thôi.
Thế nên trông thấy bộ dáng nhỏ yếu đáng thương của Bích Ngọc, nhóm người Phương Tuyết không nhịn được cười lớn thành tiếng...
Vẫn là Phương Tuyết đại tỷ của thị nữ đội đứng ra khoác vai Bích Ngọc cười nói:
- Đừng quá lo lắng...!chúng ta chỉ trêu chọc trên kia mà thôi từ từ ngươi sẽ hiểu...
- Còn giờ thì...!thay mặt tỷ muội thị nữ hội ta là Phương Tuyết mừng ngươi gia nhập...
Nói xong Phương Tuyết vô cùng thiện chí làm ra động tác chào đón...
Không chỉ thế do tác động từ huyết mạch, những người từng thấy Bích Ngọc khi còn là nhân loại không mấy thuận mắt giờ đã thay đổi 360 độ trở nên thân thiết vô một cùng khẽ mỉm cười nhìn nàng.
Phương Ngân tài cao gan lớn càng trực tiếp hơn bước lên một bước vỗ lên bộ ngực sữa cười nói:
- Phải đó...!phải đó...!sau này chúng ta đều là tỷ muội tốt cả không cần phải câu nệ...!ha...!ha...
- Mà nhớ phải theo phe chúng ta đối phó tên kia đó...
Cảm nhận được sự thân thiết niềm nở của nhóm người Phương Tuyết...
Bích Ngọc thoáng bất ngờ không kịp thích ứng, sự thân thiện dễ gần một cách quá dễ dàng thế này khiến con người luôn phải cảnh giác như Bích Ngọc nhất thời không dám tin.
Nhưng rất nhanh Bích Ngọc đã cảm nhận được sự thân thiện kia là xuất phát từ nội tâm.
Quyết định chọn nghe theo những gì mà dòng máu nóng chảy trong người mách bảo, Bích Ngọc khẽ mỉm cười may mắn cúi người chào những tỷ muội sẽ bên mình đến cùng trời cuối đất này.
Bích Huyết Ma Cầm Nguyễn Bích Ngọc thành viên hỗ trợ mạnh nhất của đội thị nữ Huyết tộc chính thức ra đời.
Chứng kiến tất cả mọi chuyện đã trở nên êm đẹp...
Trần Lâm ngồi nhịp giò trong xe bọc thép trốn tránh trách nhiệm không khỏi mỉm cười đắc ý rồi nhìn bảng thông tin của Bích Ngọc cẩn thận ngăm cứu siêu hỗ trợ này của Huyết tộc sau khi đã ăn sạch nàng.
Tên: Nguyễn Bích Ngọc
Cấp độ: 21
Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.
Chủng tộc: Huyết tộc.
Sức mạnh: 6+42 (chỉ số cộng thêm khi tiến cấp, mỗi cấp cộng thêm 2 điểm)
Thể lực: 7+42
Tốc độ: 6+42
Tinh thần: 9+42
Năng lực: Hoàng Quang Chúc Phúc, Huyết Giáp.
Năng lực chủng tộc: Tinh thần huyết tộc.
Kỷ năng: Không.
Trang bị: không.
Năng lực:
Hoàng Quang Chúc Phúc: tăng gấp đôi ba loại chỉ số sức mạnh, thể chất và tốc độ cho các đối tượng được chỉ định trừ bản thân trong một phạm vị nhất định tùy vào cấp độ của bản thân (số đối tượng có thể được tăng phúc hiện tại là 2 và phạm vi tối đa có thể tăng phúc là 40m).
Huyết giáp: dạng vĩ (đuôi đó anh em).
Nhìn vào bảng thông tin của Bích Ngọc, Trần Lâm chỉ có thể dùng một từ “rác” để hình dung.
Đập vào mặt Trần Lâm khi nhìn vào bảng thông của Bích Ngọc chính là hai con số 6 tròn trĩnh.
Có thể nói nếu 10 là đỉnh cao của một sinh vật thì trừ chỉ số tinh thần ra những chỉ số còn lại của Bích Ngọc chỉ được xem như trung bình khá, trong đó khá nhất chỉ có thể chất có lẽ là do thường xuyên nhảy múa văn nghệ mà có.
Tuy chỉ số kia không phải là tệ với một nhân loại nhưng là rất tệ với một Huyết tộc, ít nhất là trong mắt Trần Lâm.
- Haizzz...!xem như trời không cho ai tất cả đi...
Bó tay chấm com trước bà chị Bích Ngọc, Trần Lâm chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách thủ dâm tư tưởng thầm nói.
Tuy nhiên Trần Lâm nghĩ cũng không sai, trên đời này có được tất có mất mà có mất tất yếu sẽ nhận lại được gì đó...
Chỉ số của Bích Ngọc đúng là hơi gà thật nhưng bù lại năng lực Hoàng Quang Tăng Phúc của nàng đúng là bá đạo trong từng hạt gạo, quan trọng hơn là số lượng và phạm vì buff sức mạnh của nàng không phải cố định mà sẽ phát triển theo cấp độ.
Nếu tương lại đến cấp 30 Bích Ngọc có thể buff cho 3 người và phạm vị hoạt động tối đa có thể lên đến 60m, từ đó suy ra nếu Bích Ngọc đến cấp 100 nàng có thể đồng thời tăng phúc gấp đôi sức mạnh cho 10 người trong phạm vị 200m.
Đây là một sự tăng phúc cực kỳ khủng bố...
Huống chi Bích Ngọc là một support đứng sau hỗ trợ được rồi cần chỉ số cao đánh nhau làm gì.
Thế nên dù Bích Ngọc hơi gà nhưng Trần Lâm vẫn nhìn ra được cái ngày mà Huyết tổ đại nhân dẫn đệ đi phá làn phá xóm đã không còn xa.
Nếu tính luôn hai nha đầu không thường trực mà chỉ ăn chực là Lục Thanh Thanh và Huyết Thiên, đội thị nữ của Huyết tổ đại nhân đã có đến 7 người rồi, nhưng rất nhanh con số kia sẽ lên 8 khi đối tượng tiếp theo mà Huyết tổ đại nhân nhắm đến Chu Lệ Đình cũng đang ở ngay trước mắt.
Đến lúc đó với sự trợ lực của sáu em đệ ruột và hai em đệ không ruột lắm, Trần Lâm có thể chân chính hoành hành ngang ngược chả sợ bố con thằng nào.
Tuy nhiên ở Viễn Đông xa xôi nơi mà tầm mắt của Huyết tổ đại nhân không với tới được, thành viên chính thức thứ 6 của đội thị nữ và là nguồn cung cấp sữa tươi nguyên chất 100% của Huyết tổ đại nhân đang phải đối mặt với một phiền phức không hề nhỏ.
Dĩ nhiên không chỉ Chu Lệ Đình mà đại quân Viễn Đông thảm bại chạy về cũng phiền phức không kém, nhất là thành phần đại lão.
Bóp...!một tiếng...
Lôi Minh giận đến tím cả mặt mày không chút nương tay tát thẳng vào mặt Lôi Phúc một cái như trời giáng, lực đạo không hề nhẹ khiến Lôi Phúc như diều đút dây cấm đầu ngã bịch xuống đất, khoé miệng rách toạc rỉ máu...
Chứng kiến cảnh đó...
Bốn người Lôi Triết, Vương Triều, Mã Hán và cả thanh niên mới nhú Trương Thiết đều câm như hến đứng một bên không dám ho hé câu nào.
Đại quân dù về được nhưng cũng thảm bại tử thương với số, trước tình cảnh đó bản thân họ còn lo không xong chuẩn bị chờ nhận hình phạt nói gì đến việc lo cho người khác.
Tuy nhiên không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo khi Lôi Phúc là kẻ lên bảng vàng trước tiên, bởi lẽ tội của hắn là nặng nhất.
Lôi Phúc đã làm mất một trong những nhân tài quý giá nhất của Viễn Đông siêu hỗ trợ Bích Ngọc.
Đừng nói Lôi Minh rất nhiều người khi biết tin này đều muốn lột da tên này.
- Chú...!ta...!ta thật sự không muốn...
- Là con thây ma kỳ lạ kia quá mạnh...!ta đã cố hết sức rồi...
Ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhưng cũng không kém phần oán hận, Lôi Phúc quỳ dưới đất thảm thiết kêu lên.
Không một ai trong đội xe của Lôi Phúc có thể địch lại con huyết sắc thây ma kia, tất cả đều chạy như một con chó...
Trước tình cảnh như thế Lôi Phúc lấy cái niềm tin gì để bảo hộ được Bích Ngọc, bất kỳ ai trong hoàn cảnh lúc đó đều sẽ có kết quả tương tự mà thôi.
Ấy vậy mà giờ đây ai ai cũng trách hắn, Lôi Phúc thật sự không phục.
Từ sự không phục kia sâu trong đôi mắt của Lôi Phúc ẩn ẩn nổi lên tia sát ý nho nhỏ không dễ gì nhìn thấy được.
Ngược lại trong lòng tràn ngập nộ hỏa, Lôi Minh thật lòng muốn một đánh chết tên ngu ngốc này chỉ là cuối cùng lão lại không nhẫn tâm đến thế.
Bàn tay run run chỉ vào Lôi Phúc, Lôi Minh thở phì phò như trâu tức giận nói:
- Ta không trách ngươi đánh không lại người ta...
- Ta chỉ trách ngươi tại sao lại bỏ chạy...!bỏ lại đại quân ma chạy hả...
- Lôi Phúc à Lôi Phúc...!ngươi họ Lôi nhớ không ngươi họ Lôi...!Lôi gia ta có bao giờ dạy ngươi như vậy không...
- Ta...!ta...!không muốn chết...
- Ở lại chỉ có nước chịu chết...!Lôi gia thì sao chứ không lẽ họ Lôi phải ngu ngốc chịu chết sao...
Đáng tiếc Lôi Phúc lúc này cũng một bụng oán khí không thể nhịn được nữa chơi ngu lấy số một mồm cãi lại.
Nghe thấy Lôi Phúc dám bật lại Lôi Minh, còn nói nhưng lời ngu ngốc như thế, tất cả mọi người có mặt tại đây đều không nhịn được ngây người nhìn tên này.
Một số quân nhân đang canh gác bên ngoài có chút thông minh bắt đầu gọi nhà mai táng đến làm ăn.
Lôi Minh càng triệt để bạo nộ tức giận gầm lên không thua gì sư vương hống của Sư tộc nói:
- Nghiệp chướng...
- Phích Lịch Lôi Gia chỉ tiến không lùi chỉ công không chạy...
- Tổ huấn của Lôi gia ta ngươi quên hết rồi sao...
- Hôm này ta phải đánh chết tên súc sinh nhà ngươi...
Nói xong Lôi Minh thật sự không nhịn được nữa cơ thể điên cuồng tỏa ra những đạo lôi điện, một đạo quyền phong mang theo vô tận lôi quang theo đó đánh xuống đầu Lôi Phúc.
Rất may cho Lôi Phúc và rất đen cho nhà mai táng, trước khi một quyền của Lôi Minh sắp đánh nát đầu Lôi Phúc thì một bóng đen đã phá cửa xông vào mạnh mẽ đỡ lấy một quyền kia cứu Lôi Phúc một mạng.
Tính ra ở Viễn Đông người có thể đỡ được một quyền của Lôi Minh không nhiều, tính đi tính lại chỉ có năm người nào gồm Chiến Thần Bang hội trưởng Ngô Chiến, gia chủ Mạnh gia Mạnh Hải, đại ca Hắc Phong bang Lãnh Phong và hai người cuối cùng là hai huynh đệ Trương Long, Triệu Hổ.
Trong đó kẻ dám đường đường chính chính đỡ lấy một quyền kia còn sẵn sàng ra tay cứu Lôi Phúc trước miệng hùm chỉ có một người, đó không ai khác ngoài Mạnh gia gia chủ Mạnh Hải.
Cảm nhận được cánh tay bị dòng điện khủng bố giật cho đau đớn vô cùng, trâu bò như Mạnh Hải cũng không nhịn được nhíu mày đau đớn hít sâu một tiếng cười nói:
- Lôi đại nhân Lôi Phúc tuổi trẻ bồng bột...
- Ngài đại nhân đại lượng không nên chấp nó làm gì...
Nghe thấy Mạnh Hải nói thế Lôi Minh thật ra sớm đã nhận ra mình nhất thời nóng giận không kìm chế được mình rồi...
Rất may Mạnh Hải đã cho một cái nắc thang để xuống, Lôi Minh hiển nhiên là thuận nước đẩy thuyền nhanh chóng thu tay lại rồi liếc nhìn Lôi Phúc hừ lạnh nói:
- Ngươi mau cút vào quân doanh chịu phạt ba tháng cho ta...
Dạo một vòng qua quỷ môn quan…
Lôi Phúc sớm đã sợ tè ra quần rồi nào dám hó hé gì nữa sợ hãi nhìn Lôi Minh một cái chỉ dám cúi đầu chào rồi cấp tốc quay người chạy đi...
Chuyện này cũng xem như đến đây kết thúc còn về phần Bích Ngọc lão Lôi Minh chỉ biết thở dài tiếc nuối, nếu biết như thế Lôi Minh tuyệt đối sẽ không để Bích Ngọc tham gia chuyến đi kia.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, huống chi sóng gió ở Viễn Đông chỉ mới bắt đầu chưa hề kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...