Lãnh Địa Huyết Tộc


Liếc nhìn cô bé thây ma màu trắng đỏ giờ đã thành một thành viên mới của Huyết tộc, còn đại diện cho một chi thứ mới của Huyết tộc.
Trần Lâm quyết tâm dẹp chuyện Hấp Huyết gì đó qua một bên, dù sao Huyết tộc cũng tiếng xấu vang xa có hấp huyết chút đỉnh cũng không ăn thu gì.
Còn về vấn đề tinh thần “không thể xác định” kia, Trần Lâm cũng chỉ đành mặc kệ chờ đợi khi thu thêm một thây ma khác xem sao.
Nếu thây ma tiếp theo vẫn là tinh thần “không thể xác định”, thì đây rất có thể là đặc tính của chi hệ thây ma , giống như huyết giáp một năng lực công thêm của chi thứ nhân loại.
Còn nếu không thì chắc là điểm đặc biệt của cá nhân cô bé.
Tuy nhiên Trần Lâm mạnh dạn suy đoán, cái tinh thần “không thể xác định” kia, là đặc tính của team thây ma.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhìn cái mặt ngu không khác gì tượng gỗ của coi bé thây ma màu đỏ là biết.
Rõ ràng khi trở thành một thây ma não bộ sẽ gần như bị reset lại, trí nhớ sẽ bị xóa sạch.
Thế nên khi Trần Lâm trích huyết với một thây ma phổ thông, tuy quá trình trích huyết đã tác động đến quá trình thi biến, nhưng bộ não vốn dĩ đã không khác gì tờ giấy trắng cũng không thể thay đổi được gì mà vẫn được giữ nguyên.
Tuy không quá chính xác, nhưng chỉ số tinh thần chính là đại diện cho trí tuệ cũng như não bộ, một bộ não trắng tinh như tờ giấy thì hiển nhiên là không thể xác định được rồi...
Nhưng cũng chính vì thế mà khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô của cô bé kia, Trần Lâm lại thấy thương chi thứ mới vừa gia nhập này của huyết tộc, trước mắt phải đặc cho nàng một cái tên trước đã...
Khẽ vỗ vai cô bé thây ma màu đỏ khiến nàng giật mình ngơ ngác, Trần Lâm thoáng trầm ngâm muốn tìm cho cô bé một cái tên thật hay.
- Gọi là Thi...!mà khoang...!Thi phải rồi họ Thi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ...
Cô bé kia có nguồn gốc từ thây ma, nên Trần Lâm muốn lấy Thi làm họ, nhưng khi thắc đến “Thi”, Trần Lâm đột nhiên nhớ đến một vấn đề.
Trần Lâm từng gặp khá nhiều thây ma từ kẻ thù giết cha Côn Khôi đến con thây ma khổng lồ Cự Phách, nhưng chỉ có ba con thây ma dùng Thi làm họ, đó là con thây ma tay to Thi Cuồng, Thi Thế Long gặp trong thánh thành và Thi Hoàng...
Thi Cuồng chính là tên đã cung cấp viên tinh thể màu tím kia, còn Thi Hoàng thì khỏi nói, Thi Thế Long thì chắc cũng là đại lão thi đàn ở đông hải, nếu nói cái họ Thi kia của ba tên đó chỉ là trùng hợp Trần Lâm nhất quyết không tin.
Rất có hể họ Thi kia đại diện cho gì đó kiểu như...!hoàng tộc trong giới thi tộc vậy.
Từ đó có thể suy ra nhưng tên kia rất có thể sẽ có tinh thể màu tím trong người.
Trần Lâm chỉ cần nhắm đến những tên “Thi gì đó”...!thì rất có thể sẽ tìm thấy tinh thể màu tím, thứ không khác gì một trang bị cam của thây ma.

Tuy không chắc chắn lắm nhưng rõ ràng là đỡ hơn mò kim đái biển...

Tìm ra được manh mói về viên tinh thể màu tím, Trần Lâm không nhịn được vui mừng ôm lấy cô bé thây ma quay một vòng.
Ngược lại cô bé thây ma màu đỏ không khác gì khúc củi không có động tĩnh gì chỉ ngơ ngác nhìn Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm sợ mình bị dính phải tội ấu dâm nên vội vàng thả coi bé xuống mỉm cười rồi xoa đầu cô bé, mái tóc đỏ như máu của cô bé khá là khô rát khiến Trần Lâm có xúc động muốn tắm cho nàng những vẫn nhìn xuống được.
- Không thể gọi là Thi được vậy lấy Huyết làm họ đi.
- Ưm...!gọi là Huyết Thiên đi...
- Huyết nhuộm thiên không Huyết Thiên.
Thoáng trầm ngâm, Trần Lâm ánh mắt có chút điên cuồng liếc nhìn thiên không cười nói.
Chỉ là cô bé thây ma màu đỏ giờ gọi là Huyết Thiên chỉ ngơ ngác nhìn Trần Lâm không nói câu gì, thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười xoa đầu nàng không mấy quan tâm.
Tuy nhiên, Trần Lâm không bao giờ ngờ rằng một câu nói ranh bức cho vui kia, lại tạo ra một ác ma máu nhuộm thiên không thật.
Có thể nói trên đời này những kẻ có tâm hồn như trang giấy trắng mới là đáng sợ nhất, chỉ cần vẽ một cái có thể trở thành thiên thần thánh khiết cứu giúp chúng sinh, nhưng cũng chỉ cần vẽ sai một chút hoàn toàn có thể vẽ thành ác ma địa ngục.
Và câu nói máu nhuộm thiên không kia lại in rõ trên trang giấy trắng của cô bé thây ma đỏ Huyết Thiên.
...
Sáng sớm, ánh bình minh chiếu rọi đại địa báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Sau khi đại thắng trước thi triều miếu thành hoàng, đại quân Vũng Hải không vội trở về mà vẫn tiếp tục đóng quân trên ngọn đồi kia nghĩ ngơi dưỡng sức.
Dù sao, sau một ngày chiến đấu các quân nhân cần được nghỉ ngơi dưỡng sức trước khi lên đường trở về.
Huống chi, sau khi thi triều rút lui thì trời cũng đã ngã về tây, đại quân nhân loại chỉ mạnh khi tận dụng được công sự phòng thủ, du đấu ngoài hoang dã đại quân nhân loại không khác gì miếng mồi ngọn cho thây ma và hung thú.
Thế nên việc quyết định ở lại một đêm là hoàn toàn chính xác.
Tuy nhiên trong đêm tối dài đằng đẳng lại có người lo lắng đến độ không ngủ được.
Đứng trên bức tường thành đổ nát quanh ngọn đồi.
Liễu Mộng Điệp ánh mắt nhìn về phương xa không giấu được vẽ lo lắng, nhưng miệng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nhóc con không biết sống chết kia dám trái lời lão nương, tốt nhất đường trở về nếu không ta cho ngươi đẹp mặt...
- Thằng trẻ trâu cậy mạnh, cầu mong cho thây ma cắn chết ngươi đi...

Đang chỉ huy đại quân tháo dỡ các công sự phòng thủ...
Ngô Bình nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế không nhịn được bật cười.
Đúng là quan tâm quá lòng tất sẽ loạn, Trần Lâm có thể có được sức mạnh như ngày hôm nay tất nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, kinh nghiệm đầy mình như vậy thì không thể nào chết ngu được, một đêm qua không về chỉ đơn giản là thấy trời tối nên trốn đâu đó chưa về được mà thôi...
Liễu Mộng Điệp lo lắng như vậy quả thật có chút dư thừa.
Tuy nhiên, Ngô Bình không ngu mà dây vào Liễu Mộng Điệp lúc này đang không khác gì quả bom động một tí là phát nổ kia, thế nên lão vô cũng khôn ngoan vờ như không nghe thấy gì tiếp tục chỉ huy đại quan dọn dẹp chiến trường.
Nhưng không phải ai cũng nhận thấy điều mà 99,99% người ở đây đều nhận thấy...
Chầm chậm tiếp cận Liễu Mộng Điệp...
Khiến cho Ngô Bình đang chỉ huy đại quân khi thấy tên không biết sống chết kia tiếp cận Liễu Mộng Điệp thì không nhịn được hô một tiết “Đmn” rồi cấp tốc chạy đến, đáng tiếc lão đã đến chậm một bước.
Lôi Vũ người thành công luôn có lối đi riêng, trước ánh mắt ngạc nhiên như người phàm nhìn thấy siêu nhân của toàn bộ quân nhân đứng gần đó tiến đến bên cạnh Liễu Mộng Điệp vô cùng ga lăng cười nói.
- Dì Liễu...!sáng sớm trời lạnh, người khoác tạm áo của ta đi kẽo bị cảm...
Nói xong Lôi Vũ vô cùng ga lăng cỡi áo khoác trên người mình muốn khoác cho Liễu Mộng Điệp.
Chỉ đáng tiếc một con bướm trắng đã đậu trên tay Lôi Vũ còn ngước lên nhìn hắn...
Bùm một tiếng.
Con bướm trắng phát nổ khiến khói bụi bay lên mù mịt.
Lôi Vũ ăn ngay một con Địa Nhiệt Hồ Điệp của Liễu Mộng Điệp, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng quần áo lại rách nát không khác gì ăn mày, đầu tóc cháy đen còn phun ra một ngụm khói trắng ngã bịch xuống đất.
May thay La Thiên đi theo sau đã nhanh tay đỡ lấy Lôi Vũ, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nỗi vẽ ngạc nhiên liếc nhìn Liễu Mộng Điệp.
La Thiên tuy biết rõ Lôi Vũ đang chơi ngu lấy số, nhưng hắn tuyệt đối không thể nào ngờ được Liễu Mộng Điệp lại không chút kiêng kỵ xuất thủ với Lôi Vũ thiếu gia của Vũng Hải.
Bên kia toàn trường cũng không khác mấy La Thiên, đều ngơ ngác nhìn Liễu Mộng Điệp đang đứng trên tường thành.
Rõ ràng bất kỳ ai trong chiến đi này đều biết được tại sao Liễu Mộng Điệp lại đứng đó và đang chờ đợi ai, nhưng cũng giống như La Thiên không một ai có thể nghĩ Liễu Mộng Điệp ngươi luôn suy tính thiệt hơn lại ra tay với Lôi Vũ.
Tất cả vô hình chung chứng minh một điều, sự quan tâm của Liễu Mộng Điệp dành cho tên mà nàng đang chờ là rất lớn, lớn đến độ lấn áp cả lý trí.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp vẫn đứng đó nhìn về nơi xa không chút để ý Lôi Vũ vừa bị mình nổ một phát cho mặt mũi đen thui.
La Thiên không nhịn được đổ mồ hôi hột khẽ liếm liếm đôi môi khô khóc, trong lòng vô thức xuất hiện ý nghĩ muốn dẹp chuyện đối phó với Trần Lâm qua một bên.
Tuy nhiên, người đang nằm trong lòng La Thiên lại không nghĩ như vậy...
Bị ăn một cú đau điếng, người chưa từng đứt đầu ngón tay Lôi Vũ hiển nhiên là vô cùng tức giận, nhưng khí thấy ánh mắt trông về nơi xa của Liễu Mộng Điệp, Lôi Vũ đã chuyển từ tức giận sang đố kỵ, vô tận đối kỵ...
- Tên nhóc kia chỉ sợ là đã làm mồi cho thây ma rồi, dì Liễu không cần phải tốn công ngóng trông làm gì...
Đẩy La Thiên ra sau, Lôi Vũ không biết sống chết nghiến răng nghiến rợi nói.
Tuy nhiên, đáp lại câu nói của Lôi Vũ lại là một ánh mắt như muốn giết người của Liễu Mộng Điệp khiến Lôi Vũ thoáng hoảng sợ lui ra sau, đúng là có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm.
May thay Ngô Bình đã kịp thời tiến đến cười nói.
- Tên nhóc kia mạnh không thua gì ta, làm sao có thể dễ chết như vậy được.
Vừa cười, vừa nói, Ngô Bình vô cùng hào sảng tiến đến vỗ nhẹ lên vai Lôi Vũ rồi kéo về phía sau, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lôi Vũ lẫn La Thiên.
Tuy nói cho Liễu Mộng Điệp nghe, nhưng ý tử trong lời nói lại nhắm đến Lôi Vũ và La Thiên.
- Trần Lâm mạnh không thua gì ta, nếu các ngươi không muốn chuốc lấy đại phiền phức thì tốt nhất đừng đụng đến hắn.
Hiểu rõ ý tứ của Ngô Bình, La Thiên không khỏi trầm ngân chỉ là hắn có thứ bắt buột phải lấy lại bảo vật của mình...
Ngược lại, Lôi Vũ hiển nhiên không ngốc cũng hiểu được ý tứ của Ngô Bình, chỉ là Lôi Vũ không tin Trần Lâm dám làm gì mình.
- Ta nào có bản lĩnh như Ngô trưởng quan.
Bất chợt một âm thanh lạnh lùng từ phía xa vang lên.
Một bóng đen bằng tốc độ kinh người từ phía xa lao đến rồi không chút trở ngại nhảy lên tường thành.
Nếu là kẻ thù đại quân chắc chắn gặp đại phiền phúc, may thay bóng đen kia không ai khác chính là Trần Lâm, nên hắc chỉ cười hì hì nhìn đám người đang đứng trên tường thành lo lắng.
Liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi nhịp giò trên tường thành, Ngô Bình không nhịn được cười mắng.
- Nhóc con suýt tí nữa là ta đã ra tay, bộ ngươi không gây chuyện thì không được sao?
Rõ ràng tốc độ lao đến tường thành của Trần Lâm đã khiến Ngô Bình giật mình muốn lao đến ngăn cả đề phòng tường hợp là kẻ địch, may thay bằng cấp độ của mình Ngô Bình đã kịp thời nhận thấy người đến là Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ nhếch mép cười không nói gì, ý tứ vô cùng rõ ràng.
- Lão mà ra tay thì chưa biết ai ngã trước đâu.
Bên kia Liễu Mộng Điệp thấy Trần Lâm đã trở về thì cũng thở phào nhẹ nhổm, nhưng mặt ngoài chỉ hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Tuy nhiên, khi trông thấy vết cào còn động lại tia máu đỏ tươi dính trên vai áo Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp đã không nhịn được lo lắng lạng giọng hỏi.

- Ngươi bị thương?
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói đến, Trần Lâm cũng nhìn xuống vai mình cười nói.
- Chạm trán một con thây ma khá thú vị, chỉ là bất cẩn bị nó làm bị thương mà thôi.
- Đã xử lý xong rồi, đại tỷ thân ái không cần phải lo cho ta.
Khẽ liếc nhìn vết thương trên vai Trần Lâm, tuy máu đỏ ước một góc áo nhưng qua vết cào vẫn có thể thấy được vết thương bên trong đã lành lại.
Liễu Mộng Điệp mới khẽ gật đầu hài lòng như không có chuyện gì nói.
- Không chết là tốt...
- Mà đám nữ nhân của ngươi đâu rồi.
Thấy Trần Lâm chỉ về một mình, Liễu Mộng Điệp có chút tò mò nhắc đến đám người Yến Nhi.
Dĩ nhiên mục đích của nàng là muốn kết thúc mâu thuẫn trước đó, dù sao thì về tình lẫn về lý nàng không muốn Trần Lâm mâu thuẫn quá gay gắt với Vũng Hải.
Mặc khác đám người Yến Nhi cũng không phải người chơi cấp thấp.

Thêm một người chơi cao cấp là thêm một phần sức mạnh, Liễu Mộng Điệp không muốn vì chút chuyện nhỏ kia ảnh hưởng đến đại cục.
Tuy nhiên, khi nghe thấy Liễu Mộng Điệp hỏi về đám người Yến Nhi, Trần Lâm chỉ khẽ nhếch mép cười nói.
- Đám nha đầu kia sắp đột phá cấp 20 nên muốn tranh thủ cày cấp một chút.
- Có lẽ sẽ gặp lại ngay trên đường đi.
Hiển nhiên Trần Lâm đang nói dối, chuyện đột phá cấp 20 kia nhóm người Yến Nhi đã thành công mỹ mãn khi còn đánh nhau với thi triều.
Trần Lâm nói thế chỉ đơn giản là vì đám người Yến Nhi đang hộ tống tống Trương Tố Nga và cả Huyết Thiên vừa gia nhập về thành phổ Thanh Thủy, nên tạm thời chưa thể có mặt được mà thôi.
Tuy nhiên, khi nghe tin đám người Yến Nhi vẫn sẽ trở lại đại quân, Ngô Bình lại vui mừng khôn xiết cười nói.
- Cậu thật có bản lĩnh có thể khuyên đám nha đầu kia.
- Tính ra chỉ là chuyện nhỏ, ta cũng rất muốn đứng ra giản hoàn đôi bên.
Nhìn chung Ngô Bình vẫn còn vô cùng chấp nhất với Yến Nhi và con chim của nàng.
Thế nên khi nghe thấy Yến Nhi vẫn sẽ theo Trần Lâm về Vũng Hải, Ngô Bình nhận thấy cơ hội vẫn còn làm sao không vui cho được.
Chỉ là lão lại quên mất những đương sự đang có mặt thì chắc chắn không thể nào vui được, nhất là kẻ bị đá xuống xe kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui