Sáng sớm, những tia nắng ban mai xua tang đi đêm tối, chiếu sáng thành phố Bạc Hà hiện nên như một bức tranh đầy tang thương.
Cả thành phố hiện giờ không còn cảnh sầm quất vốn có mà là một mảnh đổ nát, từng ngôi nhà đổ sập, trên mặt đất hiện nên từng vết nứt to nhỏ chi chít, hàng trăm phương tiện giao thông ùn tắc thậm chí là va vào nhau thành một đống như đống rác, trên đường còn loạn lổ những vết máu đang được những mảng rêu xanh, những thân cây đang phát triển với tốc độ chóng mặt che lắp.
Cả thành phố chìm trong tĩnh mịch không còn bóng dáng con người, nếu có chăn chắc chỉ là những thây ma hay dân chơi còn gọi là zombiđ lưỡng thưởng bước đi trên đường phố một cách vô hồn.
Bất chợt từ thiên không một con đại bàng to lớn bằng cả chiết xe tải xà xuống gấp ngay tên thây ma xấu số bay đi mất, đời người thật vô thường, đời thây ma củng thật vô thường, mà nhắc đế vô thường thì thằng tác giả củ lìn của truyện củng củ lìn không kém tên là Bạch Vô Thường nhé!
Lang mang hơi xa rồi chở lại câu chuyện về tên thây ma xấu số, mà nhắc đến xấu số thì đâu đó trong thành phố Bạc Hà này củng có một thanh niên xấu số không kém thây ma kia đó không ai khác là thanh niên Trần Lâm của chúng ta, hiện tại cậu đang kẹt dí trong tolet của quán net, tại sau ư?
Truyện phải kể từ hôm qua ....
Khi dị biết bắt đầu cậu và nhóm bạn của cậu nhanh chân chạy vào quán net đang định đống cửa tử thủ thì từ đằng xa một bóng đen to lớn lao nhanh đến, với thân hình gần 100kg nung núc mở của lão không ngờ lại có thể chạy nhanh đế vậy chả thua gì Usain Bolt.
Vừa vào trong quán bằng thế sét đánh không kiệp bưng tai lão nhanh tay khóa cửa rồi nuốt luôn chìa khoá trước sự kinh ngạc của cả nhóm, đúng là khi lâm vào bức đường cùng con người ta sẽ kích phát tìm năng to lớn của bản thân đến cả chìa khoá mà củng nuốt được hay hay thật.
Thế là nhóm của cậu gồm cậu Trần Lâm, lão Vương, lão Diệp, lão Ninh và lão chủ quán vừa chạy vào xem như tránh thoát một kiếp.
- Lão Trần rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sau khi bình tỉnh lại lão Vương hoảng sợ hỏi Trần Lâm.
- Ngu thế có vậy mà củng hỏi, chắc chắn là đại dịch zombie sinh hoá thể của Hoa Trung Quốc rồi cái này trên phim thấy hoài.
Trần Lâm chưa kiệp trả lời thì lão Diệp đã nhanh miệng chen ngang vào, nhìn là biết lão Diệp là một tên cuồng phim.
Trần Lâm lắc đầu phản bác:
- Bớt xàm đi pa, thây ma xuất hiện sau ảnh tượng trên bầu trời và âm thanh kia biến mất...!còn có .....
- Bảng thông tin xuất hiện !!! Lão Diệp lại chen ngang vào.
- Ngươi củng thấy bản thông tin đó ? Trần Lâm kinh gạch hỏi.
- Phải! Lão Vương và lão Diệp gật đầu xác nhận.
- Vậy là tất cả mọi người đều thấy được, nghe được những gì mà bọn kia nói và đều sở hữu bảng thông tin hay chính xác hơn là cả nhân loại đều rơi vào trò chơi của mấy gả thần kia.
Nãy giờ im lặng lão chủ quán củng nhập cuộc chốt hạ vấn đề.
Nghe tới đây cả bọn rơi vào trầm mặc.
Thần a! Là thần thật sau?
Thấy không khí tràm lắng lão chủ quán cười đểu nhìn lão Diệp khiêu kích:
- Này Tiểu Diệp tử không không phải ngươi thích làm anh hùng mạt thế thu nhặt hậu cung lắm sau? Giờ thời tới rồi đó chơi đi cu, xong ra cày cấp đi ta tài trợ cây chỗi lao nhà làm vũ khí.
Nghe lời lão chủ quán, lão Diệp đỏ ỏm mặc cúi đầu xấu hổ.
Nói thật ai chả có ước mơ tung hoành mạt thế, cứu giúp mỹ nữ, như mấy ai dám ra ngoài kia chém giết thây ma? Hay chính xác hơn là lão Diệp không dám, dù sau thì đây củng chỉ là một đám nhóc mơ mộng thì có như bản lĩnh thì ...
- Thoi mấy nhóc đường mơ mộng hảo huyền nửa, hảo hảo ở lại đây, lương lực ở đây đủ cầm cự một thời gian chờ quân đội tới cứu, làm anh hùng không thọ đâu.
Lão chủ quán lý trí khuyên bảo, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm chất chứa một quá khứ đau thương nhưng thực ra là làm màu.
Cả bọn dừng như củng bị lão tác động lây dần dần có tình thần trở lại.
- Như không biết giờ cha mẹ thế nào? Không khí đang có phần khởi sắc thì lão Vương phát biểu một câu đưa nó về vạch sức phát.
Cả bọn lại trầm mặc!
- Moá nó! Đừng nghĩ lung tung, phải hảo hảo sống, sống rồi mới có cơ hội gặp lại người thân hiểu chưa.
Máu nóng nổi lên lão chủ quán gõ lên đầu lão Vương một cái chứng rắn khuyên răn.
Trần Lâm nhìn lão chủ quán ánh mắt hiện lên một tia cảm kích, phải mặc dù lời nói của lão rất sáu rỗng như trong những giờ phúc khó khăn này nói ra được những lời như vậy thật đáng quý.
Không lẽ người gánh team đây sau.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gầm gừ, tiếng cào cửa liên tục vang lên.
Cả nhóm hoảng sợ tránh xa cửa chính.
Không cần nghĩ củng biết lúc nảy lão chủ quán nổi nóng hét lên đã đánh động lũ thây ma.
Lúc này tia cảm kích lúc nảy với lão chủ quán đã biến mất chỉ còn ...!Moá nó! Heo đồng đội là có thật.
Trần Lâm hung ác nghĩ.
Đột nhiên dừng như nhớ điều gì đó mặt lão chủ quán biến sắc, ánh mắt hoảng sợ nhìn ra sau quán.
- Chuyện gì vậy lảo chủ quán.
Cảm nhận được điều không lành Trần Lâm tòa mò hỏi.
- Ta chưa đống cửa sau.
Lão chủ quán nặng nề trả lời.
Cả nhóm xanh mặt.
- Vậy...!vậy phải làm sau? Lão Vương sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Trần Lâm và lão Diệp chủng trầm mặc, thấy thế lão chủ quán cười khổ nói.
- Để ta ra sau quán xem sau, ta nghĩ sau quán ít người qua lại chắc không có tên thây ma nào đây.
Nói xong lão chủ quán quay người cầm theo cây chổi lao nhà làm vũ khí từ từ đi ra sau quán.
- Để ...!để ta đi với lão.
Trần Lâm cắn răng nói.
- Không cần đâu ta đi một mình được rồi có gì dể chạy hơn, he he.
Lão quay người lại nhìn cậu lắc lắc đầu cười nói.
Trần Lâm khinh gạc nhìn theo bóng dáng mập ú của lão.
Có lẽ mạt thế hàn lâm như không phải ai củng biến thành ác quỷ hoặc là chưa ở trong địa ngục đủ lâu để trở thành ác quỷ, Trần Lâm không biết.
Chở về với lão chủ quán, chưa đi được bao xa thì đằng sau nhà truyền đến những tiếng gầm gừ, từ sau quán xuất hiện hai thây ma đang từ từ tiếng vào.
Bây giờ cả nhóm người mới nhìn chúng ở cự ly gần đến vậy.
Bề ngoài của chúng thật gớm ghiếc, quần áo tả tơi loan lổ những vệt máu, da dẻ nhăn nheo lở loét, cái miền đầy máu chảy dài những dịch vàng tựa như nước dãi của chúng và đôi mắt đục ngầu nhìn cả nhóm người một cách đói khát.
Không khí kinh khủng bao trùm cả quán net.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã hết nhưng không từ xa một cây chổi lao nhà bay đến đập vào mặt con thây ma làm nó loạn chọn ngã xuống kéo theo con thây ma phía sau, chưa dừng lại ở đó màn hình, thùng máy pc, bàn phím, con chuột, dép tổ ong bay thẳng đến 2 con thây ma xấu số.
- Mình cái rấm, còn không mau giúp ta chặn chúng lại muốn chết cả đám hả.
Lão chủ quán thở phì phò hét lên, khuôn mặt nung núc mở cải đầy mồ hôi.
Nghe tiếng hét của lão cả nhóm giật mình lao vào ném hết đồ đạc về phía 2 con thây ma mà không tiết của, cuối cùng cả nhóm hợp sức đẩy cả cái bàn máy tính bằng gỗ của lão chủ quán chặn lại lối qua vào cửa sau cho nó chắc trước sự tiết nuối của đương sự.
- Hai!
Xong chuyện cả bọn ngồi bệt xuống đất thở phì phò như chưa từng được thở.
Xem như qua được một kiếp.
- Lão ...!lão chủ...!Im lặng được một lúc lão Vương lắp bắp lên tiếng.
- Được rồi Vương Bi Quan không cần phải cảm ơn ta, lo ngồi thở đi.
Lão Vương chưa nói hết câu thì lão chủ quán đã khó chịu chen ngang vào còn sẵn tiện đặt luôn cái biệt danh cho lão Vương, thực tế gã tên là Vương Tam Thông.
- Không...!không phải...!ý ...!ý ta muốn nói...!là chúng ta có năm người nhưng nãy giờ chỉ có bốn người thoại, lão Tác không tự dưng quên đi một người được.
Vừa nó lão Vương vừa chỉ về phía lão Ninh đang co ro ngồi một góc.
Nghe đến đây cả nhóm giật mình ngồi dậy nhìn về phía lão Ninh, phải ha từ khi vào trong đến giờ chưa nghe gả nói gì, mọi người nghĩ gã sợ quá nên á khẩu rồi nhưng nãy giờ động tĩnh lớn như vậy gã vẫn không có phản ứng gì.
Không lẽ dính rồi.
- Này lão Ninh, Ninh Thế Thân ngươi không sau chứ.
Trần Lâm từ xa cảnh giác hỏi.
Lão chủ quán củng không kém cầm lên cái bàn phím gần đó.
Nghe được tiếng gọi mình lão Ninh ngước mặt lên nhìn mọi người làm cả nhóm rợn tóc gáy.
Hiện giờ lão Ninh làng da bắt đầu co bóp nhăn nhèo lại hiện lên những mạch máu màu xanh quỷ dị, nước dãi màu vàng đang chảy ra từ khóe miệng, chỉ là hai mắt vẫn chưa hoàng đục gầu của gã chảy xuống hai hàng lệ, gã khóc.
Như muốn nói gì đó lão Ninh hướng về phí cả nhóm thều thào như cái miệng đầy nước dãi vàng tanh hôi chỉ phát ra những tiếng gầm gừ.
- Lão Ninh!! Trần Lâm lặng lẽ kêu tên người bạn của mình, một cảm giác nặng nề chèn ép vào tim của cậu làm cho cậu không thở được.
Mạt thế hàn lâm đem đến sự sợ hãi, tuyệt vọng mai thay có lão chủ quán giúp đỡ các cậu nhưng giờ thứ cậu phải chịu đựng là nổi buồn mất mát và củng không có ông chủ quán nào chia sẻ được.
Tận thế là vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...