Lãnh Đế Độc Y

Editor: Lãnh Huy3t

Beta: PhượngMinhNguyệt

Thanh Bạch Dục chậm rãi rơi xuống, lại giấu giếm cỗ uy áp bức nhân. nhóm lửa
xong xuôi rồi cắt ít thịt sói dùng nhánh cây treo lên đặt lửa nướng,
khóe mắt liếc nhìn Tử Tình hai tay nắm chặt thành quyền đứng cách đó xa
cái, khóe môi hơi hơi giương cao, thần sắc cao ngạo cũng hoãn xuống,
nhiều thêm vài phần sung sướng.

Hít sâu hơi rồi chậm rãi thở
ra, Tử Tình xoay người lại, nhìn Bạch Dục ngồi bên đống lửa, thản nhiên : "Sư huynh, khu rừng này lớn như vậy, ta muốn đâu hình như cần huynh phê chuẩn chứ?"

"Đúng là cần, nhưng mà nếu để cho ta gặp được
ngươi ở trong này, ta thể làm ra vẻ mặc kệ.Ngươi có biết ở sâu trong khu rừng này có bao nhiêu dã thú ? Độc xà sói hoang chơi, tiểu bất điểm như ngươi nếu gặp bầy sói ngươi cho là mình có thể ứng phó được sao?" Bạch
Dục nhanh chậm xong, đùa nghịch xâu thịt nướng trong tay.

Nghe như thế, trong mắt Tử Tình lóe lên tia u quang, bên môi xả ra ý cười như có như : "Sư huynh là lo lắng an toàn của ta sao?"

Động tác trong tay ngừng lại, Bạch Dục ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, khi nhìn thấy ý cười như có như bên môi nàng khuôn mặt tuấn tú hơi trầm
xuống: "Ta với ngươi rất quen thân sao? Đáng để ta lo lắng cho an toàn
của ngươi sao? Nếu phải nể mặt Bạch Dật ngươi nghĩ là ta nhắc nhở ngươi
sao?" xong, thanh trầm xuống: "Bất quá nếu ngươi cố ý muốn chịu chết

cũng lý nào mà ta lại ngăn cản ngươi.Muốn làm gì làm nhưng mà cách xa ta chút!"

Liếc mắt nhìn , nàng thu hồi ý cười bên môi, tiếp tục vào sâu bên trong. có quấy rầy, nàng rất thanh nhàn vui vẻ, là thể hiểu nổi rốt cuộc là nghĩ cái gì? Luôn làm mấy chuyện khó hiểu!

Nhìn nàng xoay người sâu vào trong rừng, Bạch Dục khỏi cau mày, khuôn mặt
tuấn tú trầm xuống giống như Tử Tình làm cái gì chọc giận đến .cúi đầu,
ánh mắt nhìn về xâu thịt nướng tay, trong lòng phiền muộn đùa nghịch nó, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua về hướng nàng vừa mới rời , lại thấy bóng dáng của nàng biến mất trong rừng sâu biết từ bao giờ.

"Đáng chết!"

thấp giọng rủa tiếng rồi mạnh mẽ đứng lên, dừng sức cắm xâu thịt nướng trong tay xuống đất, y bào màu đen phất lên, nhanh chóng vào phía sâu trong
khu rừng.

"Chết tiệt! Nếu có việc gì xuất trước mặt ta làm
cái gì! Với cái thân thể bé được hai lượng thịt kia của nàng vậy mà cũng học theo người ta chạy đến chỗ này, muốn tìm cái chết cũng đừng để cho
ta nhìn thấy! Bây giờ làm ta có khẩu vị mà ăn!" Bạch Dục vừa vừa thấp
giọng rủa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng nho
kia, ở sâu trong mắt chứa chút lo lắng mà ngay cả cũng phát ra.

Mà lúc này khi ở sâu trong rừng tìm mồi, Tử Tình nhìn thấy con chim trĩ
cách đó xa liền lấy chiếc cung từ trong giày ra, nhặt mấy viên đá mặt
đất, giương cung nhằm vào con mồi ở phía trước.

Xung quanh
đây có rất nhiều con mồi khổng lồ, nhưng mà tại đối với nàng mà còn có
chút khó khăn.Mục tiêu của nàng là những con còn dễ dàng đối phó hơn, cứ như vậy nàng có thể bắt được ít những loại động vật , hơn nữa cũng có
thể bảo đảm an toàn cho bản thân.Lúc bắt đầu tiến vào khu rừng này, nàng suy tính kĩ càng, nếu gặp được nguy hiểm mà có cơ hội giành phần thắng
nàng có thể dùng khinh công rời .

Nàng biết gia gia bảo nàng
vào chỗ sâu trong khu rừng này sắn bắt mấy con thú về làm đồ ăn cũng là
vì muốn rèn luyện năng lực ứng biến cùnggan dạ của nàng.Bằng tự bản thân lão cũng có thể bắt được, đâu cần phải nàng bắt.

"Hưu!"

Dây cung rung lên, viên đá lao vút bắn vào trung, hưu tiếng đánh trúng
người con chim trĩ kia.Nhìn thấy con chim trĩ té mặt đất, bên môi nàng
gợi lên ý cười thản nhiên, bước tới trói con chim kia lại.

So với thịt sói nàng càng thích ăn thịt gà tươi ngon hơn.


Bạch Dục nghe thấy thanh kia liền trốn sau gốc cây cổ thụ lẳng lặng nhìn,
trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.Mới gặp thời gian thôi mà nàng lại có
thể bắt được chim trĩ? Chim trĩ trong rừng này hành động cực nhanh, muốn bắt cũng phải dễ dàng như vậy. tiểu bất điểm có chút tu vi gì như nàng, rốt cuộc là làm như thế nào mà bắt được?

"Ti ti..."

Đột nhiên, thanh xà phun lưỡi truyền đến khiến Bạch Dục nấp ở cách đó xa
nghe thấy liền hơi hơi nhăn mày, ánh mắt đảo qua liền thấy phía trước
cách nàng xa ở nhánh cây có con rắn độc phun ra nuốt vào cái lưỡi màu đỏ phát ra tiếng ti ti.Đầu rắn hơi hơi ngẩng lên, đôi mắt hung tàn nhìn
chằm chằm về phía Tử Tình ngồi mặt đất trói chim trĩ, ngẫu nhiên há
miệng ra có thể thấy được cặp răng nanh mang đầy nọc độc phiếm hàn
quang.

Nhìn thấy Tử Tình ngồi mặt đất hề phát ra, mắt thấy
con rắn độc kia cắn trúng nàng, trong lòng Bạch Dục khỏi căng thẳng,
lòng bàn tay vừa lật,cái phi tiêu từ trong ống tay áo hưu tiếng bắn ra!

Bỗng nhiên đồng thời, người mà nghĩ có chút phát nào lại ngay lập tức ngẩng
đầu lên, giương cung bắn ra, động tác liên tục chỉ trong thời gian chớp
mắt nhanh chóng hoàn thành, nhanh tới mức khiến cho người ta cảm thấy
bất khả tư nghị( thể tin được).Hơn nữa viên đá chính xác nhắm ngày vị
trí thất tấc của con rắn kia, chiêu mất mạng!

"Hưu! Hưu!"

Hai đạo thanh đồng thời vang lên, nhưng khác nhau ở chỗ là viên đá được bắn ra từ cây cung trong tay Tử Tình trúng vị trí thất tấc của con rắn mà
viên đá khác trực tiếp bắn đứt đầu con rắn kia.


việc xảy ra
bất ngờ khiến cho hai người trở tay kịp, Tử Tình cảm thấy hết sức kinh
ngạc vì có người trốn ở chỗ tối mà nàng lại hề hay biết.Nhìn con rắn đầu nằm mặt đất, nàng trừng mắt quay đầu lại nhìn liền thấy Bạch Dục thân
hắc bào đứng bên cạnh cái cây kia, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

Làm sao mà lại xuất ở trong này? thầm theo nàng?

Bạch Dục hoài nghi nhìn con rắn chết mặt đất, làm sao mà viên đá nho kia có
thể bắn chính xác trúng vị trí thất tấc của con rắn kia chứ, chiêu mất
mạng, điều này là trùng hợp sao? Hay là...

Lập tức, nâng mắt nhìn về phía Tử Tình đứng cách đó xa, ánh mắt thâm thúy mang theo thăm dò cùng hồ nghi, cất bước về phía nàng.

tới trước mặt nàng, Bạch Dục dừng bước chân, ánh mắt thâm thúy tập trung
nhìn dung nhan tinh xảo mà bình tĩnh lạnh nhạt kia, giống như là muốn
đem nàng nhìn thấu, trong hắc đồng thâm thúy có tia u quang làm người ta thể đoán ra. có người biết, lúc này suy nghĩ cái gì?

Tử Tình bình tĩnh nhìn , thần sắc lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh căn ban giống như biểu nên có của đứa trẻ. người nàng tràn ngập loại hơi thở vốn dĩnên
có, bên trong cặp thanh mâu kia chứa sắc thái thần bí, thân tố y lạnh
nhạt, khiến cho người ta có cảm giác muốn làm hết thảy mọi thứ về
nàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận