"Tê tê tê tê...." Con Cự Mãng uất uất ức ức mà vươn cổ liếm liếm vết thương trên tay của Nạp Lan Yên. Đúng vào lúc máu tươi rơi vào trong miệng của Cự Mãng kia, một đạo ánh sáng chói mắt cực nóng tỏa ra lóng lánh, hóa thành một đồ đằng phức tạp cổ xưa bao phủ hai người.
"Đây là…." Thương có chút há hốc miệng, sững sờ nhìn một cảnh huyền huyễn đột nhiên hiện ra trước mắt này. Chẳng lẽ đây là cảnh tượng Huyền Linh thú nhận chủ trong truyền thuyết? !
Trong lòng hắn biết mục đích của Nạp Lan Yên đến vùng núi non này, nhưng tỷ lệ tìm được Huyền Linh thú không khác gì mò kim đáy biển, mà bây giờ lại thật sự tìm được rồi?
Ánh mắt của Thương trực tiếp nhìn Nạp Lan Yên, vẻ mặt cực kì khó hiểu.
Còn Nạp Lan Yên sau một cái chớp mắt mê muội, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại chợt tràn vào trong cơ thể, như thể không khống chế được đến nổi điên mà tung hoành ngang dọc bên trong lục phủ ngũ tạng.
Đau.
Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy đau, phảng phất bị một chiếc xe tải lớn nghiền ép cơ thể. Từ làn da đến lục phủ ngũ tạng tới mỗi một khối xương cốt rồi lại xâm nhập vào tận trong cốt tủy, không có chỗ nào là không đau.
Oanh!
Không biết qua bao lâu, Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy trong cơ thể hình như có vật gì đó "oanh" một tiếng nổ tung ở bên trong đan điền. Cơn đau đớn khắp người cũng dần tiêu tan, từng đợt từng đợt lực lượng ấm áp từ trong đan điền chảy về tứ chi bách hài (tấtcả xương cốt tứ chi, tứ chi: 2 tay, 2 chân), thoải mái đến mức lỗ chân lông toàn thân giống như cũng đều nở to ra để hưởng thụ tắm táp ánh mặt trời.
Lúc này, Nạp Lan Yên vô cùng tỉnh táo. Nàng có thể cảm giác được đan điền của mình hóa thành một đám sương mù xám mịt mờ, mà trên người lực lượng không ngừng lưu chuyển….
Linh lực!
Đúng là linh lực mà Linh Tu Sĩ ở thế giới này tu luyện !
Tuy nhiên, Nạp Lan Yên còn không còn kịp vui mừng, thì trong đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói âm u lạnh lẽo mà tà mị, giọng điệu vô cùng thoải mái sung sướng: "Ha ha ha, mấy vạn năm rồi, hơn mười vạn năm rồi! Cuối cùng thì Bổn tọa cũng đã leo ra từ vực sâu vô tận kia rồi! Đám Lão bất tử, chờ Bổn tọa dạy dỗ các ngươi!"
Nạp Lan Yên con ngươi co rụt lại: "Ai?"
"A….ký chủ yếu ớt như vậy , thật sự làm cho Bổn tọa mất mặt." Giọng nói kia cực kỳ khinh thường cười một tiếng, rồi đột nhiên giọng điệu chuyển thành uy nghiêm mang theo sự tôn quý cùng bá đạo bẩm sinh: “Tiểu nữ oa nghe cho rõ, Bổn tọa đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Muôn dân thiên hạ, tất cả là con kiến hôi dưới chân ta, ta là Hỗn Độn!"
Hỗn Độn?
Nạp Lan Yên chớp chớp mắt: "Hỗn Độn là một trong Tứ đại mãnh thú?"
"Mãnh thú?" Hỗn Độn hơi sửng sốt, ngay sau đó lại càn rỡ mà cười lớn. Chỉ là ở trong tiếng cười kia giống như lại pha lẫn quá nhiều mờ mịt cùng bi thương, "Sinh ra làm vương, thắng để làm vương…. Ha ha ha…."
Trong lòng Nạp Lan Yên dâng lên một cỗ tâm tình khó nói lên lời, nói không rõ ngỏ không xong, giống như là có cái gì đột nhiên chèn ở trái tim của nàng, một tảng đá nặng nề áp chế ở trên lưng. Cảm giác hít thở không thông dần dần chậm chạp lan tới, làm trên trán nổi lên những giọt mồ hôi lạnh li ti.
…. Ký chủ gì gì đó, không phải như nàng nghĩ chứ?
"Kém cỏi, quá kém cỏi!" Hỗn Độn lại đổi đề tài, trong giọng nói đều là sự bắt bẻ: "Thể chấtquá yếu, thực lực quá kém, tinh thần lực quả thực là cấp thấp. Cả người ngươi từ trên xuống dưới làm sao lại không có một chỗ kế thừa sự tốt đẹp của Bổn tọa?"
Nạp Lan Yên suýt nữa cắn răng ngọc một cái: “Ngươi cũng không phải cha ta!"
Nàng đâu có gen của hắn, kế thừa tốt đẹp của hắn cái rắm!
"Từ hôm nay Bổn tọa chính là sư tôn của ngươi!" Hồn Độn hừ lạnh một tiếng: "Bổn tọa sẽ giao toàn bộ tuyệt học từ lúc sinh ra cho ngươi, cố gắng tu luyện!"
Hỗn Độn vừa dứt lời, Nạp Lan Yên chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo hào quang đỏ như lửa hiện ra, tiếp theo hóa ra những dòng chữ nhỏ đều tăm tắp tựa rồng bay phượng múa xếp thành hàng thành lối. Chúng nhập vào trong óc khiến nàng thấy như vén làn mây mù thấy được trời xanh, trên cùng chính là tùy tiện viết mấy chữ chói mắt nhất - Phán Thần Quyết!
Phán Thần, hai chữ cực kì bá đạo!
Trong nháy mắt đó, nàng phảng phất thấy một bóng người đứng giữa thiên địa, cao cao trên đỉnh núi, lững lờ giữa cơn lốc, thẳng người trên mặt biển, chân đạp trên các vì sao, hiên ngang giữa không gian rộng lớn.
Nhìn thấy một đôi mắt, mênh mông như không, bao dung vạn vật.
Nhìn thấy một bước ngàn dặm, thấy những vũ trụ tinh không (tinh không: bầu trời sao) lần lượt lướt nhanh qua trước mắt, càng lúc càng nhanh, càng nở ra lại càng nhanh, cuối cùng hóa thành hai chữ to - Phán Thần!
Trước mắt chợt biến thành một mảnh đen kịt, Nạp Lan Yên tỉnh táo lại từ trong vũ trụ mênh mông kia, ở trong máu có cái gì đó đang sôi sùng sục, ở trong cốt nhục có cái gì đó đang tuôn trào.
Nạp Lan Yên biết, đó là lực lượng, đó là sự cường đại, đó là tư thế đứng ở đỉnh cao mắt nhìn xuống cả thế gian, lực lượng này đây đủ sức phán phạt các vị thần!
Cường đại.
Nạp Lan Yên xiết chặt nắm tay thành quyền, một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời lóe ra sáng loáng. Nàng thích loại cảm giác này, không ngừng vươn tới đỉnh cao, không ngừng vượt qua chính mình!
Con ngươi đảo quanh một vòng, Nạp Lan Yên lần đầu tiên bị ép mua ép bán, nhưng có thể nói tiếp thu thâm hậu, nàng cong môi hé ra nụ cười hiền lành rạng rỡ: "Sư tôn, ngài nên cho ta lễ ra mắt gì gì đó đúng không…."
"Hiện tại có cho ngươi cũng không dùng được." Hỗn Độn bị tiểu nữ oa này lỗ mãng làm cho tức cười: "Cái con rắn nhỏ kia coi như là gián tiếp giúp bổn tọa, bổn tọa đã thưởng cho nó Hóa Long Chi Thân (thân thể hóa rồng). Đi, đừng có vòi vĩnh gì bổn tọa nữa, đi thôi!"
Không đợi Nạp Lan Yên lại dong dài, một cỗ lực lượng đẩy mạnh liền trực tiếp ném nàng ra khỏi biển ý thức.
Mà lúc này hào quang bao phủ quanh thân Nạp Lan Yên cũng từ từ tan đi, con Ngũ Độc Cự Mãng hung dữ mãnh liệt kia đã hóa thành một con rắn nhỏ to bằng ngón cái. Nó thân mật mà bò lên cổ tay Nạp Lan Yên, cái đầu xinh xinh càng không ngừng cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
Nạp Lan Yên phun ra một ngụm khí đục, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt phức tạp mà nhìn con rắn nhỏ đang làm nũng quấn quanh cổ tay. Nàng nên vui mừng vì tiểu gia hỏa này chính là Huyền Linh thú mà nàng muốn tìm, hay là nên cảm tạ tiểu gia hỏa này chẳng hề nghĩ ngợi đã ký kết khế ước với nàng đây. Hay là nên bất đắc dĩ cho chính mình, cũng bởi vì tiểu gia hỏa này mà bị bán cho một sư tôn siêu có vẻ cấp lợi hại đây?
Sự thật chứng minh, Nạp Lan Yên chỉ là được lợi nên còn phải ra sức ngoan ngoãn mà thôi.
Cảm thụ được lực lượng trong cơ thể, cảm thụ được một quyền kia có sức lực đủ để đánh xuyên qua núi đá, nên cuối cùng Nạp Lan Yên vẫn còn nâng cái đầu con rắn nhỏ, khoe ra hàm răng đều đặn sáng lóa, khóe miệng đều sắp sửa ngoác đến chân trời: "Tiểu Bảo, sau này ngươi gọi là Tiểu Bảo."
Tiểu Bảo ngẩng cái đầu nhỏ, con ngươi như hai viên Hồng Bảo Thạch quay tròn, quả nhiên là vừa chất phác vừa đáng yêu, không nhìn ra chút nào sự tàn nhẫn hung ác trước đây.
Thương nhắm chặt mắt, tất cả tâm tình phức tạp chợt biến mất, lại lần nữa lặng yên không một tiếng động ẩn nấp ở chỗ tối.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân. Rồi chợt nghe thấy âm thanh một nữ nhân tức giận nói: "Khẳng định còn ở nơi này, nữ nhân đoạt mồi săn của ta khẳng định còn ở nơi này!"
Nạp Lan Yên biến sắc, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo. Nữ nhân kia vừa rồi đã cố ý khiến nàng lưu lại làm bậc thang leo cao, nàng còn chưa có đi tìm ả ta tính sổ đây. Nữ nhân này ngược lại đúng là tự mình đưa tới cửa!
Nạp Lan Yên nhẹ nhàng nhún chân liền phi thân đến giữa cành lá sum xuê, lặng yên che giấu thân hình. Ánh mắt lành lạnh mà nhìn thấy nữ nhân và bảy tám trung niên trong trang phục nam nhân theo đường cũ trở về.
"Người đâu?" Nữ nhân kia chạy đến mọi nơi tìm xem, nhưng không thấy bóng người mà mình muốn tìm. Ả ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn vết máu trên mặt cỏ, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra là đã chết, đã chết là tốt rồi."
Nạp Lan Yên ‘xùy’ một tiếng, có vẻ nữ nhân này quay trở về là sợ hãi nàng sau khi giết Tiểu Bảo sẽ tìm nàng ta trả thù? Nhưng mà âm thanh này gương mặt này làm sao lại quen thuộc như vậy….
Đột nhiên từ trong trí nhớ bắt được một bóng dáng, Nạp Lan Yên cẩn thận quay sang nữ nhân kia rồi nhìn gương mặt một chút. Khóe miệng nhếch ra một nụ cười lạnh. Chậc chậc, người này không phải là lão nhị Nạp Lan Lâm ở trong một đám đường huynh đường tỷ của nàng thì còn là ai?
Khi nàng mới đến, rất nhiều vết thương lớn nhỏ trên thân thể này không thể thiếu được công sức của vị Nạp Lan Nhị tiểu thư này.
"Nạp Lan Lâm ơi Nạp Lan Lâm, nếu như đụng vào ta, thì đừng trách ta rat ay ác độc hủy hoại người đẹp." Nạp Lan Yên búng đầu của Tiểu Bảo, cười híp mắt nói "Tiểu Bảo, đi, cho những người đó một trận giáo huấn cả đời khó quên."
Từ lúc Nạp Lan Lâm đến, Tiểu Bảo liền nhe răng, tròng mắt lộ ra tia sáng hung ác. Lúc này đã được chủ nhân cho phép, nó lập tức khôi phục chân thân dứt khoát xông ra ngoài, lộ ra răng nanh phát ra tiếng rít gào "tê tê", mãnh thú hung ác nhất thế gian, cái đuôi cực lớn mang theo sức mạnh điên cuồng mãnh liệt nghiền nát tất cả vạn vật quét ngang về phía mọi người!
***** Đề người xa lạ *****
Một người sư tôn cường đại ép mua ép bán, ha ha ha!
Sư tôn giống như sư phụ á, mà mình muốn để sư tôn vì mình thích :v, thấy hay thôi mà:D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...