“Yên nhi, ngươi xem phía trước chính là trấn Nam Kiều, qua khỏi trấn Nam Kiều sẽ tới kinh thành.”
Bên ngoài trấn Nam Kiều, Mộ Vân Đình, Mộ Vân Yên, Lục Y ba người dắt ngựa song song mà đứng.
Mộ Vân Đình nhìn lối vào trấn nhỏ phía trước, hướng về Mộ Vân Yên đang
đứng song song bên cạnh nói ra, khóe môi khẽ nhếch, trên khuôn mặt
thoáng qua nét vui vẻ.
”Chúng ta hôm nay liền hảo hảo nghỉ ngơi bên trong trấn Nam Kiều một đêm, ngày mai liền trở lại kinh thành.”
”Ân.”Mộ Vân Yên vẫn như cũng lụa trắng che mặt, một thân tử y thanh lệ thoát
tục. Nghe lời nói của Mộ vân Đình cười đáp lại một tiếng.
Rốt cục, cũng đến kinh thành sao?
Lục Y cũng gật đầu, đi đường thời gian dài như vậy nàng cũng có chút chịu không nổi.
” Vậy trước hết chúng ta nên tìm khách sạn ở lại đi.” Mộ Vân Đình đề nghị.
”Hảo.”Mộ Vân Yên cùng Lục Y gật đầu đáp ứng.
Thiên Hương lâu
”Mấy vị khách quan không biết nghỉ trọ hay là ở trọ?” Vừa tiến vào liền có tiểu nhị tiến lên nhiệt tình hỏi.
” Đưa lên trước vài món ăn chiêu bài của các ngươi.” Mộ Vân Đình đem bạc
cấp cho tiểu nhị, mở miệng nói ra:“ Chọn ra ba gian phòng hảo hạng cho
chúng ta.”
”Được rồi, khách quan bên này thỉnh.”
Tiểu nhị sau khi ghi nhớ liền dẫn mấy người Mộ Vân Đình tới trước một chiếc bàn
chỗ yên tĩnh. Tỉ mỉ giúp ba người lau bàn ghế rồi mới rời đi:“ Các vị
chờ, thức ăn lập tức đến ngay.”
” Đi đường thời gian dài như vậy, cũng xem như đã tới rồi.”
Đợi tiểu nhị rời đi, Mộ Vân Đình mới mở miệng, nhìn về phía Mộ Vân Yên cùng Lục Y ánh mắt bao hàm áy náy:“ Những này này làm khổ hai tiểu cô nương, mặc dù không đụng đến phiền toái gì, nhưng lại làm cho hai người các
ngươi chịu cực khổ.”
Mộ Vân Đình thở dài, tin tức hắn đón Mộ Vân
Yên trở về kinh không biết tại sao lại lộ ra ngoài, cho nên sau khi ra
khỏi U Minh cốc không lâu liền gặp phải ám sát, cho nên hắn mới nghĩ ra
chủ ý chi ra làm hai đường.
Làm cho đội hộ vệ theo hắn đến đi
theo quan đạo trở về kinh, còn hắn dẫn theo Mộ Vân Yên cùng Lục Y theo
con đường nhỏ, cố hết sức che dấu tai mắt.
Cho nên dọc đường này hắn vẫn phải luôn cẩn thận, luôn đề cao tinh thần phải bảo vệ cho Mộ Vân Yên cùng Lục Y an toàn.
Cho nên, mấy ngày đi đường, Mộ Vân Yên cùng Lục Y căn bản không ngồi xe
ngựa mà liên tục cưỡi ngựa, đường đi lắc lư nhưng hai tiểu cô nương một
câu oán hận cũng không có. Này làm cho Mộ Vân Đình trong lòng không rõ
tư vị gì.
” Ca ca, ngươi cũng vì tốt cho chúng ta, ta cùng Lục Y
đều hiểu.” Mộ Vân Yên mở miệng, ánh mắt nhu hòa như nước,“ Yên nhi sớm
không phải là tiểu cô nương yếu đuối sáu năm trước, cũng không phải là
gối thuê hoa, ca ca không nên xem nhẹ Yên nhi nha.”
”Tiểu thư lời này nói không sai.” Lục Y cũng mở miệng,“ Lục Y cùng tiểu thư ngây
người ở trong cốc sáu năm, cũng không phải là dạng trói gà không chặt,
công tử không cần quá ưu tâm.”
” Hảo, hảo, hảo.” Mộ Vân Đình cười đáp,“ Các ngươi đều nói có lý, là ta quá quan tâm.”
Lúc mấy người đang nói chuyện, tiểu nhị đã mang đồ ăn lên, xếp đặt ước chừng nửa cái bàn mới rời đi.
” Nhanh ăn đi, món ăn Thiên Hương lâu này như là tiếng lành đồn xa.” Mộ
Vân Đình giúp hai người gắp món ăn, mới nói:“ Đảm bảo hai ngươi ăn liền
sẽ không quên.”
” Công tử lời này không đúng, nếu bàn về nấu ăn, ai có thể so sánh với...”
” Thức ăn nhiều như vậy cũng không thể ngăn được miệng ngươi.” Lục y nói
một nửa liền bị giọng điệu cứng rắn của Mộ Vân Yên cắt đứt, nhận ra bên
trong ánh mắt ôn nhu giấu diếm uy hiếp, Lục y liền ngoan ngoãn ngậm
miệng.
Nàng như thế nào là quên mất, ở trước mặt thiếu gia cư
nhiên nhắc tới tài nấu ăn của tiểu thư, đây không phải làm cho công tử
càng tự trách sao? Hoàn hảo tiểu thư làm cho nàng ngừng lại nếu không
nàng thự sự khó chối tội này a.
” Không sánh bằng ai, Lục Y?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...