“ Hôm nay, ta muốn đi____ cầu____ hôn.”
“ Ta biết rồi____ ngươi đã nói lần thứ ba rồi!”
Một sớm thanh minh, người đó nghiêm túc cẩn trọng ngồi ở bên giường, hai mắt trừng hệt như cái chuông đồng, ta không kiên nhẫn xoay người trên chiếc giường gỗ nhỏ của hắn, lười biếng trả lời.
“ Ngươi không đi sao?” Hắn mắt long lanh nhìn ta, ai, hắn cũng thật đáng thương! Từ ngày đầu tiên làm “đại hỏa long” đã lạc bước đến thành con chuột bạch hôm nay, nhân sinh chênh lệch cũng thật lớn a!
“ Không____ ta còn đợi Tiểu Điệp cô nương đưa đồ ăn sáng tới!”
“ Ngươi không muốn biết là cô nương nhà nào sao?” Thanh âm của hắn nghe đã càng lúc càng rõ ràng đáng thương vô cùng.
Hâng, không phải chính là cái đứa quê mùa hoàng mao nha đầu tên là Tiểu Hoa vô luận ta quấy nhiễu thế nào lại chỉ quấn quit lấy ngươi, chỉ làm cơm cho ngươi, còn nuôi một con chó sao! Đây có đáng có bổn đại thiếu gia phải đi coi không? !
Ta tùy tiện ngay cả đầu cũng nhét vào trong ổ chăn của Hàn Vĩnh Thuận, sau đó ngửi rồi ngửi, hửi rồi hửi, ân, vị đạo của hắn vẫn thơm như thế!
Hắn đại khái lại ngồi bên cạnh ta một lát, cho đến khi ta cố ý ngáy lên thật to, mới lặng lẽ rời đi. Trong thoáng chốc, ta nhảy như bay ra khỏi ổ chăn, như chớp điện xông đến cửa phòng, lặng lẽ chú mục đên chiếc bóng cô thân đang dần dần đi xa, trong lòng có chút oán trách: Thật sự là! Không biết ta trước giờ ngủ không bao giờ ngáy sao?
Bỏ đi, tha thứ cho hắn, bắt đầu hành động thôi! Ta hung ác bổ nhào về tầng thấp nhất của đám cỏ khô___ ở đó ta cất giấu bao đồ rách của ta, trong bao đồ cất trữ tam đại pháp bảo của ta. Thế nào, ngươi muốn xem? Đừng gấp, tiếp theo, ta sẽ từng cái từng cái triễn lãm mà.
Ngay lúc ta khí thế bừng bừng tiến gần tới căn nhà đất nhỏ của vị hôn thê thôn quê của Hàn Vĩnh Thuận, ta dám phát thệ, ta trang điểm đến khuynh quốc khuynh thành thế này, tuyệt đối là dùng dao giết trâu để mổ gà____Tài năng lớn mà phải sử ra ở đây, chỉ khuynh đảo được người trong nhà. Không chỉ, tất cả thanh niên nam tử tại đương trường mắt đều nhìn thẳng, mà ngay cả lão công công rảu dài niên kỷ đã lớn cũng nhìn đến mắt hoa thần chuyển, mà vị nữ chủ nhân duy nhất đó____Tiểu Hoa đáng thương, quả nhiên nàng đã cài hoa đầy đầu, nhưng lại làm sao có thể so với trâm hoa kim ngọc, áo hồng váy sen của ta đây?
“ Thuận……” Ta múa ống tay áo, đi thẳng về phía người đã sớm hóa đá kia, thuận tiện còn chớp chớp đôi mắt hoa đào với hắn, thế nào, ngươi không nhớ được sao? Chiếc siêm y này là thuở ban đầu khi ta trà trộn vào trong gánh múa đánh đàn cho ngươi lúc ấy đã mặc đó, đêm đó xảy ra đêm đầu tiên của chúng ta, ngươi không thể ăn xong rồi quên đi nga!
Ta giống như con bạch tuột bám lên toàn thân thể của ngươi, yểu điệu thỏ thẻ: “Ngươi muốn nạp thiếp, ta không phản đối, nhưng nàng là bé gái nha!”
Một lời phát ra, mọi người mới vừa từ trong mỹ mạo của ta chậm rãi tỉnh lại đã càng thêm kinh hãi.
“ Ngươi____ ngươi là có ý gì?” Lúc này, Tiểu Hoa đã nhảy ra, hai mắt đầy khí thế lão đại.
Ta chặt chẽ ôm Thuận của ta, liếc mắt trắng dã nhìn nữ nhân, không vui không tốt nói:
“ Không nhìn thấy sao, ta là chính thê của hắn!”
“ Ngươi……. Ngươi gạt người! !” Tiểu Hoa tức đến mặt đỏ bừng, lại run rẩy không chuẩn xác chỉ về hướng Hàn Vĩnh Thuận hỏi: “Đây là thật sao?”
Thuận ở cạnh bên không nói gì, đột nhiên bắt lấy cánh tay ta chạy ra khỏi nhà, cho đến khi về đền trước cửa nhà, mới để cho ta kịp thở dốc:
“ Ngươi làm cái gì? !”
Hôm nay hắn có đủ hãnh diện rồi a, một nam một nữ vì hắn mà tranh giành ghen tuông, hắn còn không thõa mãn sao?
Ta đang bất bình nghĩ, hắn lại lập tức đẩy ngã ta xuống trên đống cỏ, tựa như con lang đói hung hăng trừng trừng nhìn vào đôi mắt không hiểu của ta, trầm nặng nói:
“ Đây là ngươi tự tìm đấy, vừa rồi ngươi dựa vào ta quá chặt rồi…….”
Kế hoạch làm ấm giường cuối cùng cũng mỹ mãn hoàn tất, ta bắt đầu dùng ánh mắt thâm tình ngưng trọng nhìn Thuận, dùng ngón tay nóng bỏng của ta chậm rãi vẽ theo đường nét toàn thân đang đổ mồ hôi của hắn.
“ Thuận……” Ta phát ra âm thanh nhão nhét.
“ Ân?”
“ Ngươi còn thích ta sao?”
Ta cảm thấy thân thể cửa hắn động một lát, lại không có trả lời.
Ta vội vàng thân tình vươn dài cổ ra, tặng cho hắn một nụ hôn thơm thơm, còn đặt mũi lên trên mặt hắn, nhẹ nhàng thở ra chút khí, dịu dàng thúc giục:
“ Ngươi nói nhanh đi!”
“ Ta sẽ không yêu ngươi nữa đâu…..” Hắn sâu thẳm nói.
Trong lòng ta phát lạnh, cả cái đầu từ trên mặt hắn trượt xuống.
“ Trừ khi____ về sau ngươi đều nghe lời ta.” Hắn xiết chặt lấy cằm của ta.
Vừa nghe lời đó, trong lòng ta nhất thời như nở hoa, vội vàng sủng nhược đáp ứng:
“ Được, được, được, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi.”
“ Đây thì không thể!” Hắn khổ não lắc đầu, “Ta cả cuộc đời này đều phải lưu vong ở đây.”
“ Hi, trong gói đồ của ta đã có lệnh đặc xá của hoàng đế rồi, chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào trừ kinh thành ra.”
“ Cái gì?” Hàn Vĩnh Thuận kinh ngạc, “Vậy ta không có lộ phí đi đường……”
“ Không sao hết, trong gói đồ của ta có trang bị toàn bộ gia sản trong nhà, đủ cho chúng ta mua nhà mua đất rồi.”
“ Nếu như ta nói ta không muốn ly khai thì sao?”
Thuận hung tợn trừng mắt nhìn ta, “Ngươi vừa rồi đã nói cái gì cũng đều nghe lời ta mà?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, đáp lời:
“ Chỉ là………”
“ Cái gì?”
“ Bởi vì ta đã bảo hảo hữu đi cứu nữ nhi bảo bối bị giam lỏng của ngươi, nàng nhìn thấy ta thì liền đối với ta nhất kiến khuynh tâm, một đường cứ nháo không phải ta thì không được, không phải ta thì không gả……. ta đã gửi gắm nàng cho bằng hữu, không dễ dàng gì mới chạy được đến chỗ này, ta phỏng chừng, chắc không quá hôm nay thì nàng sẽ chạy được đến đây rồi…… Ngươi còn muốn ở lại chỗ này sao?”
……..
……….
“ Ngươi_____ gói đồ của ngươi ở đâu?” Rất lâu, hắn nói được một câu như thế.
“ Làm gì?” Ta hỏi.
“ Đương nhiên là chuẩn bị xuất phát rồi!” Hắn liếc ta một cái, “Sao rồi, ngươi không muốn nghe lời ta sao?”
“ Nghe! Nghe! Nghe!” Ta vui mừng ôm Thuận của ta, “Lời của Thuận, ta thích nghe nhất!”
Từ đó, cuộc sống lưu vong hạnh phúc của Toái Ngọc đã kết thúc, cuộc sống lang thang hạnh phúc lại oanh oanh liệt liệt bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...