Lãnh Cung Thái Tử Phi

Phương Ly Uyên ôm Long Y Hoàng quay về hướng tẩm cung mình, nhẹ nhàng
đặt nàng trên giường, sau đó lập tức phân phó cung nữ nhanh chóng đi tìm thái y lại đây, còn mình lại ôm nàng thật chặc, cầm lấy cổ tay nàng,
không ngừng vận công liên tục truyền chân khí cho nàng để bảo vệ thai
nhi đang có nguy cơ gặp nguy hiểm.
Tin Long Y Hoàng té xỉu rất nhanh đã truyền khắp trong cung, đồng
thời thái y vội vàng đuổi tới, hoàng hậu, hoàng đế, Oanh Nhi cùng Nhan
phi không cam lòng muốn đến rồi cả Phượng Trữ Lan người có liên can lại bị hoàng hậu tha tới, chỉ một thoáng cũng đã đuổi tới tẩm cung Phượng
Ly Uyên .

Tiến vào phòng, mọi người tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm cho
kinh sợ – Phượng Ly Uyên đang ôm Long Y Hoàng đầy ái muội, mỗi người
đều mang tâm tư phức tạp nổi lên trong đôi mắt, nhưng cũng không cách
nào che dấu sự thật.

Nếu nói vì Long Y Hoàng té xỉu, có thể lý giải được dưới tình thế cấp bách Phượng Ly Uyên trước ôm nàng về tẩm cung mình vì phát hiện gần
đó, nàng cần chân khí để bảo trụ thai nhi Phượng Ly Uyên vận khí truyền cho nàng cũng có thể lý giải, nhưng … Giờ phút này, biểu hiện bên
ngoài Phượng Ly Uyên rất lo lắng cùng dau lòng, còn cả tư thế ôm thật
chặc cả người nàng mắt nặng nề ảm đạm, thật sự không hề khó để nhìn ra
hai người này có quan hệ… thật là làm người khác không thể không loạn
tưởng.

Phượng Ly Uyên vừa nhìn thấy thái y bên cạnh lưỡng lự không dám đi
vào, thái y có phải không muốn bước đến, phiền toái trong lòng đột nhiên bùng nổ, quát: “Không thấy Thái tử phi có xảy ra chuyện sao! Nhanh lên
lại đây!”

Thái y vội vàng đi qua, chạm vào cổ tay Long Y Hoàng, dò xét rõ ràng
mạch tượng rồi cung kính nói: “Duệ vương, tình hình thai nhi trước mắt
đã không có gì bất ổn, có thể không cần ngài tiếp tục hao tổn chân khí
nữa, chuyện còn lại có thể giao cho thần, nhất định đảm bảo Thái tử phi
cùng hoàng tôn không xả ra chuyện.”

“Nhớ rõ, lời mình đảm bảo!” Phượng Ly Uyên đều khẩn trương hơn so
với bất cứ kẻ nào, sau một hồi mới buông tay, đem cả người Long Y Hoàng đặt nhẹ nhàng trên giường, lạnh lùng nói: “Nếu bất cứ ai đển xảy ra
sai lầm, ta lập tức lấy đầu của kẻ đó!”

“Vâng… Nhưng mà, xin Hoàng Thượng, hoàng hậu, Thái tử cùng Vương gia
trước tiên nên đi ra ngoài, thần phải giúp Thái tử phi ổn mạch giữ
thai.” Thái y nói tiếp.

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi, không nên quấy rầy thái y trị liệu
cho Y Hoàng.” Hoàng đế nói, hoàng hậu vội vàng nhìn Phượng Ly Uyên, gật gật đầu phụ họa, hai vị chúa thượng đều ra lệnh như vậy, còn có ai dám
lưu lại? Trừ thái y và vài người hầu ra những người khác không có quan hệ dần dần lui ra.

Phượng Trữ Lan là người cuối cùng rời khỏi, trước khi đi hắn nhìn
thoáng qua Long Y Hoàng đang nằm trên giường, lại liếc mắt nhìn một
người càng giống trượng phu của Long Y Hoàng hơn so với hắn – Phượng
Ly Uyên, đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng thoáng chốc cuồn cuộn, tâm tình của hắn hỗn loạn, sâu không đáy, không thể phân biệt.

Phượng Trữ Lan một bước vừa ra khỏi phòng, cửa phòng lập tức bị đóng lại, sau đó chỉ vì thái y cần lấy một ít đồ dùng nên mới cho người đi
ra ngoài vài lần, tiếp theo lại không thấy cửa mở ra nữa.

Hoàng đế đột nhiên lôi kéo Phượng Ly Uyên đến một bên nói chuyện,
hoàng hậu âm thầm đứng lặng tại chỗ trầm tư, còn Oanh Nhi sắc mặt có
chút khó coi, Nhan phi vỗ vỗ bả vai của nàng, cũng gọi nàng đến bên
cạnh, không biết nói cái gì đó, Phượng Trữ Lan nhìn thần thái khác nhau của mọi người tâm tư phức tạp , chính mình cũng bắt đầu suy tư, mắt
phượng nửa nhắm, trong mắt mông lung không rõ cũng như tâm tư của hắn,
làm người khác không thể không suy xét.

“Nhìn thấy ngươi và Thái tử phi ở chung hòa hợp, cảm tình phát triển, đương nhiên trẫm cảm thấy vui mừng… Bất quá, phải chăng có hơi thái quá chút, thật sự khó tránh khỏi làm người khác suy nghĩ miên man, Ly
Uyên, nếu ngươi cảm thấy bên cạnh mình nữ nhân không đủ, trước khi công chúa Đại Khả được gả đến đây ngươi cũng nên có vài tiểu thiếp, hành
động hôm nay , khó có thể ngăn cản miệng lưỡi của người khác, sau này
sợ là trong sạch của ngươi và Thái tử phi đều bị hủy hoại chỉ trong
chốc lát, về sau các ngươi không cần phải gần gũi như vậy!” Hoàng đế

mang theo tức giận, thiếu chút nữa sẽ mắng Phượng Ly Uyên: “Hơn nữa,
chỗ của Thái tử phi còn có Thái tử, ngươi chỉ là người ngoài, không nên
biểu hiện vội vàng lo lắng như vậy, còn nữa, hiện tại Thái tử phi đang
mang thai, nếu người không biết chuyện, còn tưởng rằng các ngươi có quan hệ bất chính!”

“Phụ hoàng, nhi thần muốn nói một chuyện với ngài, về việc cầu hôn
thỉnh phụ hoàng hủy bỏ, nhi thần quyết không cưới gả!” Phượng Ly Uyên
không nhìn hoàng đế tức giận trả lời, kiên định nói.

“Câm miệng! Hiện tại đã xảy ra chuyện này, ngươi nên nhanh chóng cử
hành đại hôn mới là tốt, hủy bỏ cái gì? Dù sao không cho phép!” Hoàng đế càng sinh khí.

“Nhưng, phụ hoàng…” Phượng Ly Uyên muốn phản bác, mà hoàng đế cũng không quan tâm.

“Không chuẩn chính là không chuẩn! Chờ đến đại hôn đi, việc hôm nay tuyệt đối không thể lại phát sinh nữa!”

Dù sao cũng nói, kỳ thật hai người này ở ngay góc cung điện nói
chuyện, lão hoàng đế vẻ mặt nổi giận đùng đùng, xem ra thật sự là vì lo
lắng cho Phượng Ly Uyên thôi, cũng chỉ vì yêu thương mà thôi, chỉ sợ
hắn bị người khác nói ra nói vào rồi bôi nhọ danh dự hắn mà thôi.

Phượng Trữ Lan dựa vào tường ở vị trí cách hai người nọ một góc, vô tư, vựa vặn nghe lời hai người nói rõ ràng từng câu chữ một, sau đó
hắn lại xoay người, đi trở về cửa phòng, nơi cửa, mọi người vẫn đứng chờ đợi như cũ.

Hoàng hậu vẫn duy trì tư thế cũ, ngón tay ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua cằm, giống như đang trầm tư, đôi mắt đen đậm đầy suy tính.

Nhan phi và Oanh Nhi ở bên ngoài hoa viên nói chuyện, không biết
Nhan phi nói những gì, sắc mặt Oanh Nhi càng xanh mét, nếu nhìn kỹ mắt
sẽ thấy khói đặc toát ra từ đỉnh đầu, nhưng lại không thể phản bác, rõ
ràng đang đuối lý.

Phượng Trữ Lan khóe miệng hơi cong làm cho bất kể ai cũng không thể
nhận ra được độ cong đó có ý nghĩa gì, dứt khoát nghiêng nghiêng người,
dựa vào cây cột bên cạnh, cầm lấy ngọc bội bên thắt lưng thưởng thức,
rõ ràng là dáng vẻ khẩn trương vạn phần, rồi lại là bộ dáng cực lực ẩn
nhẫn chờ đợi .

Lão ma ma bên người Hoàng hậu đi đến bên tai nàng, thấp giọng nói:
“Dường như Duệ vương và Thái tử phi tình cảm không phải là nhỏ, có phải nên nhanh chóng chặt đứt hay không, để tránh rắc rối, phá hủy đại sự
của nương nương .”

“Không cần, như vậy rất tốt.” Hoàng hậu phất tay với ma ma nói: “Cảm
tình tốt như vậy đúng là chuyện tốt nha, người một nhà vốn nên quan tâm
như thế không phải sao? Vả lại… Cảm tình càng tốt, nếu như sau này lợi
dụng, còn có thể tiết kiệm không ít sức lực, nói không chừng đây chính
là huyệt tử của hắn… tử huyệt duy nhất, không nên bởi vì một chút chuyện nhỏ về danh tiết mà đem tử huyệt này phá hủy, hủy đi kế hoạch của Bổn
cung.”

“Đúng vậy, nương nương anh minh, là nô tỳ ngu dốt .” Ma ma cười một tiếng, thối lui sang một bên.

Phượng Trữ Lan ngẩng đầu nhìn trời, con ngươi đột nhiên thâm thúy
đến nỗi không cách nào làm cho người ta đọc được ý nghĩ bên trong đó.

Thái y cuối cùng cũng đi ra, như là cùng lúc, hoàng đế và Phượng Ly
Uyên hai người họ sắc mặt đều khó coi giống nhau từ bên cạnh đi ra.

Hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là tình hình của Long Y Hoàng .

Thái y đầu tiên là hành lễ, sau đó điềm tĩnh nói: “Thái tử phi nương
nương chỉ là bị kinh hoảng, nên thai khí bất ổn, may mắn có Duệ vương
kịp thời vận chân khí ổn định thai, hiện tại thai nhi và người mẹ đều đã bình an, Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương có thể an tâm .”

“Thái y, ngươi đã lập công lớn, trẫm sẽ có thưởng cho ngươi, vậy hiện giờ tình trạng của Thái tử phi ra sao?” Hoàng Thượng buông lỏng, tâm

tình bị hỏng cũng được bù đắp không ít, hắn nói với thái y đầy vui vẻ.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Thái y đáp: “Chuyện này chẳng qua chỉ là trọng trách của thần.”

” Hiện tại Bổn cung vô cùng lo lắng cho thân thể của Thái tử phi, hiện giờ có thể vào xem hay không?” Hoàng hậu hỏi tiếp.

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi nương nương đã có dấu hiệu
sắp tỉnh, chẳng qua hiện tại thân thể yếu ớt, cần tĩnh dưỡng không nên
bị quấy rầy, ngài vẫn nên…” Thái y một năm một mười bẩm báo rõ ràng, vẻ mặt thịnh nộ của Phượng Ly Uyên cũng dần dần nhu hòa, hắn chỉ muốn
vào nhìn Long Y Hoàng, chỉ là nghe thấy thái y nói như thế, lại nhớ đến
cuộc nói chuyện vừa rồi với hoàng đế, mới dừng lại cước bộ.

Oanh Nhi lẫn Nhan phi cũng xúm lại đây, nghe tin Thái tử phi và thai
nhi không gặp bất trắc, vẻ mặt hai người thay đổi rất khó coi.

Phượng Trữ Lan ra vẻ thần sắc vội vàng, từ bên cạnh đi đến trước mặt thái y, hấp tấp nói một câu, sau đó vừa đẩy thái y rồi trực tiếp đi vào phòng, bước đi thong thả đến bên giường: “Thế thì, ta đây là trượng
phu, dù sao cũng nên đi vào nhìn thê tử cùng hài nhi chứ.”

Thái y vốn muốn nói Long Y Hoàng không nên bị quấy rầy, nhưng Phượng
Trữ Lan lại nhân lúc trước khi thái y mở miệng đi về phía giường, rất
nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy đôi
tay lạnh lẽo của Long Y Hoàng, bộ dáng vô cùng quan tâm đúng là một
trượng phu tốt mẫu mực, hắn nhìn Long Y Hoàng hơi hơi nhíu nhíu mày, sẽ
mở mắt, lập tức quan tâm vô tận đầy ôn nhu nói: “Cuối cùng cũng tỉnh, Y Hoàng, nàng thật sự đã làm hại ta rất lo lắng.”

Long Y Hoàng vừa mở mắt ra liền thấy Phượng Trữ Lan, vết nhăn giữa
mày càng rõ rệt, cổ họng đột nhiên rất khô khan, làm nàng tạm thời không thể nói ra tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Trữ Lan, dường như không
tiếng động muốn tra hỏi hắn, đến tột cùng ngươi muốn làm gì?

“Ta biết, nàng hiện tại một chút rất muốn biết tình hình hài nhi thế
nào, đúng không?” Phượng Trữ Lan ôn nhu dùng đầu ngón tay lau đi mồ
hôi lạnh trên trán nàng, nhẹ nhàng đưa tay nàng đến môi đặt ở đấy một nụ hôn, nói: “Thái y nói, không có việc gì, hôm nay ta thật sự là sơ sẩy
lớn, thế nhưng lại để cho một mình nàng … Ta cho dù là bận đến cỡ nào,
cũng nên ở bên cạnh nàng, như vậy nàng sẽ không lại xảy ra chuyện gì …
Ta cũng bị nàng hù chết, hiện tại không có việc gì là tốt rồi, hảo hảo
nghỉ ngơi, ta tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng nữa đâu.”

Hành động của hắn đối với Long Y Hoàng, người ngoài cửa đều nhìn
thấy, từng lời nói cũng như nửa chữ đều không bỏ qua, vẻ mặt mọi người
lại bắt đầu khác thường… Nhất là Phượng Ly Uyên, vẻ mặt rất vất vả mới
dịu đi lại bắt đầu ngưng trọng, vẫn không nhúc nhích nhìn Phượng Trữ
Lan .

“Trước đây đều bởi vì chúng ta không hề quen biết nhau, đột nhiên kết thành phu thê ta mới có cảm giác khó chịu, mới có thể lạnh lùng bỏ rơi nàng… Nhưng mà sau này sẽ không , ta sẽ hảo hảo cùng nàng đợi con
chúng ta, Y Hoàng… Trải qua chuyện hôm nay, ta mới phát hiện, kỳ thật ta đối với nàng cũng sớm đã không thể tự kềm chế, chỉ là ta vẫn tự lừa
mình dối người mà thôi… Hiện tại ta đã giải thích với nàng, nàng sẽ chấp nhận ta sao? Nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta, đúng không?” Phượng Trữ
Lan cười rộ lên: “Ta vẫn biết mà… Y Hoàng lòng dạ của nàng sẽ không
hẹp hòi như vậy, hơn nữa, sau này ta nhất định sẽ sửa đổi, chúng ta một
lần nữa bắt đầu được không?.”

“Y Hoàng, ta vẫn biết tình ý của nàng đối với ta… Chỉ vì có ngăn cách là ta đã không hiểu rõ nàng, mới có thể cự tuyệt lạnh nhạt như vậy,
nhưng bây giờ, một lần nữa chấp nhận ta được không? Cho đến khi nàng gặp chuyện không may, ta mới phát hiện thì ra ta vốn dĩ cũng đã yêu nàng
sâu đậm, sau này, ta sẽ không cô phụ tình ý của nàng… Nàng cũng không
giận chứ, mấy ngày trước đây là ta không đúng, nhất định là đã làm cho
nàng giận dữ rất nhiều…”

Vẫn nghe Phượng Trữ Lan nói thao thao bất tuyệt, Long Y Hoàng không thể nói nên lời, ngực phập phồng dần dần kịch liệt hơn.

Nàng thấy Phượng Ly Uyên yên lặng xoay người rời đi, cổ họng lại

cảm thấy như khô nứt đến đổ máu, một âm thanh cũng phát không ra, chỉ có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn biến ngày càng xấu hơn.

Cũng là những lời ân ái như nhau, vì sao khi hai người này Phượng
Trữ Lan cùng Phượng Ly Uyên nói ra, nàng lại có hai loại cảm giác bất
đồng ?

“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần phải ở lại chăm sóc Y Hoàng, hai người
hãy về tẩm cung nghỉ ngơi trước, hiện giờ nhi thần tuyệt đối sẽ không
làm cho Y Hoàng gặp chuyện bất trắc, hơn nữa, phụ hoàng cùng mẫu hậu
cũng có chuyện quan trọng muốn làm, nếu quấy rầy hai người, Y Hoàng cũng sẽ không an lòng.” Phượng Trữ Lan đi đến nói đối Hoàng Thượng và
hoàng hậu, vẻ mặt chân thành mà bình tĩnh, dù cho ai nhìn cũng sẽ không
không cảm động.

“Thấy các con cảm tình sâu đậm, Bổn cung rất vui vẻ, Thái tử, lúc này con hãy chăm sóc Thái tử phi cùng tiểu hoàng tôn chưa xuất thế cho tốt, Bổn cung tin rằng, tình cảm của hai con sẽ càng ngày càng tốt.” Hoàng
hậu cười nói.

Hoàng đế cũng nói: “Có Thái tử ở đây, trẫm an tâm rồi, Thái tử, ngươi nhất định phải chiếu cố Thái tử phi cho tốt, việc hôm nay tuyệt đối
không thể để xảy ra lần thứ hai.”

Phượng Trữ Lan gật gật đầu: “Vâng, nhi thần hiểu.”

Hoàng Thượng và hoàng hậu lại phân phó một chút, sau đó cùng nhau
rời đi, một khắc kia Phượng Trữ Lan xoay người trở về phòng, chỉ nghe
thấy Nhan phi bên cạnh khẽ gọi hắn một tiếng, hắn cố ý không đáp, vào
phòng lập tức đóng cửa lại, cách cánh cửa, rõ ràng hắn nghe thấy Nhan
phi nói với Oanh Nhi vài câu, vài chữ, từng chữ không giới hạn người ta đoán ra.

“Ta đáp ứng ngươi.” Nhan phi nói với Oanh Nhi .

Sau đó, tiếng bước chân vang lên, cũng càng ngày càng nhỏ dần, rất nhanh thì nghe không rõ .

Phượng Trữ Lan cầm chén thuốc, ngồi trên giường, nháy mắt, chống lại tầm mắt Long Y Hoàng vẫn đang nhìn hắn chằm chằm chưa từng rời mắt,
nói: “Sao, vẫn còn nhìn ta như thế không thấy mệt sao?”

Long Y Hoàng tức giận thiếu chút nữa muốn hộc máu.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, không nên chọc tức thân mình chứ,
thương tổn đến con chúng ta nha …” Phượng Trữ Lan tươi cười, dùng thìa
khuấy khuấy chén thuốc, đưa đến bên môi Long Y Hoàng , đuôi lông mày
giương lên: “Uống đi.”

Long Y Hoàng đầu xoay sang một bên, thuốc màu nâu lập tức lướt qua khuôn mặt nàng, thấm vào đệm dưới người.

“Ha ha, làm sao thế? Long Y Hoàng, vừa rồi lời ta nói đủ cảm động
không? Có phải ngươi cũng bị ta làm cho cảm động rồi chứ?” Phượng Trữ
Lan vươn tay ra, mạnh mẽ bóp chặt cằm nàng, xoay đầu nàng lại, đối mặt
với mình: “Ngươi thích không? Nếu ngươi thích, ta có thể mỗi ngày đều
nói cho ngươi nghe.”

“Ngươi rất kỳ lạ, tại sao ta chán ghét ngươi, vui lòng nguyện ý nói
lời ân ái với ngươi? Những lời này, vốn dĩ là nói cho Nhan Nhi nghe …
Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vinh hạnh sao? Hừ? Cũng là ngươi được sủng mà kiêu, hiện tại bắt đầu lộ ra bản tính Đại tiểu thư với ta à?” Phượng Trữ Lan cười lạnh vài tiếng: “Mới vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt Phượng Ly
Uyên chưa đủ sao, thật là có đủ mất mặt… Làm sao đây? Thái tử phi, bị
chính người mình yêu vứt bỏ có cảm giác ra sao… Có phải rất là khó chịu hay không? Lúc trước thời điểm Nhan Nhi rời bỏ ta khi đó… Ta cũng là
khó chịu như vậy.”

Đê tiện!

Long Y Hoàng khó khăn mấp môi, tuy không thể phát ra tiếng, nhưng có thể dùng khẩu hình mà biểu hiện ra, Phượng Trữ Lan tay nắm càng chặt,
nàng bị đau nên giơ tay, nắm lấy cánh tay hắn, muốn đẩy ra.

“Ta vốn dĩ không muốn để lại đứa bé này, nhưng hiện giờ xem ra, để
cho ngươi sinh nó ra có gì không được? Thứ nhất, dù sao cũng là cốt nhục của ta, thứ hai… Làm cho nó như độc châm, sinh trưởng trong lòng
Phượng Ly Uyên và ngươi, bởi vì đứa nhỏ, ngươi cả đời cũng không thể
rời khỏi ta, như vậy làm cho ngươi và hắn… Cả hai cùng nhau cả đời đau
đớn, rõ ràng ở ngay trước mặt, so với chân trời góc biển còn xa cách
hơn.” Phượng Trữ Lan buông tay ra, để lại trên cằm Long Y Hoàng dấu
vết đỏ sẫm, hắn lắc lắc chén thuốc trong tay, đột nhiên điểm huyệt Long Y Hoàng, nhẹ nhàng tách môi của nàng, không hề do dự đem dược đắng đổ
vào trong miệng nàng: “Ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nói ít một chút,
đừng thương tổn đến hài tử của ta, bởi vì đồ nghiệt chủng này, về sau
chỉ sợ ngươi muốn cũng không thể sinh thêm.”

Tùy tiện đem thuốc đắng đổ hết vào, Phượng Trữ Lan giải huyệt đạo,

Long Y Hoàng vì bị sặc mà ho khan đến kịch liệt, chất lỏng nâu đều bị
vẩy lên gối lẫn nệm.

“Sinh đứa nhỏ này ra, ” Phượng Trữ Lan đứng lên, đi đến bàn đặt chén xuống: “Sinh hạ nó ra, để cho ngươi và ta đồng thời nhận tất cả sự
ruồng bỏ và giày vò của người yêu.”

Thuốc mặc dù đắng, lại làm dịu yết hầu khô khốc đang muốn vỡ, Long Y
Hoàng ho khan vài tiếng, đã có thể miễn cưỡng nói chuyện: “Khụ khụ…
Phượng Trữ Lan, ngươi chính là dùng loại thủ đoạn này để trả thù ta?”

“Ha ha, trả thù? Ngươi đi hỏi thử người khác xem, ta đây là trả thù
sao? Không bằng nói là yêu thương, sao, chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta
làm vậy? Cũng không muốn ta đối với hài nhi của mình như vậy sao?”
Phượng Trữ Lan đưa lưng về phía nàng, ngừng cười lạnh, mang theo nghiến răng phẫn hận.

“Ta đã cho rằng ta đã quá bỉ ổi … Không thể tưởng tượng được trong
cái mạnh còn có kẻ mạnh hơn, Phượng Trữ Lan … Ta thật đúng là khinh
thường ngươi rồi, sinh hạ đứa nhỏ sẽ như thế nào? Cho dù ngươi đối với
ta như thế… Ta cũng không tin ngươi có thể xuống tay với cốt nhục của
mình.” Long Y Hoàng âm thầm nắm chặt đệm chăn dưới thân, một tay lau dấu vết nước thuốc bên miệng, tuy yết hầu khôi phục một chút, nhưng mỗi lần nói một chữ, vẫn đau đớn đến tê tâm liệt phế, giống như giây tiếp theo, cổ họng sẽ vỡ ra.

“Đúng vậy a, có lẽ chờ đứa nhỏ sinh ra, chưa hẳn ta sẽ ác tâm đối với nó, nhưng hiện tại… Long Y Hoàng, ta đối với ngươi, là có thể!” Phượng
Trữ Lan từ từ xoay người, mang theo tươi cười giống tử thần: “Vừa rồi
tình huống ra sao, ngươi cũng có thể hiểu được, một chiêu này của ta, có phải tuyệt diệu hay không hả? Long Y Hoàng, ta thật muốn nhìn ngươi đến tột cùng có thuật phân thân hay không, có thể đồng thời giải quyết được mấy vấn đề hay không?.”

Long Y Hoàng khẽ run lên, cố gắng không biểu hiện rõ ràng: “Phượng
Trữ Lan … Ngươi muốn bức ta chết, cũng nên chọn cách thức rõ ràng dứt
khoát, chỉ sợ ta còn chưa có chết mà trước lúc đó ngươi đã bị bức điên
rồi.”

Vừa rồi… Hoàng hậu nhìn ra được nàng và Phượng Ly Uyên có cảm tình,
lại cười ấm áp đến như thế, Long Y Hoàng cũng không phải sợ hoàng hậu ra tay can thiệp, mà là sợ nhất hoàng hậu lại lợi dụng tình cảm của
Phượng Ly Uyên dành cho nàng làm lợi thế hoặc mặt khác đạt tới mục
đích đe dọa đuổi đi .

Hoàng Thượng, yêu thương Phượng Ly Uyên như vậy… Làm sao mà nguyện ý để hắn mang theo sơ hở lớn như thế để cho người ta tùy tiện nắm giữ?
Ngẫm lại, có thể về sau khi nàng muốn gặp Phượng Ly Uyên… Cùng hắn ở
gần một chút, cũng là khó hơn so với lên trời.

Hơn nữa, Nhan phi lẫn Oanh Nhi đã ở đó… Với thái độ, ngữ khí, vẻ mặt
cùng lời kịch hoàn mỹ lẫn hành động tỉ mỉ mà Phượng Trữ Lan đối với
nàng vừa rồi, cả quan tâm lưu luyến cùng đau lòng khẩn trương của
Phượng Ly Uyên, với lưu luyến si mê mà Nhan phi dành cho Phượng Trữ
Lan, còn có cả tình mê muội của Oanh Nhi đối với Phượng Ly Uyên, muốn
nói rằng hai nữ nhân này không xuống tay với nàng… Rất khó a!

“Ha ha, bức điên? Một lựa chọn như thế cũng không tồi, có lẽ chờ
ngươi điên rồi, ta còn sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi không phải sao?”
Phượng Trữ Lan dời bước, đi ra cửa: “Nơi đây vẫn không cần ở lâu mới
tốt, đừng quên, đây là tẩm cung của Phượng Ly Uyên .”

“Phượng Trữ Lan … Kế một hòn đá ném hai con chim, ngươi điên rồi!”
Long Y Hoàng than nhẹ một tiếng, tay Phượng Trữ Lan sắp mở cửa dừng lại .”Điên sao? Ta cũng không biết… Sau khi hắn chết, ngay cả tâm ta là
như thế nào, cũng đều quên sạch …” Phượng Trữ Lan cười khổ thì thào tự
nói, đẩy cửa ra, sải bước rời đi.

Long Y Hoàng ngồi trên giường, cúi đầu đem mặt vùi vào lòng bàn tay,
khóe miệng hơi hơi run rẩy: ” Ly Uyên… Ly Uyên, rất xin lỗi, đều tại
ta… Đều tại ta mới có thể đem sự tình hôm nay biến thành như vậy… Bất
quá, ta cho dù chết, cũng sẽ không để hoàng hậu động đến một sợi tóc của chàng…”

“Hài tử… Nương thực xin lỗi con, có lẽ con đường này rất nguy hiểm…
Có thể, nương cũng không thể bảo vệ được cho con… Phượng Trữ Lan, một
ngày nào đó… Ta cũng sẽ cho ngươi thử nghiệm một chút, loại cảm giác bị
cô lập hoàn toàn… Hoàn cảnh bốn bề thọ địch, nhìn xem, đến tột cùng là
ngươi lợi hại, hay vẫn là ta…” Long Y Hoàng nén nước mắt sắp trào ra,
chậm rãi từ trên giường đứng lên, sửa sang lại dung nhan, bất chấp thân
thể còn chưa phục hồi hoàn toàn, cũng đi ra ngoài.

Làm cho nàng đau lòng nhất , vẫn là Phượng Ly Uyên…

Chẳng lẽ, đã trời định trước, bọn họ không thể ở cùng một chỗ lâu dài sao…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui