"Ngươi là gì của
nàng?" Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng khinh thường, xung
quanh hai người vang lên tiếng bước chân, một đội thị vệ bao vây bọn họ, cũng không dám tiến lên, chỉ làm thành một vòng tròn.
Trường kiếm trường kích nắm chặt trong tay, tản ra khí lạnh sắc bén.
Trưởng thị vệ quát: “Thả Thái tử ra! Chúng ta cho ngươi một con đường sống!”
"Ngươi không tư cách biết ta là gì của nàng, ngươi nói cho ta biết nàng ở
đâu!” Công tử trẻ tưởi tức giận hai mắt đỏ ngầu, tay chuyển mạnh, suýt
nữa kiếm chắt đứt cổ Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan kịp thời lui ra sau, kiếm của hắn cũng áp đến không rời một phân, chợt, Phượng Kỳ Hàn khẽ
thút thít.
Phượng Trữ Lan bất động, đôi mắt nổi lên sát ý,
trừng trừng nhìn vị công tử trước mắt: “Nếu là ân oán cá nhân, tự chúng
ta giải quyết, không được làm hại đến đứa bé.”
"Đứa bé," Bất giác vị công tử đó ngẩn ra, nhìn Kỳ Hàn trong lòng Phượng Trữ Lan, vẻ
mặt không biết là kinh hay là hỉ: “Đây là… con của Y Hoàng.”
"Đúng, là con của ta và Y Hoàng.” Khẽ nói xong, Phượng Trữ Lan càng cảnh giác, thừa dịp công tử hơi thất thần, bóng dáng khẽ lóe lên rời khỏi phạm vi khống chế của hắn, Kỳ Hàn nức nở vài tiếng, ngoảnh đầu nhìn hắn, rồi
cắn ngón tay mình.
Không có người để uy hiếp, vị công tử trẻ tuổi nháy mắt rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thị vệ đồng loạt xông lên tấn công, binh khí liên tục đâm vào hắn.
Hắn cản một hồi, chém
vài tên thị vệ, chợt không muốn đánh tiếp, dùng khinh công bậc thầy của
mình nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.
Gió thổi qua, thổi bay mái
tóc hắn, bạch y phần phật, hắn cúi đầu quan sát thị vệ bao vây thành
nhóm thành đàn, không hề hỗn loạn, cũng không hoảng sợ, chỉ thất thần
nhìn Kỳ Hàn lẩm bẩm: “Mới không gặp bao lâu mà… Con cũng đã lớn thế
này.”
Phượng Trữ Lan ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không vui.
Nghe khẩu khí này, nhìn thái độ này nhất định là người rất quen thuộc với Y
Hoàng, không chỉ quen thuộc… Chí ít cũng không khác Quân Linh chút nào,
hơn nữa xem ra cũng không giống công tử thiếu gia gia tộc bình thường,
thân thủ giỏi như thế, bộ dáng cũng không vô lại —— vì sao hắn vừa nghĩ
đến đây thì rầu rĩ không vui?
Công tử trẻ tuổi vẫn chưa đi,
đứng trên nóc nhà cầm trường kiến, kiêu ngạo xem thường cung thủ bày
trận, giọng lạnh băng: “Đứa bé ở đây, mẹ nó đâu? Thái tử, Phượng Trữ Lan ngươi vứt Y Hoàng ở đâu! Ngươi không chăm sóc nàng chu đáo! Cho đàn bà
khác ngủ ở phòng nàng sao!”
"Ngươi nói ta không có tư cách,
vậy ngươi có tư cách gì hỏi ta," Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, giọng điệu
lạnh lùng, nếu không phải chú ý đến tên đó và Long Y Hoàng có phải bằng
hữu hay không, cả Kỳ Hàn đang nằm trong lòng thì hắn nhất định sẽ phi
thân lên đó so chiêu với tên quái nhân này một trận: “Ngươi và Y Hoàng,
quan hệ gì? Ngươi có tư cách gì hỏi đến nàng!”
"Ha ha... Nếu ngay cả ta cũng không có tư cách hỏi, thì thiên hạ này, sẽ không còn ai có tư cách!” Tầm mắt vị công tử đó không hề rời khỏi Kỳ Hàn: “Rốt cuộc Y Hoàng đang ở đâu?”
"Ngươi là gì của nàng?” Phượng Trữ Lan vẫn bình tĩnh, hắn phất tay ngăn cung thủ.
"Nếu tìm được nàng, đương nhiên ngươi sẽ biết ta là ai, bằng không,” Công tử trẻ tuổi nhếch mày, sát khí tỏa ra: “Ta nhất định sẽ huyết tẩy phủ Thái tử.”
"Càn rỡ." Phượng Trữ Lan khinh thường nói.
"Càn rỡ sao?" Công tử trẻ tuổi cười lạnh: "Nếu Y Hoàng có gì bất trắc, ta sẽ bắt ngươi trả giá!"
"Ngươi thật sự muốn gặp nàng?" Phượng Trữ Lan dừng một lát, chợt cảm thấy thái độ ngạo mạn của tên đó hết sức quen thuộc —— hắn có linh cảm, nếu vị
công tử này có gì bất trắc, Long Y Hoàng ở dưới cửu tuyền sẽ hóa thành
lệ quỷ tìm mình tính sổ, không tha thứ cho mình, nhưng, tên đó và Y
Hoàng rốt cuộc có quan hệ gì? Điểm này Phượng Trữ Lan nghĩ không thông,
nội tâm cồn cào bất an, bất an thế này chỉ có lúc Quân Linh xuất hiện,
vậy hiện tại, Phượng Trữ Lan nói tiếp: “Ngươi ra khỏi phủ, rời khỏi Đế
đô, đi thẳng về phía đông nam, nếu khinh công tốt, trưa mai có thể gặp
nàng.”
"Cái gì!" Vị công tử trẻ tuổi quá kinh hãi, tức run
khi nghe điều đó: “Nàng cực khổ cay đắng gả đến đây, ngươi lại để nàng ở nơi xa hoàng cung thế hả! Khốn nạn!”
"Ta sẽ đón nàng về,
nhưng giờ không phải lúc…” Giọng Phượng Trữ Lan nhỏ dần, vẻ mặt ưu
thương, nhìn gương mặt Kỳ Hàn, con trai khẽ kêu a a vài tiếng, ép sát
vào lòng ngực ấm áp của cha như muốn an ủi.
"Sao! Nàng vẫn
sẽ trở về đây!" Công tử trẻ tuổi hung dữ nhìn hắn lại nhìn Kỳ Hàn đang
rúc vào lòng cha, nghiến răng nghiến lợi: “Nhìn Kỳ Hàn lúc này ta tạm
thời buông tha cho ngươi, nếu ta thấy Y Hoàng sống không tốt, nhất định
sẽ đến tìm ngươi tính sổ! Hơn nữa ta cũng sẽ không để nàng ở lại đây
thêm lần nào nữa, sẽ dẫn nàng về! Dẫn nàng về ngôi nhà thuộc về chính
nàng!”
Phượng Trữ Lan khiếp sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu: “Ngươi không thể dẫn nàng đi!”
"A! Tại sao không thể! Còn có đứa trẻ…” Công tử trẻ tuổi tức giận ghê gớm: “Chờ ta trở lại, nhất định cũng sẽ mang nó đi!”
"Ngươi không có quan hệ gì với Kỳ Hàn,” sắc mặt Phượng Trữ Lan khó coi, bất giác ôm chặt Kỳ Hàn: “Dựa vào đâu mang nó đi!”
"Nó là con trai Y Hoàng, vậy cũng là… Nói cho ngươi điều đó làm gì, tóm lại chăm sóc Kỳ Hàn thật tốt cho ta! Chờ ta đến đón nó đi!” Công tử trẻ
tuổi căm tức vung tay áo, thu kiếm, nhún người biến mất.
Phượng Trữ Lan chau mày ủ dột, chợt cảm thấy y phục bị siết chặt, cúi đầu
nhìn, thấy đôi tay nhỏ bé của Kỳ Hàn đang siết chặt lấy áo hắn, hắn cười cười, gỡ tay con ra: “Kỳ Hàn đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con.”
Thủ lĩnh thị vệ đi đến quỳ gối xuống: “Thái tử, có cần đuổi theo không?”
"Khỏi đi... Để hắn đi đi..." Phượng Trữ Lan lắc đầu, thở dài: "Xem ra chắc là cố nhân của Y Hoàng, ta không muốn tổn thương hắn."
Phía đông nam... Là Hoàng lăng.
Nơi đó, mai táng Y Hoàng.
Cũng vào đêm đó, trên nóc nhà Duệ vương phủ, cũng có hắc y nhân lướt qua.
Phượng Ly Uyên đi ra thư phòng, thất thần đi trên hành lang, chợt đổi hướng,
xoay người nhảy lên nóc nhà, vô thanh vô tức chặn bóng đen kia lại.
"Tử Tuyển," hắn thấy rõ ràng khuôn mặt kẻ đó thì khẽ cười: “Đã lâu không gặp.”
Tử Tuyển bị buộc dừng lại, vẫn y phục tím toàn thân, nàng ngẩng đầu, nhìn
thẳng vào mắt Phượng Ly Uyên, vừa muốn mở miệng chợt nhớ đến thân phận
hiện giờ của hai người đã hoàn toàn khác biệt, chần chừ hồi lâu, cuối
cùng cũng không nói gì chỉ cúi đầu.
"Tử Tuyển, ngươi rất
thích nơi đây sao?” Phượng Ly Uyên thản nhiên nở nụ cười, híp mặt nhìn
người trước mặt: “Mấy ngày gần đây thấy ngươi thường xuyên xuất hiện gần nhà ta, ai, kỳ thực không cần phải phiền phức thế chứ? Nếu ngươi muốn,
có thể quang minh chính đại đi vào bằng cửa chính, dù ta đã rời khỏi Võ
lâm minh, nhưng vẫn có thể lấy thân phận bằng hữu chiêu đãi ngươi.”
"Đa tạ... Hảo ý." Tử Tuyển thấp giọng nói.
"Ngươi là đến thăm ta sao?" Phượng Ly Uyên không chịu bỏ qua.
"Đúng vậy..." Tử Tuyển hơi hơi chần chờ, cúi đầu nói: "Đã lâu không gặp ngài, đúng lúc làm nhiệm vụ gần đây liền nhân tiện đến xem."
"Hóa ra là thế, vậy tại sao ngươi không trực tiếp đến gặp ta?” Phượng Ly
Uyên quay lưng, phất tay áo, cười nhẹ: “Chúng ta cũng đã làm bằng hữu
nhiều năm, hà tất gì lại lạnh nhạt như thế?"
"Thuộc... Ta
nghĩ đã khuya thế này, có lẽ ngài đã ngủ nên không đi quấy rầy, chỉ nhìn một lần là được.” Tử Tuyển khẽ nói, hơi chột dạ.
"Ngủ sao?" Phượng Ly Uyên nhìn hướng Tử Tuyển vừa mới rời khỏi, không nén nghi
ngờ: “Bên đó là phòng Vân Phượng Loan, ta đã lâu không ngủ ở đó, mấy
ngày nay ngươi đều đến, hẳn sẽ không khó phát hiện chứ? Hơn nữa thư
phòng còn sáng… Tử Tuyển à, ngươi thông minh như thế, tại sao không biết rõ điều đó chứ, càng nói càng sai nhiều mà thôi?”
"Tử Tuyển không dám!" Tử Tuyển vô thức lùi bước, cẩn thận hơn.
"Ngươi tìm nàng ta có chuyện gì?"
"Ta không có tìm nàng ấy..."
"Tử Tuyển, ngươi đừng lừa ta," Phượng Ly Uyên tới gần, nụ cười chứa đầy
nghi ngờ: “Mỗi lần ngươi nói dối đều để lộ chút manh mối, nói thật đi,
rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?”
"Ta..." Tử Tuyển bối rối,
ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Uyên, vội vàng quay đi: "Ta chỉ muốn nói một
chuyện… Nhưng không biết mở miệng thế nào.”
"Chuyện gì? Hửm?” Phượng Ly Uyên vẫn cười nhìn ả, thản nhiên ung dung đánh tan phòng ngự của Tử Tuyển.
"Nếu ta nói," Tử Tuyển khụ hai tiếng, khẽ nói: "Nếu Long Y Hoàng không chết...” Ngài sẽ như thế nào?
Không đợi ả nói hết câu, Phượng Ly Uyên biến sắc, bất thình lình nắm lấy tay
Tử Tuyển, vẻ mặt khiếp sợ:” Ngươi vừa mới nói cái gì!”
"Long Y Hoàng không chết... Minh chủ, minh chủ hắn... Cứu Long Y Hoàng, ở
cạnh nàng hơn ba tháng nay.” Tử Tuyển không dám ngẩng đầu nhìn hắn hết
sức thong thả nói.
"Không chết... Tử Tuyển, ngươi không gạt
ta!" Phượng Ly Uyên cả kinh không suy xét cẩn thận, lực đạo trên tay
tăng mạnh khiến Tử Tuyển đau đớn như kim châm truyền đến tận tim, không
nhịn được nhíu mày, Phượng Ly Uyên vội la lên: “Là thật ư? Y Hoàng ở chỗ Mộ Dung! Không đúng không đúng … Nếu thế thì ngày đó xác chết ở đống đổ nát đó là ai!” Phượng Ly Uyên lắc đầu, ép buộc mình phải tỉnh táo.
"Người chết là Lâm Nguyệt hộ pháp,” Tử Tuyển thở dài: “Lâm Nguyệt hộ pháp yêu
minh chủ, sau khi biết được người trong lòng minh chủ là Long Y Hoàng
thì nhất thời phẫn nộ… Mới làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, minh chủ kịp
thời phát hiện cũng kịp thời cứu Long Y Hoàng, khi đó chết cháy cũng
chính là Lâm Nguyệt…. Minh chủ nói đó là trừng phạt.”
"Ngươi nói," Phượng Ly Uyên sửng sốt, trừng to mắt: "Mộ Dung hắn thích... Thích Y Hoàng?"
"Đúng vậy, cho nên ngài ấy không ngại cực khổ tạo hiện trường giả, để các
ngươi đều tin nàng ấy đã chết, còn mình độc chiếm nàng ta.” Tử Tuyển
nói.
"Tử Tuyển, ngươi khẳng định không nhầm chứ! Ngươi thật
khẳng định là Y Hoàng!” Phượng Ly Uyên hô hấp dồn dập, cảm thấy cả người kích động như lửa đốt.
"Tốt xấu gì ta cũng đã hầu hạ Long Y Hoàng một khoảng thời gian, dựa vào dung mạo để phân biệt không phải là chuyện khó gì, hơn nữa, minh chủ cũng chính miệng thừa nhận… Hiện tại
hắn để Long Y Hoàng bên cạnh, dùng tên giả là Vị Ương.”
"Vị
Ương... Vị Ương... Vẫn không đúng! Nếu đúng như ngươi nói, thời gian
cũng đã trôi qua lâu rồi Y Hoàng sao có thể bình thản ở bên cạnh Mộ
Dung!” Phượng Ly Uyên vẫn bình tĩnh chỉ ra sơ hở trong lời Tử Tuyển:
“Nàng chắc chắn sẽ rời khỏi! Không có khả năng nàng ở cạnh Mộ Dung lâu
như thế!”
"Nàng mất trí nhớ, không nhớ gì cả… Mù ba tháng,
mới hồi phục không lâu, sau khi hồi phục thị giác chuyện nàng làm đầu
tiên là muốn về Đế đô… Minh chủ không biết làm thế nào với nàng nên đành âm thầm đến Đế đô trong đêm.” Trước mắt Tử Tuyển một mảnh mông lung,
lúc nói hình như hơi ngẩn ngơ.
"Ngươi... Nói thật! Y Hoàng thật sự không chết!"
"Ta sẽ không lừa gạt ngài, đây là nơi hiện giờ minh chủ đang dừng chân,” Tử Tuyển lấy trong thắt lưng một từ giấy đưa tới tay Phượng Ly Uyên: “Nếu
ngài không tin, có thể đi coi thử, hy vọng tới kịp trước khi ngài ấy
chuyển đi nơi khác.”
Phượng Ly Uyên nhanh chóng nhận tờ
giấy, mở ra nhìn xem, nhớ địa chỉ trong lòng lại nhìn Tử Tuyển: “Tử
Tuyển, ngươi sao lại…”
"Minh chủ vì nàng, đã bỏ bê công
việc, ta không đành lòng nhìn minh chủ tiếp tục trầm luân nữa, mong ngài có thể làm nàng nhớ lại tất cả, dẫn nàng ấy đi… Có thể nàng không thích hợp với hoàng thất những cũng hoàn toàn không hợp với võ lâm minh, ngài hiểu chứ?” Tử Tuyển mang vẻ mặt thê lương, ngẩng đầu nhìn Phượng Ly
Uyên: “Trong lòng ngài nếu còn có nàng ấy thì đây là cơ hội tốt dẫn nàng ấy đi, rời xa hoàng cung, rời xa võ lâm minh, đối với ai cũng đều tốt
cả không phải sao?”
Phượng Ly Uyên siết chặt tờ giấy: "Tử Tuyển, ngươi cố ý đến đây để nói cho ta biết việc này?"
"Lừa gạt ngài, ta cũng không được gì." Tử Tuyển cúi đầu nói: “Ta phải đi,
nếu để người trong võ lâm minh thấy thì sẽ xảy ra chuyện, nơi này thật
sự không thể ở lâu.”
"Được, ngươi đi đi.” Phượng Ly Uyên rất thẳng thắn gật đầu, nghiêng người cho Tử Tuyển rời đi, Tử Tuyển đi được vài bước, Phượng Ly Uyên lại gọi: “Tử Tuyển!”
Tử Tuyển cứng người, lạnh toát —— hắn… Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều bất thường gì sao?
"Cám ơn ngươi." Nhưng ngoài dự đoán của Tử Tuyển, Phượng Ly Uyên cũng không
tiếp tục truy hỏi đến cùng, cười thanh thản nói lời cảm tạ.
Tử Tuyển lạnh cả tay chân: “Không cần.” Vội vàng trả lời, khẩn trương bước đi.
Nếu hắn biết, trò khôi hài này… Là do mình giật dây Lâm Nguyệt và Vân
Phượng Loan liên thủ với nhau, mục đích ban đầu chính là giết chết Long Y Hoàng, thế thì, hôm nay bọn họ gặp lại sẽ là đao kiếm chạm nhau, mà
không phải nói lời cảm tạ đúng không?
Tử Tuyển không dám ở lại lâu, mồ hôi lạnh chảy khắp người, hấp tấp rời xa Duệ vương phủ.
Phượng Ly Uyên nhún người muốn nhảy xuống, nháy mắt một trận gió mạnh xẹt qua
cạnh hắn, bóng trắng nhanh như tia chớp đồng thời còn mang theo hơi thở
rất nhẹ.
Nếu là người thường nhất định sẽ cho là mình đã gặp ma, bóng dáng đó chỉ thoáng qua rồi biến mất rất nhanh nhưng Phượng Ly
Uyên lại dễ dàng nhận ra khinh công của người đó tuyệt hảo.
Nhưng hắn không quan tâm.
Trong bóng đêm, trên đường cái, Tử Tuyển đi rất nhanh, đụng không ít người đi thả hoa đăng trên đường về nhà.
Ả không dám tùy tiện dùng khinh công, nếu gặp phải người của võ lâm thì sẽ bị nhận ra ngay tức khắc.
Nhưng, ả đã tính sai, dù không dùng khinh công vẫn bị người khác nhận ra mà thôi.
Trong đám người đang tới tới lui lui, bóng đen cao ngất đứng thẳng, mỉm cười lạnh lẽo nhìn ả.
Là Minh Yên.
Trốn không thoát.
Bước chân Tử Tuyển chậm lại một hồi, liền đi tới trước mặt Minh Yên: “Có chuyện gì sao?”
"Minh chủ thấy ngươi mấy ngày nay lai vãng trên đường, đồng thời còn dụng tâm lương khổ che giấu hành tung, thấy ngươi rất vất vả,” Minh Yên lạnh
lùng nói tiếp: “Hiện đã mở tiệc thết đãi, muốn mời ngươi đến.”
Tử Tuyển khẽ cắn môi: "Dẫn đường đi."
Minh Yên xoay người bước đi, Tử Tuyển chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn.
Chỉ chốc lát, Minh Yên dẫn ả đến trước một phủ đệ, đèn lồng treo hai bên,
dù đường phố đang sầm uất nhưng bất giác Tử Tuyển cảm thấy lạnh thấu
xương.
Cửa đỏ sẫm được mở ra, trên đường lót đầy đá xanh, Tử Tuyển từ từ bước vào, sau đó đi vào trong phòng.
Mộ Dung Xá Nguyệt đã cho chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn chờ ả, đang ngồi
trên ghế, thấy ả đi vào, một nụ cười câu hồn xuất hiện, nhất thời khuynh đảo chúng sinh.
Quả thật là yêu nghiệt a...
"Lại đi Duệ vương phủ à Tử Tuyển?" Phất tay cho ả ngồi xuống, Mộ Dung Xá
Nguyệt cũng không quanh co lòng vòng, một câu nói trúng tim đen.
"Thuộc hạ không có..."
"Không có thì không có, cho dù ngươi đi gặp Phượng Ly Uyên cũng không sao cùng lắm thì," Mộ Dung Xá Nguyệt cười cười, nói: "Đừng khẩn trương như thế
chứ, ta tìm ngươi đến chỉ muốn nói cho ngươi một chuyện mà thôi."
"Chuyện gì?" Tử Tuyển khẩn trương hỏi.
"Ta muốn thành gia." Mộ Dung Xá Nguyệt biếng nhác trả lời, khóe mắt liếc nhìn sắc mặt Tử Tuyển biến đổi, không khỏi đắc ý.
"A... Đây là chuyện tốt, không biết minh chủ coi trọng cô nương nhà ai?” Tử
Tuyển cắn răng kiềm nén run rẩy: "Chẳng lẽ là Kiệt Cơ cô nương?"
"Nàng rất tốt," Mộ Dung Xá Nguyệt lắc đầu tiếc hận: "Nhưng ta không thích
nàng, Tử Tuyển, ngươi biết rõ ta thích ai, hà tất phải giả khờ chứ?"
"Thuộc hạ quả thật không biết..."
"Ờ kìa, ngươi muốn ta phải nói rõ ra à? Ta đây nói ta muốn lấy Vị Ương.”
Mộ Dung Xá Nguyệt hấc cằm, vẻ mặt ngang bước như đứa trẻ, rồi lại mang
theo hứng thú đùa dai: “Cho nàng trở thành phu nhân của Minh chủ võ lâm, cùng ta chấp chưởng võ lâm minh.”
"Không được!" Tử Tuyển
tái mặt ngẩng đầu: "Minh chủ, ngài biết rõ ả là ai! Ngài cũng biết rõ
cưới ả sẽ có kết cục gì! Hơn nữa… Hơn nữa, ngài cớ gì lại vội vã muốn
thành thân với ả như thế! Cũng đã lâu thế…”
"Quả thật ta rất gấp nha, nhưng còn biện pháp khác sao? Ngươi đang tìm mọi cách đưa nàng đi mà,” Nét mặt Mộ Dung Xá Nguyệt chật vật cau mày: “Ta không muốn làm
như thế lắm, dù ta biết trong lòng nàng ấy khó chịu nhưng một khi gạo
nấu thành cơm, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp?"
"Minh chủ!"
"Ta đã muốn nói với ngươi từ lâu, chính vị sợ ngươi không đồng ý…. Song
hiện tại, không muốn nói cũng không được, Tử Tuyển, hôn lễ ta đã để Minh Yên chuẩn bị rồi, không cần quá linh đình, chỉ cần cho võ lâm biết là
được,” Mộ Dung Xá Nguyệt nằm dài nhìn trần nhà, lầm bầm: “Đặc biệt không được để người trong hoàng thất biết, bất kể là ai, ta không hy vọng hôn lễ xảy ra chuyện bất trắc gì.”
"Minh chủ! Ngài không thể lấy ả!" Tử Tuyển quát to.
"Sao không thể."
"Chẳng may ả khôi phục trí nhớ thì sao! Ả sẽ hại chết võ lâm minh!”
"Ta đây sẽ khiến nàng dù khôi phục trí nhớ cũng không thể rời khỏi ta,” Mộ
Dung Xá Nguyệt cười đặc biệt yêu mị: “Để nàng hoài thai hài tử của ta,
làm nàng suốt đời cũng không rời khỏi ta, hơn nữa không có thể nào phản
bội ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...