Không biết là ai đó
đã từng nói với Long Y Hoàng, những cảnh đẹp trong mộng mãi mãi cũng chỉ là ảo ảnh, mà những cảnh tàn khốc trong mộng thì thường là điềm báo cho tương lai.
Hoàng hậu đích thân dẫn nàng đi đến nơi nào đó
trong hoàng cung rất lâu, cũng đi ra rất xa, thậm chí cũng vượt qua phạm vi của lãnh cung.
Long Y Hoàng không biết ở trong hoàng
cung còn có một nơi xó xỉnh hẻo lánh như vậy, chỉ có một tòa cung điện
hiện ra lẻ loi trong gió, xung quanh hoang vu, không có những công trình kiến trúc nào khác, thậm chí ngay cả cây cối cũng rất ít, đa số đều là
cỏ dại mọc thành bụi.
Cung điện có kích thước không nhỏ lắm, nhưng đã phai màu cũ kỹ, chỉ có hai thị vệ đứng gác trước cửa.
Long Y Hoàng cảm thấy nản lòng thoái chí, đãi ngộ thế này, ngay cả lãnh cung cũng không bằng, cho dù nói vào lãnh cung, dầu gì cũng là nơi nhiều
người, cho dù thất sủng cũng có nhiều hàng xóm xung quanh, ít nhất không đến nỗi nhàm chán thế này, chẳng qua bây giờ Hoàng hậu ỷ thế muốn để
nàng sống trong buồn bực mà chết.
"Trong hai tháng, sẽ có
người phục vụ ăn, mặc, ở, đi lại cho ngươi như trước, nhưng tuyệt đối
không cho phép ngươi bước ra khỏi cung điện này một bước," Hoàng hậu
đứng trước mặt, lạnh lùng đảo mắt, Long Y Hoàng không khỏi rùng mình,
Hoàng hậu lại nói: "Hy vọng hai tháng này, ngươi có thể tự mình kiểm
điểm lại bản thân, lãnh tĩnh một chút, hiểu được cái gì mới là việc mình nên làm, nếu có biểu hiện tốt, Bổn cung sẽ cho phép ngươi ra ngoài
trước thời hạn."
Long Y Hoàng khó chịu trong lòng, nhưng cũng không phát tác, vẫn lạnh nhạt: "Vâng, Y Hoàng hiểu."
"Bổn cung cũng vì tốt cho ngươi, trước đây ngươi quản chuyện vớ vẩn quá
nhiều! Có điều còn ngại vì Thái tử nên Bổn cung cũng không nói gì thêm, Y Hoàng, ngươi là người thông minh, ngươi hẳn đã hiểu rõ, hơn nữa, đó
cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, hậu cung cũng không an toàn, Bổn
cung làm như vậy, cũng rất thoả đáng." Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, sờ
sờ đuôi móng tay vàng sắc nhọn, nhìn nhìn cung điện cổ kính vắng lặng
đó, gỗ lim đã phai màu trên cửa lớn còn có tấm hoành phi, chính giữa là
ba chữ lớn được khắc ngay ngắn, Bình Tâm Điện, tựa như nhớ lại điều gì,
Hoàng hậu thì thào: "Nơi này nha... Cũng không phải là nơi có thể tùy
tiện đến, nghe nói, những phi tử phạm vào sai lầm cũng chỉ có thể đến
lãnh cung thấp hèn nhất, nhưng mà nơi này, là cung điện năm đó Hoàng đế
cầm tù tiền Hoàng hậu, năm đó còn xanh vàng rực rỡ như vậy, nhưng từ khi ả tiện nhân đó chết đi, Hoàng thượng cũng không để tâm xử lý, mười mấy
năm qua, đã biến thành cũ kỹ thế này."
Tiền Hoàng hậu? Đó không phải là mẫu thân của Ly Uyên sao!
Long Y Hoàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, bắt đầu cẩn thận đánh giá toàn bộ tòa cung điện này.
À, nàng nhớ ra rồi, nàng đã từng hỏi thăm qua chuyện này, khi đó bởi vì sự tình không có điều tra rõ ràng, tiền Hoàng hậu chỉ bị cấm túc, Hoàng
thượng lại cố ý an bài tòa cung điện này, hình như bởi vì sợ người ở
trong lãnh cung sẽ bị những phi tử khác khi dễ, cho nên đã cố ý tìm một
nơi yên tĩnh như vậy.
Đáng tiếc, sau đó không lâu, tiền Hoàng hậu liền bị xử tử.
Lại sau đó, con trai của người ấy, cũng chính là Ly Uyên, biến mất khỏi
cung đình, mãi cho đến mười mấy năm sau, bởi vì một kẻ gây họa nào đó mà xuất hiện.
"Về sau, chuyện của Thái tử cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần an phận thủ thường là được, không cần gây thêm
phiền toái gì cho Bổn cung nữa!" Hoàng hậu vung tay áo, dài chấm đất,
đuôi phượng rạng rỡ: "Mà trong khoảng thời gian này, tin tức trong hoàng cung, Bổn cung cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi biết một chữ, Y Hoàng à Y Hoàng, trước đây Bổn cung đặt kỳ vọng rất cao về ngươi, nhưng không
nghĩ đến, giữa chúng ta lại diễn biến đến nông nỗi thế này."
"Chí bất đồng đạo bất hợp, bất tương vi mưu [1]" Long Y Hoàng cười nhẹ, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương hay bối rối, thậm chí ngay cả chán ghét
cũng không biểu hiện ra ngoài: "Mẫu hậu, Y Hoàng còn phải cảm tạ ngài đã khoan hồng độ lượng."
[1]: Chí không hợp thì không cùng đường, không cùng ý kiến ( Mình không dịch ra vì nghĩ để nguyên văn sẽ hay hơn)
Biểu tình Hoàng hậu càng ngày càng khó coi, bà ta lại hung hăng trừng mắt
nhìn Long Y Hoàng, liếc mắt, trực tiếp quay đầu bước đi.
Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn cung điện, vệt sáng rực rỡ ngày nào đã ảm đạm theo từng năm tháng, nàng có chút cảm xúc.
Cũng không có một chút sợ hãi vì bị cầm tù, thậm chí cũng không kích động,
dù Long Y Hoàng biết rõ, chỉ cần tiến một bước vào cánh cửa đó, trong
hai tháng sau này cũng chỉ có thể sống qua ngày ở nơi tối tăm, không có
người để trò chuyện, không có người để thổ lộ, càng không có Phượng Trữ
Lan tri kỷ.
Hoàng hậu, rõ ràng là cố ý muốn làm như vậy, đoán chừng muốn từ tra tấn tinh thần nàng.
Mặc dù ngoài cung điện thì sáng ngời, nhưng vừa bước vào, trước mắt chợt tối đen.
Khi đại môn mở ra, nàng ngẩng đầu quan sát, phát hiện cung điện này dù hơi
cũ nát nhưng không hề có bụi, rõ ràng đã được quét dọn, mà cảnh vật bên
trong đập vào tầm mắt là không gian bất tận, giống như đứng trong bóng
tối không nhìn thấy bất cứ điều gì.
Long Y Hoàng sửng sốt, cảm thấy cảnh tượng này rất quen, quen thuộc đến mức làm cho nàng đau lòng.
Đúng vậy... Không phải là cảnh tượng trong mơ nàng đã thấy vào mấy ngày trước đây sao!
Long Y Hoàng đi vào, chờ sau khi thích ứng với bóng tối mới miễn cưỡng phân
biệt một chút đồ vật sắc sảo trong này, chí ít thì mình cũng không đụng
trúng những thứ hỗn loạn đó.
Các cung nữ vội vàng thắp nến
trong góc phòng thưa thớt, ánh nến nhàn nhạt từ từ phủ lên, tầm mắt cũng từ từ nhìn rõ ràng hơn.
Long Y Hoàng dè dặt bước từng bước
vào bên trong, nhẹ nhàng hít thở, cũng có thể cảm nhận được nỗi bi
thương dày đặc bao phủ.
Không khí hơi ẩm thấp lại lạnh lẽo, như có người đang khóc nỉ non, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng nức nở nhè nhẹ.
Trước đây…. Tiền Hoàng hậu đã ở trong này, mẫu thân của Ly Uyên, mà bây giờ
nàng ở đây, có phải cũng cảm giác đến đứt từng ruột gan.
Phía ngoài là một phòng khách rộng lớn, đặt hai hàng ghế và bàn gỗ lim xen
kẽ, trên xà nhà là bức màn tơ dừng để trang trí, ở giữa hai cây cột là
đế nến hình đuôi phượng bay, sàn đá cẩm thạch hơi hơi khúc xạ ánh sáng,
bóng Long Y Hoàng kéo dài đến tận cửa.
Ghế hay đồ dùng trong này cũng đầy đủ, chẳng qua đã rất cổ xưa, chỉ cần liếc qua cũng biết đã qua nhiều năm tháng.
Long Y Hoàng tiếp tục đi vào sâu hơn, đi vòng qua tấm bình phong hoa văn mờ mờ, bên trong là phòng ngủ đơn giản.
Giường rất lớn, trên đầu giường là màn lụa phấp phơ, bên cạnh được đặt bàn nhỏ và ghế, trên mặt bàn là gương đồng to, trước gương là những cái hộp nhỏ nhỏ.
Bên kia giường là một giá sách, trong từng ô của giá
sách là vài cuốn sách cũ cùng vài lọ hoa dùng để trang trí, trước giá
sách là cái bàn, trên bàn đầy đủ bút nghiên giấy…
Xem ra, cho dù không có người ở nhưng Hoàng đế cũng dọn dẹp nơi này cũng rất tốt.
Nhưng, Hoàng hậu an bài mình ở đây, đến tột cùng là vì không có cách nào, hay vì có âm mưu khác?
Cách bàn sách không xa là một bàn tròn, trên bàn là ấm trà tử sa, Long Y
Hoàng đi qua, cầm ấm trà lên xem rồi lại đặt xuống, đột nhiên phát hiện
ảnh sáng dần dần tối đi rất nhiều, ngẩng đầu qua vừa lúc nhìn thấy cung
nữ đóng cửa.
Trong phòng lại rơi vào bóng tối, tuy trong bốn góc có ánh nến nhỏ nhoi lập lòe nhưng cũng vô ích.
Hai tháng...
Long Y Hoàng đi đến cửa sổ, đẩy đẩy, phát hiện cửa sổ cũng đã phong tỏa, không thể động đậy.
Nhốt nàng ở đây, là muốn để nàng tự trải nghiệm mùi vị bất lực khủng bố sao?
Long Y Hoàng cười khổ một tiếng, dù trong không khí phiêu đãng sự đau thương bi ai có thể chạm vào nhưng cũng không làm cảm xúc của nàng dao động.
Dạo một vòng trong cung điện, thấy không có chuyện gì để làm, nàng dứt
khoát ngồi vào trước bàn đọc sách… Cũng là sách của mười mấy năm trước,
không biết bởi do ánh nến chiếu lên hay bởi vì năm tháng ăn mòn mà đã
trang giấy đã ố vàng, nét chữ cũng mơ hồ, thậm chí cuối góc cũng bị mọt
cắn vài lỗ nhỏ.
Trước đây nghe đồn rằng tiền Hoàng hậu lén
lút gặp gỡ tình nhân, là nỗi nhục lớn của hoàng thất, gian cũng điện này mặc dù đã cũ nát nhưng không khó để nhận ra trước đây nó rất huy hoàng, không khó để nghĩ đến Hoàng đế vẫn còn rất yêu tiền Hoàng hậu, hơn nữa, sau khi tiền Hoàng hậu bị tuyên án, hắn cũng không cho người đốt cháy
tòa cung điện này, điều đó cũng chứng minh rằng người ấy vẫn còn phân
lượng trong lòng Hoàng đế, dù chưa từng nghe nói Hoàng đế đã đến đây
nhưng nhất định là hắn phái người quét dọn.
Long Y Hoàng lật qua lật lại từng trang, nội dung đơn giản cũng là Kinh thi linh tinh,
thứ hơi hơi mô tả thâm tình chính là những trang giấy co lại, giống như
bị nước rơi vào, lại bị phơi nắng nên mép bìa để lại dấu vết đông cứng
thành vòng trắng như bột phấn, lưu lại đến tận giờ.
Long Y Hoàng nhịn không được vươn tay vuốt ve những dấu vết nhăn lại, từ cảm
xúc chạm vào nàng như cảm thấy người đó trước đây đọc sách với tâm trạng tuyệt vọng và đa cảm.
Xem ra Hoàng hậu cũng không động đến nơi này.
Bất quá chì vì bà ta muốn diệt trừ người, nếu như lại đi hủy tòa cung điện
này thì uổng công vô ích, trái lại sẽ làm Hoàng đế phản cảm.
Quả thật đối với những thơ tình đắng cay không có hứng thú nên nàng bỏ qua, đặt sách lại chỗ cũ.
Long Y Hoàng xoay người đến ngồi trên giường, cảm giác nệm hơi cứng cứng,
ngồi một hồi lại đứng lên, ngồi vào trước bàn trang điểm.
Trong bóng tối, đối diện gương đồng ẩn ẩn hiện lên khuôn mặt nàng, giữa bầu không khí quỷ dị, thật là khủng bố.
Long Y Hoàng mở vài cái hộp ra, ở bên trong là những đồ trang sức cũ kỹ, màu sắc hơi ảm đạm, nhưng vẫn còn tốt.
Nhìn xuống kỹ hơn, sẽ phát hiện trên mặt bàn nước sơn đậm màu có nét khắc
chữ, khắc rất sâu, từng nét đều được khắc cẩn thận, làm tróc nước sơn
nhìn thất cả màu vàng vàng của gỗ, rồi bởi vì tồn tại trong năm tháng
nên đã trở nên tối đen.
Long Y Hoàng không nhìn rõ đó là chữ gì, vươn tay lần theo nét chữ, lần nửa ngày, chữ đó cũng khắc sâu trong lòng nàng.
Không nhiều lắm, chỉ có hai chữ.
Ly Uyên.
Tiền Hoàng hậu nhớ mãi không quên vẫn là con trai mình.
Long Y Hoàng lấy một cây trâm trong hộp ra, dùng đuôi sắc nhọn khắc lại một
lần dọc theo nét chữ, xóa bỏ màu đen của thời gian lộ ra dấu vết trắng.
Ly Uyên.
Cuối cùng, hai chữ này hiện ra rõ ràng trước mặt nàng.
"Ly Uyên..." Nàng khờ khạo cười, một lần lại một lần nỉ non: "Ly Uyên..."
Từ xa, đột nhiên truyền đến giọng nói cũng không rõ ràng của cung nữ: "Tham kiến Duệ vương."
Long Y Hoàng đặt cây trâm xuống mặt bàn rồi đứng lên.
Không hiểu rõ nỗi lo mừng trong lòng, nàng từng bước đến gần cửa, cuộc nói chuyện bên ngoài cũng rõ ràng hơn.
"Mở cửa." Giọng Phượng Ly Uyên lạnh băng lại vô tình.
"Chuyện này... Vương gia, Hoàng hậu nương nương đã phân phó, dù ai đến cũng
không thể tự ý mở cửa, thỉnh Vương gia thông cảm cho điều khó xử của nô
tỳ, nếu không Hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không tha cho nô tỳ!"
Bịch một tiếng, cung nữ run rẩy quỳ xuống.
Long Y Hoàng đã
đứng ở trước cửa, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được Phượng Ly Uyên đang
thở gấp, khe cửa truyền đến một đường ánh sáng chói mắt, nàng vươn tay
che lại, cười nhẹ: "Ly Uyên?"
Ngoài cửa đột nhiên không có
động tĩnh, nhưng Long Y Hoàng vẫn có thể cảm giác được Phượng Ly Uyên di chuyển, cách cánh cửa gỗ đang nhìn nàng, "Ly Uyên, ngươi tới thăm ta
sao?" Thấy hắn hồi lâu không đáp, Long Y Hoàng cười nói.
Cuối cùng Phượng Ly Uyên mở miệng, nhưng giọng điệu nặng nề không thể cất
tiếng: "Nàng thật sự ở trong đó... Lúc ta nghe bọn họ nói, vẫn chưa tin, Hoàng hậu thật sự đem nàng..."
“Ái thê của người xảy ra
chuyện, dù sao cũng phải có người gánh vác lỗi lầm,” Long Y Hoàng nhẹ
nhàng đáp, ý cười càng đậm hơn: “Ly Uyên, ngươi tới thăm ta, ta rất cao
hứng.”
"..." Phượng Ly Uyên trầm mặc, do dự nửa ngày, lời như đã đến tận miệng nhưng vẫn không cất lên.
“Ly Uyên, mọi chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, có được không?" Long Y Hoàng nhẹ nhàng hỏi.
"Câu gì?"
"Ngươi có tin tưởng ta không?" Vẫn là câu hỏi đó.
Long Y Hoàng luôn luôn cười, nói xong cảm thấy rất nhẹ nhàng, xuyên qua khe
cửa, nàng chỉ nhìn thấy y phục của Phượng Ly Uyên, không có cách nào
nhìn thấy khuôn mặt hắn.
Phượng Ly Uyên không trả lời.
Có lẽ, Long Y Hoàng sớm đã thành thói quen.
Câu hỏi này, hắn vĩnh viễn đều không trả lời được.
"Ừm..." Long Y Hoàng hít mạnh, cười miễn cưỡng: "Như vậy có thể... Ly Uyên, nơi này không phải là chỗ ngươi có thể ở lâu, ngươi vẫn nhanh chóng quay về bên cạnh Vân Phượng Loan đi, cơ thể nàng ta suy yếu như thế, vạn nhất
không tìm thấy ngươi lại chạy đến đây, rồi bị nhiễm phong hàn thì biết
làm sao? Ngươi cho là nàng ấy cũng bách độc bách xâm giống ta sao?"
Phượng Ly Uyên vẫn không nói lời nào.
"Ly Uyên, còn nhớ lời ngươi đã từng nói không, với ta ngươi đã nuốt lời!
Nhưng với Vân Phượng Loan đừng lại nuốt lời nữa, ngươi đã nói với nàng
ấy những lời hứa hẹn, thì đừng để có lỗi với người ta, chăm sóc nàng cả
đời, che chở cho nàng cả đời, sau này tuyệt đối sẽ không lại rời bỏ
nàng, cũng tuyệt đối sẽ không tách khỏi nàng quá xa, vĩnh viễn đều ở
cùng nàng..." Long Y Hoàng hít sâu một hơi, rồi im lặng.
Một mạch nói hết những câu này thật là có hơi mệt.
Đột nhiên mắt hơi chua xót, nàng nhắm mắt, nước mắt cũng không chịu ở lại mà rơi xuống.
Đã trôi qua rất lâu rồi, nàng cho rằng mình cũng đã tê liệt cảm xúc! Nhưng mà, bây giờ lại có thể rơi lệ.
Thật sự là châm chọc.
Im lặng hồi lâu, ngoài cửa cũng không có chút động tĩnh, Long Y Hoàng nhẹ
nhàng thu tay đang đặt ở khe cửa về, từ từ lùi bước, mãi cho đến khi cả
người nàng hoàn toàn chìm ngập vào trong bóng đêm.
"Y Hoàng, Y Hoàng!" Phượng Ly Uyên đột nhiên hoảng sợ gõ cửa, nhưng rất nhanh đã
bị tiếng khó xử của một đám cung nữ thị vệ khó xử lấn át.
"Vương gia, ngài đừng làm như vậy, ngài làm thế là gây khó cho nô tỳ..."
"Vương gia, chẳng may Hoàng hậu nương nương trách tội xuống, chúng nô tỳ sẽ
không có cách nào thoát khỏi cái chết, thỉnh Vương gia thông cảm cho nỗi khổ của chúng nô tỳ!"
Tiếp theo không biết đã làm cách gì
mà tiếng gõ cửa cũng chấm dứt, Long Y Hoàng ngồi trên giường, nghe thấy
ngoài cửa có tiếng khắc khẩu quyết liệt, cuối cùng cũng không quan tâm
đến chuyện bên ngoài, ngay cả Phượng Ly Uyên đi lúc nào nàng cũng không
biết.
Nàng quay đầu nhìn gương đồng, loáng thoáng nhìn thấy
dung mạo nữ tử hiện lên trên đó, nàng vừa cười vừa trang điểm, mái tóc
dài được xõa ra sau đó dùng trâm ngọc vấn lên.
Long Y Hoàng
liếc mắt nhìn thấy không phải là mình, dung mạo đó, cũng xa lạ, mình
không thích ngọc trâm, bởi vì ngọc trâm quá mảnh khảnh, nếu như nàng
chọn, nàng sẽ chọn loại kim bộ diêu.
Nàng ta rất xinh đẹp,
cũng rất duyên dáng, từng lược từng lược chải suối tóc dài, sau đó, hình ảnh đó giống như ánh nến trong đêm bị dập tắt, hiện ra trong gương là
bóng bàn sách.
Long Y Hoàng cảm thấy ớn lạnh cả người, cung
điện này đối với một mình nàng mà nói thì rất lớn, lại rất hắc ám, chỉ
có ánh nến mỏng manh cầm cự, nhưng cũng leo lắt bất định, bất cứ khi nào cũng có thể bị dập tắt.
Trong lòng tựa như bị nhéo đau, nhưng nàng không dám sợ hãi.
Ở đây không có người thứ hai, cho dù nàng sợ hãi, có thể tìm ai để dựa vào?
Nàng ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, cũng không hề gật đầu, đứa bé an
tĩnh vô cùng, không có giống như trước đây hay quấy đạp nàng, trái lại
khiến Long Y Hoàng cảm thấy trống rỗng.
Nàng ngồi ở đấy, bốn phía u ám giống như ban đêm làm nàng mệt rã rời.
Ngay cả chăn cũng không đắp, Long Y Hoàng cũng chỉ ngồi, nửa người nghiêng nghiêng dựa vào gối, từ từ ngủ.
Phượng Trữ Lan rất vất vả mới hoàn thành xong những gì Hoàng hậu phân phó,
trên đường ngựa không dừng vó, rốt cục vào lúc hoàng hôn mới quay về
hoàng cung.
Nhìn đại môn đỏ thắm trước mắt từ từ mở ra, chưa bao giờ hắn thấy thoải mái như lúc này.
Trước đây, nhìn thấy cửa cung chỉ làm hắn chán ghét, nhưng bây giờ, đối mặt
với cửa cung mở ra thong thả, hắn chỉ cảm thấy sốt ruột khó dằn nổi.
Hắn để thị về dắt ngựa, lập tức chạy đến Tê Phượng Các.
Thị vệ dẫn ngựa lộ vẻ mặt khó xử, vài lần muốn mở miệng nói gì với hắn nhưng cuối cùng nén xuống không nói.
Khi Phượng Trữ Lan một bước tiến vào Tê Phượng Các, trước tiên nhìn đến
Hoàng hậu cười mỉm ngồi ở chính điện, cùng Liễu Thiên Trừng nói nói cười cười, thân như mẹ con.
Phượng Trữ Lan chỉ cảm thấy buồn
cười, mình sống hơn hai mươi năm chưa bao giờ thấy Hoàng hậu đối xử với
mình, Nghĩa Dương, Vũ Thiên, thậm chí Mộ Tử như thế, nếu có, cũng là cực kỳ giả tạo.
Hoàng hậu thấy Phượng Trữ Lan quay về, cười
cười nhìn hắn đi vào, nụ cười trên môi hắn chưa từng thay đổi nửa phần,
khoác trên vai áo lông cừu bước đến, không nhìn Liễu Thiên Trừng đứng
lên hành lễ với mình, trực tiếp đem tín vật giao cho Hoàng hậu: "Chuyện
mẫu hậu để nhi thần xử lý, nhi thần đã làm thỏa đáng."
Hoàng hậu cầm tín vật, lại không cuống cuồng, cười nói: "Kỳ thật cũng không
phải chuyện gấp, hiện giờ thấy con bình an trở về là tốt rồi, lát nữa ở
lại với Bổn cung cùng Trừng nhi dùng bữa tối đi, Trừng nhi, Thái tử cũng không phải là người lạ không cần đa lễ, con đứng dậy đi." Hoàng hậu
không muốn để Liễu Thiên Trừng rơi vào tình cảnh xấu hổ, vẫy tay cho
nàng ta đứng lên.
Phượng Trữ Lan tuy cười, nhưng giọng điệu
lạnh nhạt: "Đa tạ hảo ý của mẫu hậu, chẳng qua nhi thần phải về tẩm
cung, mẫu hậu cũng có thể hiểu được tình huống hiện giờ của Y Hoàng, về
phần bữa tối, nhi thần nghĩ bữa ăn này cũng không quan trọng, dù sao có
Liễu tiểu thư cùng người, người còn sợ cô tịch sao?"
Hoàng
hậu cười lạnh một tiếng, quan sát Liễu Thiên Trừng mặt lộ vẻ xấu hổ phía sau Phượng Trữ Lan: "Thái tử phi đang tĩnh dưỡng, tự dưng nhắc đến nó
làm gì, cũng không nhất thiết phải là ngươi đích thân ở cạnh nó mới
được. Trừng nhi chẳng bao lâu nữa sẽ gả cho ngươi, dù là Trắc phi, nhưng địa vị của nó cùng Thái tử phi ở trong lòng Bổn cung cũng không khác
nhau mấy, chẳng lẽ ngươi không thể ở cùng với nó nhiều một chút sao?
Trừng nhi, hôm nay không phải con đã nói có thứ muốn tặng cho Thái tử
sao?”
"Dạ," Liễu Thiên Trừng đầy ngượng ngùng lấy ra túi
thơm được thêu tinh xảo đưa cho Phượng Trữ Lan: “Đây là chút tâm ý nhỏ
của dân nữ, mong Thái tử vui lòng nhận cho.”
Phượng Trữ Lan
quả thật là xin vui lòng nhận cho, nhưng nụ cười trên môi hắn còn lạnh
hơn gió đông, hắn cầm lấy túi thơm, một mùi hương xông lên làm cảm thấy
không thoải mái, hắn nói: "Mẫu hậu, nếu nhi thần đã làm xong việc, lễ
vật cũng đã nhận, cho phép nhi thần được cáo lui trước!"
"Đừng vội đừng vội," Hoàng hậu vừa cười vừa kéo Liễu Thiên Trừng, cầm lấy tay ả, lại kéo tay Phượng Trữ Lan, đặt cùng một chỗ, cười ngọt ngào: "Hôm
nay, cũng chỉ có ba người chúng ta, không đề cập đến người ngoài, Thái
tử, Bổn cung nhìn thế nào cũng cảm thấy Trừng nhi và con rất xứng đôi
đấy chứ? Thật sự khiến Bổn cung vui mừng, sau khi thành thân hai đứa
nhất định phải cố gắng nhiều hơn, sinh cho Bổn cung nhiều tiểu hoàng
tôn."
Liễu Thiên Trừng xấu hổ đến cúi đầu, đỏ mặt, lẩm bẩm
nói: "Hoàng hậu cứ chọc dân nữ..." Vẻ mặt ả ngượng ngùng, dưới sự tác
hợp của Hoàng hậu, từ từ dùng bàn tay ấm áp của mình nắm chặt tay Phượng Trữ Lan: "Thái tử chắc ở bên ngoài lâu bị gió đêm thổi nên tay cũng đã
lạnh… Dân nữ bất tài, tự mình xuống bếp làm một chén canh gà hầm nhân
sâm, hy vọng có thể giúp Thái tử điện hạ đuổi hàn khí."
Phượng Trữ Lan xoay người muốn đi: "Nhi thần xin được cáo lui trước."
Hoàng hậu chợt lạnh mặt, trước khi Phượng Trữ Lan còn chưa đi đột nhiên nói:
"Cho dù bây giờ ngươi đi đến đó cũng vô dụng, ở tẩm cung, tuyệt đối
không nhìn thấy bóng dáng nó."
Phượng Trữ Lan chấn động toàn thân, lập tức ngừng cước bộ nhíu mày nói: "Mẫu hậu, người nói vậy là có ý gì?"
Liễu Thiên Trừng nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Phượng Trữ Lan, đột nhiên tiến
lên, lại nắm lấy tay Phượng Trữ Lan, lộ vẻ mặt khó xử: "Thái tử điện hạ, hôm nay khi ngài đi khỏi đã xảy ra một chuyện, Thái tử phi hiện tại quả thật không ở trong tẩm cung, hôm nay..."
Phượng Trữ Lan
không kiên nhẫn, hắn không đợi Liễu Thiên Trừng nói rõ lí do, ngẩng đầu
nhìn mang theo phẫn nộ rồi lại như kiềm chế giận dữ nhìn Hoàng hậu: "Mẫu hậu, Y Hoàng ở đâu?"
"Nó phạm lỗi, Bổn cung trách phạt, lại đố kị với Duệ vương phi, trước mắt bao người đẩy người ta xuống nước,
suýt làm Duệ vương phi mất mạng, Bổn cung chẳng qua chỉ giam nó hai
tháng, coi như phá lệ khai ân." Hoàng hậu âm lạnh lùng nói.
"Mẫu hậu, Y Hoàng ở đâu?” Phượng Trữ Lan gằn từng tiếng vô cùng nghiêm túc nét cười trên môi nhạt dần.
"Nó ở Bình Tâm Điện." Hoàng hậu cũng lạnh lùng nhìn hắn.
"Mẫu hậu, người quá đáng, ngươi biết rõ nàng đã có thai sáu tháng!" Phượng Trữ Lan trừng to mắt.
"Thì sao, nó liên tiếp trợ giúp người ngoài, nhiều lần đối nghịch với Bổn
cung, Bổn cung làm như vậy đã là phá lệ khai ân!" Hoàng hậu căm giận
quay đầu đi.
Phượng Trữ Lan sửng sốt, cười khổ một phen, sau đó lui về sau mấy bước, cúi đầu thấy Liễu Thiên Trừng vẫn còn cầm tay
mình, sắc mặt lạnh lùng hơn, hất thẳng tay ả ra, kể cả túi thơm đang ở
trong lòng bàn tay cũng vứt xuống đất, xoay người, đi rất nhanh.
"Thái tử..." Sắc mặt Liễu Thiên Trừng nhợt nhạt, đuổi theo Phượng Trữ Lan vài bước, sau đó lại cúi đầu nhìn túi thơm vừa bị vứt xuống đất, uể oải
không thôi.
"Đừng lo lắng, Trừng nhi," Hoàng hậu cầm tách
uống trà, sau đó ném ly trà xuống mặt đất, hung tợn nhìn chằm chằm hướng Phượng Trữ Lan rời đi: "Con còn thời gian hai tháng, Bổn cung cũng
không tin, chẳng lẽ Thái tử vẫn còn có thể yêu thương Thái tử phi nữa
sao!"
Trong Bình Tâm điện tối đen, Long Y Hoàng vẫn ngủ say như cũ.
Nàng nằm mộng, trong mộng có người luôn luôn gọi tên nàng, gọi tên nàng rất
nhiều lần mà lại không thấy chán, gần như sắp thổ huyết, nhưng giọng nói của người đó vẫn duy trì dịu dàng như cũ, tiếp tục gọi tên nàng.
Nàng rốt cục cũng không ngủ tiếp nữa, tỉnh dậy.
Vốn nghĩ rằng khi tỉnh dậy thì âm thanh đó không còn nữa, nhưng nàng vừa
mới tỉnh táo lại thì thanh âm thôi thúc gọi tên đó giống như xuyên qua
giấc mộng thật thật bay tên tai nàng.
Y Hoàng, Y Hoàng.
Âm thanh giọng nói lại kêu gào, vẫn ôn nhu như thế, lại quen thuộc, không có chán ghét hay hung ác, bình lặng như nước.
Là Phượng Trữ Lan!
Long Y Hoàng thoáng chốc nhảy xuống giường, chạy thẳng đến cửa.
Ánh nến đã tắt, trong bóng đêm nàng suýt nữa vấp chân bàn, suýt té ngã xuống đất.
Nhìn xuyên qua khe cửa ánh sáng ban ngày chói lòa đã chuyển sắc sang màu
vàng dịu dàng, không khó để Long Y Hoàng nhận ra bây giờ đã hoàng hôn.
"Phượng Trữ Lan?" Nàng đi đến cạnh cửa: "Là ngươi sao?"
"Là ta... Vừa rồi có phải nàng nghỉ ngơi hay không, tại sao lâu như vậy mới đáp lại." Long Y Hoàng như có thể nhìn thấy Phượng Trữ Lan đang cười,
nhưng dù thế nào thì cửa cũng không hề mở ra.
"Ta không nghĩ đến hôm nay chỉ đi ra ngoài một chuyến, trở về lại phát sinh nhiều
chuyện thế này,” Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Bọn họ nói nàng đẩy Duệ vương phi xuống nước?"
"Ừ..." Long Y Hoàng gật gật đầu, ngoại trừ đáp lại một tiếng, nàng không muốn lại giải thích điều gì.
Người thật sự trong sạch, không cần giải thích.
“Thật sự là trò hài, kẻ nào không biết nàng am hiểu nhất là cổ độc? Nếu muốn
giết người cổ họng kẻ đó cũng không thấy máu? Làm sao sẽ dùng thủ đoạn
ngu xuẩn như thế chứ!" Phượng Trữ Lan đáp.
Long Y Hoàng chỉ
cảm thấy trước mắt hoảng hốt, bất giác hồi tưởng lại thời điểm sáng nay
thần sắc của Phượng Ly Uyên, trước mắt đột nhiên mông lung hơn.
Hai người đó đem lại cho nàng sự chênh lệch quá lớn, bất giác nàng muốn khóc.
"Phượng Ly Uyên, hắn đã tới đây sao?" Phượng Trữ Lan đột nhiên nhạy bén hỏi.
"Ừ, hắn đã tới..." Long Y Hoàng cố sức đè nén, nhưng giọng nói vẫn lộ ra
tia nghẹn ngào: "Phượng Trữ Lan, ta chỉ hỏi hắn một vấn đề, ta chỉ hỏi
hắn tin hay không tin ta, nhưng mà, hắn không trả lời được... Phượng Trữ Lan, vấn đề này, hắn vĩnh viễn đều trả lời không được..." Nước mắt đã
dồn lại quá nhiều, cuối cũng không thể giữ được, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, sau đó rơi xuống đất.
Bên ngoài cửa nhất thời Phượng Trữ Lan luống cuống tay chân: "Y Hoàng, đừng khóc..."
Long Y Hoàng run lên, cảm thấy những lời nói này rất quen tai.
Ngữ điệu, bối cảnh, đều cùng cảnh trong mơ khi đó giống nhau như đúc!
Thì ra, mộng đã trở thành sự thật!
Long Y Hoàng hít hít mũi, nhắm mắt lại, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới, Phượng Trữ Lan càng luống cuống hơn: "Y Hoàng, chỉ là hai tháng mà thôi, sẽ trôi qua rất nhanh..."
Thấy Long Y Hoàng không đáp, hắn tiếp tục nói: "Ta sẽ nói với phụ hoàng, để người đi khuyên nhủ mẫu hậu..."
"Phượng Trữ Lan, ở đây quá tối..." Nàng đưa tay đặt vào cánh cửa, cả người đang run rẩy: "Còn có nữ nhân quái lạ xuất hiện ở trong gương, chỉ có một
mình ta... Phượng Trữ Lan, ta sợ..." Nàng sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng
nước mắt đã không thể kiềm lại.
"Không phải sợ, ta sẽ ở cùng nàng." Nghe thấy tiếng nàng, lúc này Phượng Trữ Lan mới hơi yên lòng,
bỗng dưng, hắn cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu lên, mặt trời nghiêng
nghiêng xuống núi, ánh tà dương còn chưa biến mất, trên bầu trời tuyết
đã rơi lả tả.
Rất nhiều, giống như tơ bay đầy trời.
Hắn cười: "Y Hoàng, tuyết rơi..."
Long Y Hoàng lại im lặng, nhìn qua khe cửa, quả thật nhìn thấy một vài bông tuyết rơi xuống.
"Tuyết..." Nàng thì thào: "Tuyết rơi..."
Nàng nghe thấy tiếng Phượng Trữ Lan vẫn luôn cười, trong bóng đêm tựa như có ánh sáng.
Mẫu thân của nàng đã từng nhận xét khuôn mặt tươi cười của Cảnh Lân thúc
thúc, đột ngột như gió xuân thổi trong đêm, ngàn hoa lê đua nở.
Bây giờ Long Y Hoàng mới nhớ lại, mỗi một lần Phượng Trữ Lan cười, đều
phong hoa tuyệt đại như vậy, quả thật chiếu sáng ngàn hoa lê đua nở khoe sắc.
"Y Hoàng, đứa bé có ngoan không?" Phượng Trữ Lan cười
mỉm, không hy vọng để Long Y Hoàng mang tâm tình xấu, hắn cũng vươn tay
đặt trên cánh cửa lạnh băng: "Nó có dày vò nàng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...