Nhạc Mỹ ngồi trước gương, mái tóc dài mượt xỏa xuống. Vân nhi nhẹ nhàng đưa lược, lại nói: “nương nương, vẫn là người nên cẩn thận một chút. Phía hoàng quý phi đã có chút động tĩnh. Dù sao, trong thời gian người trong lãnh cung, HQPhi cũng đứng đầu hậu cung. Cứ thế mà bày rõ năng lực của mình, Phượng An là quận chúa nc Lương nhưng mẫu thân là muội muội duy nhất của Thái Phó dưới Hoàng Đế,Thừa Tướng trên vạn người” _ “có phải Qphi là con gái của Thừa Tướng k?” _ “dạ nương nương”. Nàng nhắm mắt an tĩnh một chút; Bạch Vân k hỏi thêm nữa mà lặng lẽ tết tóc cho nàng. Buổi tối, tên hoàng đế trẻ con lại đổi gió chui vào giường nàng ngủ. Tất nhiên, Mã Nhạc Mỹ nàng cũng k thể đuổi mà chỉ cấm hắn động đậy lung tung. Hai người suốt đêm nằm trơ như 2 khúc gỗ, k ai xâm phạm ai. Lại một buổi sáng vô vị trôi qua, nàng k biết người hoàng thất lại kính nhường Phật tổ như vậy, làm lễ nghĩa rườm rà như vậy: câu sám hối đọc 50 lần, bài vị tụng kinh mấy trăm lần... Nhạc Mỹ thấy chán liền dạo xuống Nhị hồ, đem theo đàn tranh cùng Vân nhi thưởng nhạc. Nàng gảy nhẹ dây đàn rồi theo tiết tấu mà nốt nhạc uốn lượn bay bổng, trầm lặng. Bach Vân chốc sau e dè bước tới, có vẻ bối rối: “ nương nương...người...có nghe thấy tiếng j k ạ?”. Nàng ấn phím đàn, lắng tai nghe rồi thốt lên: “Là....tiếng trẻ con khóc”. “nương nương, là chỗ kia!” – nàng nhìn theo hướng Vân nhi chỉ. Giữa dòng nước từ khe núi, trong chiếc túi rơm có đứa bé đang ngọ nguậy. Nhạc Mỹ nhíu mày thi triển khinh công mang đứa bé lên bờ. Bạch Vân vuốt ve khuôn mặt đứa bé rồi nói: “ôi trời, đứa bé đáng yêu này, k biết người mẹ nào nhẫn tâm đem bỏ nó giữa dòng suối thế?” _ “đem cầm về cho bổn cung” _ “vâng”.... Nàng đem đặt đứa bé lên giường. Nó đã ngủ say. Nàng đã tìm kiếm dấu vết quanh chân núi nhưng vẫn k phát hiện ra mẹ đứa bé đi hướng nào. Nhạc Mỹ thầm nghĩ: hay là nhận nó làm nghĩa tử của mình đi! Rồi Âm Phong Dạ đến: “hoàng hậu, nàng muốn làm khó trẫm sao? Nếu nó mang một chút huyết thống của hoàng tộc thì tốt nhưng...”. Nàng đem bàn tay nõn nà vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Phong Dạ: “thần thiếp hiểu, nhưng chỉ cần có hoàng thượng ủng hộ thì chuyện j thần thiếp đều sẽ xử lý chu toàn” _ “trẫm biết hoàng hậu tư chất xưa kia rất thông minh nhưng...”. Thấy Phong Dạ có ý phản kháng, nàng liền đặt bàn tay thô
ráp của hắn vào bàn tay tựa phi tuyết của mình, ra vẻ cầu toàn: “hoàng thượng...”. Trong lòng hắn tựa đang lăn tăn nhiều đợt, nàng bây giờ thật giống thái tử phi năm xưa, suốt ngày chạy theo làm nũng Thái tử hắn. Phong Dạ chủ động ôm thân hình mảnh mai ấy vào lòng, bàn tay hắn vỗ nhẹ trên vai Nhạc Mỹ: “được rồi, trẫm cho phép nàng là được chứ j! Sau này trẫm phong cho nó làm vương vậy”. Khuôn mặt nàng vẽ lên nụ cười hài lòng, nằm yên trong lòng hắn hưởng thụ. Cái tin ‘đế hậu nhận một hài tử bị bỏ rơi làm dưỡng tử vang khắp cả ngọn núi Thập Trì với tốc độ chóng mắt. Thái hậu có vẻ không vui vì cho rằng hoàng thất chưa có hoàng tự mà đã nhận dưỡng tử sẽ làm dân chúng cho rằng hoàng đế vô năng. Sau cùng, hoàng đế ngồi thuyết phục gần mấy canh giờ mới khiến tâm tư thái hậu dãn ra một chút. Sáng hôm sau, đại gia đình hoàng thất khởi hành trở về hoàng cung. Nhạc Mỹ ngồi trong đại liễm ôm dưỡng tử, trêu đùa nó cùng Phong Dạ. Tiếng cười từ kiệu đế hậu vang lên k ngớt làm tinh thần đội hộ tống hứng khởi, tốc độ nhanh hơn. Đứa bé được đặt tên làm Âm Lãnh Tiêu, trở thành Đại hoàng tử nhưng lại k có tư cách ngồi lên ngôi vị Thái tử. Cuối cùng đội hộ tống cũng đến hoàng cung cũng trở về vào giờ Tỵ, mặt trời đã đứng đỉnh. Nàng nghiễm nhiên trở về Tử Cầm điện- nay đã đc dọn gọn gàng. Thái hậu ra chỉ dụ trong ba ngày mọi người nghỉ ngơi, k cần thỉnh an để bà tụng kinh trong Thánh Thiên Đường điện (ở đây đặt bài vị của các vị tiên đế, tiên hậu...). Bạch Vân đang thay y phục cho nàng thì một cung nữ tiến vào:”thưa nương nương, hoàng quý phi cùng các vị phi tần cầu kiến!” _ “ra ngoài bảo họ chờ bản cung” _ “vâng”. Bạch Vân thắt xong giá y rồi đội mũ phượng tinh xảo lên đầu nàng: “hoàng tỷ vốn nên cẩn trọng một chút” _ “ta biết rồi. Vân nhi đem Tiêu nhi đưa cho nhũ mẫu bú đi” _ “vâng”. Nhạc Mỹ đi ra, dáng đoan trang than thoát cao quý vốn có của hoàng hậu. “thần thiếp thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc kim an” – đồng loạt các phi tần nhún xuống hành lễ. Nàng mỉm cười phất nhẹ tay: “miễn lễ. Ban tọa!” _ “tạ hoàng hậu”. Hôm nay hoàng hậu một thân giá y đỏ tươi thêu phượng hoàng cao quý; mái tóc đen mượt búi lên đội mũ kim ngọc phượng tỏa nên hào quang hiếm thấy. Điều này lam các phi tần sửng sốt nửa ngày. Nàng nhìn xuống: tên hoàng đế này quả thật chỉ biết triều chính: từ cấp bậc nhị phẩm đến bát phẩm chưa quá 13
người. Nguyệt tần vốn là người khéo ngôn, đứng lên mở lời trước: “chúng thần thiếp đến đây chỉ vì muốn chúc mừng hoàng hậu đăng cơ lần nữa, ngồi lên hậu vị. Thật sự đây là niềm vui lớn của hậu cung”. Nàng chỉ cười k nói. Làm sao mà nàng lại k biết các vị muội muội nay đang nghĩ j cơ chứ! Ngọc quý nhân bước ra trước, thỉnh lên một cái hộp sơn son thiếp vàng: “thần thiếp ngu muội, k biết lời lẽ tốt đẹp như các vị tỷ tỷ, chỉ biết đem quà mừng hoàng hậu nương nương”. Nhạc Mỹ chỉ lắc đầu thương cảm cho cung nữ bên cạnh phải ôm một đống quà lớn, nặng muốn chết. nàng nghiêm giọng: “hôm nay bản cung cho các vị muội muội thỉnh an là đã trái với lời căn dặn của hoàng thượng. Bản cung sẽ nhớ đến ân vị của các muội muội đây! Mong mọi người đừng vạn ngôn mà làm hậu cung thêm rắc rối”. Cuối cùng nàng cũng đuổi khéo được đám phi tần rắc rối. Nhạc Mỹ được cung nữ bên cạnh cẩn thận dìu lên; nàng thấy tâm tình hành động của nàng ta cũng tạm ổn nên hỏi: “ngươi tên j?” _ “thưa hoàng hậu, nô tỳ tên Liêu Ngọc” _ “sau này hầu bên cạnh bản cung đi” _ “cảm tạ nương nương”... Lúc này trong tẩm điện, Bạch Vân đã ôm Tiêu nhi trở về. Nàng ngắm nhìn Đại hoàng tử đang ngủ say trong nôi, nhẹ giọng: “Ngày mai, muội muội hãy triệu Lương thượng cung* đến đây đi” _ “vâng, để Vân nhi hạ tóc cho nương nương” _ “ừm”....
*một trong 3 trưởng thượng cung, là nữ quan nhất phẩm, cai quản tứ phòng: y tư phòng (trang phục), thiện tư phòng ( thức ăn), chế tư phòng (trang sức), thiết tư phòng(đồ gia dụng)
Sáng hôm sau, Nhạc Mỹ bế Tiêu nhi ra Thục Linh Uyển sưởi nắng. từ đằng xa, bóng dáng Lương thượng cung xuất hiện dần rõ hơn. “nô tỳ tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn phúc kim an” _ “miễn lễ” _ “tạ hoàng hậu nương nương”. Nàng quan sát thượng cung, thượng cung nghiêm nghị quan sát lại nàng. Trong tâm trí của Từ Nguyên hoàng hậu, Lương thượng cung là người nghiêm khắc nhưng rất chính trực và cũng k ưa j nàng trước đây. “hoàng hậu gọi nô tỳ đến đây có việc j sai bảo?” _ “ta gọi thượng cung đến đây là muốn trưởng bối bỏ qua những việc bản cung làm mà thượng cung không vừa ý ch!”. Chỉ thấy Lương thượng cung thêm khép nép: “nương nương, mong người giữ đúng vị trí của mình”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...