Truyền ngôi! Ta đã truyền ngôi cho Tuyệt Hoàng. Bên môi ta phiếm nụ cười. Phụ hoàng có thể dùng 1 chiêu này, tại sao ta không thể. Nàng biết chân tướng thì cũng sẽ tha thứ cho ta. Mấy năm nay, ta biết, tác phong của nàng đại biến [biến đổi lớn], hành y cũng không tuân theo 3 quy củ ngày xưa. Nhưng cũng còn chừa lại 1, đó là: nhìn không vừa mắt thì không chữa
“Bởi vì nàng nói, người xấu xí tồn tại trên đời này cũng chỉ làm người khác đau tim, cho nên, liền không chữa!” Trinh thám lắc đầu cười nói
Ta phất tay, trái tim đập thình thịch. Vội thay y phục thường dân, hướng về nơi có nàng, chạy vội đi. Ta tới đây! Diệp Dược Nô! Ta tới đây! Trải qua nhiều năm như vậy, ước định của ta và nàng đã mãn hạn, mà ta cũng đã hoàn thành sứ mạng của Hoàng quốc. Cho nên, ta tới đây! Từ nay về sau, ta và nàng sẽ không rời xa
Ta đứng dưới gốc cây hoa mai trước Phượng Hoàng cốc. Nàng chạy về phía ta. Ta mở hai tay ra, ôm nàng vào lòng. Trong trời mưa đầy hoa bay, ta và nàng từ nay về sau đã có thể ở bên nhau
“Không lấy chồng!” Nàng lắc đầu nói “Ngươi xem! Ta đang còn có hài tử của Vấn Hiên! Người làm mẫu thân như ta sao có thể gả cho ngươi?”
Trong đầu ta ầm ầm 1 tiếng. Ta chỉ biết 2 đứa nhỏ này giữ lại là 1 tai họa. Ta ném hai người bọn hắn sang 1 bên “Nàng xem! Bây giờ thì có thể rồi!”
“Nói vì vậy! ta và Tuyệt Hoàng, Tuyệt Thế xa nhau lâu như vậy, vất vả lắm mới được ở bên hài tử! Ta không muốn rời xa bọn chúng!” Môi của nàng vểnh cao
“Nương! Nương! Chúng ta đi ra ngoài đủ rồi! chúng ta về phóng thôi!” Hài nhi nho nhỏ cười ha hả nói
Trong lòng ta mềm nhũn, hai đứa nhỏ này thật giống Vấn Hiên
Không mở miệng, ta liền 1 tay xách 2 bọn chúng lên, ném vào trong phòng, đóng cửa lại. Nàng tức giận nói “Chàng làm cái gì! Làm gì bảo bối của ta!” Dứt lời liền muốn mở cửa
“Ta ngàn dặm xa xôi từ Hoàng quốc bỏ quên ngôi vị hoàng đế chạy tới đây, nàng còn thả hai đứa nhóc đó ra khỏi phòng! Nàng muốn hại chết ta sao?” Ta ủy khuất nói.
Sắc mặt nàng trướng đỏ bừng. Ta đột nhiên hiểu rõ, nàng đang thẹn thùng. Mà ta cư nhiên lại nhìn không ra. Ta cười xấu xa, chậm rãi tiêu sái đến gần nàng, dựa vào người nàng “Nô nhi!”
Nàng quay đầu không để ý tới ta, ta nhỏ giọng nói “Hai chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, đáng thương ta từ nhỏ đến vẫn yêu nàng không đổi, muốn hận cũng không có cửa! Ôi!” Ta cẩn thận nhìn vào mặt nàng. Lúc này trong ánh lửa, mặt nàng có vẻ càng đỏ! Có dấu hiệu
Ta thừa thế nắm lấy tay nàng, náng tránh ra 1 chút, nhưng không né tránh hoàn toàn. Một hồi lâu, nàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói “Nàng có biết lúc còn nhỏ, hai chúng ta đã từng gặp mặt không?” Nhớ đến khi còn bé, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nhìn, bây giờ nhớ lại, ký ức lúc đó đúng là vô cùng đau đớn
Nàng nghiêng đầu, cau mày nói “Khi ta còn bé? Lúc nào gặp? Sao ta không có ấn tượng?”
Ta vuốt tóc nàng “Lần đó nàng và Diệp thần y cùng đến hoàng cung, ở tại Xuất Vấn điện, chữa bệnh cho nhị đệ ta!” Ta nhỏ giọng nói
“Không có! Ta cho tới bây giờ chưa từng tới hoàng cung Hoàng quốc. Lại càng huống chi là Xuất Vân điện. Người chàng thấy chưa biết chừng là Dược Nhi!” Nàng cau mày hoài nghi nói “Đối với trí nhớ của chính mình, ta tuyệt đối tin tưởng!”
Trong đầu ta ầm 1 tiếng lớn “Như thế nào! Như thế nào có thể là Diệp Dược Nhi! Trước kia người đó dùng ngân châm rất thành thạo. Còn có thể xem mạch, còn có thể rút hảo quán! Nàng nói thế nào có thể!” Ta cố gắng thuyết phục chính mình
Nàng 1 tay đẩy ta ra, lạnh lùng nói “Chàng biết cái gì! Nếu như nói về việc đi Hoàng quốc, như vậy đích thật là Dược Nhi đi! Ta và nàng thường xuyên trao đổi thân phận, chàng không biết sao? Chàng ngay cả người mình thích mà cũng không biết, còn ở đây làm gì! Mau đi đi!” Nàng chỉ vào ngoài cửa, gương mặt đỏ bừng
Là Diệp Dược Nhi! Như thế nào có thể! Ta cố gắng hồi tưởng, như thế nào có thể là Diệp Dược Nhi? “Trước đây ta bắt Diệp Dược Nhi vào hoàng cung, cũng không nghe nàng ta nói chuyện này! Diệp Dược Nô! Người đó tất hẳn không phải là Diệp Dược Nhi!” Ta lớn tiếng nói, ta như thế nào có thể hồ đồ như vậy
Trái tim của ta rối loạn. Vốn luôn nhận định người này, đột nhiên lại biến thành người khác, bảo ta thế nào mà không hoảng hốt, thế nào mà không lo
Nàng lạnh lùng liếc nhìn ta 1 cái, ta như bị đổ 1 chậu nước đá xuống đầu. Lạnh từ đầu đến chân! Diệp Dược Nhi! Tại sao lúc nhìn thấy nàng ta, ta không có nửa phần cảm giác? Nàng ta và Diệp Dược Nô, ta cho tới bây giờ vốn phân biệt rất rõ ràng. Chưa có 1 lần nhầm lẫn. Mà bây giờ nàng lại nói lúc trước ta nhìn lầm rồi?
Đây là chuyện gì xảy ra! Ta lui ra sau 3 bước, hay là người ta vẫn luôn chung tình là Diệp Dược Nhi! Cười đau khổ, ta ngồi xuống, vô lực nói “Như vậy, ngày ấy hẹn ước với ta ở hội chùa không phải là nàng, mà là nàng ấy?”
Nàng gật đầu. Mày càng cau chặt
“Như vậy, người mà cắm châm đầy người ta vốn là nàng ấy, không phải nàng?” Thanh âm của ta rất lạnh, lạnh đến mức ta không cách nào tưởng tượng được
Nàng lại gật đầu, đôi mắt dần dần đỏ ngầu
Nàng thương tâm rồi! Ta biết! “Như vậy, người nhìn lén ta tắm rửa cũng là nàng ấy, phải không?” Ta nói giọng khàn khàn
Tia sáng trong mắt nàng thoáng biến đổi, gật đầu
Ta đau khổ cười lạnh “Nguyên lai là nàng ấy! Đường Vấn Thiên ta thông minh 1 đời, cũng không ngờ lại si tình nhầm người! Nhầm Dược Nhi thành Dược Nô! Nếu không phải lúc ấy nàng ấy cưỡng hôn ta, ta như thế nào có thể yêu nàng ấy! Đáng thương cho nụ hôn đầu tiên của ta, đúng là bị nàng ấy cướp đi!”
Bên trong mắt nàng rốt cục đã phun ra lửa giận, đứng vụt dậy, 1 tay túm lấy y phục ta “Chàng nói, nàng cưỡng hôn chàng? Nàng lúc nào cưỡng hôn chàng? Chàng đừng có nói bậy! Nhiều nhất cũng chỉ là nhìn thân thể của chàng mà thôi!”
Lời nói của nàng biến mất ở trong môi ta! Vốn là gạt ta! Xem ra nàng sớm đã nhớ đến chuyện lúc trước, cư nhiên còn trêu đùa ta như vậy! ta chưa bao giờ nhận nhầm nàng!
Ta hừ 1 tiếng, đẩy ta ra, đỏ mặt nói “Nguyên lai chàng giả bộ! Đáng chết! Đường Vấn Thiên! Tốt xấu gì chàng cũng phải để ta thắng 1 lần chứ!”
Ta nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói “Là nàng khơi mào ngọn lửa chiến tranh! Nàng không thể trách ta!” Ta ôm chặt thắt lưng nàng, sợ nàng lại bỏ đi
Nàng cảm nhận được sự thay đổi của ta, sắc mặt thoáng cái đỏ bừng, ta 1 tay ôm nàng ngồi xuống, thả rèm. Nữ nhân như thế sao có thể không đáng để ta yêu cả đời đây? Ta thủ tiết vì nàng, nàng sao lại không thủ tiết vì ta đây?
Hai người bọn ta đi lòng vòng 1 thời gian dài, rốt cuộc cũng trở về bên cạnh đối phương
Ta muốn đem thời gian đã trôi đi lúc trước kéo trở về
Cùng nàng tương thân tương ái, không bao giờ tách xa! Ách, đương nhiên, điều kiện quan trọng chính là thành thân với nàng
Không chịu! Ngày thứ hai trôi qua, đáp án của nàng cho ta vẫn giống nhau! Ta thiếu chút nữa là phát điên rồi, đêm qua ta vẫn chưa đủ cố gắng sao?
Không đâu! Thời gian dài như vậy, hẳn là rất cố gắng rồi
Đột nhiên, ta nhớ tới lời phụ thân nói, muốn đoạt được ái tình của nữ nhân, thì phải làm nàng không ngừng sinh hài tử cho ngươi!
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...