Lãnh Cung Hoàng Hậu

“Đại tỷ! tỷ không nên thương tâm! Sở dĩ tỷ phu làm như vậy là bởi vì muốn tỷ hảo hảo sống trên đời này! Hắn từng nói nếu tỷ không đáp ứng thì muốn ta lén tỷ làm! Đại tỷ! Tỷ thông cảm cho hắn 1 chút! Hắn muốn tỷ hảo hảo còn sống trên đời này!” Phù Dung nói đến chỗ này, nước mắt liền cũng rơi xuống

Trong khoảng thời gian dài từ đó tới nay, tất cả mọi người đều xem Vấn Hiên như thân nhân của mình. Vốn muốn nín khóc nhưng khi nhìn nàng rơi lệ, nước mắt ta lại như vỡ đê! Nguyên lai nước mắt của ta vẫn chưa khô, vẫn cứ cuồn cuộn không dứt

Chỉ là, thương tâm đến chết lặng rồi. Tim ta, đau quá, đau đến sắp nhỏ máu, Vấn Hiên!

Qua ngày thứ hai, các muội muội cũng trở về. Người chết đã ra đi, nàng các thấy hắn như thế cũng khóc không thành tiếng. Ta yên lặng rơi lệ. Giọng nói bị nước mắt làm cho nghẹn ngào

“Vấn Hiên! Vấn Hiên! Chàng muốn nhìn hoa mai, lại còn nói muốn nhìn hai cây mai trước cửa Xuất Vân điện, là bởi vì chàng nhớ nhà, phải không? A! Trong khoảng thời gian này, cùng ta chịu khổ trong Phượng Hoàng cốc, chàng cũng không than trách 1 tiếng, Vấn Hiên! Chàng thật ra rất nhớ nhà, có phải không? Được rồi! ta đưa chàng về nhà!” Ta biết nếu không quyết định nơi mộ huyệt của hắn thì mọi người sẽ lập tức muốn đưa hắn đi chôn cất! Lúc này, ta cư nhiên muốn dùng cách thức này để ở lại bên cạnh hắn thêm 1 chút

Nghe ta nói muốn đưa Vấn Hiên về nhà, các nàng cũng ảm đạm thần sắc, nhưng lại không nói nhiều! Khi bọn hắn đưa điêu long quan mộc [quan tài bằng gỗ có chạm khắc hình rồng] lại đây, muốn đặt Vấn Hiên vào! Ta khóc đến mức trái tim như nứt ra! Vấn Hiên của ta! Sao có thể bị đưa vào trong quan tài! Hắn như thế nào có thể!

“Dùng kiệu đưa đi!” Ta tức giận nói.

Các nàng kinh ngạc nhìn ta, ta gật đầu “Đùng vậy! Dùng kiệu! hắn như thế nào có thể nằm trong quan tài! Một khi đã nằm vào trong quan tài, hắn liền thật sự đã chết! nhưng là, bây giờ, các ngươi xem xem, sắc mặt hắn vẫn còn hồng hài như vậy, tay hắn vẫn còn rất ấm! Các ngươi nói, hắn sao có thể chết rồi đây? Đưa hắn vào trong quan tài, hắn sẽ sợ hãi cỡ nào, thương tâm cỡ nào!”

“Đại tỷ! Hắn đã chết!” Dược Nhi quát lạnh nói.


Ta lắc đầu, đem tay nàng lại, để nàng sờ sờ tay hắn “Ngươi xem! Ngươi xem! Tay hắn rõ ràng còn ấm! hắn sao có thể chết rồi! không có chết, hắn còn đang chống giữ, chờ ta cứu hắn đây!”

Dược nhi muốn gạt tay ta ra, nhưng là, chần chờ 1 hồi lâu, liền ngừng tay “Đúng vậy, đại tỷ, hắn còn chưa chết!”

“Đại tỷ! Tay hắn có độ ấm là bởi vì tỷ cho hắn ăn ngọc lô hoàn! Đại tỷ, tỷ không nên như vậy! Đã chết vẫn là đã chết!” Nhận Hỷ thành thật nói

Ta ôm chặt lấy hắn “Không đâu! Không đâu! Hắn không chết! Hắn sao có thể chết! Hắn là Vấn Hiên của ta! Ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, yêu thương ta nhiều năm như vậy! Ta là thần y! Ta là Diệp Dược Nô! Ta nhất định có cách cứu hắn, phải không? Không nên! Đừng để cho hắn 1 mình nằm trong quan tài!” Ta hít sâu 1 hơi, lên tiếng khóc lớn “Trước đó, hắn ở dưới vách núi, 1 mình cô độc bất lực trong 6 ngày! Tình cảnh lúc đó thế nào, các ngươi có thể tưởng tượng được sao? Ta đã thề với bản thân sẽ không bao giờ bỏ hắn ở lại 1 mình! Vấn Hiên! Chàng tỉnh lại đi! Chàng sao có thể nhẫn tâm bỏ ta lại 1 mình! Chàng không biết là ta cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ bất lực sao? Vấn Hiên! Chàng đừng chết! Ta muốn chàng sống! Vấn Hiên! Mặc kệ thế nào, ta cũng không cho bọn họ để chàng nằm lại 1 mình trong quan tài! Cái quan tài kia chỉ dành cho người chết, không phải Vấn Hiên! Vấn Hiên không phải là người chết!”

“Đại tỷ!” Một hồi lâu, Dược Nhi vỗ vỗ vai ta “Được! chùng ta ngồi kiệu! chúng ta không cần quan tài! Người đâu, vừa cỗ quan tài này đi cho ta! Các ngươi mang quan tài đến Phượng Hoàng cốc làm gì! Trù cho bọn ta xui xẻo sao? Các ngươi không biết đại tỷ của ta vừa nới thành thân sao? Biến!” Nàng rút kiếm ra, quát to với bọn họ

Mấy người nâng quan tài im lặng 1 hồi lâu mới nói “Diệp Dược Nô này có phải đã điên rồi hay không? Rõ ràng là nàng gọi người mang quan tài đến!”

Dược Nhi túm lấy áo hắn “Ngươi dám nói lại lần nữa thử xem! Còn không mau cút! Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, ta cho tất cả các ngươi đều chết chung, tru di cửu tộc, một người cũng không tha!”

Bọn họ vội vàng kéo quan tài ra bên ngoài rồi chạy biến

Ta nhìn tang phục bọn họ đưa tới “Đốt! Đốt! Đốt hết!”


Nhận Hỷ thiêu hết tất cả. Người Diệp gia ta cho tới bây giờ đều hồng y tóc đen, lần trước đi tới Tuyên thành, chúng ta đều thuần 1 sắc bạch y, cứ như thể đã sớm biết chuyện này! Bây giờ, chúng ta ra khỏi Phượng Hoàng cốc đều là 1 thân tuyết trắng, trên đầu là thanh tram hao mai trắng. Đoàn người hạo hạo đãng đãng hướng về Hoàng thành Hoàng quốc

Các muội muội mang theo thị vệ, đội ngũ càng lúc càng đông! Lúc ra khỏi cốc, ta thấy Đường Vấn Thiên 1 thân bạch y, đôi mắt đỏ ngầu đứng ở ngoài cốc chờ! Đoàn người đứng phía sau, tất cả đều mặc y phục trắng

Ta không nói, dìu Vấn Hiên ngồi lên kiệu, ta không bao giờ bỏ lại Vấn Hiên 1 mình nữa! Đội ngũ kéo dài 10 dặm, hạo hạp đãng đãng, chậm rãi hành tẩu. Rỏ ràng tất cả đều 1 thân bạch y nhưng lại không nhìn thấy quan tài. Trong đội ngũ có vài cỗ kiệu! Cỗ kiệu màu trắng

Ta và Vấn Hiên ngồi chung 1 kiệu. Đội ngũ đi rất chậm. Lúc vào Tuyên thành, người Tuyên thành chạy ra nghênh đón 10 dặm, trên đầu đeo khăn tang màu trắng, quỳ dài không đứng dậy nổi. Thái hậu khóc đến nứt cả tim, lúc này, ta phát hiện, gương mặt xấu xí của bà ta thật đẹp. Khi nàng phát hiện ta và Vấn Hiên ngồi chung 1 kiệu, bà ta mở to hai mắt, chỉ vào mũi ta, một hồi lâu mới nói “Hảo! Hảo! Hảo! Vấn Hiên yêu ngươi cả 1 đời, hôm nay có thể được ngươi tương đợi như thế, đã không uổng phí cuộc đời này rồi!”

Nàng vừa nói xong, nước ta của ta liền rơi xuống. Cầm chặt bàn tay của Vấn Hiên, bên môi nở 1 nụ cười mang theo nước mắt “Bà bà! Vấn Hiên, hắn có con rồi! Ta mang thai hài tử của hắn!” Ta bất giác xoa xoa bụng

Nàng oa địa một tiếng khóc lớn lên, ôm lấy ta, ôm lấy Vấn Hiên, cả kinh kêu lên “Vấn Hiên! Con nghe thấy không? Con có hài tử rồi! Mẫu hậu ngay từ khi con còn nhỏ đã rất thương con! Chỉ cần có thể làm cho Vấn Hiên sống, mẫu hậu cái gì cũng nguyện ý làm! Nhưng là, rõ ràng con đã hết bệnh rồi mà vẫn đi! Chẳng lẽ đây là báo ứng của ta sao? Vấn Hiên! Con không phải sợ! Mẫu hậu cùng con về nhà!”

Ta nhìn bộ dáng của nàng mà rơi lệ, một hồi lâu mới nói “Bà bà, Vấn Hiên, hắn chưa có chết! Người sờ xem, tay hắn vẫn còn ấm! Người xem xem, sắc mặt hắn vẫn còn tốt như vậy! Hắn sao thế thể đã chết? Cho nên, chúng ta ngồi kiệu!”

Nàng nghe vậy, liền che mặt khóc lớn lên. Không lâu trước đây, ta và Vấn Hiên tới nơi Hoàng gia am đường này chỉnh nàng 1 trận, nhưng là bây giờ, Vấn Hiên ở bên cạnh ta sẽ không bao giờ di chuyển được nữa rồi


Đội ngũ nghỉ ngơi 1 đêm rồi tiếp tục khởi hành. Ta vẫn như trước ngồi cùng kiệu với hắn. Ta cho tới bây giờ vẫn không nghĩ rằng Vấn Hiên có 1 ngày sẽ bỏ ta mà đi! Sau khi rời Tuyên thành, đó là khoảng thời gian ta và Vấn Hiên hạnh phúc nhất, thanh nhạc nhất! Từ lúc thành thân, ta liền bắt đầu tìm kiếm Vấn Hiên. Sau khi tìm được, liền bắt đầu ngày đêm chăm sóc hắn, thương tâm, lo âu, tất cả mọi tâm tình đều vô cùng thống khổ

Cho tới bây giờ, ta và hắn ngồi chung 1 cỗ kiệu, vô cùng gắn bó tương ôi, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của chúng ta! Thật sự rất hi vọng, con đường nãy sẽ vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn không có điểm dừng. Trên con đường dài, vẫn có hắn ở bên ta! Bàn tay, duỗi ra sau lưng hắn, ôm lấy hắn! Người dưới tay mềm nhũn! trong lòng ta cả kinh

Đội ngũ đi được hai ngày, liền bắt đầu tiến vào Hoàng thành. Trong Hoàng thành, tiếng khóc tràn ngập. Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, trên đeo 1 chiếc khăn tang, hô to Thái thượng hoàng

Đây là cái gì? Khóc cái gì? Bọn họ tại sao khóc? Đợi khi đến hoàng cung, ta dìu Vấn Hiên xuống kiệu, bọn họ thấy vậy trợn tròn mắt. Vấn Hiên tất hẳn là muốn tự mình trở về Xuất Vân điện, phải không?

Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng 1 thân tang phục màu trắng, quỳ gối trước cửa hoàng cung, các triều thần cũng mặc tang phục màu trắng, trong hoàng cung đều trắng mịt mờ 1 mảnh! Khi nhìn thấy ta ôm hắn tiến vào, bọn họ cư nhiên nhất thời quên cả khóc

Lâu Nhạc Khanh oa oa khóc lớn  xông lên, hô to đồ đệ, tại sao lại chết, vân vân!

Thanh kiếm của Dược Nhi liền gác trên cổ hắn, lạnh lùng nói “Không ai được phép nói hắn chết!”

Hắn thoáng giật mình. Ta quay đầu, nở với hắn 1 nụ cười sáng lạng “Sư phụ, Vấn Hiên, hắn không có chết! Ngươi tới sờ xem, tay hắn vẫn còn ấm. Hắn còn ngồi kiệu. Người chết phải nằm trong quan tài! Không phải sao? Chỉ có người sống mới có thể ngồi kiệu!” Nói xong, ta liền dứt khoát dìu hắn đi vào bên trong

Lâu Nhạc Khanh dùng ánh mắt hỏi Đường Vấn Thiên, Đường Vấn Thiên cau mày lắc đầu

Tất cả mọi người đều lên tiếng khóc lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong hoàng cung, tiếng khóc rung trời. Ta cau mày, lạnh lùng nói “Tại sao khóc? Bọn họ đang làm cái gì? Các đại thần của ngươi đang làm gì? Vấn Hiên hồi cung, không phải là chuyện mừng sao? Tại sao khco1 thành như vậy! Các ngươi muốn trù ẻo người nào?!”


Các đại thần không biết phản ứng như thế nào. Tuyệt Hoàng đi tới trước người ta, nói với các đại thần “Mọi người bình thân! Thái thượng hoàng thúc thúc của ta chỉ là hồi cung mà thôi! Mọi người hẳn nên vui mừng, khóc lóc như vậy, Thái thượng hoàng thúc thúc sẽ mất hứng!”

Đường Vấn Thiên ở phía sau gật đầu. Bọn họ lúc này mới run rẩy đứng dậy, lui sang 2 bên

Lúc này đây, ta còn tâm tư nào mà quan tâm đến bọn họ. Nhỏ giọng nói nhẹ bên tai Đường Vấn Hiên “Đi thôi! Vấn Hiên! Chúng ta quay về Xuất Vân điện!”

Ta đoạn đường dìu hắn, gian nan tiêu sái  . Ta không cho bọn họ giúp ta. Đến khi ta cảm thấy không còn sức lực, liền keo hắn trên lưng, đoạn đường chậm rãi hành tẩu. Bàn chân hắn lưu lại 1 dấu vết thật dài ở phía sau

Ta dùng hết chút khí lực cúi cùng, cõng hắn lên hết các bậc thang “Không có gì đâu! Vấn Hiên! Lập tức sẽ về đến nhà rồi! Không có việc gì! Chờ 1 chút nữa, tới nhà ngay rồi!”

Lúc này, chân ta đã bắt đầu nhũn ra, dưới tay buông long, người trên lưng liền ngã thẳng xuống phía sau

Ta thét chói tai, quay lại ôm hắn, nhưng lại nhìn thấy Đường Vấn Thiên đã đem hắn ôm vào trong ngực

Ta không nói, đoạt lại Vấn Hiên từ hắn trong lòng hắn, rốt cuộc bò lên Xuất Vân điện rồi. Ta tưởng rằng, nghênh đón 2 bọn ta sẽ làm 1 Xuất Vân điện ngày xưa, nhưng không ngờ, bên trong Xuất Vân điện giăng đầy khăn trắng, cư nhiên là 1 linh đường với cỗ quan tài!

Bọn họ thấy ta lại đây, liền đi lại tiếp lấy Vấn Hiên trên lưng ta. Ta lãnh đạm nói “Các ngươi làm gì? Nơi này, vốn là muốn làm gì?” Nói xong, ta liền kinh kêu 1 tiếng, phun ra 1 ngụm máu tươi. Sau đó, cái gì cũng không còn biết nữa!

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui