Bên môi ta nổi lên 1 ý cười lạnh lùng “Đại bá! Ngươi nói như vậy, ta sẽ tưởng rằng đại bá rất yêu ta đấy. Xin đại bá sau này không nên nói những lời dễ làm cho người ta hiểu lầm như thế này nữa. Diệp Dược Nô bây giờ đã là thê tử của Vấn Hiên
Môi hắn thoáng cái trắng bệch, lạnh lùng hừ 1 tiếng “Ta với nàng vẫn chưa ly hôn, nàng đã quên? Ngày đó hạ thánh chỉ, ta chỉ nói phế hậu, đâu có nói hưu thê!”
Môi ta khẽ mím, chau mi lạnh lùng nhìn hắn “Bây giờ hưu cũng không muộn!”
Hắn thở hỗn hển nói, “Nàng muốn ta hưu? Không có cửa đâu!”
Ta bình tĩnh cười “Đại bá, ngươi sai rồi! Ta không có nói muốn ngươi hưu ta! Mà là, ta muốn hưu ngươi!” Nói xong, ta liền nói to “Người đâu! Chuẩn bị giấy và bút mực!”
Hắn ngẩn ra, kiên định nói, “Ai dám!”
Bên ngoài địa người đáp lời “Vâng! Hoàng thượng!”
“Không có giấy và bút mực, ngươi cho rằng, ta liền không có biện pháp gì sao? Đường Vấn Thiên?” Bên môi ta nổi lên 1 nụ cười độc ác “Ngươi vạch vết thương của mình ra xem 1 chút xem thấy cái gì?” Hắn cả kinh. Xé miếng băng trắng trên người xuống, bởi vì vừa tức vừa vội, càng làm cho vết thương rách ra
Ở trước ngực hắn có dày đặc những vết thương nhỏ. Ta chỉ chỉ vào gương, hắn hiểu ý đi tới trước gương xem, sắc mắt thoáng cái trắng bệch. Vết thương trước ngực tuy là không có quy tắc, rất khó nhìn, nhưng lại có thể thấy được hai chữ hưu phu!
“Ngươi không cho ta viết giấy, ta liền vết trên người ngươi! Đại bá! Chờ mấy vết thương trên người ngươi lành hẳn, ta cũng không biết đã tới nơi nào rồi!” Khoé môi ta phiếm nụ cười đắc ý
Hắn híp mắt nhìn ta, một hồi lâu mới mặc lại quần áo “Nàng rất thông minh! Diệp Dược Nô! Nữ nhân xứng đôi với ta, trên đời này, cũng chỉ có nàng mà thôi!”
Ta lắc đầu, “Phải không? Trên đời này còn có người xứng đôi với ngươi đấy! Tuyên Tuyết Dung, người đã quên? Nữ nhân đó, là ta ra tay giết chết đấy! Đường quốc chủ!” Ta lạnh lùng nói
Hắn nhảy dựng lên, muốn bắt lấy ta, lại bị ta nhẹ nhàng tránh ra. Hắn chán nản té ngã trên mặt đất. Rất không cam lòng nhìn chằm chằm ta. Ta lộ ra 1 nụ cười khiêu khích với hắn, hét lớn ra bên ngoài “Người đâu! Đường quốc chủ té xỉu rồi! Mau tới đây!”
Thần sắc của hắn vừa sợ vừa tức, lực mạnh thở hỗn hển, há mồm muốn nói, nhưng lại không nói ra lời
Bịch một tiếng, cửa phòng bị đá văng. Hai gã thị vệ vọt vào. Khoé môi ta lược lược mang ý cười, thối lui sang 1 bên “ Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người thế nào rồi?”
Trong phòng 1 trận bừa bộn, Đường Vấn Thiên 1 người đầy máu nằm trên mặt đất, loại tình huống này, thấy thế nào cũng là 1 hiện trường huyết án kinh thiên! Đôi mắt Đường Vấn Thiên cố gắng hướng ánh nhìn về phía ta
Một gã thị vệ hiểu ý, vừa muốn hành động, hai người liền nhất tề ngã vào bên người Đường Vấn Thiên
Ta đi tới trước mặt hắn, cười nói “Đã quên nói với ngươi! đại bá! Đại bá! Độc tố trên người ngươi, người thường chỉ cần ngửi thấy cũng sẽ trúng độc theo, bất quá, 1 ngày sau, độc sẽ tự giải! Cho nên, đại bá, hẹn gặp lại rồi! Cảm ơn triều phục Xích Hoàng của ngươi! Rất đẹp! Thuận tiện nói cho ngươi 1 tiếng! Đây sẽ là y phục tân nương đẹp lắm đây! A! Bây giờ ta phải đi cướp tân lang! Gặp lại!”
Hai tròng mắt hắn mở to, rất không cam lòng mà nhìn ta. Ta lạnh lùng cười “Đường Vấn Thiên! Ngươi thật ngốc!” Noi xong, ta quang minh chính đại tiêu sái ra ngoài. Ngươi Tuyên gia tất hẳn còn đang tìm ta! Ta nghĩ, nếu lúc này đi ra ngoài, tất hẳn sẽ bị bọn họ bao vây
Bọn họ có tư cách gì mà đến vây bắt ta? Ta lạnh lùng cười. Lúc này, vương pháp, đối với bọn họ mà nói, vốn không đáng để nhắc tới. Tuyên gia chính là vương pháp. Tuyên Tuyết Hạo chính là vương pháp. Tuyên Tuyết Băng cũng là vương pháp! Muốn phác sát 1 nữ tử, không cần phải khách khí
Đối với bọn họ mà nói, tiếc nuối lớn nhất của bọn họ, đó là hơn 10 năm trước, không tại lần đầu tiên nhìn thấy ta mà đem ta phác sát [giết chết]. Triều phục đỏ tươi trên người ta, như vậy có thể thấy được. bọn họ chỉ cần liếc mắt 1 cái là có thể tìm ra ta giữa đám đông
Khói lửa, thăng thiên! Ta chạy vội ra khỏi thành. Rất nhanh, liền có người rống to đừng cho ta ra khỏi thành. Con ngựa 4 vó đạp trên mặt đất Tuyên thành. Cát bụi cuồn cuộn bay lên! Gió lạnh táp vào mặt ta, tóc đenbay trong gió
Quân sĩ bên trên thành lâu, tất cả đều giơ kiếm lên với ta! Bên môi ta nổi lên 1 ý cười lạnh lùng, bọn họ, không dám ra tay
Giục ngựa chạy như điên! Là ta đánh cuộc bọn họ điểm này! Triều phục trên người ta tuy là dễ làm ta bại lộ, nhưng cũng là tượng trưng cho quyền lực. Ta cũng không tin, Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo dám để cho triều phục Xích hoàng này nhiễm huyết
“Đứng lại! Diệp Dược Nô! Ngươi đứng lại đó cho ta! đừng chạy! Nếu không, bọn ta sẽ bắn tên!” Tuyến Tuyết Băng cưỡi trên lưng tuấn mã màu đen, hét lớn với ta
Ta quay đầu lại, cười nói với hắn “Ta còn sợ ngươi không bắn! Nếu làm triều phục Xích Hoàng nhiễm huyết, Tuyên thành các ngươi cứ chờ ngày diệt tộc! Diệp Dược Nô ta ở đây! Cứ việc bắn! ha ha ha!” Tiếng cười của ta vô cùng trương cuồng, là ta muốn hắn đại hoả [tức giận]
Hôm nay mặc triều phục Xích Phượng này, đó là dù có chết ở Tuyên thành, cũng quyết tâm tiêu diệt
Tuyên Tuyết Băng đầu lĩnh [cầm đầu] quát to, “Ngươi nghĩ rằng ta không dám bắn sao? Ngươi lẻ loi một mình tại tuyên thành, ngươi cho rằng, giết ngươi một Diệp Dược Nô như ngươi, sẽ có người biết sao? Diệp Dược Nô, trả mạng cho cha ta, trả mạng cho muội muội ta!” Dứt lời, hắn liền kéo cung hướng đến bóng lưng ta
Hắn hô hào, đám người trên thành lâu cũng đồng loạt kéo cung. Lúc này, chỉ cần có 1 mũi tên bắn về phía ta, trăm ngàn tiễn [cung tên] nhỏ, đều sẽ hướng về triều phục Xích Hoàng trên người ta mà phóng tới
“Tuyết Băng! Ngươi điên rồi! Mau ra lệnh rút lui cung thủ!” Tuyên Tuyết Hạo hét lớn
“Ngươi không thấy bộ dáng của ả sao? Nữ tử này, như thế nào có thể buông tha! Chúng ta rõ ràng biết ả là kẻ đã giết cha và muội muội, lại còn đang thăm dò mộ phần của muội muội, ả ta muốn đào mộ. Loại đàn bà ác độc này đáng bị tru di!” Hắn giận dữ hét.
Chỉ trong chốc lát, ta đã tới cửa thành, quân sĩ thủ thành rút đao cản đường ta, ta động thân đón chào. Thấy ta không có lệnh, liền không thể làm gì khác hơn là thu đao đóng cửa thành. Trời đã tối! Ta bay vọt lên, từ bên trong cửa vọt ra ngoài
Tuyên Tuyết Băng ở phía sau hét lớn “Đừng cho ả đi! Mau! Không thể bắn ả, thì bắn ngựa của ả! Mau!”
Lời hắn nói bị nhốt ở bên trong cửa thành. Mới nói xong, người trên thành lâu vòng vo 1 hồi, liền hướng về phía ta, vạn tiễn tề phát [đồng loạt bắn]. Con ngựa của ta kêu lên 1 tiếng, rồi ngã về phía trước. Ta khinh thân, đứng ở bên cạnh nó. Lúc quay đầu nhìn lại, nó đã như con nhím khổng lồ, cả người đầy máu
Lúc này, cửa thành đã mở rộng ra. Đoàn người bọn họ lao tới, bao vây quanh ta “Diệp Dược Nô! Ta xem ngươi bây giờ còn chạy trốn được không!”
Ta cười, dang rộng hai tay, cười to nói “Triều phục Xích Hoàng đã nhiễm huyết! Bây giờ không phải là ta chạy không được, mà là, ta muốn ở lại xem 1 chút, Tuyên thành phạm tội khi quân lớn thì có thể đồng tội với thứ dân hay không! Ha ha ha!”
Ta quay đầu lại, làm cho hắn thấy rõ phía sau lưng ta dính đầy máu ngựa. Ta sớm biết Tuyên Tuyết Băng sẽ tự cho mình thông minh, bắn chết ngựa của ta. Máu ngựa cũng là máu nóng. Hơn nữa, lại càng không sạch sẽ
Sắc mặt hắn thoáng cái tức giận đến đỏ bừng “Diệp Dược Nô! Ngươi chết đi cho ta!” Dứt lời, hắn liền nâng kiếm xông lên muốn chém giết ta!”
Lúc này, xa xa nhìn thấy được gió lửa. Khoé môi ta nở nụ cười. Vừa đúng lúc
Tuyên Tuyết Hạo thần sắc đại biến!”Biên quan chiến sự căng thẳng. Lập tức điều phái nhân mã! Phong quốc xâm phạm!”
Tuyên Tuyết Băng nói, “Nước xa không cứu được lửa gần! Nhị ca! Chúng ta cũng đã phạm tội khi quân rồi! Tuyên gia tức diệt! Chúng ta còn trông nom mấy cái đó làm gì! Dù sao cũng chết, không bằng kèo theo ả nữ nhân này cùng chết!”
Dứt lời, hắn liền nâng kiếm muốn chém tới. Ta cười lạnh lùng với hắn. Tay phải nắm chắc, làm một động tác trước mặt hắn. Hắn cả kinh, dưới tay run lên, liền bị ta đẩy bật ra!
“Tuyên Tuyết Băng! Ngươi có thể có mật thám ở khắp Tuyên thành? Kể cả Mai lâm?” Ta cười nhìn hắn
Hắn cau mày.”Có! Bất quá, nữ nhân, bây giờ để ta chém thủ cấp của ngươi xuống!”
Ta bật cười ha ha “Ngươi nói vì sao ta và các muội muội tác ra hành động?”
Tuyên Tuyết Hạo đột nhiên kinh hãi, quay đầu lại hét lớn “Mọi người, mai lui lại! Lui về thành!”
Binh mã của hắn đang định hành động, cửa thành liền chầm chậm đóng lại. Trên thành lâu dựng lên 1 lá cờ chữ “Hoàng”. Hàn Tuyết đứng trên thành lâu ra 1 dấu hiệu thắng lợi với ta. Tiếp theo là 1 thanh kiếm lạnh như băng gác ở trên cổ Tuyên phu nhân. Chỉ thấy 2 mắt nàng trợn trừng, đã sợ đến mức mặt không còn chút máu
“Tuyết Băng! Tuyết Hạo! Cứu mẫu thân!” Thân thể hắn trong gió run rẩy kịch liệt, chỉ cần mũi kiếm của Hàn Tuyết chém nhẹ, nàng liền có thể lập tức thăng thiên
Tuyên Tuyết Băng lạnh nhạt nói “Diệp Dược Nô! Ngươi dám!”
Ta lạnh lùng cười, nâng đầu lên “Ta như thế nào không dám! Ngươi còn không rõ sao? Đại thế của ngươi đã mất! Biên quan thất thủ! Thiện cách biên quan, một tội! Làm Xích Hoàng nhiễm huyết, hai tội. Cho dù có 10 Tuyên Tuyết Dung đã chết cũng không thể trở về mà cứu Tuyên gia của ngươi rồi Ha ha ha!”
Hắn ngửa mặt lên trời rống dài “Ta đây liền giết cái người tai hoạ ngươi!” Dứt lời, hắn liền kéo cung, nói với binh lính chung quanh “Mọi người bắn cho ta! Nhiễm huyết thì cũng đã nhiễm! Giết cũng là giết. Bất quá, Tuyên gia ta phản Hoàng quốc!”
Binh lính theo hắn kéo cung, liền vây làm 1 đoàn, hơn 1 ngàn người, 1 ngàn mũi tiên liền đồng loạt nhắm ngay vào ta
“Tuyên Tuyết Băng! Ngươi không còn muốn mạng của lão nương ngươi nữa sao? Nếu thật thì bọn ta liền bắt nàng làm con chó. Ha ha ha! Đường đường là phu nhân Tuyên gia, làm 1 con chó. Ngươi nói, truyền ra ngoài thì có phải là đáng cười lắm không? Ha ha ha!” Hàn Tuyết trương cuồng cười. Nàng cười, binh lính bên người nàng liền cũng ha hả cười theo. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười lãng lãng, biểu lộ sự thất bại của Tuyên thành
Tuyên Tuyết Hạo cũng ha hả cười theo “Được lắm! Diệp Hàn Tuyết! Trò chơi kết thúc!” Hắn dứt lời, ngoài thành liền tiến vào 1 đoàn binh lính. Nhìn kỹ, đúng là quân đội Hoàng quốc
“Cho nên nói, Tuyên gia các ngươi quả nhiên là cầm kê mao làm lệnh tiễn [lấy lông gà làm cung tên]! Quốc gia này vốn là thiên hạ của họ Đường! Bọn ta là danh chính ngôn thuận. Thái tử Tuyệt Thế biết rõ các ngươi phe phái loạn đảng, muốn khí ám đầu minh. Chỉ nói với các ngươi 1 câu thôi! Ta không sao cả! Chỉ là sợ Hoàng đế của các ngươi sẽ không đáp ứng thôi!” Ta cười ha ha .
Sắc mặt Tuyên Tuyết Hạo thoáng cái trở nên xanh mét. Một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nói với Tuyên phu nhân “Mẫu thân! Hài nhi bất hiếu! Tánh mạng của chúng tướng sĩ giao phó trên người hài nhi, hài nhi và bọn họ giống như là tay chân huynh đệ. Nếu hài nhi để bọn họ buông vũ khí thì ta thật có lỗi với các huynh đệ!” Dứt lới, kéo căng cung, nhắm ngay Tuyên phu nhân, gió lạnh vun vút
Hàn Tuyết đang định hành động, mũi tên đã bắn vào ngực Tuyên phu nhân! Xuyên ngực mà qua. Nước mắt Tuyên Tuyết Hạo liền rơi xuống. Hai tròng mắt Tuyên phu nhân không cam lòng mà mở to, một hồi lâu mới giương giọng nói “Hài nhi! Mẫu thân… không trách con! Vì Tuyên gia! Chiến đấu đi!” Dứt lời, nàng liền đẩy Hàn Tuyết ra, phi thân từ trên thành lâu nhảy xuống
Binh lính phía dưới sôi trào. Tuyên Tuyết Băng lại càng đỏ hốc mắt, run rẩy nói “Ta giết ngươi, thứ yêu tinh hoạ [làm hại] thế giới!” Dứt lời, ngàn mũi tên liền hướng về phía ta mà phóng tới. Ta phi thân lên, bắt tiễn[ mũi tên],hất tay, tiễn liền quay lại bắn thẳng vào người bọn lính
Tuyên Tuyết Băng ngửa mặt lên trời rống dài, chấp kiếm lên chém, hét lớn “Diệp Dược Nô! Ta giết ngươi!”
Tuyên Tuyết Hạo thì chỉ huy quân đội, vây kín toà thành. Chính mình phi thân đến chỗ Tuyên phu nhân táng thân, ôm Tuyên phu nhân hô to mẫu thân
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...