Lãnh Cung Hoàng Hậu

Ta nhanh chóng gật đầu, liền đi theo nàng vào nội đường. Am đường này dù sao cũng là hoàng thất viện kiến, bên ngoài xa hoa, nội bộ thờ phụng Quan Âm, các khâu ni (*) quỳ ở 1 bên. Cả ngày hương khói không ngừng. Xuyên qua sương khói, nhìn thấy tượng Quan Âm, đúng là vô cùng thánh khiết, vô cùng đoan trang

Tiếp tục đi vào bên trong, hậu viện lại càng thanh tịnh, nô bộc hầu hạ cuộc sống hằng ngày của bà ta có đến mười mấy người. Cho dù là các khâu ni làm việc quét dọng cũng vô cùng thanh tú. Tuy là xuất gia nhưng vẫn còn phô trương như vậy. Lòng ta thầm nghĩ

Lúc này nơi đây, trong lòng ta lại có cảm giác ê ẩm, rõ ràng vốn là hoa quý nữ tử, nhưng lại vì 1 lão thái bà muốn xuất gia mà bỏ đi theo. Là bởi vì ta sao?

A! Không phải! Bởi vì, các nàng thân là cung nữ! Liền chỉ có thể có số mệnh như thế này. Chủ tử mất hứng, muốn xuất gia thì cũng phải cùng xuất cung theo

Vẫn là không thoát khỏi số mạng nô tài. Đó là sâm nghiêm cấp bậc chế độ của thế giới này

Ta cau mày. Ta vốn lớn lên ở chốn thâm sơn, căn bản là không thể giải thích cái loại chế độ giai cấp này. Cho nên, liền cũng không tuân thủ. Vấn Hiên vốn biết ý nghĩ của ta, liền duỗi tay qua, nắm lấy tay của ta, vỗ nhè nhẹ

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.

Trong chốc lát sau, bọn ta được dẫn vào một gian phòng thanh nhã. Trong phòng này được  quét tước sạch sẽ. Trong lọ hoa đặt trên bàn có 1 cành hàn mai, hương hoa mai phủ ngợp cả phòng. Nếu không đích thân nhìn thấy, ta như thế nào cũng không tin 1 gian phòng như vậy cư nhiên phải để 1 lão nhân xấu dung, xấu tâm như vậy lui tới

Bà ta ngồi vào bên bèn, 2 nam nhân Tuyên thành liền đứng ngay sau nàng. Ta ngồi ở phía đối diện nàng, Đường Vấn Hiên ngồi ở bên cạnh ta


“Mời Thái hậu nương nương đem vết thương trên đầu cho ta xem 1 chút” Ta cười nói với nàng

Mặt bà ta giống như 1 cái vỏ cây, lộ ra 1 tia làm khó. Qua được nửa ngày, mới chậm rãi tháo chiếc mũ trên đầu xuống. Khi ta nhìn thấy đầu nàng, không khỏi cảm than, kỹ thuật của chính mình thật sự rất tốt

Tất nhiên là như thế rồi, cư nhiên có thể khiến cho 1 khối đầu không có tóc trở nên trọc lốc. Tinh mắt 1 chút thì nhìn cũng đẹp mắt lắm. Cũng không ngờ! Cũng được! Đã là ta làm thì để ta bồi thương là được [=]]] đọc đoạn này ta cười đau bụng *bò lăn bò càng*]

Ta ý bảo nàng đưa tay cho ta. Nàng do dự, duỗi tay ra cho ta. Ta bế khởi [nhắm] đôi mắt nửa ngày, rồi mở mắt ra “Trước đây có phải Thái hậu còn bị đau bụng, kéo dài không ngừng?”

Đôi mắt bà ta phát sáng, liên tục gật đầu nói “Đúng vậy, đúng vậy! Không biết vì sao từ lúc rụng hết tóc, vẫn không ngớt đau bụng. Nghĩ đến, thật sự kỳ quái!”

Có gì mà kỳ quái. Hạ nhiều độc như vậy mà “Vốn là di chứng của độc dược! Độc dược này vốn đến từ Trạch quốc. Thái hậu, người có tiếp xúc với người nào từ Trạch quốc không? Cũng mau thái hậu vẫn còn đau bụng, nếu không, nếu di chứng này không phát ra, sợ là không có biện pháp chữa trị rồi!”

Nàng kinh hỉ nói, “Nói cách khác, đây là có thể chữa trị, phải không? Thật tốt quá! Vấn Hiên! Con thật sự cưới về 1 người con dâu rất tốt!”

Khoé môi Vấn Hiên thoáng co rút. Khoé môi ta lược lược rủ xuống. Cái lão thái bà này. Tưởng rằng nói vài câu này thì ta liền không có việc gì sao? Quả nhiên là buồn cười! Ta rất muốn cười ra tiếng, nhưng không thành công!

“Vốn dĩ là thần y, nếu không phải ngày trước ở trong cung gặp 1 số bất trắc, một chút bệnh con con này sao có thể làm khó ta đây!” Đó là làm cho bà ta phải hối hận ngày đó đã chủ trương độc sát ta! Ta muốn bà ta hối hận đến ruột cũng phải phát thanh


“Bây giờ cũng không muôn! Được rồi, Vấn Hiên, 2 người các con khi nào thành thân? Ôi chao a! Ngày đó, ta còn nói Vấn Hiên với ngươi vô duyên, nhưng nguyên lai, trải qua khoảng thời gian dài như vậy, hai người các ngươi vẫn tiến tới với nhau. Quả nhiên thật là đáng mừng!” Nàng cười nói.

Ta cười nói, “Nơi nào! Chỉ là trước đó có người cản trở thôi! Bây giờ cái người cản trở đó không biết ta còn sống, rất tốt!”

Khoé môi nàng lược lược rủ xuống! Trong lòng ta buồn cười, nói với nàng “Ta phải châm cứu!”

Nàng gật đầu, khoé môi ta nhếch lên “Biện pháp này chính là kích thích huyệt đạo trên đầu ngài, nhưng, cái đó, vốn bao gồm tử huyệt, rất nguy hiểm! Bất quá, chỉ cần sử dụng biện pháp này thích đáng, tóc mới mọc sẽ đen nhánh sáng lệ giống như trước cũng là điều có thể. Chỉ là hơi muộn 1 chút! Việc này phải làm trị liệu trường kỳ, nơi nay hẳn là có người am hiểu y lý. Để cho nàng đến xem, sau này, để cho nàng ta châm cứu cho thái hậu sau 3 bữa ăn. Nhanh thì hai tháng, chậm thì 1 năm. Cứ làm kiên trì, tóc sẽ tự dài ra!” Hơn nữa, khối đầu này, cũng sẽ bị ngân châm làm cho kiệt quệ

Thái hậu khoé môi giật giật “Lâu như vậy? có thể làm nhanh 1 chút không?”

Ta cúi đầu “Bởi vì thời gian kéo dài, cho nên, phát sinh tình huống này cũng là tự nhiên! Thái hậu, không phải là không tín nhiệm Dược Nô đấy chứ!”

Sắc mặt của bà ta trắng không còn chút máy, nhẹ giọng nói “Đương nhiên là tin! Nhưng la, nơi này không có cung nữ nào am hiểu y lý! Làm sao bây giờ?”

Ta thoáng giật mình, “Có tú cung nữ (**) không? Chỉ cần có thể cầm châm [kim] là được!” Mỗi ngày thêu tú hoa trên đầu bà ta. Người này vốn  đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Tuyên thành. Nhở vả ở chỗ này không đi là vì muốn từ miệng bà ta nghe ngóng chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung! Ta tin, cho dù bà ta không biết, thì cũng sẽ có dấu vết mới


có thiện đâm tú địa cung nữ? Chỉ cần có thể cầm châm, liền thành!” Mỗi ngày tại của nàng trên đầu tú hoa! Người này vốn là tuyên thành cao nhất địa quyền lực đại biểu. Nhờ vả ở chỗ này không đi, đó là muốn tại của nàng trong miệng nghe được tuyên tuyết dong địa ở nơi nào! Ta tin tưởng, chính là nàng không biết, cũng đoạn sẽ có dấu vết mới là!

Nàng giương giọng nói, “Tuyết Băng! Nhanh đi gọi Tiểu Kết vào! Nói là bổn cung có việc muốn phân phó nàng làm!”

Tuyên Tuyết Băng cúi đâu lĩnh mệnh đi! Ta ngồi thẳng người, không lên tiếng. Vấn Hiên nhỏ giọng nói “Hôm này vừa là ngày hoa mai nở, ta nhớ lúc còn nhỏ, mẫu hậu đều làm rất nhiều ô mai, ta và đại ca, Tuyết Dung, Tam đệ, còn có Tuyết Tán đều tranh nhau giành ăn!” Hắn ôn tồn nói

Nguyên lai, bọn họ từ lúc còn nhỏ, đã ở cùng 1 chỗ rồi sao

Bên môi nàng cũng nổi lên 1 nụ cười hoài niệm “Năm đó, ta còn trẻ tuổi cỡ nào a! Tuyết Dung vốn là nữ hài tử độc nhất, tết hai bím tóc, vô cùng tuyết ngọc đáng yêu, quỷ quái động lòng người! Đáng tiếc, nhưng là hồng nhan bạc mệnh!” Nói đến chỗ này, liền đại thán 1 tiếng

Tuyên Tuyết Hạo mắt lạnh nhìn ta “Đây cũng phải cảm tạ ơn cứu mạng của Diệp thần y!”

Hắn nói ra 1 lời, nước mắt ta liền rời xuống “Các ngươi cũng biết, ta là thần y, chứ không phải là thần tiên. Đại phu vốn vẫn luôn không cứu được người bệnh. Lúc ấy, lục phủ ngũ tạng của nàng ta đã quá xấu, ta thấy nàng sống đau đớn, rồi lại không thể cho nàng hi vọng, liền cho nàng 1 bát độc dược, để cho nàng ra đi không còn thống khổ! Đôi khi, đại phu có thể làm cho người sắp chết ra đi không thống khổ cũng là 1 loại thành công rồi! Các ngươi chưa nhìn thấy dung mạo phút cuối của Tuyên cô nương sao? Nàng vốn là mỉm cười ra đi! Để cho nàng ở trước mặt người mình yêu, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, chung quy là 1 mạt tuyệt mỹ! Cái này là chuyện mà mọi nữ tử như ta đều phải làm!”

Một phen, làm cho các vị ở đây động dung rồi! Thái hậu vươn tay tới nắm lấy tay ta “Ta nói vì sao phải hạ độc! nhưng nguyên lai là nguyên nhân này! Vẫn tới nay, chúng ta trách oan Diệp tiểu thư rồi! Xin lỗi! Không sai! Ngày đó lúc Tuyên phi cùng với Vấn Thiên đã nói với ta như vậy. Bọn họ nói, Tuyết Dung, ra đi rất an tường. Cảm ơn ngươi, cảm ơn Diệp tiểu thư, đã thành toàn tâm nguyện cuối cùng của nàng!”

Ta cười khổ, “Nếu tất cả mọi người đều hiểu lý giống như thái hậu, nhiều năm như vậy, đã không bị Hoàng thượng thù hận như vậy rồi!” Nói cách khác, năm đó, Tuyên phi cũng biết chuyện này rồi. Chỉ cần có phụ nữ biết, chuyện liền được xử lý rồi. Chỉ cần 1 người biết, thì sẽ 1 truyền 10, 10 truyền trăm. Không thể nói, còn có thể có 1 người biết. Người đó, chính là Y Y. Trong lòng ta rung mình. Đường Vấn Thiên đem mọi chuyện nói cho Tuyên phi, thù nhất định phải nói cho Y Y. Bởi vì Y Y mới chính là mẫu thân ruột thịt của hắn. Lúc thống khổ, người ta đều tìm đến mẫu thân của mình

Ngày đó Tuyên Tuyết Dung chết, ta nghĩ, đó là lúc thống khổ nhất của hắn. Tìm Y Y, đương nhiên


Bà ta đang định nói, Tuyên Tuyết Băng đã dẫn Tiểu Kết đi vào. Nhìn thấy Tiểu Kết, ta không khỏi chau mày. Khâu ni này, thật giống với Tiểu Thanh. Chỉ là 1 tú cung nữ thôi! Không cần để ý! Ta đột nhiên nhớ tới năm đó Đường Vấn Thiên dùng Tiểu Hỷ uy hiếp ta. Trong lòng nổi lên 1 cỗ cảm giác bất hảo

Tiểu Kết phúc thân với ta, nửa ngày mới nói, “Cô nương hảo!”

Ta cười nói, “Sư thái đâu phải là người ngoài, có thể nào đối với ta hành đại lễ này?”

Nàng thoáng giật mình, lúc này mới chắp tay tạo thành chữ thập, nói với ta “Thí chủ!”

Ta gật đầu. Nói với Tuyên Tuyết Băng “Phân phí hạ nhân, chuẩn bị nước sôi! Còn nữa, đem tất cả kim may đến!”

Tuyên Tuyết Băng hừ lạnh một tiếng, “Cũng không phải sinh hài tử, nước sôi làm cái gì!” Dưới chân cũng không dừng, đi ra ngoài làm việc!

Chú thích:

(*)  khâu ni: ni cô làm viêc hầu hạ

(**) tú cung nữ: cung nữ chuyên làm việc may vá

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui