Lãnh Cung Hoàng Hậu

Lúc Vấn Hiên bị trang nô kéo ra bên ngoài, trong mắt hắn phiếm vẻ khiếp sợ như không thể tin. Ta xuyên qua đám người, dung khẩu hình nói với hắn “Quay về Phượng Hoàng cốc chờ ta, qua ngày 15 tháng 8, ta liền trở về thành thân với huynh”

Nước mắt trong mắt hắn thoáng cái liền rơi xuống, 1 hồi lâu sau mới quay đầu đi, không nhìn ta. Hắn đang tức giận, chỉ là, ta cũng biết, hắn sẽ chờ ta

Ta nhìn bộ dáng của hắn, đang định quay đầu lại đi hắn lại quay đầu lại, đột nhiên hét lớn “Nàng nhất định phải trở về, ta đợi nàng! Một ngày không đợi được thì chờ 1 ngày, 1 năm không trở lại thì chờ 1 năm! 10 năm không trở lại thì chờ 10 năm!”

Ta rưng rưng gật đầu. “Rầm” hắn bị trang bô kéo ra ngoài. Thâm Lam đứng ở bên cạnh ta, nhỏ giọng nói “Thế nào, đạnh di, có muốn mang hắn về lại không?”

Ta lắc đầu, “Không nên, đây là chuyện của tỷ muội ta, chúng ta không thể liên lụy người khác!” Hơn nữa, hắn là người ta muốn bảo vệ

Lãnh Thâm Lam nhanh chóng gật đầu, 1 hồi lâu sau giương giọng nói “Đóng đại môn lại!”

Lúc đại môn khép lại, ta thấy bóng dáng hắn vọt tới đại môn khẩu [miệng cánh cửa]. Ngửa đầ nhìn trời, nước mắt của ta cũng rơi xuống theo. Đúng vậy, đúng vậy a, nguyên lai, hết thảy những điều ta vừa mới nói đều là sự thật. Nguyên lai, ta lại là như thế này, muốn gả cho hắn a


Ta đau buồn, hắn vì ta mà tấu cầm 1 đêm, làm cho 10 ngón tay bị phá hỏng. Nước mắt, lại rơi xuống. Đã trễ thế này, hắn 1 mình rời đi, không có việc gì chứ?

“Thâm Lam, phái người đưa hắn quay về cốc. Hắn thân thể yếu đuối, đã trễ thế này, 1 mình hắn thì làm sao bây giờ?” Ta quay đầu, đóng cửa phòng lại

“Lãnh Thâm Lam chắp tay nói “Tuân lệnh đại di! Người đâu, phái 2 người ra ngoài, bảo vệ đại di phu tương lai quay về Phượng Hoàng cốc”

Hài tử này đúng là thật thông thấu a. Hắn nhìn ra, ta cuối cùng đã hạ quyết tâm gả cho hắn rồi, phải không? phải không? Nguyên lai, cảm giác khi từ bỏ tất cả đúng là tốt đẹp như vậy, gả cho Vấn Hiên

“Tỷ xác định, tỷ thật sự muốn sau chuyện này thì sẽ gả cho Đường Vấn Hiên?” Phục Linh lạnh lùng nói

Ta gật đầu “Đúng vậy, ta đã phụ hắn quá nhiều rồi. Nếu đời này không thể trở thành nương tử của hắn, ta kiếp này cũng không sống tốt. Đây là tâm nguyện cả 1 đời, cũng là đại tỷ quá tham lam rồi, lại muốn nắm trong tay 1 nam tử thần tiên như vậy. Ta phải bắt được hắn, bắt được hạnh phúc vào tay!”

Phục Linh cười, từ trong hoa viên nắm lên 1 vốc cát vàng, tay nắm chặt, đất cát liền từ khe hở kẽ tay nàng mà rơi ra. Nàng mỉm cười đứng đó, quay đầu lại yên lặng nhìn chằm chằm vào mắt ta “Hạnh phúc, giọng như vốc cát trong tay này, ngươi càng muốn bắt được ngay thì đánh mất càng nhanh. Như thế nào có thể nắm bắt được thì phải xem ở tỷ rồi, đại tỷ!” Dứt lời, nàng liền ném nắm cát trong tay qua cửa sổ, vỗ vỗ tay, tiêu sái rời đi


“Từ đâu mà muội biết đạo lý này, Phục Linh?” Ta cau mày.

Nàng cũng không quay đầu lại, giượng giọng cười to nói “Không cần cảm tạ muội, tỷ nên cảm tạ Kim Dung, cảm tạ Hoắc Thanh Đồng đi!”

Ta nghị hoặc nhìn nắm cát trong tay, gió lạnh thổi qua, đám cát liền theo gió mà bay đi. Hạnh phúc cũng giống như vốc cát trong tay ta sao? Cái nàng ám chỉ, là hạnh phúc của ta và Đường Vấn Hiên sao?

Ta và Vấn Hiên, cuối cùng cũng sẽ giống như vốc cát trong tay này, nắm bắt không được sao? Tay của ta run lên, 1 vài hạt cát cuối cùng cũng bị gió thổi sạch. Ta che gió đi, ta không tin mình  không thể nắm giữ được hạt cát bằng đầu ngón tay này

Tháo hồng sa xuống, cố gắng muốn nắm giữ hạt cát trước cơn gió, nhưng cuối cùng lại khiến cho chính mình 1 thân toàn đất cát. Nước mắt của ta liền như vậy mà rơi xuống, bắt không được, bắt không được sao?

“Đại tỷ, tỷ đang làm gì?” Phù Dung đứng ở phía sau ta, yên lặng nhìn ta

“Ta đang nắm giữ hạt cát, nhưng là, không giữ được. Phù Dung, muội nói xem, hạnh phúc có thật sự giống như hạt cát trong đầu ngón tay, ngươi càng bắt thì lại càng không bắt được sao? Ta ngửa đầu nhìn nàng.


Nàng chậm rãi đi tới, nhìn hồng sa trong tay ta “Đại tỷ, bên trong hồng sa của tỷ là cái gì?”

Ta ngẩn ra, lúc này mới cầm hồng sa lên xem. Nàng ngồi xổm xuống, tiếp nhận hồng sa của ta, chậm rãi run ẩy, qua chốc lát, trên hồng sa cư nhiên chậm rãi xuất hiện 1 hạt cát tinh tế. Ta kinh hỉ lau đi nước mắt, hạnh phúc của ta không biến mất hoàn toàn, không có

Nàng vỗ vỗ vai ta “Đại tỷ, có 1 số việc, không nên quá cố chấp. Tỷ bắt không được hạnh phúc thì bọn muội sẽ giúp tỷ bắt! Nhiều người nhiều lực!”

Ta quay đầu lại nhìn gương mặt kiên định của náng, một hồi lâu mới kiên quyết gật đầu. Lúc này đây, nhất định sẽ không buống hắn ra, cho dù hắn có đang thoái nhượng, cho dù thiên đại khó khăn, ta cũng sẽ gả cho hắn. 1 kiếp nạn này, các tỷ muội của ta sẽ vượt qua

“Muội cũng vậy, Phù Dung, có việc gì thì cũng nên thổ lộ ra, biết không?” Ta vỗ nhẹ vai nàng

Nàng thoáng giật mình, nước mắt, liền như vậy rơi xuống, “Đại tỷ!” Nàng nhào tới, gục đầu lên vai ta, khóc lớn thành tiếng. Ta vỗ vỗ lưng nàng “Được rồi, được rồi, đã qua rồi. 1 kiếp này, tỷ muội chúng ta sẽ không bao giờ chia tách nữa, có được không?”

Nàng lau đi nước mắt “Ta biết, ta biết, đại tỷ, xin lỗi, vì bọn ta, tỷ đã chịu quá nhiều khổ cực rồi!”

Cả người ta đại chấn, vuốt ve mái tóc nàng “Muội biết?”


Nàng gật đầu “Đại tỷ ngày đó hoả thiêu căn nhà của chính mình, rồi lại làm giả 10 mấy cỗ thi thể, đó là muốn Diệp gia ta biến mất khỏi thế giới này, không phải sao? Sợ ngày đó Đường Vấn Thiên sẽ làm hại đến bọn muội, nên tỷ muốn dời chiến trường sang Hoàng quốc của hắn. Sau đó lại có người đến đào mộ của mẫu thân, mặc dù đã bị truy nã về, nhưng việc này lại làm cho ta phát hiện đại tỷ nguyên lại vẫn đang bảo vệ bọn ta. Sau đó ta phát hiện ra nhị tỷ không hề hương khói cho mộ phần của mẫu thân, vì vậy, ta liền biết, bên trong mộ huyệt vốn không phải là di thể của mẫu thân. Sau đó lại nghĩ, nhị tỷ và Nhận Hỷ biến mất trong thời gian lâu như vậy, việc này chỉ có 1 các giải thích, đó chình là đại tỷ đã dời di thể của mẫu thân sang nơi khác. Ta đã nghĩ ra rất nhiều lý do, chỉ có cái này là hợp tình hợp lý nhất. Đại tỷ mặc dù cuồng ngạo nhưng cũng sẽ không vô cớ mà mạo hiểm. Vì vậy, liền tra ra được, nguyên lai, các tỷ đã sớm biết đến này 15 tháng 8 này. Nói thật, thật sự là mất rất nhiều công sức đây!”

A, nguyên lai vẫn không qua mắt được nàng. Muội muội này, từ nhỏ đã giỏi suy lý, chuyện bọn ta làm tinh mật như vậy mà cuối cùng nàng vẫn có thể tìm ra chân tướng

Ta vuốt ve mái tóc của náng “Muội trách đại tỷ sao?”

Nàng lắc đầu, “Mỗi người bọn ta tiếp cận với hoàng đế mỗi nước là vì muốn cứu tỷ ra. Chỉ là không ngờ rằng, bọn ta mới là người được tỷ bảo vệ. Nghĩ đến, thật buồn cười. Nhiều năm như vậy, đề là đại tỷ 1 mình gánh vác gia thất này. Bây giờ, đại tỷ, hạnh phúc của tay, bọn ta giúp tỷ bắt. Tỷ muốn nam nhân kia, bọn ta giúp tỷ bắt, tỷ muốn thoái khỏi Đường Vấn Thiên, bọn ta giúp tỷ!”

Ta rưng rưng gật đầu. Theo thời gian trôi qua, số người bên trong Ngân Phát sơn trang càng ngày càng nhiều, nhìn tất cả tỷ muội đều đến đông đủ, trong long ta không biết thế nào là lại xuất hiện 1 cảm giác khó chịu không nói nên lời. Chứng bạc tóc, vốn có thể chữa, tại sao ta không giúp các nàng chữa? Mặc dù các nàng không nói, nhưng ta biết, trong lòng các nàng, đối với mái tóc bạc này, vốn là để tâm

Nếu lần này tỷ tỷ bọn ta không qua khỏi, như vậy, trên đường xuống hoàng tuyền, mái tóc bạc này cũng sẽ là vật kết nối duy nhất giữa các tỷ muội ta

Ta không thể làm cho các nàng mang theo tiếc nuối mà rời đi, nếu ta là thần y, thì cho dù là chứng bạc tóc, như thế nào cũng phải chữa khỏi cho các nàng! A, nếu phụ thân chứng kiến bọn ta đều 1 đầu tóc bạc, có phải người cũng sẽ rất khó chịu? Vì vậy, ta liền cùng Phù Dung xuất trang tìm dược liệu. Tập hợp được tất cả các loại dược liệu rồi, liền chế thành 1 tiểu dược hoàn [ viên thuốc nhỏ]

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui