Ta biết, lần này, hắn sẽ giữ lời! Bởi vì, hắn đương nhiên rất muốn biết ta có phải thật tình hay không! Đối với việc của hắn và Đường Đình Hiên, có phải ta thật sự không để ý hay không! Còn nữa, có phải ta thật sự thương hắn hay không! Có phải ta thật tình muốn gã cho hắn hay không
Đến khi bên ngoài vang lên tiếng “cốc, cốc” ta liền biết, ta thành công rồi!
Mở cửa phòng ra, ta đứng đó mỉm cười, một tay không do dự mà kéo hắn vào trong, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta “Nô nhi! Ta đến, là muốn nàng cho ta 1 đáp án!”
Ta ôm eo hắn, bình tĩnh nhìn hắn “Đáp án gì? Là lý do tại sao ta gả cho huynh sao?” Ta nháy mắt với hắn
Hắn ngẩn người, “Ta đã nghĩ tới rất nhiều lý do, nhưng có thế nào cũng không nghĩ ra được! Ta! Ta! Ta!” Lời nói hắn biến mắt trong môi ta
Ta dồn hắn vào cánh cửa, tại trong miệng hắn mà tạo phản
Hắn 1 tay đẩy ta ra “Nàng biết, ta vốn không cẩu thả trăng hoa. Đến lúc chúng ta thành vợ chồng là được! Nàng không nên như thế!” Sắc mặt hắn đỏ bừng, trống ngực đập rất lớn
“Chúng ta, đã từng ở chung thân mật, huynh quên rồi sao? Vấn Hiên! Là huynh không nhớ rõ rồi, nhưng ta thì nhớ kỹ thanh thanh sở sở [ý là nhớ rõ từng chi tiết ^^]. Nếu không phải huynh đột nhiên thoái nhượng thì sao ta có thể lại mang thai đây? Không mang thai thì sẽ không lạc mất hài tử. Ta đã làm mất hài tử, muốn huynh bồi thường cho ta 1 chút thì có gì không đúng?” Ta nháy mắt với hắn
Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Chuyện kia, xin lỗi!”
Ta che môi hắn lại “Không nên nói suông! Cái ta muốn là hành động thực tế!” Nói xong, ta kéo đầu hắn xuống
Hắn hắn 1 hơi lạnh, không biết như thế nào cho phải! Ta ôn tồn cười! cùng hắn dây dưa! Hắn lại đẩy ta ra “Ta không thể uỷ khuất nàng! Nàng xứng đáng với những gì tốt nhất! Nô nhi! Hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò
Ta nói, “Ta không thể thả huynh đi! Ta sợ huynh vừa đi, thì sẽ làm ta đi ra ngoài theo! Đường Vấn Hiên, huynh đã bị ta làm tổn thương quá nhiều rồi! Ta không muốn lại làm thêm nữa. Huynh cũng biết, lúc đầu, lúc cùng ngươi và Tuyên Tuyết Tán, ta vẫn còn do dự không quyết! Huynh cho rằng, ta đối với huynh là giả ý, kỳ thật, ta đối với huynh là thật tình! Chỉ là huynh đối với chính mình lại rất không tự tin! Mấy lần đều làm cho ta lo lắng! Hôm nay, ta như thế nào cũng không thể để hunh bước ra khỏi cánh cửa này!” Nói xong, ta liền muốn cởi quần áo của hắn
Hắn lùi lại phía sau mấy bước, kéo kéo quần áo của mình trước ngực. Giật mình không nói ra lời “Nguyên lai, đúng là như thế sao? Sao có thể! Nàng lúc đầu, rõ rang đã chọn Tuyên Tuyết Tán!”
Ta từng bước một đi về phía hắn “Đúng vậy! Lúc đầu, ta chọn Tuyên Tuyết Tán, nhưng, huynh không nhớ rõ sao? Nguyên nhân ta chọn Tuyên Tuyết Tán là vì sao? Vậy thì để cho ta nói cho huynh biết! Là bởi vì các huynh nói rằng hắn đã chết. Nếu như ngày đó các huynh nói rằng huynh đã chết thì ta cũng phải làm như vậy! Vấn Hiên, huynh ngẫm lại xem!”
Hắn thôi lui về phía sau “Ta tin! Ta hoàn toàn tin. Nhưng là, nhưng là ta không thể uỷ khuất nàng! Nô nhi! Ta đi!” Dứt lời, hắn liền muốn đẩy cửa ra, nhưng lại bị ta lấy thân che ở cửa
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt của hắn trướng đỏ bừng, nhìn ta “Nô nhi! Ta không nghĩ tới! Thật sự, chúng ta như vậy! Không tốt!”
Bên môi ta phiếm ý cười ôn tồn “Không tốt sao? Vấn Hiên, huynh không muốn ta sinh hài tử cho huynh?”
Ta địa bên môi phiếm ôn tồn địa ý cười, “Vốn là bất hảo sao? Hỏi hiên, ngươi không nghĩ ta cho ngươi sinh hài tử?”
Cả người hắn phát run, 1 hồi lâu mới nói “Muôn! Chỉ là…!”
Ta cười nói “Muốn thì liền làm đi! Đường Vấn Hiên, làm 1 nam tử hán đường đường chính chính đi! Không nên sợ đầu sợ đuôi như vậy! Huynh đang sợ cái gì! Huynh không phải là đang sợ Đường Đình Hiên ghen đấy chứ!” Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, vẻ cuồng loạn trong đôi mắt dần dần bình tĩnh trở lại “Nô nhi, nàng tỉnh táo 1 chút! Ta biết trong khoảng thời gian này, áp lực của nàng rất lớn! Nhưng là, chúng ta không thể làm như thế! Ta chỉ có thể nói như thế!” Dứt lời, hắn liền muốn rời đi!
Ta cúi đầu, cố gằng làm cho chình mình không nghẹn ngào, nhưng không thành công “Vấn Hiên, huynh đang chê ta già sao? Đúng vậy! Nhiều năm trôi qua như thế, sao ta có thể không già đi! Huynh đi đi! Huynh có biết tại sao hôm ta nhất định phải đưa huynh đến đây? Vậy thì để ta nói cho huyn, bởi vì…. tỷ muội bọn ta đã quyết định vào ngày 15 tháng 8 sẽ cùng đồng quy vu tận trong Ngân Phát sơn trang rồi! Chỉ muốn cùng hujynh thành thân, danh chính ngôn thuận ở cùng 1 chỗ, xem ra là không được rồi! Xin lỗi, Vấn Hiên, ta không còn nhiều thời gian!” Ta lau đi nước mắt
Hắn cả kinh nói, “Các nàng! Các nàng!”
Ta ngước mặt lên, gật đầu “Đùng vậy! Ngày 15 tháng 8, nghe người ta nói, đó là ngầy tỷ muội bọn ta loạn thiên hạ! Bọn ta khọng biết mình có bản lãnh loạn thiên hạ hay không! Nhưng là, tỷ muội ta đã quyết định sẽ cùng tồn vong trong Ngân Phát sơn trang này! 1 người như vậy, sao có thể thành thân với huynh đây! Nếu sau việc này, tỷ muội ta còn sống, huynh phải ở trong Phượng Hoàng cốc chờ ta, ta sẽ thành thân với huynh!”
“Ta sẽ không đi! Ta muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử!” Dứt lời, hắn liền định tiến lại ôm lấy ta. Ta 1 bả tự xé rách quần áo của chính mình, yết hầu hét lớn “Người đâu, người đâu! Cứu mạng!” Vấn Hiên, xin lỗi, ta nhất định phải đuổi huynh đi
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...