“Ngươi bắt cóc bọn ta thì liên quan gì đến việc ngươi làm võ lâm minh chủ?” ta lạnh lùng nói “Không phải là muốn ép Diệp Dược Nhi đem chức võ lâm minh chủ nhường cho ngươi đấy chứ! Như vậy thật buồn cười! Ngươi hôm nay bức nàng tặng cho ngươi, ngày mai, nàng sẽ bắt được tiểu Thanh Thanh và Tiểu Bạch long của ngươi để ngươi tặng chức vị đó lại cho nàng, cứ như vậy không dứt!”
Hắn thoáng giật mình, đột nhiên giận dữ hét, “Ta như thế nào có thể đi làm loại chuyện này? Ta chỉ muốn nàng ra tay mà thôi! Ta luyện kiếm mười năm là muốn cùng nàng phân chia cao thấp, ai biết được trước khi tới rồi nàng ta lại giở chiêu “rùa đen rúc đầu”, làm rối loạn tất cả kế hoạch của ta! Chán ghét, 1 người phụ nữ như vậy hảo chán ghét!” Tiếp theo là thanh âm “bang bang” va chạm
“Bắt cóc bọn ta, ngươi xác định nàng sẽ ra tay? 2 người bọn họ, 1 người là Hoàng quốc hoàng đế, 1 người là Hoàng quốc thái thượng hoàng, hình như là chẳng có quan hệ gì với nàng ấy, con người của nàng vốn lòng dạ sắt đá, cho dù ngươi có giết hết số người trong thành, nàng cũng sẽ không bị đả động. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng khi bắt 3 người bọn ta, nàng ấy sẽ ra tay?” ta hảo tâm nhắc nhở
Hắn cười to một hồi lâu mới nói, “Nếu không, sao ta lại bắt luôn cả ngươi? Bắt 1 nữ tử có gương mặt giống nàng, mặc dù 1 người tóc đen, 1 người tóc bạc, nhưng ta có thể xác định, ngươi chính là thân thích của nàng. Mặc kệ hắn, dù sao bắt thì cũng đã bắt, không bằng có tiếp tục kế hoạch. Người đâu! Xuất phát!”
Kế tiếp lại bất lực ngồi trong xe ngựa như cái lồng sắt. Chỉ là, những thứ che chắn xe ngựa đều đã bị tháo dỡ, con ngựa cứ vậy lôi kéo 3 người bọn ta. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh, càng có thể tinh tường chứng kiến nhất cử nhất động của những người này
Đường Đình Hiên quả nhiên lại bị hắn đánh cho hôn mê. Lân này hình như không còn lưu tình, lúc này, hắn đang bị ném trên 1 xe ngựa giống như bọn ta
Trong cái xe tù này, 3 người bọn ta như chim trong lồng. Ta và Vấn Hiên ngồi cùng 1 chỗ, 10 ngón nắm tay. Đường Vấn Thiên 1 mình ngồi ở đuôi xe, không nhìn bọn ta
Cho tới bây giờ, ta mới phát hiện, đội người đó đều mặc hoa phục cẩm ý, tất cả đều chỉ là những thiếu niên 15- 16 tuổi. Thủ lĩnh chính là tên thiếu niên kia, bên cạnh hắn là 1 thiếu niên vận hoa phục màu đen, tên thiếu niên đó tuấn tú dị thường. Hắn thấy ta nhìn hắn, nhìn liếc mắt chăm chú nhìn ta 1 cái, đối với ta lộ ra 1 vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, sa u đó lại chuyển ánh mắt sang phương xa
Hắn thường hay nói nhỏ bên tai tên thiếu niên kia, lại càng thần bí nhìn 3 người bọn ta. Phát hiện ta cứ 1 mực nhìn hắn, bên môi hắn nở nụ cười, liền vẫn nhận được cũng nhận được không được. (ta chẳng biết câu nỳ nên edit thýa nào T.T)
Ta híp mắt, dùng khẩu hình nói với hắn “Các ngươi là ai?”
Hắn nở 1 nụ cười với ta, 1 hồi lâu mới quay đầu, không nhìn ta, đắc ý kẹp chặt bụng ngựa. Con ngựa như phát điên lên, vọt thằng đến phía trước
Ngươi này rõ ràng chính là cao nhân mà bọn hắn nói đến, nhưng nguyên lai, tên cao nhân này cũng chỉ là 1 thiếu niên. Hắn cùng tên bạch y thiếu niên song song đi cùng 1 chỗ, có cảm giác oai hùng. Hai người kia rốt cuộc là từ đâu tới?
Mười năm trước, bọn họ mới bao tuổi nhiêu tuổi? Lúc kia, bọn họ đã giao thủ với Dược Nhi rồi? Dược Nhi đã xảy ra chuyện gì, đánh nhau với tiểu hài tử 5 – 6 tuổi?
Nhìn thấy 2 người bọn hắn, ta không khỏi nhớ đến Nhật Quang và Nhật Xuất, nếu bọn ta không rời xa nhau….hai người bọn hắn bây giờ hẳn đã 18 tuổi rồi! A, lớn tuổi hơn 2 ngươi bọn chúng. Nguyên lai, chuyện nay đã trôi qua 18 năm rồi. Bây giờ, 2 người bọn hắn đã trưởng thành như thế nào rồi?
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì 2 ngươi bọn hắn cũng đã đến tuổi lấy vợ, phải không?
Thời gian trôi qua thật nhanh a!
Đi hết đoạn đường này là đã đi ra Hoàng quốc. Càng đi xa thì càng bất lợi cho bọn ta. Tên thiếu niên bạc y vì cái chết của con thanh xà mà càng ngày càng nôn nóng bất an, ta thậm chí chứng kiến hắn mấy lần không kiềm chế được mà lại đây muốn chém mấy người bọn ta
Tên thiếu niên hắc y bên cạnh an ủi, mỗi lần phải qua 1 chốc lát, tên thiếu niên bạch y mới chịu buông kiếm xuống. Mọi người trên đường rất tôn kính tên thiếu niên hắc y, cũng không thua kém gì tên thiếu niên bạch y
Cho nến sau này, ta mới biết được, 2 tên thiếu niên này đúng là bang chủ trong bang. 2 người kia, 1 người nóng nảy, 1 người tỉnh táo; 1 người sùng văn; 1 người thượng võ; 1 người âm, 1 người dương, đúng là không thể tách khỏi nhau. Nếu không phải vì diện mạo bất động thì ta sẽ tưởng rằng hai người bọn hắn là anh em sinh đôi
Chỉ cần tới nơi của Dược Nhi
Trong lòng ta thầm hận
Trên đoạn đường, Đường Vấn Thiên vẫn bất động, cứ yên lặng ngồi trên xe ngựa. Nhưng thật ra ta và Vấn Hiên vẫn luôn nắm tay nhau. Trải qua ngày hôm ấy, 2 người bọn ta càng thêm thấu hiểu đạo lý phải quý trọng người trước mắt
Ta cũng không đi khắp nơi gây hấn sinh sự, ở trước mặt người thông minh, ta không thể làm bừa
Vì vậy, trên đoạn đường cũng có thể coi là “vi tương an vô sự”
Thời gian càng dài, tên bạch y thiếu niên ngày càng nôn nóng, ta cũng bắt đầu cảm thấy lo lằng bất an. Bọn họ tìm đến vài nơi, cư nhiên cũng không tìm được Dược Nhi. Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay
Tên thiếu niên kia hiển nhiên còn sốt ruột hơn bọn ta. Ngày ấy nổi trận lôi đình, bộ dáng đánh chửi mọi người, làm cho người ta nghi ngờ
Thiếu niên này mặc dù công phu cao nhưng cũng đã tẩu hoả nhập ma, ma tính đã thâm nhập
Ngày hôm đó, hắc y thiếu niên đi tới bên cạnh xe ngựa, nhỏ giọng hỏi ta “Diệp Dược Nô!”
Ta ngẩng đầu, “Làm gì?”
Hắn cười nói, “Quả nhiên là Diệp Dược Nô!”
“Cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện, mỗi ngày 2 người bọn họ đều hét đi hét lại tên ta, hẳn là đã phải rất rõ ràng rồi!” ta cười lạnh nói
Hắn vươn hai tay, ra hiệu dừng lại, “Không nên ầm ĩ! Ta đến đây không phải để cãi nhau với ngươi!”
“Ngươi tới đây là vì căn bệnh của bạch y huynh đệ, phải không? Chỉ là căn bệnh nhỏ, không làm khó được bang chủ đại nhân!” Ta cười lạnh nói.
“Thần y quả nhiên vốn là không giống với người thường, ngay cả điều này cũng có thể nhìn ra! Ta đây thì không sao, ta hi vọng, ngươi có thể chữa bệnh cho huynh đệ của ta!” Bên môi hắn nổi lên ý cười lạnh lùng
“Các ngươi bắt cóc bọn ta nhưng lại muốn bọn ta cứu ngươi, không khỏi buồn cười! ta sẽ không làm!” Ta dứt khoát cự tuyệt
Hắn cười nói, “Ta sớm cũng đã biết lời thề không y [chữa bệnh] của ngươi, chỉ là, Diệp Dược Nô, ngươi cư nhiên đã quên tình cảm bây giờ. Ta không phải đang cầu xin ngươi mà là ta đang y hiếp ngươi. Ta biết 2 nam nhân này đối với ngươi mà nói là quan trọng đến cỡ nào, chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn nên không biết ngươi hướng về người nào, là Đường Vấn Thiên hay là Đương Vấn Hiên. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là đem 3 người các ngươi nhốt vào 1 chỗ. Bây giờ, ngươi đã biết rõ chính mình muốn ai, như vậy, ta liền đàm phán điều kiện với ngươi! nếu ngươi từ chối, ta liền đem Đường Vấn Hiên …1 kiếm giết chết
Ta chau mày, tên thiếu niên này, mục đích bất đồng với tên bạch y thiếu niên như thế, đúng là thông minh
“Nếu hắn chết thì huynh đệ của ngươi cũng chôn theo cùng, không phải là tốt lắm sao? Cầu xin thì phải có bộ sáng của ngươi cấu xin. Ngươi như vậy không thành ý, ngươi không sợ ta đem hắn độc chết sao?” Ta nâng cằm lên
Hắn thở dài, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Nói, các ngươi muốn mang bọn ta đi nơi nào?” Ta lạnh lùng nói.
“Vốn là muốn đi tìm Diệp Dược Nhi nhưng tìm mấy ngày nay, hắn đã mất kiên nhẫn, bọn ta đáp ứng Đường Đình Hiên làm cho 3 người các ngươi ở bên ngoài mấy tháng, nên không thể làm gì khác hơn là mang theo các ngươi bên người!” Hắn nhún vai nói.
Ở trên người hắn, ta như thấy được bóng dáng Đương Vấn Thiên ngày xưa vì căn bệnh của Đường Vấn Hiên mà chạy đôn chạy đáo. Ngươi này tuy còn trẻ tuổi nhưng trên lưng lại đeo trách nhiệm như vậy, ta nghĩ, hẳn là rất thống khổ
“Các ngươi thật sư vì như vậy mà đem bọn ta bắt không tha?” Ta lắc đầu nói.
“Không phải. Mấy ngày nay ta và hắn đã thương lượng rồi, đưa các ngươi đến trên đảo nhỏ Hải Sa, tuỳ các ngươi tự sinh tự diệt, đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi
“Tốt lắm, các ngươi đưa bọn ta đến Trách quốc đi. Kiếm pháp hài tử đó luyện là giả, trừ bản cũ trên giang hồ của Diệp gia ta, không có 1 quyển nào là thật, cho nên, hắn mới có thể tẩu hoả nhập ma. Chỉ cần ngươi hạ quyết tâm, đem võ công của hắn phế bỏ thì có thể cứu được mạng hắn, nếu không thì hắn chỉ có thể sống quả tháng!” Ta lắc đầu thở dài “Tài nhân võ thuật, đáng tiếc!”
Hắn chau mày, lạnh lùng nói “Như thế nào có thể! Nếu không có võ công thì sao hắn làm minh chủ bây giờ! Hắn sẽ chết!”
“Không có võ công thì có thể luyện lại. Có căn cơ lúc trước rồi, luyện lại đương nhiên là rất dễ dàng. Hơn nữa, trên đời này có 1 loại võ công vốn không cần tự mình luyện, có phải không, tiểu huynh đệ?” ta tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, cười ha ha lên “Nữ nhân, ngươi đã nhìn ra! Bất quá, ngươi biết không, nữ nhan không nên quá thông minh mới tốt. Quá thông minh thì không thể trường thọ!”
Dứt lời, liến xoay người, đi tới bên cạnh tên bạch y thiếu niên, chậm rãi tiêu sái
Hắn nói nhỏ bên tai tên kia, nụ cười lạnh trên môi tên bạch y thiếu niên vẫn không dừng
Bọn họ rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Qua được không lâu, bọn họ liền lướt qua biên cảnh, chính thức tiến Giang quốc quốc cảnh. Đổi lên trên thuyền, mấy người hắn mới thả bọn ta ra
Thẳng đến lúc này, ta mới biết được, nọ vậy hắc y thiếu niên nói, là thật địa!
Bọn họ, muốn ném bọn ta trên đảo Hải Sa đó chứ. 3 người bọn ta vốn không phải là người Trạch quốc, chỉ thấy núi nhiều chứ chưa từng xuống nước
Hắn tống bọn ta tới nơi này rốt cuộc là có ý gì, chưa ai biết
“Trên đảo Hải Sa này tứ phía đều là biển, tứ phía đều có nơi nguy hiểm. Nếu không quen thuộc địa hình nơi này thì căn bản không vào được nơi này. Vào không được cũng có nghĩa là không ra được. Ha ha! Các ngươi ở chỗ này thì sẽ hiểu rõ xem có còn muốn chữa bệnh cho hắn hay không, còn nữa, không ngại nói cho ngươi, ta đang đòi tiền chuộc từ Hoàng quốc. Nhất cữ lưỡng tiện, sao lại không làm! Ngươi đâu, ném 3 người bọn hắn lên đảo Hải Sa! Ta không tin hôm nay các ngươi có thể trốn ra khỏi bên trong lao ngục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...