Có 1 loại hạnh phúc gọi là hạnh phúc không bắt kịp. Như thế, ta và Vấn Hiên rõ ràng có thể coi như là 1 cặp đẹp đôi, tại sao phải tách ra đây? Hơn nữa, lại bằng phương thức này
Đường Vấn Thiên nôn hết ra 1 ngụm máu đen cuối cùng, ngồi phịch sang 1 bên, 1 hồi lâu mới lạnh lùng nói “Nàng và hắn hứa hẹn cái gì? Ta mặc dù mơ hồ, chỉ có thể đoán được 1 ít, nhưng ta cũng không biết đó cụ thể là cái gì! Mau nói cho ta biết!” Hắn nói với đôi mắt đỏ ngầu. Trong thanh âm của hắn dè nén rất nhiều cảm tình, làm cho người ta không đoán được ý nghĩ
Ta không lên tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ
Hắn đi tới vài bước, tóm lấy tay của ta “Nàng không nên ôm hắn. Để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi! Trả lời ta!” Hắn nói
Ta giằng ta hắn ra “Hắn sắp chết rồi! Ngươi còn đang nói cái chuyện ma quỷ gì! Đều là ta hại hắn!” Ta nói xong, nước mắt liền âm thầm chảy ròng. Nếu không phải vì ta thì hắn sẽ không tự nguyện bị người ta bắt cóc; nếu không phải vì ta thì Đường Đình Hiên sẽ không thả 1 con đại độc xà như vậy; nếu không phải vì ta thì hắn cũng sẽ không vì cứu ta mà bị độc rắn cắn!”
“Không phải! Ta biết tâm tư của nàng. Nàng muốn làm cho Đường Đình Hiên đích thân tiến vào nơi này, phải không? Chỉ là lại bị phản công lại. Bên người hắn có cao nhân chỉ điểm. Nếu ta đoán không sai thì chính là tên thiếu niên kia!” Hắn mím môi “Vấn Hiên sẽ không có việc gì! Ta đã hút hết độc trong người hắn. Hơn nữa, trên thân con rắn có chỗ trị độc!”
“Đúng rồi! Gan rắn! Sao ta có thể quên! Dùng gan rắn!” Ta quay đầu lại nhìn độc xà thì thấy khoang bụng của con rắn đó đã bị mổ ra, ruột gan bên trong đã bị lấy ra
Ta nhìn vết máu trên tay Đường Vấn Thiên, lúc này mới thấy nhẹ nhõm! Nguyên lai, là hắn!
Lúc này, có hắn bên cạnh, thật là tốt quá!
Ta lau đi nước mắt. Đỡ Vấn Hiên lên giường, giúp hắn đắp chăn. Lúc nửa đêm, cả người hắn bắt đầu phát lạnh. Ta vuốt trán hắn, trán hắn lạnh như 1 khối băng
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sao người hắn lại lạnh như thế? Giống như 1 khối băng!” Ta đột nhiên không có chủ ý.
“Hắn là bị xà độc phát tác! Không có việc gì đâu! Chỉ cần cố gắng qua đêm này là không có việc gì rồi!” Hắn dứt lời, liền đắp thêm chăn cho Đường Vấn Hiên
Bây giờ khí trời rất lạnh. Lúc này, tại sao khí trời lại lạnh như thế? Ta gấp đến độ xoay vòng vòng
“Không nên cấp bách! Cởi quần áo ra!” Hắn đột nhiên nói giọng khàn khàn.
Ta 1 chưởng đánh sầm mặt hắn “Lúc này mà ngươi còn suy nghĩ cái gì!”
“Nàng đang suy nghĩ cái gì! 2 người chúng ta dùng thân thể để ủ nhiệt cho hắn. Chỉ cần qua đêm này là được! Tự nàng làm đi!” Dứt lời, hắn liền đem lòng bào cởi ra
Sau đó chui vào chăn, ôm lấy Vấn Hiên
Ta do dự 1 lúc, cuối cùng quyết định ngồi ở bên giường
Chờ thêm chốc lát, Đường Vấn Thiên đang ngủ cả người phát run. Ta mới biết, hắn cũng trúng xà độc [độc rắn]!
Lúc trước ta cứ nghĩ đến Vấn Hiên mà cư nhiên quên mất hắn rồi
Ta đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, 2 người này có thể qua khỏi không? Sắc mặt của 2 người bọn hẳn trắng bệch làm cho ta mơ hồ trong nháy mắt. Cứ như vậy không phải là biện pháp tốt
Nếu đi gọi Đường Đình Hiên thì hắn căn bản sẽ không lưu tâm tới ta. Nhắm nhắm mắt, Diệp Dược Nô ta cư nhiên bị tên tiểu tử này bức tới cực điểm. Nếu truyền ra ngoài thì thật sự là bị người chết người. Ta như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thoát y, chui vào chăn với 2 người bọn hắn
2 nam nhân này, 1 tả 1 hữu nằm ở bên người ta [ý là mỗi người nằm 2 bên]. Cũng không biết có thể qua tối nay hay không. Nếu trời cao có mắt thì hãy làm cho 2 người bọn hắn còn sống
Trên đời này, đã có rất hạnh phúc không bắt kịp. Ta không quan tâm ta và bọn họ có giống như thế không!
Ta vẫn 1 mình cô độc là vì nghĩ đến 2 hài tử, nghĩ đến phụ thân và mẫu thân, còn nhiều muội muội như vậy, kiếp này, ta chưa bao giờ vì chính mình mà sống. Tới lúc này rồi, ta hi vọng ta có thể vì chính mình mà sống đến cỡ nào
2 nam nhân này, 1 người ta đã từng yêu, dùng hết tâm lực chỉ để đổi lấy 1 cái liếc mắt của hắn. 1 người yêu ta, vì ta mà có thể từ bỏ hết thảy. 1 người yêu giang sơn, 1 người yêu ta
Đáp án đã rất rõ rằng, nhưng bây giờ 2 người bọn họ lại đồng thời gặp phải sinh tử kiếp. Lúc này, ta chỉ có thể đứng giữa bọn họ. Lúc này, ta thậm chí đang suy nghĩ, nếu thời gian cứ ngừng trôi như vậy thì tốt biết bao nhiêu. 3 người bọn ta cứ như vậy mà ở bên nhau. Ta cũng không cần lựa chọn giữa 2 người bọn họ
Vốn đáp án đã rất rõ ràng, nhưng là, bây giờ bọn họ hai người, nhưng lại đồng thời gặp phải sinh đóng lại kiếp! Lúc này, ta chỉ có thể ở bọn họ trung gian! Lúc này, ta thậm chí đang suy nghĩ, nếu nhiên thời gian nhân tiện như vậy đình chỉ, đáng có bao nhiêu hảo! Chúng ta ba người, liền như vậy một mực cùng nhau. Ta không cần tại bọn họ hai người giữa làm ra lựa chọn.
Cứ thế ở trong màn đêm băng lạnh, ở giữa hai nam nhân đã đông lạnh như băng, ta rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng mà thiếp đi
Đợi đến ngày thứ hai, ta tỉnh dậy trước 2 bọn hắn, đứng dậy rồi ngồi vào bên cảm giường. Sắc mặt 2 bọn hắn đã chậm rãi ấm áp trở lại, nhưng cả người ta thì bị đông lạnh như băng. Thân thể run cầm cập. Đáng chết, bị nhiễm lạnh rồi
Đường Vấn Hiên tỉnh lại trước, sắc mặt hồng hồng, đôi mắt sáng quắc vô cùng cao hứng nhìn chằm chằm ta. Hắn từ trong chăn vươn tay đến, cầm lấy tay ta “Ngày hôm qua, tất cả, ta đều nghe được!”
Bên môi ta nở nụ cười yếu ớt, nhìn hắn “Đúng vậy! Trải qua ngày hôm qua, ta đã nghĩ thông suốt rồi! Ta không bao giờ muốn bỏ lỡ hạnh phúc nữa. Ta phải giữ lấy ngươi! Vấn Hiên. Ngày đó, ở dưới gốc mai trong Xuất Vân điện, ta có nói với ngươi: nếu có kiếp sau, Diệp Dược Nô ta quyết sẽ không phụ ngươi! Ta đã chết 1 lần rồi, cho nên, Vấn Hiên, ta muốn thực hiện lời hứa của ta!”
Hắn kinh hỉ, cầm lấy tay ta để ở bên mặt hắn, tinh tế hôn lên tay ta “Ta đã chờ đợi ngày này, đã chờ rất lâu!”
Bên môi ta nở nụ cười nhưng lại nhìn thấy khoé mắt của Đường Vấn Thiên rơi xuống 1 giọt lệ. Ta ngây ngẩn cả người. Hắn biết rồi. Nhưng lại giả vờ không biết. Nhưng bây giờ ta đã không thể còn để ý đến tâm tình của hắn rồi. Nếu đã quyết định giao trọn kiếp này cho Đường Vấn Hiên thì không thể còn dây dưa gì với Đường Vấn Thiên
“Ta biết! Vấn Hiên! Kiếp này, ta sẽ không còn nợ ngươi!” Ta nhỏ giọng, ôn tồn nói
Đường Vấn Thiên cau mày, cái mũi bắt đầu đỏ lên. Mặc dù biết lúc này mà nhín hắn thì rất có lỗi với Vấn Hiên, nhưng nam nhân này lại đang khóc
Ta không nhìn lầm! Hắn thật sự đang khóc! Là bởi vì cuối cùng ta đã đáp ứng Vấn Hiên sao?
Hắn rốt cuộc đang nghĩ thế nào? Không phải là hắn yêu Tuyên Tuyết Nhi sao? Tại sao lúc này hắn cư nhiên rơi nam nhi lệ [nước mắt của nam nhi]
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...