Lãnh Cúc Băng Tâm

Xác chết bị trộm rồi?!

Thời nay chuyện lạ đặc biệt nhiều, có người đến cái xác chết cũng không tha, nhân lúc đêm cảnh vệ không chú chú lén lút chuyển đi, bên ngoài phòng pháp y vẫn còn tàn tích của dầu máy, thật không biết nên cười thế phong nhật hạ hay kẻ trộm máu lạnh.

Đêm qua nhân lúc Thù Lang ra mặt đôi co cùng Hình đại “mỹ nhân”, cô ngồi trên xe cảnh xác ồn ào đi về, trong sự hộ tống của tiếng còi bí bo, về đến tòa nhà, lúc đó cũng gần 3 giờ rồi.

Tắm rửa lên giường ngủ không tới 5 tiếng, tiếng chuông điện thoại gọi hồn không ngừng oanh tạc thần kinh mệt mỏi của cô, vô cùng chịu khò vang tới hơn 20 lần mới bị cô bắt lên.

Vừa nghe nội dung cô đâu còn ngủ được nữa, lập tức tỉnh táo kiểm tra PC card dự phòng có còn đó không, qua loa rửa mặt, thay áo ra ngoài, theo thói quen xuống bằng cầu thang, cô vốn phản cảm với cái thang máy chật hẹp.

Căn cứ theo y học hiện đại thì là hội chứng không gian u bế, căn phòng nhỏ kín gió sẽ làm cô thở không ra hơi.

Ngôn Túy Túy vừa đi vừa nghĩ, lật lấy tư liệu giám định chưa hoàn thành mà cô nhét bừa vào túi, cô nghĩ không ra ai lại trộm xác, Vu Uyển Uyển đã chết đủ tội nghiệp rồi, sao lại có người nhẫn tâm khiến cô chết rồi mà vẫn không yên lành?

Không lẽ có ẩn tình gì chăng, kiểu như sợ bản kết quả giải phẫu khiến người ta kinh ngạc, vì thế tiên hạ thủ vi cường, khiến người ta không xác để nghiệm?

Xác nữ số 307 chỉ kiểm nghiệm đến vị trí ngực, mẫu tinh dịch lấy ra từ trong cơ thể vẫn chưa phân tích, không biết mức độ tổn hại của phòng làm việc có tệ đến nỗi không sửa được không, cô chắc chắn quan kiện trọng yếu nằm ở 3cc tinh dịch đó.

Nói không chừng đêm qua bị nạn cũng liên quan đến vụ này, 2 sự việc xảy ra gần nhau có nghĩa là gì, ai có thể biết xác chết đã vào tay cô.

Nghi vấn chưa giải đáp án nằm hết trên thi thể, cô không cho rằng lực lượng cảnh sát trước mắt có thể tìm được.

Uyển Uyển àh Uyển Uyển, em phải tự đến báo cái mộng, đừng làm ma hồ đồ. Cô đang mặc niệm trong lòng.

Vừa niệm xong, bên tai truyền đến tiếng ai ya.

“Chị Cúc Hoa cư, chị định ám sát em gái làm công đáng yêu này àh?” Ai! Đau quá!

Tống Liên Liên phủi tay xụ mặt, muốn khóc không khóc chu miệng ra, như là người ta thiếu cô lộ phí không trả, 1 mình ngồi ở cửa cầu thang giận hờn.

Cô tức cười nhìn bàn tay bị cô không cẩn thận đạp trúng. “Nha đầu, hôm nay không có tiết hả? Mới sáng sớm nhìn mặt trời trầm tư.”

Cầu thang của Tòa nhà cho thuê dành cho con gái xây chuyên cho cô, sao cô biết được cô hàng xóm vốn vì tiết kiệm thời gian, thích dùng thang máy lại “xâm chiếm” đường đi, như nàng khờ ngồi thừ ra.

“Đừng nhắc nữa, em đang buồn vì chết mất mấy người chị, lát nữa mua nhang về cắm.” Cô phải phản ứng với dì chủ nhà, tuyệt đối tuyệt đối phải cấm đàn ông đi vào.

Họ quá vô lương tâm, ăn quả không cúng cây, qua sông đốt cầu khiến người khác chết trên cầu, thủ đoạn thật quá nham độc.

“Chị nhớ em là người kế thừa duy nhất của doanh nghiệp Tống Thị mà, chị gái đâu ra.” Mặt cô đầy bi thương oán hận, 8 phần là chỉ mấy vị lầu dưới.

Vừa nhắc đến doanh nghiệp gia tộc, Tống Liên Liên càng muốn khóc. “Chị hoa cúc, chỉ nhất định đừng quen bạn trai nha, em không muốn phải cúng chị.”

“Lại sao rồi? Em không phải vừa quen vài con đường phát tài rồi sao.” Tiền của phụ nữ dễ kiếm, tiền của đàn ông mù quáng đang chìm trong tình yêu càng dễ moi.

Mấy ngày trước vừa nghe cô vui vẻ đếm lấy từng xấp từng xấp tiền mới, khen tỷ phu nào đó hào phóng phong độ ra sao, chị gái nào đó ra tay rộng rãi thế nào, hoặc tỷ phu của lầu nào lầu nào tiền bo nhiều nhất.

“Hứ! Cái đám không có em gái khác giới đó, lúc trước họ xin sống xin chết xin em giúp, em quá nghĩa bất dung từ luôn! Gánh lấy nguy hiểm sẽ bị các chị đánh chết mà đi báo tin, nhưng họ trả lại cho em cái gì?”

“Tiền đó!” Tiền công của cô này là nhân dịp lên giá, tùy miệng nâng cao thật không rẻ.

Tống Liên Liên ai oán liếc. “Người 2 chân tiền 4 chân, em cũng rượt rất cực khổ chứ bộ, không có công lao ít ra cũng phải ghi nhận khổ lao, em còn cẩn mẫn hơn phi dung (maid thuê từ Phillipin) và thái lao (chắc là lao công thuê từ Thái) gấp 10 lần.

“Chuyện gì khiến em khó chịu thế, tiền không tới tay?” Nhìn vẻ mặt cô hình như không phải là vấn đề tiền bạc.

“Hứ! Bọn họ dám xù tiền em thử xem, em sẽ phá cho họ gà chó không yên, nửa đêm không sinh được con.” Một đám dạy hư con nít.

Con nít chính là cô.

“Trong tòa nhà không có hộ nào nuôi thú cưng, với lại nửa đêm em chắc cũng không thật sự chạy ra phá người ta làm chuyện lớn đời người chứ?” Nghĩ cũng biết cô làm hư chuyện gì rồi.

Tống Liên Liên đỏ mặt, thẳng lưng nói: “Đâu có nửa đêm, là chị Tỉ Tỉ bảo em 5 giờ sáng gọi chị ấy dậy, chị ấy phải đi phỏng vấn đại thần tài chính từ Nhật Bản.”

Nể tình tiền công 2 ngàn, cô tổn thất thời gian ngủ đi gõ cửa…ah, cô không có thói quen gõ cửa nên chạy thẳng vào, sau đó thấy trong chăn cuộn lại một cục nhúc nhích.

Nhất thời hiếu kì cô giở cả chăn ra, ai ngờ xém chút nữa bị sư tử rống điếc cả tai, Tần đại thúc đến hồi nào không thông báo một tiếng, chí ít treo cái biển XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN, cô sẽ biết chuyện mà lui đi.

“Túy……chị hoa cúc em sẽ bị đau mắt đó! Em đã thấy cái đống màu đen xì dơ bẩn, tâm linh thuần khiết của em bị ô uế rồi.” Chị Túy Túy rất không thích người ta gọi chị là Túy Túy.

Ngày xưa không để ý, bây giờ phải sửa miệng thôi.

“Có cần chị cho em mượn 1 cuốn Nhân Thể Giải Phẫu Học không? Cái đống dơ bẩn đó là thông đạo duy trì loài người, mấy chục tỷ tinh tử bắn từ đó ra……” Cô đang truyền thụ Giáo Dục Sức Khỏe trong nước chương thứ 14.

Tống Liên Liên bụm miệng cười vẫy vẫy bàn tay không còn đau nữa. “Chị hoa cúc tư tưởng đen tối nha! Cái đống vừa đen vừa gớm ghiếc mà người ta thấy là cức mũi.”


Sao không nghĩ thử tấm lưng của Tần đại thúc lớn cỡ nào, lúc làm chuyện đó vốn không thể thấy gì, tiếng rống vang lên là cô lập tức vọt, cảnh tượng hại mắt quá lắm chỉ thấy có 3 giây.

Vả lại cô xem tới không muốn xem nữa, mấy đôi ở lầu 3, 4, 5 chẳng phải thường xuyên nổi hứng là mất đi lý trí, phòng khách, bếp, ban công, cô cũng sắp trở thành người bị cấm vào rồi.

Tiền ơi tiền, đừng bay nhanh thế, ta muốn đăng kí.

“Cái con nha đầu này phá người lớn, coi chừng chị không cho em việc làm nữa.” Uổng công cô còn muốn giáo dục anh tài.

Vừa nghe việc làm thuê, hai mắt cô lập tức sáng lên. “Em siêng năng lại khắc khổ, trên đời không gì không làm, chị muốn quét nhà? Hay là đổ rác gọi cơm, phục vụ kiểu gì cũng có, bao thỏa mãn cười rớt răng.”

“Quét dọn.” Nín cười, Ngôn Túy Túy nghe cô hát hò quảng cáo công ty phục vụ chỉ có 1 người.

“Không vấn đề, làm liền, chị muốn trọn gói hay nửa gói, có cần tiện tay giặt đồ luôn không, bảo đảm phục vụ đúng giá lại chất lượng, tuyệt đối không qua loa.” Tống Liên Liên quay người biến thành tượng Siêu cấp phục vụ viên.

“Trọn gói.” Thật muốn xem vẻ mặt rớt hàm của nhỏ này.

Lại biến đổi nữa, lần này là khẩu khí tinh minh của thương nhân. “Nhà của tiểu thư hoa cúc khá rộng lại nằm tận tầng 6, tính bằng độ cao thì mỗi tầng sẽ tăng thêm 1000 đồng, chúng ta sẽ tính tính tổng số tiền lương……”

Bấm vào máy tính, con số tăng theo cấp số nhân, thẳng tiến tới con số thứ 6.

“Khục! Em có thể trừ đi 4000, nơi chỉ muốn em phục vụ trọn gói nằm ở tầng 2.” Không cần tính tiền bồi thường nguy cơ sập nhà.

Nửa gói bao gồm thu xếp chung quanh và lau nhà, trọn gói có thêm lau bàn và cửa kính, giá tiền rất khác, trước trước sau sau bị cô tính tới hai mươi mấy ngàn.

Tống Liên Liên vẻ mặt nghi ngờ. “Chị hoa cúc chắc không hại em chứ? Em gái sợ ma lắm.”

“Chị thấy hôm nay em rất nhàn, lát nữa cứ cùng chị đến pháp viện địa phương……” Lấy 1 phần tư liệu về.

“Haha……10h em có tiết tham khảo tiềm thức nhân loại cần học, chắc không giúp được đâu.” Cô không muốn “giao lưu” kiểu mặt đối mặt với xác chết.

Người Trung Quốc sợ ma, người tây cũng sợ ma, mọi người đều sợ ma, vì thế cô cũng không tránh khỏi mà sợ ma, không lo mất mặt.

“Liên Liên, em không túng tiền sao?” Thiên kim nghèo, cô lúc nào cũng trong tình trạng túng tiền.

Hình như chưa từng thấy cô không túng tiền.

“Túng chứ! Nhưng phải giữ mạng trước, bị ma ám còn khổ hơn.” Tiền giấy sao cứ bay đi trước mặt cô?

“Em nghĩ nhiều rồi, chị cũng đâu có sao.” Hiếm khi có tiền mà không lấy, lòng cô chắc đang rất xót.

“Cầm dao trong tay, ngàn ma không dám đến, ma cũng sợ sát khí của chị đó.” Tống Liên Liên đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt lén la lén lút. “Chị hoa cúc phải cẩn thận nha! Đừng manh động quá.”

“Hả?” Suy nghĩ đột phát lạ lùng của con nít?

“Chị xem kết cục của chị Hoan Hoan, chị Tỉ Tỉ đau khổ thế nào, chị Hà cũng khổ không kém, thậm chí đến chị mỹ nam cũng bị thằng cha ngoại quốc bao rồi, chị không được đi nhầm đường, bước vào vết xe đổ của người đi trước.” Haizz! Nữ nhi thế gian đều tội nghiệp, vì thế cha mẹ cô mới để cô phải đối mặt với hiện thực.

Lấy tên Liên Liên.

(Trong tiếng hoa khả liên: 可怜 nghĩa là tội nghiệp.)

“Nói điểm chính, không đầu không đuôi em đánh đố cái gì chứ.” Nha đầu này mê tiền mê đến điên rồi.

“Chị hoa cúc không phát hiện dạo này tòa nhà liên tục phát sinh những chuyện kì lạ sao?” Cô tỏ vẻ thần bí như đại sư.

“Có sao?” Cô bận đến không thấy mặt trời, không rút được chút tâm tư nào để chú ý xung quanh.

“Đương nhiên có, nói từ Quý Khách Mẫu Đơn ở lầu 2 trước, đảm bảo chính xác đến chị không chớp mắt được, hét lớn “Gặp ma rồi” cho coi.” Tình hình các hộ cô biết rõ nhất.

Vài tháng trước, Tàng Tỉ Tỉ vì phỏng vấnần Sư mà bị anh định tình, 2 người cùng ra cùng vào chỉ vì 1 trang báo, tình cảm nhanh chóng phát triển rồi trở thành 1 đôi tình nhân, quá trình tuyệt vời đến khiến người qua đường cười đau bụng.

Sau đó là Cận Khách Thược Dược rất thần kinh, cứ tưởng giám đốc của studio là người xấu, 2 người không đánh không quen trở thành 1 đôi oan gia hoan hỷ, Thường Lộng Hoan còn rất thích “đánh” tình “mắng” yêu, bởi thế nửa kia của cô luôn phải thương tích đầy mình.

Tiếp đến là Ưu Khách Lan Hoa Hà Hướng Vãn, cô ấy cuồng điêu khắc đến nỗi chỉ vì 1 cục đá đen, quen biết chủ nhân của cục đá đó Tề Thiên Dự, cùng nhau diễn xuất trong một câu chuyện tình yêu Dục Hỏa Bồ Tát đáng ca ngợi.

“Sự kết hợp của Dã Khách Tường Vi và thằng cha Tây Ban Nha đó không để lại cho chị chút cảnh tỉnh nào sao? Chị Thính Vũ ở tầng 5, từ đó suy đoán, người hy sinh tiếp theo sẽ là chị, chị sắp yêu rồi.” Từng đóa từng đóa hoa bé xinh héo úa, điêu linh.

“Gặp ma rồi, sao có thể……” Ngôn Túy Túy hối tiếc nói ra 1 câu “Gặp ma rồi”, trong đầu lại bỗng hiện lên bóng người của Thù Lang.

Không phải chứ? Tất cả đều trùng hợp thôi, đừng để sự lo lắng của Liên Liên làm lung lay, cô ấy dạo này chắc đi chung với Thường Lộng Hoan ở lầu 3 quá nhiều, khom lưng khoanh tay nói toàn thứ vớ vẩn, không thể tin.

“Tốt dạ một chút đừng hại đến em, chị biết một khi Thọ Khách Cúc Hoa đổ ngã, người xui xẻo tiếp theo sẽ là em đang ở lầu 7 mà.” Tiên Khách Quế Hoa! Cô phải tiếp tục tạo nghiệp chướng…Ah! Là tiếp tục chiến đấu tới cùng vì tiền.


Ngôn Túy Túy có chút hoang mang, như là dự biết được tương lai. “Chị không có…ơ! Bạn trai.”

“Oh! Ấp a ấp úng, chị đừng có phút không kìm được mà lao xuống, tình yêu là phần mộ của phụ nữ, chị nhớ phải suy nghĩ kỹ 1 chút, đừng có mà đi sai 1 bước để hối hận ngàn đời……”

“Tống Liên Liên, em đang tội nghiệp tụi chị đấy àh?” May mà ai đó không biết tiếng hoa, nếu không cô sẽ chết rất khó coi.

Hả! Tài chủ đến rồi. “Chị Thính Vũ, anh rể Tây Ban Nha, 2 người muốn ra ngoài đấy à? Nắng ngoài đó vừa độc vừa gắt, có chuyện gì em đi thay cho, lên núi xuống biển, em gái cũng sẽ phục vụ tận tình.”

Muốn kiếm tiền, thêm bớt chút nịnh nọt là chắc ăn nhất, anh rể Tây Ban Nha chắc sẽ không vì cô muốn lấy 1 lon Coca mà xử cô tội chết, cô thật sự tưởng chị Thính Vũ không ở nhà, mới 1 phút tin lầm lời nói của bà chị họ chết tiệt, xông vào khuê các ỷ lệ của người ta.

Có tiền để kiếm cô tuyệt đối không đi nhớ nỗi đau lúc bị người ta đá ra, người nước ngoài mà, nên open tí, hà tất cứ mắc cỡ sợ người ta nhìn, cô cũng đâu có đi khắp nơi tuyên truyền đâu.

“Chị muốn đi gửi đơn ghi danh thi đấu F1.” Cô không tin được Nasha, anh cứ không ngừng tìm cách cản trở cô đua xe.

Khuôn mặt của Nasha Osno vẫn thế, cứ như cả thế giới đều đang đắc tội anh.

“OK, em đang rảnh, giúp chị gửi bằng hàng không, 1 tuần sau sẽ tới.” Tiền ít thì kiếm ít, ít ít nhiều nhiều cũng giúp được chi phí trong nhà.

1 tay giao tiền, 1 tay cầm thư, Tống Liên Liên cười tít mắt, 50 USD đó!

Ngôn Túy Túy nghe thế. “Nha đầu, em rảnh rồi sao? Tiện thể đi qua chỗ chị quét dọn ……” Người 2 mặt, 2 kiểu nói.

“Úi! Em không kịp tiết học rồi, em đi trước, có chuyện gì liên lạc sau, bye bye.” Cô lao đi như xe lửa.

Hai cô nàng đứng phía sau cười trong đáy lòng, thần sắc 1 lạnh 1 đạm mạc.

“Nghe nói cô gặp phiền phức, có cần giúp đỡ không?” Phùng Thính Vũ soái khí vô cùng hất tóc mái lên.

“Còn ứng phó được, cám ơn cô quan tâm.” Giao tình nhạt như nước mà vẫn cứ chảy dài.

“Kim Khoa Ngọc Luật của Liên Liên cũng có lý, tôi là chứng cứ rõ ràng nhất nè.” Một đời bi thảm, ôi, tự do của cô.

Nhìn vào người đàn ông kế bên, khuôn mặt tuấn tú của Phùng Thính Vũ vướng chút tình yêu, như đang nói với Ngôn Túy Túy, đừng cố ý né tránh tình yêu, tất cả thuận theo tự nhiên.

“Không thể nào! Tôi làm gì có thời gian……” Tiếng nói của cô bị cắt đứt bởi tiếng kêu la.

“Chị Cúc hoa, chị Thính Vũ, anh rể Tây Ban Nha, mọi người mau đến coi, trước cửa có 1 gã ngốc lấy súng bắn vào cánh cửa siêu hợp kim phòng đạn đó! Hắn ngu quá! 1 viên đạn không bể thì nên giác ngộ chứ, còn liên tục bắn mười mấy phát.” Ngu chết đi được.

Tiếng cười của Tống Liên Liên khiến Ngôn Túy Túy rùng mình. “ Chẳng lẽ là hắn?”

Bước lên trước chỉ có cúc hoa cao khiết, đóa hoa Tường Vi cao ngạo kia liếc mắt 1 cái, chưa kịp có phản ứng gì đã bị chàng của cô vòng tay ôm lấy, mục tiêu là chiếc giường lớn ở Tường Vi Cư.

***

“Thật không thể tin Thù tiên sinh lại thất thường đến bắn không ngừng vào cánh cửa, dường như Đài Loan là một nơi không có pháp trị.”

Đột nhiên quay đầu, Thù Lang hỏa khí đang lên giơ thẳng tay, miệng súng chĩa thẳng vào người đang bước tới. “Sao em không bước ra từ cánh cửa kia?”

“Chắc là tại tôi còn biết yêu quý sinh mạng.” Một gã điên hướng về cửa lớn luyện súng, bước ra để chết àh?”

Thu súng lại, anh nhìn cô từ trên xuống dưới. “Không ai đến tìm em gây sự nữa chứ?”

“Một giấc tới sáng, không cơn ác mộng.” Trừ cuộc gọi gọi hồn khẩn cấp lúc sáng.”

Dù gì cũng sẽ đi trễ, giải quyết anh chàng này trước vậy.

“Trong mơ không có anh?” Anh đưa tay đỡ gáy cô, hôn nhẹ lên môi cô.

Thuận theo tự nhiên sao? “Có anh chắc chắn là ác mộng, tôi không muốn đến trong mơ còn bị ác ưng truy sát.”

“Hứ! Tặc ma nữ hại người, em mới là tinh hoa ác mộng của tất cả mọi người, không lấy dây trói chặt lại không được.” Tay anh thay dây trói lấy cô.

Chỉ vừa không gặp vài tiếng, anh lại nhớ cô lạ thường, chưa sáng mà đã vội kêu người điều tra chỗ ở của cô.

Chính xác hơn là chưa hề ngủ, kịch hay do cô gây ra khiến anh bực mình cả đêm, vừa phải ứng phó sự điều tra của bên cảnh sát, vừa phải làm yên lòng những ị khách thân phận đặc biệt, miễn phí chiêu đãi những vị khách bị làm kinh hoàng khác.

Đương nhiên chuyện quan trọng nhất là ra lệnh điều tra thân phận kẻ nã súng, chưa được anh cho phép mà đụng tới người phụ nữ của anh, rõ ràng là không coi anh ra gì, ngang nhiên khiêu khích Ưng Bang.


Hiện trường để lại 7 vỏ đạn, anh không dám tưởng tượng nếu 1 trong đó bắn vào người cô thì sẽ thế nào, nỗi đau cắt xéo trái tim đó anh không muốn cô phải chịu.

Lần đầu tiên đau lòng vì người khác, anh lo sợ sẽ mất cô, khi tất cả đều kinh sợ anh, duy có cô dám dùng ánh mắt thẳng thắn nói ra lời trong lòng, không thấy chút chùn bước.

Không sợ chết mà lại sợ cô chết, không biết yêu mà lại trót yêu cô, anh không thể không đầu hàng, tình yêu khiến người ta trở nên yếu đuối, thừa nhận hay không thì cũng đã yêu rồi, không do người quyết định.

“Mắt của Thù tiên sinh có chút đỏ nè, đêm qua không ngủ được?” Lòng Ngôn Túy Túy hiện lên cảnh tượng ân ái của anh và An Điềm Hoa, có chút tức ngực.

“Cái đầu nhỏ bé này đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, anh cả đêm không ngủ xử lý chuyện em gây ra.” Anh dùng tráng đụng nhẹ vào trán cô, biểu thị anh đang rất không vui.

Tâm trạng cô như leo lên từ đáy vực. “An muội muội không đợi anh trên giường nên anh không ngủ được chứ gì!”

“Nghe có vẻ như đang ghen, có em rồi thì cần gì cô ta nữa, anh yêu cảm giác say rượu rồi.” Thuần tửu mỹ nhân Ngôn Túy Túy.

“Thù tiên sinh giấm uống nhiều quá rồi! Đừng nhầm lẫn mùi chua trên người mình.” Yêu sao? Cô thích đấy.

Gã này cũng có nhân tố khiêm ti, thật khiến người ta ngạc nhiên.

“Nhà âm mưu, chúng ta cũng nên tính tính nợ chứ! Anh bị ép điên bởi một đám người xem em xử lý sao.” Cô nàng này chơi trò lòng vòng, khiến người ta hận!

“Một ly cranberry đá thì sao, mát lạnh hạ hỏa lại hạ nhiệt, làm dịu ngọn lửa trong gan anh.” Cô không nhớ là từng thiếu nợ.

“Em còn gan tiêu khiển anh, chuyện hôm qua sao em không tìm anh ra mặt, ngược lại tìm 1 đống cảnh sát đạp lên địa bàn của anh, anh vẫn chưa tha thứ việc em tự ý quyết định.” Cô rõ là không tin vào năng lực của anh.

“Cảnh dân hợp tác đại đoàn kết, chuyện gì cũng nên nói pháp luật, nếu giao người vào tay anh thì chết chắc, tôi không thích việc xác chết trên bàn mổ là chết vì tôi.” Tác phong của anh quá bá khí.

Xã hội đen có cách làm của xã hội đen, cảnh sát có cách làm của cảnh sát, hai bên không hề xung đột, ngoại trừ vấn đề bên người nhà phạm nhân, cô biết rằng hai bên đều sẽ cho cô 1 sự sắp xếp thỏa đáng.

Xã hội đã quá rối ren, ai mà không có cha mẹ, ai mà không có vợ con, không cần thiết tạo thêm nhiều gia đình bất hạnh nữa, mang gương xấu truyền cho đời sau.

Trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng,

Cô cũng là nhân viên chấp pháp, chuyện biết mà vẫn phạm cô tuyệt đối không đụng, những vụ án cảnh sát xử lý được thì cứ giao cho họ, lĩnh vực công việc của cô là phòng pháp y, bổ sung cho nhau để chống tội phạm.

Vậy mà người đàn ông không chịu buông tha cô lại là kẻ cầm đầu tội ác, việc cô có thể làm là giúp anh bớt tạo nghiệp chướng, đừng chưa gì mà đã dùng lực lượng xã hội đen không để ý cuộc sống người khác.

Con người, ai cũng có quyền được sống, thiện ác đều tồn tại trong 1 phút suy nghĩ.

Không mấy ai thực sự là tội nhân tàn ác, cho y cơ hội hướng thiện ngược lại có thể tạo phúc nhân dân, người đã giác ngộ mới thật sự có 1 trái tim quan tâm người khác, pháp luật cũng chỉ là 1 loại hình chế tài.

Thật ra, tù lao vô hình ở đâu mà chẳng có, những người chịu hình ngoài pháp luật còn đau khổ hơn, chỉ có thể để ác mộng khống chế, tận tới lúc chết.

“Làm em bị thương thì đáng chết, lòng dạ mềm yếu cũng chỉ khiến họ càng cuồng ngông, anh sẽ không để em có cơ hội kiểm nghiệm xác chết của kẻ anh giết.” Một ngọn lửa đốt thành tro, coi cô nghiệm làm sao.

Cách nói vô tri. “Tôi không muốn có ngày phải kiểm nghiệm xác của anh.”

Sắc mặt Thù Lang dịu lại nhìn vào cô cười nhẹ. “Làm người phụ nữ của anh, nhìn anh sống tới 80 tuổi.”

“Sống lâu quá làm gì, cây súng của anh có vẻ rất nguy hiểm, có cần em cầm giùm anh không?” 1000 đồng giao dịch.

“Giọng của em sao biến đổi rồi, em đang cười cái gì?” Tiếng cười lạ lùng này như là……anh nhắm nửa con mắt tiến gần tới khuôn mặt cô.

“Lãng mạn quá! Anh phải dùng góc 45 độ hôn chị ấy, hôn tới chị ấy đầu óc quay cuồng rồi bế về nhà uhm uhm ah ah!” Không biết anh có bán ảnh không?

Dung mạo đẹp mắt, thể hình đẹp mắt, khí chất đẹp……Ah! Không nghiên cứu, ánh mắt dữ quá sẽ làm tiền giấy chạy mất.

“Tiểu quỷ núp sau lưng em là ai?” Đáng ghét, anh lại không đề phòng, không biết có người mò tới sau lưng.

“Cô ấy là Tống……”

Cô nàng cột hai bím như tiểu thôn cô Tống Liên Liên lập tức tự giới thiệu.

“Đưa Pizza, đưa nấm, đưa cơm hộp, đưa tiền, tiễn phật lên tận tây thiên, em là người làm công Tống Liên Liên, liên trong sở sở khả liên, sống ở tầng 7, có chuyện không chuyện cũng có thể call em, gọi là tới, giá tiền hợp lý……”

Thù Lang nhìn về Ngôn Túy Túy đang cười không dừng được. “Cô ta rốt cuộc là đang nói cái quái gì? Anh không nghe hiểu câu nào cả.”

“Chị hoa cúc, gã đàn ông của chị ngu quá.” Tội quá, tội quá, anh còn tội hơn cô.

3 chữ tội, khẳng định anh rất tội nghiệp.

“Cô ta gọi em là chị hoa cúc?” Nếu không phải câu “gã đàn ông của chị”, cô có thể chuẩn bị đi đầu thai rồi.

Ngôn Túy Túy sắp cười điên 1 tay vỗ vào vai anh. “Cô ấy là Tống Liên Liên, người hầu giá đắt chung của các hộ ở đây, tuy là cô ấy không thừa nhận.”

“Người hầu là đề người ta sai bảo, còn em là người làm chất lượng cao đúng giá, chị hoa cúc đừng phá hoại hình tượng của em.” Cô hành nghề tự do.

Xưng là “Dân tộc du mục”, di cư vì tiền.

“Liên Liên, thư của em đã gửi chưa?”

“Áh?!”

***


Cuối cùng, Liên Liên cũng phải khom lưng, 1 hơi quét dọn phòng pháp y nặng mùi xác hôi và mùi thuốc trong tình trạng đeo trên miệng 3 cái khẩu trang, lương 5000 đ/h.

Ngôn Túy Túy nhìn xung quanh, tủ đựng những bình bình chai cha chứa nội tạng bị đổ, cả mặt đất đều là văn kiện và mảnh vỡ thủy tinh, cái máy tính tan nát, bột tẩy trắng vương đầy trên tường, và tủ băng thì trống rỗng.

Chỉ có thể dùng 2 chữ “thê thảm” để hình dung, nhìn không ra đây từng là phòng pháp y gọn gàng sạch sẽ, rối rắm hỗn loạn như chuồng heo mà cảnh vệ lại không phát hiện ra, có thể thấy người xâm nhập phá hoại rất cẩn thận, chu đáo đến phát sợ.

Hình sự trí tuệ, nhưng mà trộm cắp xác chết, hủy hết tất cả máy móc để làm gì, thật sự có thể 1 tay che trời sao?

Mèo chiêu tài của Thính Vũ đem về từ Nhật Bản hỏng rồi (tặng mèo chiêu tài cho pháp y…đúng là chỉ có bạn của Túy Túy mới nghĩ ra được= =), tiểu thuyết do Hòa Phong tặng ngâm trong hóa chất, điêu khắc thủy tinh của Hà Hướng Vãn bể làm đôi, bộ dụng cụ giải phẫu dự phòng của cô tán lạc tứ phía.

Thật là hủy hoại rất hoàn toàn, hành vi tức cười.

“Ngôn pháp y, cô dẫn người này tới làm gì, hắn là phần tử hắc đạo.” Gan lớn thật, dám hiện thân trên đất của người chấp pháp.

“Tìm được chứng cứ thì hoan nghênh anh đến bắt tôi, đội trưởng shemale (là 1 từ mà dân chúng đặt cho gay hoặc những người nhìn giống gay).” Dung mạo này thật khiến người ta muốn ói.

“Ngươi nói lại lần nữa xem xem, ta sẽ dùng tội ngang nhiên sỉ nhục nhân viên chấp pháp, đưa ngươi vào tù ăn cơm.” Dung mạo của anh là trời sinh, thay đổi không được.

“Tiểu Túy nhi, em đã kiểm tra ‘khí quan’ của gã này lần nào chưa? Nhìn sao cũng không giống đàn ông.” Người biến tính!

“Ngươi……”

Hai người kiêu ngạo như hai cây cung kéo căng, đều muốn bắn vào tim đối phương, nhất tiễn xuyên tâm, hắc và bạch không đạt được thỏa hiệp, chỉ có nhìn thù địch lẫn nhau.

Gã đàn ông xinh đẹp, gã đàn ông cuồng ngông, mục tiêu của họ chỉ có 1, tìm ra kẻ trộm xác, bảo vệ Ngôn Túy Túy.

Một vì yêu, một vì trách nhiệm, hai kiểu kiên trì, đều ngoan cố như nhau.

“Thù tiên sinh, Hình đội trưởng, hai người chuẩn bị yêu nhau àh?” Ồn ào! Hai con trâu.

“Đi chết đi.”

“Im miệng.”

Mắng tôi? Thật là hảo trượng phu. “Trên người 2 anh đều có súng, sao không bảy bước quyết đấu.”

“Túy Túy, em bán đứng anh.” Đạn của anh đã bắn hết vào cánh cửa chết tiệt kia.

“Tôi đã nói là khi có cơ hội thì nhất định sẽ bán đứng anh, tôi đang thực hiện lời hứa.” Miệng của cô khó mà im được.

Thù Lang rủa thầm, hết cách với cô.

“Phi pháp trang bị vũ khí súng là hành vi phạm pháp, ngươi nên ngoan ngoãn chịu còng tay để khỏi bị nhục.” Trang bị vũ khí là chuyện lớn, nhốt anh năm ba tháng trước.

“Ngươi nằm mơ!” Anh giống người dễ dàng chịu trói sao?

“Hình đội trưởng, anh chừng nào phá án, làm ơn giống 1 gã đàn ông đừng gây thêm chuyện nữa, chỉ có phụ nữ mới vì chuyện nhỏ canh cánh trong lòng.” Cô đang trả thù anh cái câu ‘đi chết đi’.”

Sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Hình Thiên Băng lại nghiến răng nữa. “Người của ta đang thẩm vấn phạm nhân.”

“Kết quả?” Cô cầm lên chai thuốc bảo tồn bị vỡ hết 1 nửa. “Đừng nói với tôi là sẽ nhanh chóng phá án nha.”

“Khẩu cung của phạm nhân là không quen biết kẻ chủ mưu, họ giao dịch trên mạng.” Đường dây của Cục cảnh sát đã điều tra, gần như đã chứng thực.

Nhưng vẫn có điểm đáng nghi, anh sẽ tiếp tục điều tra.

“Phương thức phạm tội rất tốt không phải sao? Mạng lưới Inte trở thành màn che cho tội phạm, nuôi lớn sức mạnh đen tối.” Ý là không bắt được người.

“Đừng nhìn ta, Ưng Bang là nhờ thủ pháp cũ giành thiên hạ, thủ hạ của ta không cao siêu thế.” Có lẽ anh nên đổi nghề bán máy tính, mắc công cứ phải mắt to nhìn mắt nhỏ với cô.

“Một người tính ngắn, hai người tính dài, ‘đàn ông’ các anh dùng đầu óc một chút, nê dùng cách gì để câu được kẻ chủ mưu đằng sau.” Thích làm phách sao, cứ để họ đau đầu một chút.

“Bọn ta?!” Hai người cùng la lên một tiếng, liếc nhau 1 cái rồi ai nấy quay đầu đi.

“Phòng pháp y bị phá, xác chết đang kêu oan bị mất cắp, đây là trách nhiệm của Hình đại đội trưởng, anh muốn trốn tránh?”

“Không có, ta sẽ tìm ra chủ mưu.”

Ngôn Túy Túy nghiêng đầu nói tiếp: “Thù tiên sinh khoan cười vội, bị người ta nổ súng trên địa bàn của anh là 1 việc rất mất mặt, xấu hổ còn không kịp mà còn cười được sao.”

“Túy nhi, em cho rằng anh sẽ tha cho kẻ bắn em sao?” Cười chê biến thành cười lạnh.

“Tốt lắm, hai người có thể hợp tác rồi, tôi tìm xem coi còn gì sót lại không.” Thành công rồi, thiết kế hắc và bạch kết thành đồng minh.

“Cái gì?!”

“Với hắn ta?!”

Hợp tác?!

Vẻ mặt hai người đều xuất hiện tình trạng nhăn nhó, vừa muốn chém đối phương vừa phải buông thành kiến xuống—

Thật sự là quá khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui