Máu màu xanh băngThế nhưng “nhân loại yếu ớt kém cỏi” trong miệng nó kia lại khiến nó bị thương.
34.30.Ban đêm, lãnh địa của tôi bị tập kích.Tôi chưa từng nói với Frius, nhưng tôi thực sự vô cùng cảm kích nó đã xuất hiện ở đó vào lúc ấy.
Ban đêm, lãnh địa của tôi bị tập kích.
Rất nhiều chiến sĩ vì bất ngờ không kịp đề phòng mà bị thương, công sự phòng ngự cũng bị phá hủy hơn phân nửa.Tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn cho nó.Cavendish bị kiếm của Andy đâm chết, hai tên pháp sư kia đều ký khế ước sinh tử với Cavendish.
Gã tự biết mình chẳng sống được lâu nên dứt khoát hóa thành một làn sương mù quấn quanh đoản kiếm đâm về phía Frius, ý đồ muốn ôm nó chết chung.
Ánh mắt Andy nặng nề:Tác giả: Đại Viên Tử
– Là Cavendish ở phía nam.
Bọn họ có hai pháp sư cao cấp, trong đó có một người là pháp sư hệ sương mù, giỏi nhất là che giấu dấu vết.
Hai pháp sư cao cấp, hai tòa tháp ma thuật, ở địa phương nhỏ này của chúng tôi đây tuyệt đối là biểu hiện của thực lực.33.30.
Tâm trạng của tôi hơi nặng nề.
Đối phương đã tuyên chiến, đã có lần tập kích đầu tiên thì chắc chắn sẽ nhanh chóng có lần tiếp theo.33.Hai pháp sư cao cấp, hai tòa tháp ma thuật, ở địa phương nhỏ này của chúng tôi đây tuyệt đối là biểu hiện của thực lực.
Tôi suy tư một hồi, vỗ vỗ vai Andy:
– Chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị xuất chinh.Frius chớp chớp đôi mắt to màu xanh băng:Tôi ngẩng đầu nhìn nó với vẻ đau lòng, áy náy, tự trách.
Tấn công vĩnh viễn là phòng ngự tốt nhất.
Sau đó tôi so sánh hình thể của hai chúng tôi, nghĩ có lẽ ngay cả đầu nó tôi cũng nhấc không nổi mất.
Vì vậy tôi đành phải ấm ức từ bỏ, tiếp tục nhẹ nhàng liếm vết thương của Frius.Tôi trợn to hai mắt nhìn nó, không lý giải được ý của câu này.31.– Là Cavendish ở phía nam.
Bọn họ có hai pháp sư cao cấp, trong đó có một người là pháp sư hệ sương mù, giỏi nhất là che giấu dấu vết.Tất nhiên Frius đâu thể nào chết chung với gã.Chương 07: Bị thươngDao diệt rồng thực chất là tên gọi của một loại vũ khí đặc biệt sắc bén có thể xuyên thủng vảy rồng, cũng không phải loại dao riêng biệt gì.
Song trên thế gian được mấy loại dao kiếm sắc bén có thể đâm xuyên vảy rồng chứ, thứ được gọi là dao diệt rồng cũng trở nên quý hiếm.
Lúc đêm tôi ngồi bên cạnh Frius, nói với nó:31.
– A Phất, đối phương có hai pháp sư cao cấp.
Là pháp sư cao cấp đấy, trước giờ ta chưa từng thấy qua.
Mi có sợ không?
Tôi vỗ vỗ vai nó nhưng lại bị nó dùng móng vuốt đẩy ra, đoạn nó quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ chẳng thèm để tâm:
– Đừng có dùng nhân loại yếu ớt kém cỏi đó vũ nhục ta.
Tôi hơi nhẹ lòng.Tôi suy tư một hồi, vỗ vỗ vai Andy:
Frius luôn dễ dàng khiến tôi an tâm.Tôi vỗ vỗ vai nó nhưng lại bị nó dùng móng vuốt đẩy ra, đoạn nó quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ chẳng thèm để tâm:
Tuy rằng trong mắt nó tôi chỉ là một nhân loại nhỏ bé.32.Andy phụ trách thu dọn chiến trường như thường lệ, Frius bình tĩnh theo sát tôi quay về phòng, sau đó ngiêng người ngã xuống đất.Chẳng ai ngờ được trong tay tên pháp sự hệ sương mù kia lại có dao diệt rồng quý hiếm.Tôi hơi nhẹ lòng.
Thế nhưng “nhân loại yếu ớt kém cỏi” trong miệng nó kia lại khiến nó bị thương.Máu màu xanh băng
Chẳng ai ngờ được trong tay tên pháp sự hệ sương mù kia lại có dao diệt rồng quý hiếm.Editor: D.
Dao diệt rồng thực chất là tên gọi của một loại vũ khí đặc biệt sắc bén có thể xuyên thủng vảy rồng, cũng không phải loại dao riêng biệt gì.
Song trên thế gian được mấy loại dao kiếm sắc bén có thể đâm xuyên vảy rồng chứ, thứ được gọi là dao diệt rồng cũng trở nên quý hiếm.
Cái trong tay gã pháp sư hệ sương mù kia là một thanh đoản kiếm.
Cavendish bị kiếm của Andy đâm chết, hai tên pháp sư kia đều ký khế ước sinh tử với Cavendish.
Gã tự biết mình chẳng sống được lâu nên dứt khoát hóa thành một làn sương mù quấn quanh đoản kiếm đâm về phía Frius, ý đồ muốn ôm nó chết chung.
Tất nhiên Frius đâu thể nào chết chung với gã.
Nhưng bụng nó lại bị lưỡi kiếm sắc bén xé rách, máu màu xanh băng chậm rãi chảy ra.32.
Tôi đã thấy Frius bị thương, nhưng chưa từng thấy nó chảy máu.
Andy phụ trách thu dọn chiến trường như thường lệ, Frius bình tĩnh theo sát tôi quay về phòng, sau đó ngiêng người ngã xuống đất.Máu màu xanh băng
Tôi quỳ gối bên cạnh nó, đau lòng tột độ.Sau đó tôi nghe nó nói:
Nhưng bây giờ tôi biết rằng thuốc trị thương của nhân loại trong tay tôi chẳng có tác dụng gì với nó cả.– Adam… Ta thật sự không sao mà, đừng nhìn ta như vậy.Frius luôn dễ dàng khiến tôi an tâm.
Frius chậm rãi ngọ nguậy đuôi, nói với tôi:Nhưng bụng nó lại bị lưỡi kiếm sắc bén xé rách, máu màu xanh băng chậm rãi chảy ra.
– Ta không sao, nghỉ một chút là khỏe lại thôi.
Do ta bất cẩn nên mới để con dao đó làm bị thương.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó với vẻ đau lòng, áy náy, tự trách.Tôi đã thấy Frius bị thương, nhưng chưa từng thấy nó chảy máu.Cơ thể Frius run lên khe khẽ.
Frius chớp chớp đôi mắt to màu xanh băng:32.
– Adam… Ta thật sự không sao mà, đừng nhìn ta như vậy.
Tôi vẫn cố chấp nhìn nó như cũ.
Nó bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại:
– Được rồi.
Vậy cậu liếm liếm đi.
Tôi trợn to hai mắt nhìn nó, không lý giải được ý của câu này.
– Ta nói liếm liếm vết thương ấy.
– Frius nói.
Tôi không biết mục đích của nó là gì, lẽ nào chỉ cần liếm liếm là sẽ hết đau? Hoặc giả vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn? Song tôi vẫn nghe lời cúi đầu liếm nhẹ lên vết thương của nó —— Frius chẳng thân thiết với những người khác, mặc kệ có ích hay không, có lẽ chỉ có tôi mới có thể làm việc này.
Cơ thể Frius run lên khe khẽ.
Sau đó tôi nghe nó nói:
– Này, máu của ta quý lắm đấy.
Vì thế hãy liếm cho kĩ vào, chớ lãng phí.Có vẻ như nó rất thoải mái, nằm ở đó híp mắt lại.
Rất nhiều chiến sĩ vì bất ngờ không kịp đề phòng mà bị thương, công sự phòng ngự cũng bị phá hủy hơn phân nửa.33.– Được rồi.
Vậy cậu liếm liếm đi.Tôi không biết mục đích của nó là gì, lẽ nào chỉ cần liếm liếm là sẽ hết đau? Hoặc giả vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn? Song tôi vẫn nghe lời cúi đầu liếm nhẹ lên vết thương của nó —— Frius chẳng thân thiết với những người khác, mặc kệ có ích hay không, có lẽ chỉ có tôi mới có thể làm việc này.
Tôi muốn ném con rồng cực kỳ tham tài keo kiệt đến độ ngay cả máu mình mà cũng không tha này ra khỏi ban công.
Sau đó tôi so sánh hình thể của hai chúng tôi, nghĩ có lẽ ngay cả đầu nó tôi cũng nhấc không nổi mất.
Vì vậy tôi đành phải ấm ức từ bỏ, tiếp tục nhẹ nhàng liếm vết thương của Frius.Nhưng bây giờ tôi biết rằng thuốc trị thương của nhân loại trong tay tôi chẳng có tác dụng gì với nó cả.
Có vẻ như nó rất thoải mái, nằm ở đó híp mắt lại.
– Ta nói liếm liếm vết thương ấy.
– Frius nói.30.34.– Chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị xuất chinh.Lúc đêm tôi ngồi bên cạnh Frius, nói với nó:
Tôi chưa từng nói với Frius, nhưng tôi thực sự vô cùng cảm kích nó đã xuất hiện ở đó vào lúc ấy.
Tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn cho nó.
Tuy rằng trong mắt nó tôi chỉ là một nhân loại nhỏ bé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...