Lãnh Chúa Và Rồng FULL


Một con rồng biết ma phápĐôi khi nó sẽ hướng về phía biển chao lượn một khoảng ngắn, sau đó bay lượn quanh quẩn trên mặt biển, tự do tự tại.10.
8.Phương thức đáp lại lời chào tạm biệt của tôi của Frius chính là khẽ hếch cái cằm cao quý của nó.– Đây là cái vị trên bờ biển mà người tới thăm mỗi ngày sao?7.
Đến ngày thứ bảy Frius đã có thể đứng dậy.Nội tâm tôi ước ao khôn cùng, nhìn dáng vẻ tự do của nó, thầm nghĩ nếu có một ngày nó có thể mang tôi bay một vòng thì tốt quá.

Nhưng tôi không dám nói nguyện vọng này ra khỏi miệng.Thế nhưng sau lưng tôi còn có đội quân năm trăm người do dân chúng tạo thành.

Một vài người trong đó còn cầm cả nông cụ của mình đến liều mạng với kẻ địch, nhưng đã bị tôi và Andy khuyên quay về.

Sau cùng năm trăm người này là nhóm có thân thể mạnh khỏe nhanh nhẹn.
Mấy ngày này tôi nói với nó rất nhiều chuyện, chẳng hạn như trước kia tôi là một công tử ăn chơi trác táng, dẫu cho tôi không có nhiều vốn liếng để ăn chơi lắm.

Sau đó cha tôi đột nhiên ra đi, bất ngờ không kịp trở tay, tôi phải chăm sóc cho mẹ và em trai, chiếu cố Anna, Andy, Anthony… Tiếp đó sau một đêm thì trở thành lãnh chúa được mọi người mong đợi.Một con rồng biết ma phápHắn nói: “Không cần người tới liều mạng, người ở đây là được rồi.”Mongar dẫn theo bốn nghìn người đến, trong đó có năm trăm kỵ binh, trang bị và vũ khí tốt hơn chúng tôi nhiều lắm.
Tôi vờ như đã liệu trước mọi việc chẳng có gì to tát, nhưng thật ra tôi rất sợ.

Mỗi khi đám người Mongar kia đến xâm lược cướp bóc tôi đều rất hoảng, lòng trĩu nặng, song vẻ bình tĩnh ổn trọng mà tôi cố thể hiện rất ra hình ra dáng.

Tôi muốn kiên định nói cho tất cả mọi người trên mảnh đất này rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ lớn mạnh hơn.“Frius…” Tôi thì thào.Frius sẽ lặng im tới lui trên bờ cát, như một nhà triết học.

Còn tôi chỉ ngồi một bên nhìn, có chút đau lòng cho đất của tôi —— Tôi luôn cảm thấy theo mỗi một bước đi của nó, vùng đất này lại chịu không thấu mà phát ra tiếng rên rỉ.12.
Tôi chẳng chút kiêng kỵ nói cho Frius nghe mọi thứ, gồm cả những tâm tư chưa từng nói cho ai khác này, không chút lo lắng nó sẽ nói ra ngoài.

Qua quá trình quan sát của tôi, rồng không thích nói chuyện cho lắm —— Nhiều ngày như vậy mà ngoại trừ lúc nó khẳng định mình bay tới từ lục địa Ikon bên kia bờ Biển Chết thì chưa từng hé miệng nói chuyện với tôi một lời.

Và tính đến hiện tại, trừ tôi ra thì nó chưa có đối tượng để nói chuyện nào nữa.Bọn họ nói với tôi:Tôi nghĩ chờ khi lãnh địa của tôi lớn mạnh có tiền rồi, có lẽ tôi cũng sẽ mua một chiến hạm như vậy về, vậy thì tôi có thể bay lên bầu trời rồi.
Tôi cảm thấy vấn đề cho đi và nhận lại không được tương xứng lắm.Bước ngoặt bất ngờ.
Tôi rất bi thương.
Nhưng mà dù sao tôi cũng là người mà nó lại là rồng, tôi khá phổ thông còn nó lại là hàng hiếm.

Điều này khiến tôi cảm thấy cân bằng trở lại.10.
Tôi hẳn nên lấy làm kiêu ngạo vì có được một thứ cao quý hiếm thấy như vậy.12.– Người thật sự muốn đi?
Chương 02: Bước chuyển chiến tranhLàm một lãnh chúa, dù chỉ quản lý có một ít nhân khẩu và đất đai, mỗi ngày tôi vẫn có công sự để xử lý —— Chẳng hạn như miễn giảm thuế thu cho những hộ bị cướp bóc quấy rối, chẳng hạn như chi tiền để sửa chữa tháp cung tên bắn ra chẳng được mấy mũi tên của tôi, chẳng hạn như hòa giải phân xử cho các vụ kiện kiểu “Bò nhà John bị chó nhà Jack cắn bị thương thì phải làm gì”.8.Mấy ngày này tôi nói với nó rất nhiều chuyện, chẳng hạn như trước kia tôi là một công tử ăn chơi trác táng, dẫu cho tôi không có nhiều vốn liếng để ăn chơi lắm.

Sau đó cha tôi đột nhiên ra đi, bất ngờ không kịp trở tay, tôi phải chăm sóc cho mẹ và em trai, chiếu cố Anna, Andy, Anthony… Tiếp đó sau một đêm thì trở thành lãnh chúa được mọi người mong đợi.

Từ ngày thứ mười trở đi tôi đã không còn gì để nói nữa.Tôi chẳng chút kiêng kỵ nói cho Frius nghe mọi thứ, gồm cả những tâm tư chưa từng nói cho ai khác này, không chút lo lắng nó sẽ nói ra ngoài.

Qua quá trình quan sát của tôi, rồng không thích nói chuyện cho lắm —— Nhiều ngày như vậy mà ngoại trừ lúc nó khẳng định mình bay tới từ lục địa Ikon bên kia bờ Biển Chết thì chưa từng hé miệng nói chuyện với tôi một lời.

Và tính đến hiện tại, trừ tôi ra thì nó chưa có đối tượng để nói chuyện nào nữa.
Tôi cũng không bôi thêm thuốc cho Frius nữa, bởi những thứ thuốc kia quả thật vô dụng chẳng giúp cho sự khôi phục của nó gì cả.Cha tôi từng là người nổi tiếng dũng cảm ở vùng này.

Khi ông còn trẻ, có một lần lãnh chúa bên cạnh đến đây cướp bóc, ông đã dẫn theo các tướng sĩ của mình ra sức chém giết, một mình đánh gục gần trăm người của đối phương, khiến bọn chúng không dám đến xâm chiếm lãnh địa của chúng tôi lần nào nữa.7.
Thế nhưng tôi vẫn kiên trì việc mỗi ngày sau khi xử lý xong công vụ thì tới thăm nó —— Tôi cho rằng đây là một việc hết sức bình thường.

Nếu như sau nhà bạn đột nhiên xuất hiện một con rồng, mặc dù con rồng này chẳng thèm để ý đến bạn thế nhưng nó lại không có chút ác ý muốn gây tổn thương, thì bạn cũng sẽ nhịn không được mà đến nhìn nó mỗi ngày.– Lãnh chúa đại nhân để tôi ra ngoài đi, tôi thà liều mạng với bọn chúng.
Huống hồ, từ lúc nghe được những câu chuyện xưa của người kể chuyện dạo, tôi vẫn luôn ngập tràn lòng hiếu kỳ và mê luyến đối với sinh vật cường đại hiếm thấy này.
Làm một lãnh chúa, dù chỉ quản lý có một ít nhân khẩu và đất đai, mỗi ngày tôi vẫn có công sự để xử lý —— Chẳng hạn như miễn giảm thuế thu cho những hộ bị cướp bóc quấy rối, chẳng hạn như chi tiền để sửa chữa tháp cung tên bắn ra chẳng được mấy mũi tên của tôi, chẳng hạn như hòa giải phân xử cho các vụ kiện kiểu “Bò nhà John bị chó nhà Jack cắn bị thương thì phải làm gì”.Tôi vờ như đã liệu trước mọi việc chẳng có gì to tát, nhưng thật ra tôi rất sợ.

Mỗi khi đám người Mongar kia đến xâm lược cướp bóc tôi đều rất hoảng, lòng trĩu nặng, song vẻ bình tĩnh ổn trọng mà tôi cố thể hiện rất ra hình ra dáng.

Tôi muốn kiên định nói cho tất cả mọi người trên mảnh đất này rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ lớn mạnh hơn.8.
Từ nhỏ tôi đã biết mình phải thừa kế địa vị của cha trở thành lãnh chúa nơi đây, vẫn luôn tưởng tượng khi ngày đó đến tôi sẽ dẫn kỵ binh của mình san bằng Vanus, chỉa kiếm vào lục địa Ikon.

Nay ngày này đã tới từ sớm, tôi cũng khắc sâu nhận thức lý tưởng lúc nhỏ chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Đừng nói kỵ binh, trong đội quân duy nhất của tôi ngay cả một mảnh giáp sắt cũng là vật hiếm.– Khẩu vị của người thật nặng.

– Hắn nói.
Frius sẽ lặng im tới lui trên bờ cát, như một nhà triết học.

Còn tôi chỉ ngồi một bên nhìn, có chút đau lòng cho đất của tôi —— Tôi luôn cảm thấy theo mỗi một bước đi của nó, vùng đất này lại chịu không thấu mà phát ra tiếng rên rỉ.Sau cùng, địch dựa vào ưu thế quân số mà bao vây chúng tôi.

Chúng tôi phải tụ lại, kề vai dựa lưng ra sức chém giết quân địch vây bên ngoài.

Nhìn anh em bạn bè quen thuộc từng người từng người ngã xuống, trong đôi mắt nhiều người còn nhuốm đầy màu bi ai tuyệt vọng.
Đôi khi nó sẽ hướng về phía biển chao lượn một khoảng ngắn, sau đó bay lượn quanh quẩn trên mặt biển, tự do tự tại.
Nội tâm tôi ước ao khôn cùng, nhìn dáng vẻ tự do của nó, thầm nghĩ nếu có một ngày nó có thể mang tôi bay một vòng thì tốt quá.


Nhưng tôi không dám nói nguyện vọng này ra khỏi miệng.Đến ngày thứ bảy Frius đã có thể đứng dậy.
Nghe nói nhà giả kim thuật cường đại có thể chế tạo được chiến hạm bay trên bầu trời, sau đó bán cho các lãnh chúa giàu có quyền lực với giá cao.Frius thở một hơi, điềm nhiên vỗ cánh lượn quanh hai quân đang chém giết nhau.
Tôi nghĩ chờ khi lãnh địa của tôi lớn mạnh có tiền rồi, có lẽ tôi cũng sẽ mua một chiến hạm như vậy về, vậy thì tôi có thể bay lên bầu trời rồi.Tôi gật đầu.
Thực tế thì Frius thường nằm rạp bất động trên mặt đất nhiều hơn.9.
Tôi nghĩ nó lười như một con mèo ấy.
Tôi sẽ nằm ở phía bên kia lặng lẽ cùng nó ngắm mặt trời lặn, sau đó chào tạm biệt nó rồi cưỡi Anthony quay về pháo đài.
Phương thức đáp lại lời chào tạm biệt của tôi của Frius chính là khẽ hếch cái cằm cao quý của nó.Mà tôi lại là kẻ bất tài hèn nhát.

Khổ cực khi luyện tập võ nghệ hay kiếm thuật có thể dễ dàng đánh bại tôi, mà cha lại không nhẫn tâm trách móc nặng nề.

Vì thế bây giờ, tôi có thể tinh thông thiên văn, địa lý, lịch sử, âm nhạc, số học, kiến trúc và máy móc nhưng lại sợ giơ kiếm chém giết với kẻ địch, chỉ có thể ra lệnh cho thợ thủ công xây dựng công sự[1] càng thêm kiên cố, chỉ huy mọi người trốn đi khi kẻ địch kéo tới.
Tôi rất hài lòng với điều này.

Bởi tôi nghĩ đầu của nó lớn như thế, chỉ khẽ nhấc đầu lên một chút thôi cũng không dễ dàng gì.
[1] Công sự là tên gọi chung các công trình quân sự dùng để chiến đấu và phòng tránh như hầm, hào, hố, v.v..Huống hồ, từ lúc nghe được những câu chuyện xưa của người kể chuyện dạo, tôi vẫn luôn ngập tràn lòng hiếu kỳ và mê luyến đối với sinh vật cường đại hiếm thấy này.Nhưng mà dù sao tôi cũng là người mà nó lại là rồng, tôi khá phổ thông còn nó lại là hàng hiếm.

Điều này khiến tôi cảm thấy cân bằng trở lại.9.[1]
Quy luật hàng ngày này kéo dài chừng mười lăm ngày.Tôi khoát tay áo:Tôi mặc áo giáp vào.
Sau khoảng nửa tháng từ lần cướp bóc trước, Mongar lại dẫn theo đám người tới.Thế nhưng cha tôi dần dần già đi, không còn khí lực, những vết thương trong chiến tranh khi còn trẻ vẫn thường xuyên hành hạ ông.

Ông không còn sự anh dũng có thể dọa sợ kẻ địch chùn bước kia nữa.
Tôi đồ rằng gã đã nếm được ngon ngọt, suy cho cùng lấy thực lực của gã, trừ việc bắt nạt tôi ra thì so với các lãnh chúa khác gã cũng chỉ là bên chịu đánh.Nghe nói nhà giả kim thuật cường đại có thể chế tạo được chiến hạm bay trên bầu trời, sau đó bán cho các lãnh chúa giàu có quyền lực với giá cao.
Để tránh làm dân chúng bị thương, mỗi lần bị các lãnh chúa khác đến cướp bóc tôi đều sai Andy dẫn đội thị vệ thu xếp cho người dân ở trong tòa nhà gần pháo đài.– Vậy được, người trốn sau lưng tôi đi.
Hai ngày trước vừa mới thu hoạch mùa vụ, hôm nay kho thóc của lãnh địa và mỗi nhà đều đầy ắp.

Trước giờ cái tên Mongar này có bao nhiêu cướp bấy nhiêu, qua lần này e rằng ba tháng tới mọi người không thể không chịu đói.
Tôi thấy đôi mắt vài người đỏ lên.Để tránh làm dân chúng bị thương, mỗi lần bị các lãnh chúa khác đến cướp bóc tôi đều sai Andy dẫn đội thị vệ thu xếp cho người dân ở trong tòa nhà gần pháo đài.
Bọn họ nói với tôi:
– Lãnh chúa đại nhân để tôi ra ngoài đi, tôi thà liều mạng với bọn chúng.
Tôi không lên tiếng, xoay người bảo Anna đi lấy áo giáp và kiếm cho tôi.
Anna do dự đứng ở đó nhìn tôi.


Tôi dùng ánh mắt nói cho bà biết tôi nghiêm túc, với lại rất kiên quyết.Hiện trường chém giết đích thân trải nghiệm còn tàn khốc hơn so với trong tưởng tượng của tôi, tay cầm kiếm run lẩy bẩy.Tôi thấy một thị vệ quen thuộc bị chém trúng vai phải, bèn nắm thật chặt kiếm trong tay xông lên, thừa dịp kẻ địch không để ý mà bổ cho đối phương một kiếm.Lợi thế duy nhất của chúng tôi là thông thuộc địa hình, có thể lợi dụng kiến trúc trong lãnh địa để ẩn náu và cản trở, phân tán tiến công của kẻ địch.

Nhưng chênh lệch thực lực giữa đôi bên quá lớn, dù đội quân của Mongar có thiệt hại nghiêm trọng thì chúng tôi vẫn khó có thể tiếp tục chống đỡ.
Cha tôi từng là người nổi tiếng dũng cảm ở vùng này.

Khi ông còn trẻ, có một lần lãnh chúa bên cạnh đến đây cướp bóc, ông đã dẫn theo các tướng sĩ của mình ra sức chém giết, một mình đánh gục gần trăm người của đối phương, khiến bọn chúng không dám đến xâm chiếm lãnh địa của chúng tôi lần nào nữa.Andy vậy mà thạo hơn tôi, đẩy tôi xuống cuối đội ngũ.
Thế nhưng cha tôi dần dần già đi, không còn khí lực, những vết thương trong chiến tranh khi còn trẻ vẫn thường xuyên hành hạ ông.

Ông không còn sự anh dũng có thể dọa sợ kẻ địch chùn bước kia nữa.
Mà tôi lại là kẻ bất tài hèn nhát.

Khổ cực khi luyện tập võ nghệ hay kiếm thuật có thể dễ dàng đánh bại tôi, mà cha lại không nhẫn tâm trách móc nặng nề.

Vì thế bây giờ, tôi có thể tinh thông thiên văn, địa lý, lịch sử, âm nhạc, số học, kiến trúc và máy móc nhưng lại sợ giơ kiếm chém giết với kẻ địch, chỉ có thể ra lệnh cho thợ thủ công xây dựng công sựLợi dụng lúc này bọn Andy giết ra một con đường, vừa đánh vừa lui dẫn theo tôi chạy về phía pháo đài.[1] càng thêm kiên cố, chỉ huy mọi người trốn đi khi kẻ địch kéo tới.11.Thế nhưng tôi vẫn kiên trì việc mỗi ngày sau khi xử lý xong công vụ thì tới thăm nó —— Tôi cho rằng đây là một việc hết sức bình thường.

Nếu như sau nhà bạn đột nhiên xuất hiện một con rồng, mặc dù con rồng này chẳng thèm để ý đến bạn thế nhưng nó lại không có chút ác ý muốn gây tổn thương, thì bạn cũng sẽ nhịn không được mà đến nhìn nó mỗi ngày.
Tôi đồ rằng gã đã nếm được ngon ngọt, suy cho cùng lấy thực lực của gã, trừ việc bắt nạt tôi ra thì so với các lãnh chúa khác gã cũng chỉ là bên chịu đánh.– Đi xuống dưới nghỉ đi, ở đây có tôi chống rồi.10.

Truyện Cung Đấu
Tôi mặc áo giáp vào.Tôi rất hài lòng với điều này.

Bởi tôi nghĩ đầu của nó lớn như thế, chỉ khẽ nhấc đầu lên một chút thôi cũng không dễ dàng gì.
Andy nhìn tôi, hỏi:
– Người thật sự muốn đi?Tôi gật đầu.
Tôi gật đầu.Tôi rất bi thương.
Hắn không phản đối, chỉ nói:Tôi nhất thời sửng sốt, chợt nhận ra có lẽ hắn nhớ tới chuyện “người đẹp” vớ vẩn mà tôi lừa hắn.Thực tế thì Frius thường nằm rạp bất động trên mặt đất nhiều hơn.
– Vậy được, người trốn sau lưng tôi đi.
11.
Quân đội của chúng tôi chỉ có một ngàn người, nói đúng hơn là chín trăm sáu mươi bảy người.
Mongar dẫn theo bốn nghìn người đến, trong đó có năm trăm kỵ binh, trang bị và vũ khí tốt hơn chúng tôi nhiều lắm.Tôi cảm thấy vấn đề cho đi và nhận lại không được tương xứng lắm.
Thế nhưng sau lưng tôi còn có đội quân năm trăm người do dân chúng tạo thành.

Một vài người trong đó còn cầm cả nông cụ của mình đến liều mạng với kẻ địch, nhưng đã bị tôi và Andy khuyên quay về.

Sau cùng năm trăm người này là nhóm có thân thể mạnh khỏe nhanh nhẹn.
Hiện trường chém giết đích thân trải nghiệm còn tàn khốc hơn so với trong tưởng tượng của tôi, tay cầm kiếm run lẩy bẩy.Anna do dự đứng ở đó nhìn tôi.

Tôi dùng ánh mắt nói cho bà biết tôi nghiêm túc, với lại rất kiên quyết.
Andy vậy mà thạo hơn tôi, đẩy tôi xuống cuối đội ngũ.

Hắn nói: “Không cần người tới liều mạng, người ở đây là được rồi.”
Tôi thấy một thị vệ quen thuộc bị chém trúng vai phải, bèn nắm thật chặt kiếm trong tay xông lên, thừa dịp kẻ địch không để ý mà bổ cho đối phương một kiếm.
Thị vệ cười cười với tôi, nhẹ giọng nói:
– Đại nhân…
Tôi khoát tay áo:
– Đi xuống dưới nghỉ đi, ở đây có tôi chống rồi.
Cậu ta còn muốn chiến đấu tiếp, nhưng vì bị thương không cầm nổi vũ khí nữa nên đành phải gật đầu rời khỏi chiến trường.
Lợi thế duy nhất của chúng tôi là thông thuộc địa hình, có thể lợi dụng kiến trúc trong lãnh địa để ẩn náu và cản trở, phân tán tiến công của kẻ địch.

Nhưng chênh lệch thực lực giữa đôi bên quá lớn, dù đội quân của Mongar có thiệt hại nghiêm trọng thì chúng tôi vẫn khó có thể tiếp tục chống đỡ.
Sau cùng, địch dựa vào ưu thế quân số mà bao vây chúng tôi.

Chúng tôi phải tụ lại, kề vai dựa lưng ra sức chém giết quân địch vây bên ngoài.

Nhìn anh em bạn bè quen thuộc từng người từng người ngã xuống, trong đôi mắt nhiều người còn nhuốm đầy màu bi ai tuyệt vọng.
Bọn họ che chở vây tôi vào tận sâu bên trong, máu và nước mắt che mờ mắt tôi.

Đột nhiên phía cuối đội quân của Mongar bắt đầu rối loạn.

Như thể cảm nhận được gì đó, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một bóng đen to lớn đang lao vút từ phía biển lại đây.

Động tác bay lượn ưu nhã, mạnh mẽ lại nhanh nhẹn.
Tôi biết thực ra nó không phải màu đen.
“Frius…” Tôi thì thào.Cùng lúc đó, Frius nhanh chóng tới gần phía sau đội quân của Mongar, đoạn há miệng giữa không trung phun ra một luồng khí lạnh đóng băng đội quân của Mongar tại chỗ ngay tức thì.Tôi giơ tay lên, chỉ huy các chiến sĩ còn lại phản chiến —— Giờ đây mọi chuyện dễ như thu hoạch mùa màng.
12.
Lợi dụng lúc này bọn Andy giết ra một con đường, vừa đánh vừa lui dẫn theo tôi chạy về phía pháo đài.
Cùng lúc đó, Frius nhanh chóng tới gần phía sau đội quân của Mongar, đoạn há miệng giữa không trung phun ra một luồng khí lạnh đóng băng đội quân của Mongar tại chỗ ngay tức thì.Tôi sẽ nằm ở phía bên kia lặng lẽ cùng nó ngắm mặt trời lặn, sau đó chào tạm biệt nó rồi cưỡi Anthony quay về pháo đài.
Bước ngoặt bất ngờ.Tôi không lên tiếng, xoay người bảo Anna đi lấy áo giáp và kiếm cho tôi.
Tôi giơ tay lên, chỉ huy các chiến sĩ còn lại phản chiến —— Giờ đây mọi chuyện dễ như thu hoạch mùa màng.
Frius thở một hơi, điềm nhiên vỗ cánh lượn quanh hai quân đang chém giết nhau.
Andy đần người nhìn Frius, đột nhiên như nhớ tới cái gì mà quay về phía tôi, nói:
– Đây là cái vị trên bờ biển mà người tới thăm mỗi ngày sao?
Tôi gật đầu.Tôi hẳn nên lấy làm kiêu ngạo vì có được một thứ cao quý hiếm thấy như vậy.
– Khẩu vị của người thật nặng.

– Hắn nói.
Tôi nhất thời sửng sốt, chợt nhận ra có lẽ hắn nhớ tới chuyện “người đẹp” vớ vẩn mà tôi lừa hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui