Lãnh chúa cặn bã thật ra là thanh niên văn nghệ
44.
Tôi ngả người xuống giường, Andy đang báo cáo tình hình chiến đấu với tôi —— Chúng tôi thắng, Seth tháo chạy.
Có người nói Seth vừa mới tháo chạy đã có người đẹp bên cạnh, tôi từ từ nhắm mắt lại nghe Andy nói, cảm thấy cực kỳ không đáng cho Nữ Chúa Tuyết.
Sau đó Andy dặn tôi nghỉ ngơi thật tốt, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thời gian không còn sớm, Anna đến muốn giúp tôi thay đồ ngủ.
Tôi uốn éo người không cho bà chạm vào tôi.
Vẫn lý do cũ, tuy Anna nhìn tôi lớn lên nhưng để bà giúp tôi thay đồ ngủ quả thật rất mắc cỡ.
Tôi là người trọng sĩ diện, có mù thì cũng vẫn thế.
Bấy giờ tôi nghe thấy tiếng bước chân của một người khác, nghiêm túc lắng nghe tôi âm thầm suy đoán xem người này là ai.
Không giống mẹ hoặc em trai của tôi, vậy thì còn người nào có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của tôi được chứ?
Tiếp đó tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lạnh lùng êm dịu tựa chất rượu mâm xôi mà Anna ủ lạnh.
Hắn nói: “Người cứ đi nghỉ trước đi, mình ta chăm sóc cho Adam là được rồi.”
Anna rất nghe lời hắn, chẳng hề cố gắng cởi quần áo của tôi nữa, bà buông tay rồi rời đi.
Chủ nhân giọng nói kia bước tới bên cạnh tôi rồi ngồi xuống ngay cạnh, đưa tay bắt đầu cởi nút áo của tôi.
Tôi đè tay hắn lại, vừa ngạc nhiên nghi ngờ lại không chắc lắm, hỏi nhỏ:
– Frius?
Frius “Ừ” một tiếng, đoạn nói: “Là ta.”
Hắn giải thích:
– Bây giờ ta đã khôi phục tương đối rồi nên có thể duy trì hình người.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chẳng thể duy trì hình người mãi được.
Tôi vẫn luôn chìm trong khiếp sợ, im lặng mặc hắn đổi đồ ngủ cho tôi, lần đầu biết rằng hóa ra rồng có thể hóa thành hình người.
Lúc ấy giữa chúng tôi vẫn luôn trầm mặc, Frius thay quần áo cho tôi xong thì đứng dậy toan rời đi.
Lúc này tâm trạng bị đè nén cả một ngày của tôi rốt cuộc bạo phát, bốn phía tối đen chẳng hay biết gì cả, tôi không biết thân tôi ở đâu trong thế giới rộng lớn này, cũng cảm thấy thế gian này chỉ còn lại mỗi mình tôi.
Sợ hãi và bất an luôn chế ngự trái tim tôi, tôi hoảng hốt vươn tay vội kéo Frius, ngẩng đầu mở mắt nhìn hắn —— Mặc dù tôi chẳng nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
– A Phất, đừng đi, ở lại với ta một lát.
– Tôi nói.
Tôi có thể cảm nhận được A Phất khựng lại một chốc, rồi lại lần nữa ngồi xuống bên giường.
Tôi nhào tới ôm lấy cổ hắn, mò mẫm tìm chiếc chăn của mình rồi ném lên người hắn, không nói lời nào.
Tôi nghĩ Frius có thể hiểu ý của tôi.
Quả nhiên hắn lại khựng lại một chốc, sau đó duỗi tay sửa sang lại gối đầu và chăn trên giường rồi nằm xuống, đắp kín chăn cho tôi và hắn.
– Ngủ đi.
– Hắn nói – Ta ở đây.
Tôi “Ừm” một tiếng, vẫn cứ ôm ghì lấy cổ của hắn như trước, mãi cho đến khi chìm vào mộng đẹp cũng không chịu buông tay.
Thế là điều xếp thứ nhất trong những lợi ích khi Frius biến thành hình người được tôi tổng kết lại chính là cổ biến nhỏ rồi nên tương đối dễ ôm.
45.
Ngày hôm sau tôi dậy sớm, tôi đưa tay sờ sờ về phía bên cạnh, Frius vẫn ở trạng thái hình người.
Sau khi hắn dậy thì chủ động biến trở lại hình rồng, ngậm lấy tôi bay ra từ ban công, bay đến bầu trời lộng gió.
Tôi có thể cảm nhận được ánh sáng mờ mờ cùng làn gió ấm áp, có thể nghe được tiếng chim hót sáng sớm.
Tôi ôm cổ Frius, nằm trên lưng hắn, cọ cọ mặt mình vào lớp vảy lành lạnh của hắn, nói với hắn:
– A Phất, trời cao quả là công bằng.
Nó lấy đi đôi mắt của ta nhưng lại trao cho ta một đôi cánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...