Có điều.
.
.
Hắn vừa nghĩ tới thủ hạ chết thảm, cùng với sự khiêu khích của Hoàng Vũ thì trong lồng ngực đã chồng chất vô tận khuất nhục và tức giận.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy hối hận đối với hành động lỗ mãng của mình ngày hôm nay.
Khi hắn tiến vào rừng rậm chỉ mang theo một phần ba thủ hạ.
Nếu như hắn dẫn theo hết toàn bộ thủ hạ đến đây thì nói không chừng có thể giải quyết kẻ địch đến sau.
.
.
Oghma đứng lên, vác trụ đồ đằng đặt trên bả vai, oán hận liếc nhìn vị trí lãnh địa của Hoàng Vũ.
Hắn bình tĩnh đứng một lát sau mới nghiêng đầu qua một bên, nói với nhóm Người Thú: - Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ dẫn dắt các ngươi san bằng nơi đó, đập nhân loại ở bên trong thành thịt nát để cúng tế những đồng bạn đã chết của chúng ta! - Gào! Các Người Thú nghe được Oghma nói thì nổi giận gầm lên một tiếng, kích lên tinh thần.
Oghma thoả mãn gật đầu, nâng lên trụ đồ đằng đi ở phía trước.
- Hiện tại, trở về trụ sở! - Vâng! Mười lăm tên Người Thú cõng lấy Tà Dương, chạy về cánh đồng ở phía xa xa.
Khi Oghma sắp đi đến dốc cao tiếp theo, quay đầu lại liếc nhìn phương hướng lãnh địa Hoàn Vũ.
Đây là nơi thất bại lần đầu trong ba ngày qua.
Tuy rằng chật vật, nhưng cũng không bị thương đến gân cốt.
Lần sau khi hắn trở lại, chính là lúc san bằng nơi đó.
Người Thú, mãi mãi không khuất phục!.
.
.
- Lãnh chúa đại nhân, chúng ta đến muộn! Delios mặc bộ giáp Lân Nha, quỳ một chân trên đất, gỡ xuống nón giáp lộ ra biểu cảm tự trách trên mặt.
Nếu như không phải ngày hôm nay hắn trùng hợp thâm nhập vào sâu trong rừng rậm cho nên mới nghe được kèn lệnh chậm một bước thì tuyệt đối có thể phối hợp với các dũng sĩ Sparta lưu lại nhóm kẻ địch vừa rồi kia.
- Đứng lên đi, Delios.
Hoàng Vũ lắc đầu một cái, nói: - Chuyện này ngươi không sai, là kẻ địch quá gian xảo.
Hoàng Vũ lần đầu nhìn thấy Người Thú, ấn tượng đối với bọn hắn chính là thô lỗ, dã man, ngu xuẩn, ngốc nghếch.
Nhưng hiển nhiên, hắn đánh giá thấp chủng tộc cao cấp.
Tên lãnh chúa Người Thú kia, ánh mắt của hắn quá độc ác, làm việc không dây dưa dài dòng.
Một khi hắn ta nhìn thấy mục tiêu không cách nào đạt được thì sẽ thẳng thắn dứt khoát rời đi.
Hơn nữa Trụ Đồ Đằng thô to như vậy ở trong tay hắn ta giống như gậy sắt.
Trụ Đồ Đằng lại phối hợp với phù văn ma pháp, xem ra rất khó đối phó! Có điều.
.
.
Thực lực của lãnh chúa Người Thú lại có thể tùy ý di chuyển trụ đồ đằng? Hoàng Vũ từng thử di động hỏa chủng.
Kết quả hắn phát hiện, vị trí hỏa chủng là cố định, vĩnh viễn sẽ không dời đi được.
Hơn nữa ngoại trừ các loại chức năng của hỏa chủng như Thương Thành, nền tảng giao dịch cũng không mang đến sức chiến đấu cho Hoàng Vũ.
So sánh với Trụ Đồ Đằng, nó không chỉ là thể hiện quyền hành của lãnh chúa, còn có thể làm vũ khí của lãnh chúa Người Thú, tác dụng hình như càng to lớn hơn? Chỉ là ưu thế của hỏa chủng không được phát huy hết! Hoàng Vũ suy nghĩ một hồi, tuy thực lực chênh lệch giữa các chủng tộc rất lớn.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ mạnh hơn, vẫn duy trì được thế cân bằng.
Giống như giai đoạn được bảo vệ bảy ngày của nhân loại.
Trong thời gian bảy ngày này, chỉ cần bản thân ở trong lãnh địa thì sẽ không có người nào có thể thương tổn đến lãnh chúa loài người.
Trừ những chuyện này ra thì nhân loại còn có ưu thế trên những phương diện khác.
Thí dụ như hiện tại Hoàng Vũ có được ích lợi chủ yếu bắt nguồn từ hồn tinh - Rèn Đúc Trang Bị! Mới vừa rồi đám thú nhân kia, hầu như mỗi người đều chỉ mặc một bộ quần áo phong cách Syria.
Vũ khí trong tay bọn hắn cũng vô cùng đơn sơ.
Hoàng Vũ tin tưởng, nếu Oghma có thực lực của Người Thú, trong tay hắn tuyệt đối có lượng lớn vật tư với hồn tinh.
Nhưng bọn hắn tạm thời không có nổi trang bị ra hồn.
.
.
.
Hoàng Vũ thu hồi ý nghĩ trong lòng, bảo Delios đi kéo quái thú hoang dã vừa săn giết được buổi chiều trở về.
Khi bọn hắn trở về quá vội vàng nên chiến lợi phẩm vẫn còn bị ném ở bên ngoài.
Nếu như không kéo về thì có thể sẽ để những con quái thú hoang dã ngoài kia chiếm tiện nghi.
Vào lúc này, Hoàng Vũ mới phát hiện cấp bậc của Delios đã đột phá đến cấp 8.
Mà nhóm dũng sĩ Sparta hắn dẫn theo, cấp bậc cũng đã tăng lên tới cấp 6! Cấp càng cao thì tốc độ thăng cấp càng chậm.
Hắn nhìn mật độ quái thú hoang dã ở sâu trong rừng rậm, thật sự cao hơn một chút so với bên này.
Hoàng Vũ đi về phía pháo đài.
Dọc theo đường đi, âm thanh khen ngợi của lãnh dân vẫn không ngừng vang lên.
Trải qua cảnh tượng trước đây không lâu.
Cảnh lãnh chúa đại nhân đẩy lùi Người Thú khủng bố, rung động thật sâu trong lòng tất cả mọi người.
Đi theo một lãnh chúa như vậy, bọn hắn mới có cảm giác an toàn!.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...