[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Muốn muốn. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Với cô chỉ là tiện tay làm chút việc, còn với tôi mà nói chính là đại ân. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão có điều gì phải lo lắng không? Cứ nói ra đi, biết đâu tôi có thể giúp được. ]
Vân Lăng vốn định nói không có, nhưng sau khi nghĩ lại, cô bèn hỏi: ” “Bến tàu” thì sao? Kiến trúc đó có dùng được hay không?”
Bến tàu cũng là một kiến trúc mới, giai đoạn thử nghiệm công khai cũng chưa từng nghe nói. Vì để phòng ngừa vị trí kiến trúc bị lãng phí, cô thà rằng tạm thời không giải khóa để tìm người hỏi thăm rõ ràng trước đã.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Cái này tôi biết!!! ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Sau khi bến tàu được xây dựng, hãy thuê NPC đóng thuyền và đan lưới đánh cá, sau đó là có thể ra ngoài đánh xa và săn bắt. Thu hoạch mỗi ngày là tùy duyên, cá tôm cua sò rong biển, cái gì cũng có khả năng vớt lên được. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Nếu nói chợ có thể thu mua tài nguyên, chức năng của nó tương tự như Đại sảnh nhiệm vụ. Vậy thì sau khi bến tàu có thể ổn định thu hoạch được đồ ăn, công dụng cũng gần giống với đồng ruộng. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Mùa đông năm ngoái tài nguyên bên ngoài không đổi mới. Nhưng đồng ruộng vẫn phát triển bình thường, ra ngoài đánh bắt cá và săn bắt vẫn có thu hoạch. ]
Không tồi, Vân Lăng thầm nói, cho dù ở thời điểm nào thì thức ăn vẫn luôn là quan trọng nhất.
“Cảm ơn tin tình báo của cô, tôi sẽ nghiêm túc suy xét.” Cô đáp lại.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão không cần khách khí! Có việc gì cứ hỏi, nếu biết gì thì tôi nhất định sẽ nói, không giấu giếm nửa lời! ]
Vân Lăng nhoẻn miệng cười. Cung cấp nền tảng giao tiếp để thuận tiện cho việc trao đổi thông tin, “Chợ” tương đối hữu dụng, giải khóa không lỗ.
**
Trước khi lãnh địa được khuếch trương, đi bộ đến hải vực phải mất khoảng 2 giờ đồng hồ.
Sau khi lãnh địa được khuếch trương, bờ biển và lớp phòng hộ tương liên, ra cửa liền đến.
Trong lòng nghĩ Vân Lăng lý do trước đây cô tốn nhiều thời gian đi đường không phải vì khoảng cách giữa hai bên quá xa, mà là vì điểm thuộc tính tự do của cô toàn thêm vào thể lực, tốc độ di chuyển đặc biệt chậm.
Nếu NPC có thuộc tính nhanh nhẹn siêu cao thành lập một đội đi ra ngoài để điều ra địa hình, một đi một về chậm nhất là hết 5 phút.
“Kiến trúc cơ sở bên trong lãnh địa đã đầy đủ hết, nhiều nguồn cung cấp nguyên liệu nấu ăn ổn định hơn cũng không có gì không tốt.”
Nghĩ vậy, Vân Lăng mở ra giao diện, giải khóa “Bến tàu”.
Sau khi thao tác xong, giây tiếp theo tiền đồng -100, bến tàu nhanh chóng được xây dựng xong.
Bến tàu mới xây tựa lưng vào bờ biển nhưng vẫn được bao bọc bởi lớp phòng hộ bảo vệ nên không lo quái vật đánh lén.
Ngón trò của Vân Lăng nhẹ nhấp vào, tiếp tục thao tác.
Tiền đồng -10.000.
[ Bến tàu được nâng cấp lên cấp 2 ]
[ Có thể chứa tối đa 5 chiếc thuyền. ]
“Kế tiếp đành chờ NPC đổi mới.” Sau khi giải quyết xong vấn đề bối rối suốt nhiều ngày, Vân Lăng cảm thấy nhẹ nhõm, mặt mày theo đó cũng giãn ra.
[ Tên: Cây đuốc ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả trang bị: Chiếu sáng cảnh vật trong vòng 2 mét xung quanh cơ thể.
Giá bán: 50 đồng xu.
Ngọn đuốc được thắp sáng xua tan hắc ám, làm bừng sáng cảnh vật xung quanh, cư dân tự nhiên cũng bình tĩnh lại.
Có người chơi hiểu biết nhiều, nhỏ giọng phổ cập kiến thức khoa học cho bạn mình: “Đêm vùng cực hay còn gọi là đêm vĩnh hằng, tức là đêm dài 24 giờ. Nếu từng sống ở cực bắc hoặc cực nam sẽ biết, 1 năm 12 tháng, 6 tháng ban ngày mặt trời không lặn, 6 tháng ban đêm mặt trời không moc.”
Đồng bạn: “…”.
Tại sao không đến cực bắc hay cực nam mà cũng bị cưỡng chế trải nghiệm vậy?
Tức giận, bất mãn, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu: “Cái trò chơi này là chó chứ không phải người.”
“Trăm cay ngàn đắng muốn đưa người chơi vào chỗ chết.” Người mới phổ cập khoa học vừa nói vừa thở dài: “Phỏng chừng ngày nào đó nhân loại bị diệt sạch, trò chơi mới mở ra chung kết thật sự.”
Đồng bạn nghe xong thì ớn lạnh trong lòng. Người chơi đều đã chết nên trò chơi buộc phải chấm dứt?
Bọn họ muốn phản bác nhưng lại không có lời nào để nói. Bởi vì theo thời gian trò chơi quả thật càng ngày càng khó.
Ngay cả khi hao hết trăm cay ngàn đắng, vất vả lắm mới sinh tồn được. Không bao lâu sau lại phải nơm nớp lo sợ nghênh đón một đợt khiêu chiến mới.
“Tồn tại quá khó.” Không chỉ một người nghĩ như vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, ánh lửa lay động.
Người chơi bị dọa hết hồn: “Bị gì vậy? Bị gì vậy?”
“Có phải bị gió thổi hay không?”
“Không thể nào. Cây đuốc ở trong lãnh địa, không gió, không mưa rơi, vô cùng an toàn.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ánh lửa lại nhảy múa lần nữa, mấy phút sau ngọn lửa tắt ngóm hoàn toàn.
Cư dân: “…”
Thì ra là hết nhiên liệu..
Bóng đêm lại xâm chiếm lần nữa. Không còn ánh lửa chiếu rọi, cả một vùng rộng lớn tối om, không thể nhìn thấy gì.
Vệ binh chạy chậm tới xưởng gỗ, dường như đang đi lấy ngọn đuốc mới.
Một người cảm khái: “Nếu trong lúc vệ binh đi vắng mà quái vật đột kích thì phải làm sao?”
Chưa kịp nói xong, miệng anh ta bị bịt lại.
Đồng bạn rống giận: “Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại!”
Bọn họ chỉ nghe thôi đã nhịn không được mà run, căn bản không dám tưởng tượng lỡ như một lời thành sấm thì lãnh địa sẽ biến thành bộ dạng gì.
**
Bên trong thạch ốc, Lãnh Bạch tay cầm vải bố và bó củi, tay chân lanh lẹ chế tác liên tiếp hơn hai mươi ngọn đuốc.
“Có tính toán gì không?” Mạc Thất hỏi.
Lãnh Bạch trả lời: “Bình thường chơi như thế nào thì bây giờ vẫn giống như vậy. Cùng lắm là sẽ có 2 người cầm đuốc giơ lên cao và luôn chú ý hướng đi xung quanh.”
“Lá gan cũng lớn thật.” Mạc Thất lầm bầm trong miệng: “Không sợ đoàn đội gấp ở bên ngoài.”
Lãnh Bạch: “Tôi quan sát thấy tần suất tấn công của quái vật giống nhau, cường độ thấp. Nếu không phải do hoàn cảnh đêm tối thì rất dễ dành đánh chết.”
“Chỉ cần có đuốc trong tay, người chơi lúc nào muốn ra ngoài đều có thể đi được.”
“Thực ra tôi thấy tình hình đêm vĩnh hằng dễ ứng phó hơn so với nhiệt độ thấp. Một bộ phận lớn người chơi bị nhốt bên ngoài lãnh địa, nhất thời không phản ứng lại được.”
Mạc Thất: “…”
Tại sao ở lại thành phố Lăng Vân lâu thì lão đồng đội của mình cũng bị nhiễm hơi thở của thành phố Lăng Vân, càng lúc càng suy nghĩ như người dân bản xứ vậy?
“Đang nghĩ gì vậy?” Lãnh Bạch nhăn mày.
Mạc Thất buồn bã nói: “Trò chơi không dễ dàng, ai cũng có đồ hack.”
“Đồ hack của cô là gì?” Lãnh Bạch khó hiểu.
Mạc Thất nghĩ: “Quen được anh?”
Lãnh Bạch: … Cô thắng.
**
“Có bán đuốc đây! Giá rẻ chỉ 10 đồng thôi!” Có người chơi sinh hoạt tìm kiếm làm ăn nhanh chóng chế tạo ngọn đuốc cũng lớn tiếng rao hàng.
Điền Triết Hãn bước đến trước mặt chủ quầy: “Tôi muốn mua 30 cái, cần bao lâu mới chuẩn bị xong?”
Chủ quầy: “!!!”
Nở nụ cười trên môi, chủ quầy nhiệt tình trả lời: “Ở đây có hàng tồn kho, chỉ cần ngài muốn là có thể giao ngay!” Điền Triết Hãn không nhiều lời liền lấy ra 300 đồng xu: “Đuốc đâu?”
Chủ quầy trịnh trọng lấy ra những ngọn đuốc trong ba lô sợi đay đã rách nát: “Tất cả đều ở đây, ngài đếm đi, có phải 30 cái hay không?”
Điền Triết Hãn kiểm kê xông thì khẽ gật đầu nói: “Số lượng không sai.”
Anh ta chuẩn bị rời đi, sực nhớ ra điều gì đó nên xoay người lại: “Làm nhiều thêm chút đi, có lẽ buổi tối tôi sẽ đến đây mua nữa.”
Chủ quầy vui mừng khôn xiết, vội vàng đáp: “Được!”
Sau khi tiễn khách hàng lớn, chủ quầy vui vẻ tính toán, 300 đồng xu tiêu như thế nào đây.
Độ bền của ba lô sợi đay sắp rớt hết, đổi cái mới thôi.
Cộng với nhanh nhẹn của nhẫn đã mòn hết chịu nổi nữa, đã đến lúc đi mua trang bị mới.
Có tiền dư còn có thể dự trữ thêm ít vải bố, bó củi và lương thực.
Nghĩ đến đây, chủ quầy thở dài một hơi ngao ngán. Đừng thấy trong tay có 300 đồng xu, kỳ thực không dùng được bao nhiêu. Tùy tiện mua ít vật phẩm sinh hoạt thiết yếu là số tiền bay sạch…
**
[ Tên: Cá tuyết nướng ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Tạm thời có thị lực ban đêm (kéo dài 1 giờ).
Năng lực nhìn ban đêm?
Lục Xuyên cân nhắc một hồi rồi mới lựa chọn ăn.
Sắc trời vẫn tối tăm như cũ, bóng đem bao phủ mặt đất, tạo cho mọi người một cảm giác bức bách cực mạnh.
Nhưng đối với người chơi có năng lực nhìn ban đêm như Lục Xuyên mà nói thi cảnh vật xung quanh rõ ràng in trong mắt. Ngay cả khi bị bóng đêm vây quanh cũng không ảnh hưởng đến việc đi đường và đánh quái của anh.
“Xem ra năng lực nhìn xuyên đêm là mấu chốt phá giải thế cục này.”
Nghĩ một hồi, anh vác cây cung tím lên vai, eo treo một ống tên, mang theo ba lô cây cọ đi ra ngoài.
Bên ngoài lãnh địa duỗi tay không thấy năm ngón, tăm tối đến đáng sợ.
Nhưng Lục Xuyên bước đi nhẹ nhàng, tự do đi lại.
Bỗng một đám quái vật đầu người mình cá xuất hiện ở phía trước.
Trông thấy Lục Xuyên, đám tiểu quái không ngừng tới gần mục tiêu. Chúng lặng lẽ di chuyển không một tiếng động như thể đang định đánh lén.
“Khả năng nhìn ban đêm thực sự rất hữu dụng. Mọi thứ xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.” Lục Xuyên cười khẽ.
Anh lấy ra mũi tên đặc biệt từ trong ống tên bắt đầu công kích.
Một lát sau, đồng tiền, trang bị, kỹ năng, nguyên vật liệu rơi đầy đất.
Lục Xuyên nhặt từng cái một.
Đồng thời đã có sự hiểu biết toàn diện rõ ràng hơn về khả năng nhìn ban đêm.
****
[ Tên: Cá tuyết hấp ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Tạm thời có thị lực ban đêm (kéo dài 1 giờ).
[ Tên: Cá tuyết hầm đậu hủ ]
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Hiệu quả sử dụng: Tạm thời có thị lực ban đêm (kéo dài 3 giờ).
Sau khi làm ra thành phẩm, Vân Lăng suy nghĩ: “Khả năng nhìn ban đêm sẽ giúp tầm nhìn của mọi người chơi không còn bị cản trở trong môi trường ban đêm cực tối nữa.
Nghĩ xong cô đưa món cá tuyết hầm đậu hủ đến trước mặt bắt đầu ăn.
Thịt cá tuyết cực kì mềm, ăn vào miệng là tan. Lại kết hợp với đậu hủ, canh cá, hương vị cực kì tươi ngon.
Vân Lăng uống xong canh chỉ trong vài ba chén, cũng thành công sở hữu khả năng nhìn ban đêm.
Trong phút chốc cảnh vật bên người cô hiện lên rõ ràng trong tầm mắt. Mặc dù bên trong lãnh địa có một số khu vực vẫn bị bóng đêm bao phu, nhưng trong mắt cô chỗ nào cũng không khác gì được thắp sáng bởi lửa trại.
“Suy đoán quả nhiên đúng.”
Vân Lăng mở giao diện chợ ra tìm được Triệu Hân Đồng, kể cho cô ấy nghe về phát hiện mới của mình. Cũng gửi cá tuyết hấp qua cho đối phương nếm thử.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng:!!! ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Chúng tôi có cá tuyết ở đây! Mỗi ngày có thể vớt đến hàng tá! ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: …Thật sự xin lỗi, vui mừng quá sớm. Nguyên liệu nấu ăn có nhưng không có công thức nấu ăn. ]
Vân Lăng: “…”
Một cái lãnh địa to như thế sao lại kiếm không ra một cái công thức hấp cá vậy?
Vân Lăng nói ra nghi ngờ trong lòng.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Những món ăn làm từ cá tuyết chỉ tăng thêm mỗi khả năng nhìn ban đêm, không có hồi máu hay hồi mana gì cả. Tôi không biết sẽ gặp phải đêm vĩnh hằng, những tưởng khả năng nhìn ban đêm này là vô dụng, vì vậy mới đem đi bán hết trong một đợt thanh lý, xử lý chúng với giá rẻ. ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Trước mắt chỉ có một NPC có công thức, biết làm “Cá tuyết chiên giòn”..]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đi ra thị trường mua, không biết bao lâu mới có thể mua được công thức. Khóc, đại lão cứu mạng!! ]
Vân Lăng dở khóc dở cười: “Tạm thời không dùng được thì giữ lại không tốt sao? Tại sao muốn bán giá để thanh lý?”
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: …Bởi vì bần cùng. ]
Nâng cấp kiến trúc cần có tài chính. Ngoại trừ đồ ăn, trang bị, đạo cụ hồi phục và các vật tư chiến lược, những thứ khác có thể bán cô ấy đều bán hết. Như vậy mới có thể xoay đủ vốn để tăng tốc độ xây dựng.
Ai mà ngờ được có một ngày tạp vật trong mắt cô ấy lại chuyển mình biến hóa thành nhu yếu phẩm để thông quan chứ?
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Thế này có được không? Tôi cung cấp nguyên liệu để nấu ăn, thành phố Lăng Vân cung cấp tay nghề, đến lúc đó thành phẩm chúng ta chia đôi? ]
Cô ấy thử thương lượng.
“Được.” Vân Lăng sảng khoái đồng ý.
Thân là một kẻ cuồng ma tích trữ, tất cả những bản vẽ không có một cái nào bị lãng phí, toàn bộ là cô tự học hoặc ném cho NPC học.
Hiện giờ Đầu Bếp Giáp Ất Bính Đinh Mậu đều có công thức nấu ăn cá tuyết, một số người thậm chí còn sử dụng cá tuyết để chế biến một số món ăn.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Thomas xoay 360 độ quỳ xuống tạ ơn! ]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão không hổ là đại lão, nhìn xa trông rộng, không thể so sánh với người thường. ]
Vân Lăng thầm nghĩ, đây rõ ràng là đảng dự trữ đã thắng lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...