Ở LẠI?
Vân Lăng lộ vẻ khó xử: “Chúng cháu còn phải lên đường.”
Nghe vậy ánh mắt người đàn ông trung niên ảm đạm nhưng cũng không hề cưỡng ép.
Vân Lăng quét mắt nhìn bản đồ: “Chú là cư dân thôn Vãn Hà?”
Người trung niên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nếu không thì thế này.” Vân Lăng đưa ra phương án khác: “Cháu cõng chú, chúng ta cùng đi đến thôn Vãn Hà?”
“Cái này, sao chú lại không biết xấu hổ thế được.” Người đàn ông trung niên bất ngờ.
Ông ấy không ngờ đối phương lại đồng ý đưa mình quay lại thôn!
“Không có gì.” Vân Lăng không thèm để ý nói: “Trước tiên chú nghỉ ngơi một lát rồi lập tức cùng nhau trở về.”
“Được.” Người đàn ông trung niên vui mừng khôn xiết.
Sau khi nói chuyện phiếm thì biết người đàn ông trung niên này tên là “Đổng Hạo Thiên”, vợ con đều không có, hiện giờ vẫn còn độc thân một mình kiếm ăn.
“Thời tiết nóng quá!” Đổng Hạo Thiên hớp liên tiếp mấy ngụm nước sông: “Cổ họng chú khô khốc muốn bốc khói nên mới tới đây uống nước. Ai ngờ còn chưa kịp tới bờ sông đã hôn mê bất tỉnh…”
Vân Lăng cẩn thận nhìn nhìn,dò hỏi: “Thôn Văn Hà không có nón rộng vành sao? Không bán dù?”
“Có, nhưng không mua nổi.” Đổng Hạo Thiên thẳng thắn.
Vân Lăng: “…”
“Mỗi ngày đào cây cỏ trong rừng ăn ba bữa cơm, rồi liều mạng săn dã thú kiếm 5 đồng xu mua tư cách cư dân tạm thời, nào có tiền dư đâu?” Đổng Hạo Thiên thở dài: “Tạm bợ sống ngày nào hay ngày đó. Dù sao cũng không có khả năng sống tử tế được, đành.. tận lực đừng để mình chết mà thôi.”
Trong giọng nói lộ ra sự chết lặng và tuyệt vọng khiến Vân Lăng âm thầm kinh hãi. Cô không nhịn được bèn hỏi: “Chú đã bao giờ nghĩ đến việc sống ở một lãnh thổ khác chưa?”
Đổng Hạo Thiên trả lời: “Chú đã từng đổi ba nơi cư trú. Sau đó phát hiện đi đến chỗ nào cũng giống vậy, nên chú chỉ đơn giản không bận tâm nữa. Ít nhất cũng quen ở thôn Văn Hà, mỗi trường xung quanh đều thân thuộc, săn thú cũng tiện hơn.’’
Vân Lăng trầm mặt.
Đổng Hạo Thiên sợ cô đổi ý, vội vàng nói: “Chú đã nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta trở về thôn đi.”
Vân Lăng vẫy tay ra hiệu cho Hộ Vệ Đinh cõng người trên lưng.
**
Càng đi đến gần thôn Vãn Hà, thảm thực vật càng thưa thớt hơn.
Vân Lăng dõi mắt trông về phía xa, không chỉ phát hiện quặng sắt, mỏ đồng mà còn phát hiện ra cả quặng ma pháp.
Đây là vùng lãnh thổ tương đối giàu tài nguyên khoáng sản.
Ngay lúc cô bước chân vào thôn, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, [ Bạn đã phát hiện ra “thôn Văn Hà”. ]
“Cuối cùng cũng về rồi.” Đổng Hạo Thiên nói với vẻ may mắn.
“Chú quen với nơi này thì có thể dẫn cháu đi dạo xung quanh không?”
Vân Lăng hỏi.
“Được.” Đổng Hạo Thiên đồng ý: “Mạng của chú là do cháu cứu, dẫn cháu đi tham quan có tính là cái gì!”
Tiếp theo ông ấy đi trước dẫn đường, giới thiệu từng chút một cho Vân Lăng.
“Nơi này là Đại Sảnh Nhiệm Vụ có thể đăng nhiệm vụ lên.”
“Chỗ bên này gọi là Thảo đường, có bán trang bị giày rơm, khiên rơm, mũ rơm và các trang bị khác.”
“Đây là tiệm may, bán giày vải, bố giáp, ống tên trắng, băng vải đơn sơ.”
“Có một lá chắn bảo vệ phía trên lãnh địa có thể ngăn địch tới. Khi lượng máu giảm 25%, 50% và 75%, tất cả người chơi trong lãnh địa sẽ được cảnh cáo. Có đôi khi nửa đêm đang ngủ ngon lành đã bị hệ thống gọi dậy giúp đỡ…”
“Tiệm bánh ở bên kia. Chỉ cần lấy một lượng bột mì, trứng, sữa, bơ sẽ đổi lấy được bánh mì/bánh ngọt/bánh quy.”
“Đây là cửa hàng thịt nướng. Đi săn thú nhặt được thịt tươi có thể trả tiền thừa NPC giúp nướng chín thịt. Đôi khi sẽ được buff trạng thái, có khi thịt nướng không ăn được.”
Sau khi giới thiệu hết 6 kiến trúc trong lãnh địa, Đổng Hạo Thiên đưa Vân Lăng đi dạo chợ: “Riêng cháu chạy từ lãnh địa khác đến thôn Văn Hà là vì kinh doanh buôn bán đúng không? Mua chút đặc sản giá rẻ mang về, nói không chừng có thể bán được giá cao.”
“Đặc sản?” Vân Lăng nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Đổng Hạo Thiên sẵn tiện chỉ ngón tay.
Chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đang bện dây mây. Ngón tay ông ta linh hoạt, kinh nghiệm mười phần. rất nhanh đã đan thành một cái khiên mây.
Sau đó ông ta nhặt sợi mây lên và bắt đầu đan tiếp một cái hộ giáp nữa.
Đổng Hao Thiên nhỏ giọng nói: “Khiên mây 60 đồng, giáp mây 60 đồng, rẻ hơn so với cửa hàng hệ thống.”
Vân Lăng: “…”
Thị trấn Lăng Vân có thợ đan tre nứa, trang bị rẻ hơn vị đang bày ở trước mặt này nhiều. Cô đi xa như vậy đương nhiên không phải để làm dê béo cho người ta làm thịt.
Vân Lăng nhìn bốn phía xung quanh: “Còn đặc sản gì khác không?”
Đổng Hạo Thiên lắc đầu: “Không có.”
“Phụ nữ và trẻ em đâu? Bọn họ không đào tài nguyên vật liệu trong trò chơi sao? Hàng tồn kho nhiều không bán được à?” Vân Lăng lại hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt của Đổng Hạo Thiên trở nên cổ quái, mãi sau ông ấy mới thấp giọng nói: “Làm sao phụ nữ và trẻ em có thể sống sót đến ngày hôm nay? Họ đã chết rồi.”
“Mùa xuân trời mưa to, nhiều người không đủ tiền trả phí ở tạm thời 5 đồng, trực tiếp bị đuổi ra khỏi lãnh địa.
“Từ đó về sau chú không còn thấy bọn họ nữa. Phỏng chừng là lành ít dữ nhiều.”
Vân Lăng á khẩu không nói nên lời.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Trong giai đoạn đầu của trò chơi có đoàn đội nào tìm tòi phòng thí nghiệm không? Có lẽ ai đó dự trữ dụng cụ thí nghiệm?”
Đổng Hạo Thiên: “Mọi người chỉ quan tâm đ ến lương thực, trang bị, kỹ năng, đồng xu, những chuyện phiền toái khác đã sớm ném ra sau đầu.”
Vân Lăng thầm thở dài, tự nói trong lòng dường như đã phí công vô ích. Thị trấn Lăng Vân còn chưa có dụng cụ chuyên nghiệp, những lãnh địa khác càng không thể có.
Chỉ vì để sống sót, những người chơi trên lãnh địa khác đã cố hết sức mình.
Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy có người trầm giọng nói: “Skin đá cấp A, đổi lấy kỹ năng pháp sư cấp A hoặc trang bị tím, chỉ đổi chứ không bán.”
Vân Lăng: “???”
Cô vừa nghe thấy gì?!
Skin đá cấp A!!
Vân Lăng sải bước chạy tới trước mặt chủ quầy, hưng phấn nói: “Đưa kỹ năng đây, tôi đổi!”
Chủ quầy hàng hoảng sợ. Đây là ngày thứ tư hắn bày quầy hàng, lần đầu tiên có người xông tới nói muốn đối với mình.
Hắn nheo mắt, cảnh giác đặt câu hỏi: “Trông cô rất lạ, dường như tôi chưa từng gặp qua cô?”
Vân Lăng: “Đây là vận mệnh an bài đã dẫn tôi xuất hiện ở thôn Văn Hà ngay lúc này.
Chủ quầy: “…”
Đổng Hạo Thiên: “…” Vẻ mặt ông ấy xấu hổ, lôi kéo ống tay áo Vân Lăng nhắc nhở cô không cần phải nóng vội.
Nhưng sao Vân Lăng có thể không vội đây? Là skin đá đó! Cô gom đủ ba kỹ năng cấp A cũng chưa thu được Skin đá! Có biết bình thường đánh nhau với người khác cô phải cẩn thận đến mức nào không?
Lấy lại bình tĩnh xong, chủ quầy lập lại yêu cầu lần nữa: “Tôi đã nói rồi, muốn trao đổi cần kỹ năng pháp sư cấp A hoặc trang bị tím, chỉ đổi chứ không bán.”
Vân Lăng vẫy vẫy tay với đội viên.
Giây tiếp theo, Pháp Sư Mậu gỡ giầy tím và pháp bào tím xuống.
[ Tên: Giày pháp sư ]
Phẩm chất: Hiếm
Độ bền: 60/70
Hiệu quả trang bị: Nhanh nhẹn +10
Đặc hiệu: Trí lực +5.
[ Tên: Pháp bào ma lực ]
Phẩm chất: Hiếm
Độ bền: 48/70
Hiệu quả trang bị: Trí lực +
Đặc hiệu: Tinh thần +5.
Mặc dù độ bền giảm xuống có chút khó coi nhưng hai món này hoặc là tăng thêm trí lực hoặc là tăng thêm tinh thần, vô cùng thích hợp với pháp sư.
Sau đó Vân Lăng lại lấy từ ba lô bông ra thẻ kỹ năng quần công cấp A “Ngọn lửa thiêu đốt”.
Ba món vật phẩm được bày trước mặt chủ quầy cho hắn lựa chọn.
Chủ quầy vừa mừng vừa sợ.
Trầm ngâm một lát, hắn giảo hoạt cười: “Cả ba!”
Vân Lăng nhăn mày: “Dựa vào đâu?”
Nếu đối phương muốn hai món trong đó cô sẽ không chút do dự đáp ứng. Thế nhưng người này cố tình muốn ngoạm hết đòi cả ba món.
Chỉ bằng một cái skin đá cấp A.
Chủ quầy lộ ra một nụ cười kiên quyết, ngoài miệng lại nói: “Tôi cảm thấy skin đá cấp A có giá trị, nếu không cô suy nghĩ lại đi? Nhưng phải nhanh lên, muộn quá là thẻ skin sẽ bị người khác đổi mất.” Đổng Hạo Thiên đứng bên cạnh gấp đến độ xoa xoa bàn tay. Làm buôn bán không thể nóng vội! Nhìn đi, bị nắm nhược điểm rồi thấy không?
Vân Lăng bình tĩnh nhìn chủ quầy trong chốc lát, sau đó cười cười: “Giá trị như vậy sao? Vậy anh giữ tấm thẻ đi, tôi không mua.”
Cô nói đi là đi, không hề dây dưa chút nào.
Nụ cười của chủ quầy đông cứng trên mặt.
“Chờ đã, từ từ!” Chủ quầy hoảng loạn: “Không phải cô muốn skin đá cấp A sao?”
“Thực ra thứ tôi muốn nhất là skin đá cấp S, cái này của anh nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá.” Vân Lăng nhún vai: “Nếu anh cảm thấy thẻ kỹ năng cấp A này quý giá như vậy thì tự giữ lại cho mình đi.”
Nói xong, cô nhanh chóng bước đi xa.
Chủ quầy hoàn toàn há hốc mồm.
Công việc kinh doanh đang tốt đẹp bị hắn đột ngột đá đổ.
Nhớ lại thuộc tính của trang bị tím, chủ quây chua xót muốn khóc. Trang bị tốt như vậy! Nói không chừng cả hai món đều có thể về tay hắn.
Nếu không được thì đổi một món trong đó, mặt khác thêm chút tiền cũng được.
Nhưng hiện tại… xong hết rồi!
**
“Vậy…” Đổng Hạo Thiên lon ton chạy đuổi theo, thận trọng hỏi: “Không mua sao?”
“Không mua.” Vân Lăng hờ hững đáp.
Skin đá cấp A vốn đã kém hơn một chút nên không nhất thiết phải mua cho được. Nếu đối phương lợi dụng cơ hội tăng giá thì cứ để hắn giữ nó.
Pháp sư sở hữu kỹ năng của Tanker cũng vô dụng, phải đổi sang kỹ năng và trang bị tương xứng với nghề nghiệp thì mới có thể cải thiện đáng kể sức mạnh và tăng khả năng sống sót. Lúc này thẻ skin đá cấp A nắm trong tay hắn, nói không chừng đối phương sẽ hối hận.
“Thật đáng tiếc.” Đổng Hạo Thiên than tiếc: “Nếu cháu không nóng vội như vậy thì tốt rồi.”
Vân Lăng: “Là anh ta cố tình đôn giá, không nói đạo nghĩa giang hồ.”
Vân Lăng: “Mua bán không thành, người đau lòng nhất không phải cháu.”
Vân Lăng: “Đáng đời!”
Đồng Hạo Thiên không còn nói lời để nói.
Lúc này, một thích khách che mặt tiếp cận họ: “Cô muốn mua skin đá cấp S?”
Vân Lăng: “???”
“Đúng là tôi muốn mua skin đá cấp S, nhưng cũng không định coi tiền như cỏ rác.” Mặt cô vô cảm, tỏ thái độ nghiêm túc.
Thích khách lấy từ trọng ngực lấy ra một tấm thẻ, nói nhanh: “Báo giá đi. Nếu cô có thành ý mua bán, tôi sẽ nhượng đồ lại cho cô.”
[ Tên: Skin đá (kỹ năng bị động)]
Phẩm chất: cấp S
Hiệu quả kỹ năng: Khi bị tấn công sẽ chỉ cảm thấy đau nhẹ, sát thương nhận được – 50%.
Vân Lăng: “!!!”
Thôn Vãn Hà rốt cuộc là lãnh địa thần tiên phương nào?!
Có skin đá cấp A không nói, nhưng còn có cả cấp S??!!
“Nói thử xem anh muốn cái gì?” Vân Lăng nhìn chằm chằm thẻ kỹ năng cấp A rồi luyến tiếc rời mắt đi.
“Trang bị thích khách và xạ thủ. Nếu không thì có thể đổi thành đồng xu cũng được.” Thích khách vô cùng cảnh giác: “Thời gian có hạn, tôi sẽ không chờ lâu.”
“Tôi hiểu rồi.” Vân Lăng đồng ý.
Sau đó cô gọi Xạ Thủ Tân lại ý bảo cậu ra giao ra ống tên xích diễm *1, ống tên hàn băng *3, ống tên gió *1.
“Năm ống tên phẩm chất tím.”
[ Tên: Nhẫn sức mạnh ] Phẩm chất: Hiếm
Độ bền: 63/70 Hiệu quả trang bị: Sức mạnh +10
Đặc hiệu: Lực công kích+20%.
[ Tên: Cực kỳ trâu bò ]
Phẩm chất: Hiếm
Độ bền: 60/70
Hiệu quả trang bị: Sức mạnh +12
Đặc hiệu: Thể lực +3.
“Hai món chủ yếu tăng sức mạnh, nhẫn tím thích hợp cho thích khách.”
“Một đổi bảy, món nào cũng hữu dụng, đủ thành ý chưa?” Vì phòng ngừa lại đụng trúng gian thương. Vân Lăng đặc biệt chừa lại đường để cò kè mặc cả.
Thích khách nghĩ nghĩ: “Thêm 500 đồng tôi sẽ đưa tấm thẻ cho cô.”
500 đồng thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ sợ đồng ý quá nhanh thì lát nữa người này sẽ sửa lời.
“Để tôi ngẫm lại.” Vân Lăng cố ý kéo dài thời gian.
Thích khách liếc mắt nhìn xung quanh, nét mặt có chút bất an. Khẽ cắn môi, anh ta quyết đoán nói: “300 đồng! Thêm 300 đồng tôi sẽ đưa thẻ cho cô!”
Vân Lăng không hề do dự: “Thành giao!”
Hai bên thỏa thuận tiền hàng xong xuôi, thích khách cầm trang bị nhanh chóng rời đi.
Vân Lăng thưởng thức tấm thể rồi xác định sử dụng, cuối cùng cô cũng lấp đầy các khe kỹ năng.
“Bảy trang bị có thể coi đồ tím mới tinh siêu hữu dụng, lại đòi thêm 300 đồng, đổi lấy thẻ kỹ năng cấp A sao?” Đổng Hạo Thiên bị sốc.
Vân Lăng chẳng thèm để ý: “Cháu cảm thấy nó đáng giá.”
Nhẫn chủ yếu tăng thêm sát thương lẫn sức mạnh, vốn cũng không thích hợp với Tanker.
Ống tên tím do chính cô tự làm.
Đồng xu mỗi ngày thu vào mấy ngàn, 300 chỉ là số lẻ.
Những thứ này chỉ cần cô muốn thì sau này vẫn có thể kiếm được.
Mà kỹ năng cấp S là thứ mà cô nhớ thương từ khi trò chơi bắt đầu đến nay, vất vả lắm cuối cùng cũng tới tay!
Hai thứ này có thể so sánh sao?
Cô không nghĩ vậy.
Cô ném 20 đồng cho Đổng Hạo Thiên, giọng điệu Vâng Lăng nhẹ nhàng: “Phí dẫn đường, chú dẫn cháu đi dạo chỗ khác đi.”
Mặc dù không mua được dụng cụ chuyên nghiệp nhưng lấy được skin đá cấp S cũng coi như chuyến đi này không tệ.
20 đồng? Tương đương thu nhập của một ngày bình thường mà cho ông ta dễ dàng như vậy sao?
Đổng Hạo Thiên nhìn đồng xu mà ngơ ngác xuất thần, nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại.
**
Đi dạo một vòng Vân Lăng không thấy vừa mắt thứ gì, vì thế cô lấy nón rộng vành ra bày quầy bán nón tại chỗ.
Theo như lời Đổng Hạo Thiên nói, trang bị che nắng ở đây là đồ hiếm, số lượng cực kỳ ít, chỉ có người chơi đơn độc siêu cường và đoàn đội có thực lực trung đẳng trở lên mới mua nổi.
Vừa hỏi giá xong Vân Lăng liền kinh ngạc: “200 đồng cho một cái nón rộng vành?”
“Đúng vậy.” Đổng Hạo Thiên gật đầu: “Chú còn đang gấp gáp hỏi thăm. Hiện giờ ban ngày không còn bao nhiêu người chơi rảnh rỗi ở lại lãnh địa. Tới buổi tối nhìn thấy người ta bán nón rộng vành nhất định là cảnh cướp giật để mua.”
Vân Lăng cũng không muốn ở lại thôn Vãn Hà cho đến tối. Ngẫm lại tới cũng đã tới rồi, cô dự định bày bán đến 3 giờ chiều, bán được bao nhiêu thì bán.
Nhìn thấy những chiếc nón rộng vành bày trên sạp, người dân thỉnh thoảng lại kéo đến hỏi giá.
Nghe nói giá 200 đồng một chiếc liền rời đi, cũng có người quấn lấy cô mặc cả, cũng có người dứt khoát trả tiền.
“Chắc giá.” Vân Lăng nói xong câu này thì không nhiều lời nữa, quay đầu lại nói chuyện phiếm với Đổng Hạo Thiên.
“Mấy đoàn đội có thường lại đây buôn bán không?” Cô hỏi.
Đổng Hạo Thiên lắc đầu: “Có nhưng không nhiều lắm. Khoảng cách giữa các lãnh địa quá xa, buôn thì an toàn cũng là một vấn đề.”
“Hơn nữa chạy đến thôn Vãn Hà cũng không chắc chắn kiếm được tiền. Giá nón rộng vành ở lãnh địa của bọn họ bán còn cao hơn so với thôn Vãn Hà!”
“Bọn họ đi mua một ít khiên mây giáp mây trở về bán lại, khó kiếm được chút tiền.”
“Có đôi khi không may ra ngoài gặp phải BOSS, không kiếm được tiền không nói, đồng đội còn phải lăn lộn một phen!”
“Cho nên mới có người nói cho dù là đi buôn hay là chuyển doanh địa, người chơi đều phải bước ra khỏi khu vực an toàn với quyết tâm liều chết.”
Nghe vậy, ánh mắt của Vân Lăng hiện lên vẻ thấu hiểu.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào vang lên.
“Hai tên nhóc thối đang ở đâu! Có gan cướp BOSS không có gan đoàn chiến sao?”
“Tên thích khách kia quá nhanh! Trong nháy mắt đã không biết chạy tới nơi nào…”
“Phế vật! Cùng tìm đi, tuyệt không thể để bọn chúng chạy trốn!” Đoàn đội hơn ba mươi người nháy mắt đã chia thành mười một đội nhỏ gồm bốn người.
“Này, tình huống thế nào vậy?” Đồng Hạo Thiên hỏi thăm chủ quầy bên cạnh, vừa hỏi vừa nhét 1 đồng xu.
Chủ quầy lanh lẹ nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, hình như là cướp BOSS nên mới có chuyện.”
Thấy vậy, một chủ quầy khác chủ động tiến lên làm bộ lựa nón rộng vành, thật ra ngón tay đang chà xát ngón trỏ và ngón giữa, sau đó khoa tay múa chân ra dấu “ba”, ý ám chỉ rõ ràng. Đổng Hạo Thiên hiểu ý đưa 3 đồng xu.
Người nọ nhận lấy tiền, lúc này mới nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, thật ra là bọn họ đoạt BOSS của người khác trước. Cướp xong không đánh được nên quay lại tìm viện binh. Không biết sao nhưng kết quả là BOSS lại bị người ta chiếm trở về.”
Đổng Hạo Thiên ngạc nhiên hỏi: “Cậu nghe được ở đâu vậy?”
“Người giết BOSS là một cung thủ, lúc trước cầm thẻ kỹ năng cấp A muốn tới giao dịch với tôi. Thẻ kỹ năng cấp A làm sao tôi nuốt trôi chứ? Hàn huyện vài câu xong người đó liền vội vội vàng vàng đi rồi.”
Người nọ nhún vai.
“Hóa ra là như thế.” Đổng Hạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ. Vân Lăng bỗng nhớ tới thích khách che mặt đã giao dịch với mình. Lúc ấy khẩn trương bất an là bởi vì bị người ta truy kích nên đang vội vã chạy trốn sao?
Chính mình phát hiện ra BOSS trước, bị người ta đoạt không nói, cướp về được còn bị trả thù, thật sự là quá thảm.
Đảo mắt cái đã hai giờ trôi qua.
Nón rộng vành bán được rải rác.
Vân Lăng thanh toán 10 đồng cho Đổng Hạo Thiên, sau đó cô dẫn đội khởi hành quay về.
Đổng Hạo Thiên nhìn theo bóng đội ngũ phía xa mà không khỏi cảm thấy may mắn. Té xỉu còn gặp được quý nhân, vận khí không ai bằng!
**
Sau khi rời khỏi thôn Vãn Hà, Vân Lăng cố ý tìm đàn tiểu quái để luyện tập. Bây giờ cô có kỹ năng cấp S và trang bị tím, cả người đều phòng ngự cao, lượng máu cao, hồi phục cao, quả thực chính là một tòa pháo đài thép di động kiên cố không phá nổi!
Ngoài ra cô còn khoác áo choàng hoa vũ, mỗi giây tự động gây sát thương 3 lửa với quân địch xung quanh.
Nói cách khác, chỉ cần cô chuyên tâm phòng ngự, qua một thời gian tiểu quái sẽ tự rớt máu mà chết.
Cô khiêu khích một hơi năm con người đá, NPC không được đến hỗ trợ, Vân Lăng sử dụng vị trí của mình để tránh né khéo léo, tận lực giảm bớt số lần bị công kích.
Ba phút sau, người đá bị tiêu diệt hoàn toàn.
Vân Lăng xoa xoa bả vai bị đánh trúng khi cô cố ý lộ ra sơ hở, cười một cách thỏa mãn: “Lực đạo cỡ như bị bằng hữu nhẹ nhàng vỗ một cái, không thấy đay nhưng có thể ý thức được mình đã bị tấn công, như vậy cùng vừa phải.”
Nhặt đồ rơi xuống xong, cả đoàn người lại bước trên con đường về nhà.
**
Thời tiết oi bức, buổi tối thường ngủ không được ngon giấc. Thấy bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng sau khi trồng cây xanh thì ngủ ngon giấc, nhiều cư dân động lòng muốn chạy theo mốt di dời mấy cây xanh.
Cửa nhà có cây xanh vờn quanh, nhiệt độ xung quanh rõ ràng đã giảm xuống, toàn bộ lãnh địa đều thoải mái thanh mát hơn không ít.
Ban ngày ra ngoài săn thú, lúc nào cũng phơi người dưới ánh mặt trời chói chang, ban đêm trở về trấn, làn gió nhẹ mang theo từng trận lãnh lẽo đã xua đi ba phần cơn nóng bức. Lấy thêm một xô nước giếng, tắm bằng nước mát lạnh, khỏi phải nói là sướng biết bao nhiêu!
Nếu có dư dả tiền bạc còn có thể đến tiệm cơm uống một chén chè đậu xanh.
Nhiều người cảm khái: “Ở những lãnh địa khác chỉ có thể gọi là sinh tồn, ở thị trấn Lăng Vân mới là sinh sống!”
Bên cạnh nhà gỗ.
Bà Tiền xụ mặt dạy bảo: “Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Sao giờ này mới trở về?”
“Cháu thấy đậu nành, không nhịn được hái thêm một chút, kết quả là quên mất thời gian.” Xảo Xảo thành thật.
Đậu nành? Đây là thèm sữa đậu nành và tào phớ đúng không? Bà Tiền thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Bà Tiền cực lực nhịn cười: “An toàn là trên hết, lần sau không được như vậy nữa.”
“Cháu biết rồi.” Xảo Xảo ngoan ngoãn đồng ý.
“Đậu nành ở đâu? Đưa cho bà, sáng sớm ngày mai bà làm sữa đậu nành.” Bà Tiền hết mực cưng chiều cháu gái.
“Đây.” Xảo Xảo nộp đậu nành lên.
Thấy bà Tiền đem đậu đi ngâm, trong lòng cô ấy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Xảo Xảo đã không nói hết sự thật, sỡ dĩ cô ấy về muộn là vì đu.ng trúng một con sói ba đầu trong lúc đang hái đậu.
Nếu cô ấy không phải là cư dân chính thức của thị trấn Lăng Vân, được hưởng trạng thái buff HP +100, có lẽ.. đã không về được.
Trên người có vết thương, bà ngoại nhất định sẽ lo lắng.
Sau khi tránh được nguy hiểm, cô ấy nghỉ ngơi một hồi lâu ở bên ngoài mới dám trở về. May mắn là cuối cùng cũng giấu diếm qua được.
Xảo Xảo chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì là cư dân của thị trấn Lăng Vân như lúc này. Đổi lại là lãnh địa khác thì e rằng đã mất mạng!
**
Thực vật có, giếng nước có, áo cá có, lãnh địa càng ngày càng giống một vùng nông thôn, những dự án làm giàu khác liệu có thể an bài được hay không?
Có người nảy ra ý tưởng về trang trại chăn nuôi.
Dù là nuôi gà hay nuôi vịt, nuôi ngỗng, nuôi heo hay là nuôi thỏ, tốt xấu gì cũng sẽ có thêm một khoản thu nhập đúng không?
Nếu việc kinh doanh phát triển tốt trong tương lai thì không cần làm công tác thám hiểm, săn thú nữa! Toàn bộ đoàn đội đều có thể dựa vào trại chăn nuôi mà sống!
Lòng mang lý tưởng cao cả, có người bắt đầu áp dụng vào thực tiễn.
Hôm nay,, một đội săn thú mười người đã mang một con Thỏ gió lốc trở về. Không chỉ có bắt sống hai con thỏ trưởng thành mà con bắt được năm con thỏ non.
“Vinh ca, xong rồi!” Các đội viên kích động không thôi.
Người đàn ông được gọi là “Vinh ca” lắc lắc đầu: “Chuyện vẫn chưa xong đâu, còn phải mang lãnh địa xem có thể nuôi dưỡng được không.”
Ngoài ra nếu nuôi được thì thức ăn chăn nuôi cũng là một vấn đề.
Có điều những chuyện đó Vinh ca đều không nói tới, anh ta chỉ vẫy tay: “Đi, trở về trấn.”
Đoàn người bước nhanh quay lại thị trấn Lăng Vân.
Ngay lúc bước vào lãnh địa, hệ thống đột nhiên nhắc nhở:
[ Hoan nghênh trở lại “thị trấn Lăng Vân”.]
[ Bạn đã mang theo vật phẩm nguy hiểm, có khả năng gây ra uy hiếp cho cư dân, vui lòng loại bỏ chúng trước khi vào lãnh thổ. ]
“Có ý gì?” Các đội viên há hốc mồm: “Không cho mang thỏ gió lốc đi vào sao?”
Vinh ca trầm ngâm một lát rồi đưa ra chủ ý: “Thử tách riêng thỏ trưởng thành và thỏ non xem.”
Đội viên hành động theo lời anh ta.
Ngay sau đó, thành viên trong đội khiêng con thỏ trưởng thành uể oải nói: “Vẫn không cho vào.”
Đội viên ôm con thỏ non vừa mừng vừa sợ: “Tôi vào được! Không nhận được bất kỳ lời nhắc nhở nào nữa!”
“Quả nhiên, phải là thỏ còn nhỏ tuổi mới được chăn nuôi.” Vinh ca chậm rãi thở ra một hơi.
**
Khi sắp đến thị trấn Lăng Vân, Vân Lăng gặp được một bụi quả mọng. Cô bỗng nảy ra ý tưởng cho NPC đào lùm cây lên.
[ Tên: Bụi cây ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Cứ cách 5-10 ngày có thể thu hoạch được một đợt quả mọng.
Lưu ý: Trồng lại cây trong vòng 2 giờ sau khi đào khỏi mặt đất, cây sẽ chết sau 2 giờ bị đào lên.
Trồng cây bụi ở trong lãnh địa sứ có một vườn trái cây.
Hỉ sự thành đôi, Vân Lăng vô cùng cao hứng trở về.
Lúc cô đang trồng cây bụi bên cạnh rừng, hệ thống nhắc nhở
[ Tên: Bụi cây do người chơi “Vân Lăng” gieo trồng. ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Cứ cách 5-10 ngày có thể thu hoạch được một đợt quả mọng.
Lưu ý: Bụi cây là tài sản riêng của người chơi “Vân Lăng”. Chỉ khi có sự đồng ý của cô ấy thì những người chơi khác mới có thể thu thập.
“Ngày mai không có việc gì có thể dẫn người ra ngoài di chuyển thêm bụi cây về.” Vân Lăng tính toán.
Từ thời cổ đại xa xưa, con người cũng dựa vào săn thú mà sống. Chủ là đi săn thú có rủi ro quá lớn, chịu ảnh hưởng của thời tiết, vận may rất nghiêm trọng. Dần dần, mọi người phát triển sang trồng trọt và chăn nuôi, lúc này mới có đồ ăn ổn định.
Kiểm tra danh sách các kiến trúc cần mở khóa, hầm chứa đá đã mở khóa, suối phun, bến tàu thì không cần, cây xanh, giếng nước, vườn trái cây, ao cá đã tự xây, Vân Lăng không chút do dự giải khóa “Đồng ruộng”.
Đồng ruộng (cấp 1): Có thể thuê người trồng trọt và thu hoạch cây nông nghiệp ổn định, mở một cánh đồng ruộng cần 100 đồng. (Hiện tại bạn có thể sở hữu tối đa 20 cánh đồng ruộng.)
Vân Lăng không nói nhiều lời trực tiếp mở ra 20 khối.
Đồng xu -2000.
Đồng ruộng nối thành một mảng, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng.
“Vị trí kiến trúc cuối cùng để dành cho tiệm rèn, vậy là vừa đủ.” Nan đề gây rối rắm bấy lâu nay rốt cuộc cũng giải quyết xong, Vân Lăng rất vui mừng.
Đúng lúc này, cô nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống, [ Người chơi “Trịnh Minh Nhạc” có ý muốn nuôi năm con thỏ ở tọa độ xxx,xxx trong thị trấn Vân Lăng, bạn có đồng ý không? ]
Chuyện này có gì phải do dự? Đương nhiên là đồng ý!
Vân Lăng quyết đoán nhấn vào “Có”. Lời nhắc nhở được thay đổi:
[ Sau khi thỏ con được nuôi dưỡng sẽ trở thành tài sản riêng của người chơi “Trịnh Minh Nhạc”, có phải trả phí hay không? ]
[1. Người chơi sẽ phải trả bao nhiêu phần trăm thu thập dưới dạng thuế nếu sau này nuôi thỏ trưởng thành? Nộp thuế bằng hiện vật, tiền tệ hay cả hai? ]
[2. Để thúc đẩy sự phát triển của lãnh địa và huy động sự nhiệt tình của cư dân, bạn cũng có thể lựa chọn không thu phí. ]
Suy nghĩ một hồi, Vân Lăng thiết lập thu phí, thuế suất 10%, có thể thanh toán bằng cả hai hiện vật lẫn tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...