"Là ai khóc lóc kêu muốn ở cùng tôi, như vậy sau này nhà của tôi không phải là nhà của em sao? Trừ khi em muốn thay đổi chủ ý!" Lãnh Dạ cố tỏ ra kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết liền bừng tỉnh, nguyên lai là mình hiểu lầm, Lãnh Dạ nói nhà của anh sau này sẽ là nhà của cô, có thật không? Như vậy là anh đã đáp ứng cho cô ở lại, như vậy cô cũng không cần lo lắng bị cha bức bách làm những chuyện cô ghét nữa .
Vốn đang khổ sở khuôn mặt nhỏ nhắn liền vui vẻ lại.
"Em không có thay đổi chủ ý, em đi theo anh nhất định sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không xài tiền bậy bạ, cũng sẽ không để cho anh phải mua thêm quần áo, bởi những bộ mà anh mua cho em rất nhiều, nếu muốn mặc hết cũng phải dùng được nhiều năm. Nhưng anh hãy chờ , tương lai khi em có công việc, em sẽ mua cho anh một bộ đồ đẹp, sẽ đối tốt với anh như anh đã đối tốt với em." Bạch Tuyết ngây ngốc nói, thật ra thì những thứ này đều là lời trong lòng của cô, tương lai khi có công việc nhất định sẽ thương yêu anh thật nhiều, dù hiện tại cô không có gì cả, cũng không có năng lực, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô không có anh.
Mời các bạn sang web . đọc nhé
Lãnh Dạ lỗ mũi đau xót, cô thật ngốc, tại sao khi nói chuyện luôn dè dặt như vậy, không có một chút tự tin, chẳng lẽ cô không có nghĩ tới hắn căn bản cũng không thiếu tiền sao!
"Tôi đối với em rất tốt sao?" Lãnh Dạ nghe được câu nói cuối cùng của Bạch Tuyết , tâm liền nhéo.
Trước kia cũng bởi vì hắn đối với cô quá tốt, cho nên cô cái gì cũng không thiếu, cuối cùng hắn đổi lấy cũng là sự phản bội!
Bạch Tuyết chợt thấy có đó gì không đúng, chẳng lẽ là mình nói sai? Nếu không sao nhìn Lãn Dạ giống như mất hứng vậy?
Thấy Bạch Tuyết bắt đầu suy đoán , chẳng lẽ cô đều luôn chịu đựng như vậy , dù người khác có làm gì tức giận cũng phải nhịn sống qua ngày sao?
Lãnh Dạ không khỏi chua xót, hẳn nào cô lại không muốn trở về, chẳng lẽ người nhà đối với cô một chút cũng không tốt sao? Nhưng nhớ tới năm cô mười bốn tuổi trông cô sinh hoạt cũng rất vui vẻ mà.
Thật ra thì, Bạch Tuyết từ nhỏ liền bị khinh bỉ, nhưng Lãnh Dạ lại lầm cho là vui vẻ cũng bởi vì có hắn làm bạn, mà Bạch Tuyết lại rất thích tiểu động vật, cho nên mỗi lần cùng Sói con ở chung một chỗ đều vui cười , vì vậy Lãnh Dạ mới cho là cô có một gia đình vui vẻ, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là như vậy!
"Đến rồi ạ."
"A?" Bạch Tuyết cuống quít nhặt lên quần áo, đáng tiếc, đã không thể mặc được , dù mặc vào cũng không che đậy được thân thể!
Khóe miệng Lãnh Dạ liền co rút, trong lòng cười thầm. Liền đem áo khoác của mình cởi xuống, cho Bạch Tuyết mặc vào, đáng tiếc, cổ áo của tây trang lại không thể giấu được xuân quang trước ngực Bạch Tuyết , bởi vì Lãnh Dạ vốn rất cao, Bạch Tuyết vóc dáng lại nhỏ thấp, mặc áo vào, thì cổ áo vừa lúc dừng ở bộ ngực, vì vậy, Lãnh Dạ liền cởi xuống áo sơ mi của mình, cho Bạch Tuyết mặc vào, còn mình chỉ mặc áo khoác.
Nhưng đến quần lót của Bạch Tuyết cũng không thể mặc được, vì Lãnh Dạ đã lấy nó làm rẻ lau, cũng bởi nơi này không phải ở nhà có thể đi tắm rửa, mà đây là đang ở trong xe, căn bản cũng không có thể dùng thứ gì, nên quần lót màu hồng của Bạch Tuyết liền bị Lãnh Dạ chọn làm mục tiêu, dùng để lau thân cho cô, dĩ nhiên là không thể mặc được nữa ! Bởi phía trên đã dính đầy thứ nhầy nhụa đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa đỏ lên! Cô lúc này lại bởi vì bị Lãnh Dạ làm hỏng đồ mà quýnh lên!
--Vậy khi tương lai một khi cô biết Lãnh Dạ không phải là người, thì cô sẽ như thế nào?
Mời các bạn sang web . đọc nhé
Làm sao có thể tiếp nhận được đây! Cô lại còn không ngừng yêu thương Lãn Dạ, hơn nữa còn có có thể sẽ mang thai? Bởi bây giờ cô đang là mục tiêu của ba linh đồng.
Chỉ thấy Lãnh Dạ đem quần lót của Bạch Tuyết vò lại mấy cái sau đó bỏ vào túi áo khoác của mình, sau đó mở cửa xe chuẩn bị xuống , nhưng mà Bạch Tuyết vẫn ngượng ngùng, bởi vì trừ một cái áo sơ mi, bên trong cái gì cũng không có mặc, chỉ lo lắng đi ra ngoài, sẽ bị tài xế nhìn thấy, thì thật lúng túng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...